Editor: Nguyetmai
Lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời phía xa. Trụ La Mã đã được đem ra bày trước nhà chính của nhà họ Tần từ sớm, trên đỉnh gắn đèn lưu ly, tiệc tùng linh đình, mùi rượu thơm tràn ngập.
Khách khứa lục tục tới chúc mừng, mấy vị phu nhân và cậu ấm nhà họ Tần đều ra tiếp khách, vô cùng náo nhiệt.
Phó Đông Thanh được người làm dẫn vào vườn hoa ngoài trời. Bà Tiết mẹ cô ta thấy cô ta tới, lập tức bước lên, nhíu mày hỏi: "Đông Thanh, sao giờ con mới đến?"
Cô ta giải thích: "Ban nãy con đi nhầm đường, lạc mất một đoạn nên mới tới muộn." Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy quý bà sau lưng bà Tiết, bèn khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi: "Chào bác Tần ạ."
Bà Chương mặc lễ phục tơ tằm cao cổ, đầu cài trang sức châu ngọc, phong cách vô cùng cao quý, mỉm cười khéo léo: "Thì ra cô Phó là người nhà họ Phó ở Trung Nam à. Tôi thường xuyên thấy cô trên ti vi, không ngờ người thật còn đẹp hơn."
Thân phận của Phó Đông Thanh chưa từng công khai trong ngành giải trí, nên hiển nhiên bà Chương cũng không biết nữ vương phim truyền hình bà ta thường thấy trên ti vi lại xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có ở Trung Nam.
Phó Đông Thanh chỉ cười đầy tự nhiên mà hào phóng, không tự ti cũng không kiêu ngạo, có thể thấy là gia giáo của nhà cô ta rất tốt.
Hiển nhiên bà Tiết rất nở mày nở mặt, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Bà Tần quá khen, con bé này đang yên lành làm nhà thiết kế không muốn, lại chạy đi làm diễn viên, để cho mọi người chê cười rồi."
Bà Chương cười nhẹ, khách sáo mà lịch sự: "Bà Phó nói gì vậy, nghề diễn viên bây giờ không giống với đào kép mấy chục năm trước nữa, mà đã trở thành một công việc chính đáng lại vẻ vang rồi." Giọng nói của bà ta nhấn nhá rất có nhịp phách. Bà ta quay đầu, nhìn người phía sau: "Em Hai thấy có đúng không?"
Chửi xiên chửi xỏ bà ta là đào kép đây mà.
Bà Vân mặc sườn xám, tóc búi lên, dáng vóc vẫn rất yểu điệu, mặt mày nhìn trẻ trung hơn bà Chương rất nhiều, mỉm cười vô cùng quyến rũ: "Chị cả nói rất phải ạ. Phụ nữ bây giờ ấy à, nếu như không có sự nghiệp của mình, ngày ngày chỉ biết cắm hoa thưởng trà, vậy không bằng mua cái bình hoa về bày còn hơn, ít nhất còn thấy đẹp mắt vui lòng."
Mặt mày bà Chương lập tức sa sầm xuống như màu đất.
Bà một câu tôi một câu, không phân cao thấp, hai bà chủ nhà họ Tần này thật đúng là…! Bà Ba kia thì chỉ đứng suốt bên cạnh Tần Hành, nói cười vui vẻ với một nhóm doanh nhân.
Phát thanh viên của đài truyền hình Trung ương đương nhiên không phải chỉ có hư danh, cô ta mặc lễ phục kiểu tây xinh đẹp, vừa giỏi giang mà lại không mất sự quyến rũ, chẳng trách có thể độc chiếm sự yêu thích của Tần Hành.
Đang lúc xã giao, Tần Hành thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Thời Cẩn đâu?"
Tô Phục khoác tay ông ta: "Vẫn trong căn nhà nhỏ ở sân sau."
"Đã là lúc nào rồi mà sao nó còn chưa lại đây?" Những dịp như thế này mà Thời Cẩn cũng không để tâm khiến Tần Hành không khỏi tức giận, vẻ mặt u ám: "Nó là người nắm quyền ở nhà họ Tần, khách mời đến hết rồi, nó còn không chịu xuất hiện thì còn ra thể thống gì."
Tô Phục nhỏ giọng trấn an: "Đã cho người đi mời rồi."
Tần Hành hừ một tiếng, nén sự bất mãn trong lòng xuống để tiếp tục chào hỏi khách khứa tới chúc mừng.
Bên phía đài phun nước ít người hơn một chút. Ôn Thi Hảo đi ngang qua, thấy một bóng dáng quen thuộc liền ngừng chân, trong nháy mắt sắc mặt sầm hẳn xuống: "Tại sao cô lại ở đây?"
Đó chính là Trần Dịch Kiều, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay Trần Dịch Kiều mặc một bộ lễ phục cao cấp, trang sức lộng lẫy, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Trong lòng Ôn Thi Hảo đầy vẻ khinh bỉ, hay cho một ả đàn bà chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông lắm tiền.
"Anh hai không nói với cô à?" Trong mắt Trần Dịch Kiều hiện rõ vẻ đắc ý và khiêu khích: "Tôi là thư ký của anh ấy."
Con hồ ly tinh này!
Ôn Thi Hảo hất cằm, liếc xéo cô ta vẻ khinh thường: "Hôm nay doanh nhân tụ hội, cũng là tiệc gia đình, cô chỉ là một thư kí nho nhỏ, ai cho phép cô tới nhà chính của nhà họ Tần hả?"
Giọng điệu mang vẻ chất vấn rất rõ ràng, không hề che giấu cảm giác kênh kiệu của một chủ nhà.
Trần Dịch Kiều ung dung bình tĩnh đáp: "Anh Hai dẫn tôi tới."
Ôn Thi Hảo vừa nghe liền nổi giận: "Anh ấy dẫn cô tới làm gì?" Cho dù cô ta không thích cậu Hai nhà họ Tần đến đâu đi chăng nữa, thì đó cũng là chồng của mình, sao có thể để cho người khác ngấp nghé được.
"Bụng cô đã lớn rồi, không thể uống rượu cho nên đương nhiên là cần tôi đến để đi xã giao với anh ấy thôi."
Trong lời nói của Trần Dịch Kiều đầy vẻ khoe khoang.
Ôn Thi Hảo hừ lạnh, nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, châm chọc không chút khách sáo: "Trần Dịch Kiều, cô đúng là đồ đê tiện. Người không muốn làm, lại đi làm hồ ly tinh."
Cô ta mỉm cười chẳng hề tức giận, dương dương tự đắc: "Làm hồ ly tinh cũng cần phải có vốn liếng đấy, cảm ơn cô đã khen ngợi tôi."
"Cô.... "
Ôn Thi Hảo giận đến cứng họng, giơ tay lên định đánh vào mặt của ả đàn bà mà cô ta hận không thể xé nát ra này.
Trần Dịch Kiều lùi về phía sau né cú đánh, đỡ được tay cô ta hất ra: "Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, nhà họ Ôn của cô đã bại rồi, cô cũng chỉ là một món hàng bị rớt giá thôi. Ngoại trừ cục thịt trong bụng cô ra, thì cô là cái thá gì chứ. Còn nữa..." Cô ta bước lên một bước cười nhạt, nhỏ giọng nói đầy châm chọc: "Là tôi ở bên anh Hai trước, cô mới là người chen chân vào, cô mới chính là kẻ thứ ba, bớt giả vờ làm người bị hại đi."
Ôn Thi Hảo nổi cơn tam bành, lại giơ tay lên lần nữa. Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Trần Dịch Kiều nắm được, sau đó cô ta trở tay tát trả lại một cái.
Ôn Thi Hảo bị đánh đến đờ người, đầu nghiêng qua một bên. Cô ta sững sờ đưa tay lên sờ mặt: "Cô dám đánh tôi?"
Trần Dịch Kiều hừ một tiếng: "Đánh cô thì sao? Tôi không chỉ dám đánh cô, ngay cả đứa bé trong bụng cô tôi cũng dám đánh, cô có tin không?"
Ôn Thi Hảo sinh ra trong gia đình giàu có, trước giờ chưa từng bị nhục nhã như vậy. Cô ả giận đến đỏ cả mắt, trợn trừng lên nhìn Trần Dịch Kiều, chỉ muốn lao tới đánh cô ta.
Tần Minh Lập vừa vặn xuất hiện: "Hai người ở đây làm gì đấy?"
Trần Dịch Kiều thu lại nét mặt, trên khuôn mặt khôi phục lại vẻ đáng yêu thường ngày: "Không có gì, em chỉ chuyện phiếm với chị Ôn một chút thôi mà."
Chị Ôn ư? Ôn Thi Hảo siết chặt nắm đấm, tay cô ta đang run cả lên.
Hiển nhiên Tần Minh Lập không quan tâm đến mấy chuyện giữa đàn bà. Hắn ta nhìn Trần Dịch Kiều, nói: "Em đi ra sảnh trước giúp tôi tiếp khách một chút."
"Vâng."
Trần Dịch Kiều đưa mắt nhìn Ôn Thi Hảo đầy vẻ khiêu chiến, thướt tha rời đi với điệu bộ của người thắng cuộc.
Ôn Thi Hảo vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn theo bóng lưng kia, hận không thể đâm một cái lỗ trên đó: "Anh có nghe thấy cô ta gọi tôi là gì không?" Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt chất vấn:"Cô ta gọi tôi là chị Ôn?"
Tần Minh Lập lạnh nhạt hờ hững: "Nghe thấy rồi."
Ôn Thi Hảo không chịu nổi thái độ dửng dưng như không có chuyện gì của hắn ta: "Cô ta đang tự cho mình là người đàn bà của anh!"
Hắn liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng thản nhiên: "Có vấn đề gì không?"
"Có vấn đề gì không ư?" Ôn Thi Hảo giận quá hóa cười: "Tần Minh Lập, anh tỉnh lại đi. Bây giờ không phải là thời cổ đại một chồng nhiều vợ nữa. Tôi mới là vợ của anh, trên giấy chứng nhận kết hôn là tên tôi, không phải tên con đĩ kia!"
Tần Minh Lập nhìn cô ta như xem chuyện cười: "Cô cho rằng trên giấy chứng nhận kết hôn của ba tôi, tên người vợ là tên của mẹ tôi sao?" Nhìn khuôn mặt giận dữ đầy vẻ khó tin của cô ta, Tần Minh Lập chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức: "Cô phải hiểu rõ là cô đã gả đến gia đình như thế nào, sau này đừng mang chuyện như thế này ra làm phiền tôi."
Chính là loại người này, đã cưới con gái nhà họ Ôn như cô ta, nhưng vẫn vọng tưởng cuộc sống có cả vợ lớn vợ bé, phụ nữ trải đầy khắp nơi như ba anh ta vậy.
Thật ghê tởm.
Ôn Thi Hảo bỗng nhớ tới Thời Cẩn. Nghĩ đến con người khí phách và vô cùng cao quý ấy, cô ta lại càng cảm thấy gương mặt của người trước mắt thật khó ưa. Cô ta cười lạnh chế giễu: "Thời Cẩn cũng chỉ có Khương Cửu Sênh đó. Anh ta làm được, sao anh không làm được?"
Cũng chẳng trách lại không bằng Thời Cẩn, không ai có thể so sánh được với anh ấy…
Tần Minh Lập vừa nghe thấy tên của Thời Cẩn, đã tối sầm mắt lại, trả đũa: "Vậy cô gả cho nó đi, cô gả đi." Hắn ta giễu cợt: "Nhưng cũng phải xem người ta có muốn cô hay không đã."
"Anh... "
Hắn ta không nhịn được bèn ngắt lời: "Được rồi, tôi không rảnh đi nghe mấy chuyện này của cô, không phải là cô đã từng nói sao? Có thời gian, sao không đi đấu với Thời Cẩn đi."Ôn Thi Hảo cắn răng, cuối cùng vẫn nuốt đầy một bụng không cam tâm xuống, tên đã bắn ra không bao giờ quay lại, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi. Cô ta thu lại sắc mặt: "Đã sắp xếp xong chưa?"
"Chờ xem kịch hay đi."
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, ngoại trừ bữa tiệc linh đình trong vườn hoa nhà chính thì khắp nơi đều tối tăm, chỉ có ánh trăng đêm nhàn nhạt để nhìn thấy lờ mờ.
Giữa mấy căn nhà nhỏ có hai bóng người đứng đối diện nhau, đến gần hơn sẽ thấy hai người đó đang chụm đầu kề tai nói chuyện.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Là giọng đàn ông, có chút tục tằn.
Người còn lại cũng là đàn ông: "Đều đã chuẩn bị xong hết rồi." Nghe giọng, hình như là người có tuổi.
"Pháo hoa vừa nổ là ra tay."
"Đã rõ."
Căn dặn xong, hai người chia nhau ra, một người đi đến căn nhà nhỏ, một người đi đến nhà chính.
Bảy giờ Thời Cẩn mới đến bữa tiệc, anh mặc âu phục đen, túi áo cài một đóa thu hải đường. Dáng vẻ cao quý, dịu dàng, giống như công tử dòng dõi quý tộc, tao nhã, lịch lãm nhưng đôi mắt lạnh lùng của anh luôn khiến người ta không lạnh mà run.
Mặc dù Tần Hành không hài lòng về việc anh thong thả đến muộn như vậy, nhưng không tiện nổi giận trước mặt mọi người nên chỉ nói một câu: "Hôm nay các gia đình nổi tiếng ở Trung Nam đều tới, mày xem kỹ một chút."
Thời Cẩn không hứng thú lắm với dạ tiệc, vẻ mặt thờ ơ: "Xem cái gì?"
"Nếu như vừa mắt ai, bất kể con gái nhà nào, đều có thể lấy được."
Anh ngước mắt lên, đồng tử đen tuyền như nhuộm mực: "Tôi đã có vợ chưa cưới rồi."
Đàn ông nhà họ Tần, thà lạm tình còn hơn chân tình. Sắc mặt Tần Hành không vui, giọng điệu mang vài phần ép buộc: "Mày có thể cưới cô ta, không có nghĩa là mày không thể có người khác."
Thời Cẩn nghe cũng chẳng muốn nghe, cứ thế đi thẳng. Sau lưng anh, vẻ mặt Tần Hành tối sầm xuống.
"Tổng giám đốc Thời."
Bỗng nhiên có người gọi tên Thời Cẩn. Anh quay lại, gật đầu một cách khách sáo, lạnh nhạt nói: "Cô Phó."
Hôm nay Phó Đông Thanh mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, trang điểm rất chau chuốt, dưới đèn lưu ly nhàn nhạt càng lộ ra vẻ tinh tế, khuôn mặt tỉ lệ vàng, là người đẹp tiêu chuẩn. Cô ta nhìn Thời Cẩn, cười nói: "Nhất định phải khách sáo như vậy à?"
"Không phải khách sáo." Anh nói: "Chúng ta không quen."
Thái độ dịu dàng, nhưng không cho người khác tới gần. Con ngươi đen láy của anh như bức tranh thủy mặc, xa cách khiến cho người khác không sao nhìn thấu, trước là tò mò, rồi thành không thể tự thoát ra được.
Phó Đông Thanh cảm thấy mình điên rồi, ngay cả phong độ cũng không cần nữa. Cô ta đuổi theo hỏi: "Vậy như thế nào mới tính là có quen?"
Anh vẫn thờ ơ như cũ, trong mắt không một chút gợn sóng: "Xin lỗi, cô và tôi không cần phải quen."
Cô không nhịn được hỏi: "Sao anh lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy chứ?" Hình như từ lúc bắt đầu đến giờ, anh đều giống như vậy, lịch sự nhưng khó đến gần.
"Xin hỏi," Thời Cẩn ngưng một chút rồi hỏi: "Cô có ý gì với tôi à?"
Lời như vậy, nếu từ trong miệng người khác nói ra thì hoặc là có ý trêu ghẹo, hoặc là có ý tán tỉnh mập mờ, nhưng từ miệng Thời Cẩn nói ra, lại bình thường như câu trần thuật, không một chút cảm xúc. Không đúng, là có một chút ác cảm, cho dù đã bị phong thái lịch sự của anh che giấu bớt.
Phó Đông Thanh trầm ngâm một lúc: "Nếu như em nói có thì sao?"
Người đàn ông như thế này, muốn không có ý với anh sợ rằng cũng rất khó.
Thời Cẩn vẫn ung dung như thường, nhưng sắc thái giữa hai đầu lông mày của anh đã lạnh hơn hồi nãy: "Đó là chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi đến. Thái độ của cô là gì thì tùy cô. Có điều…" Giọng anh bỗng nhiên lạnh ngắt đi, nói: "Sau này nếu không phải chuyện công việc, xin thứ cho tôi không thể tiếp lời."
Anh đã trực tiếp vạch ranh giới ở chỗ này rồi, không cho ai vượt qua dù chỉ một phân.
Phó Đông Thanh cũng không tức giận, cười mà như không cười, đùa đùa thật thật: "Phải đề phòng em như vậy sao? Sợ em cướp anh... "
"Cô Phó,"
Thời Cẩn ngắt lời lời cô ta, đôi mắt như đã phủ sương lạnh: "Tôi là người đã có gia đình, xin cô nói chuyện với tôi chú ý chừng mực."
Dứt lời, anh đi vòng qua cô ta, một ánh mắt cũng không để lại.
Chưa từng thấy một người đàn ông nào sẽ vì một người phụ nữ mà cố thủ nghiêm ngặt như vậy. Phó Đông Thanh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Thời Cẩn đi xa, ánh mắt chứa suy nghĩ sâu xa.Bà Tiết đi tới bên cạnh cô ta: "Nhìn cái gì vậy, Đông Thanh?"
Cô ta chưa thu ánh mắt lại: "Mẹ, mẹ cảm thấy cậu Sáu nhà họ Tần thế nào?"
Bà Tiết nhìn theo ánh mắt của con gái, lắc đầu: "Cậu ta không phải là người con có thể nắm trong tay được."
Phó Đông Thanh khoác tay mẹ mình, giọng điệu trêu đùa: "Đúng vậy, súng đạn cũng không ăn thua, độ khó quá lớn." Nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều dễ dàng khiến cho người ta chạy theo như vịt.
Không tới ba phút sau, Phó Đông Thanh nhận được tin nhắn của người đại diện, khách sạn của nhà họ Tần hủy bỏ quảng cáo, kết thúc hợp tác.
Thời Cẩn à.
Cô ta không nhịn được, thì thầm đọc cái tên này.
Thị trường thương mại của ba tỉnh Trung Nam gần như do nhà họ Tần độc quyền quản lý, đương nhiên các doanh nghiệp tư nhân có máu mặt ở Trung Nam sẽ tới góp mặt điểm danh tại tiệc mừng thọ của Tần Hành. Đặc biệt là Tần Hành còn có ý muốn chọn bạn trăm năm cho cậu Sáu nhà họ Tần, cho nên các gia đình nổi tiếng gần như đều đến đông đủ.
Ai ai cũng ăn mặc, trang điểm yêu kiều động lòng người, nhưng cậu Sáu nhà họ Tần lại chẳng đưa mắt nhìn ai lấy một cái.
Cậu Hoa đại biểu của nhóm cậu ấm ăn chơi ở Trung Nam liên tục tặc lưỡi, cảm thấy có chút phí của trời bèn ôm người đẹp nhỏ bé của mình đi tìm Tần Tiêu Chu. Thấy hắn ta đang ngồi uống rượu một mình, bên cạnh chẳng có lấy một bóng người đẹp nào, hắn lại buông lời trêu chọc từ rất xa: "Ôi chao, uống rượu giải sầu một mình à."
Vẻ mặt Tần Tiêu Chu đầy chán ghét: "Đi đi, đi đi, đừng có đến làm phiền tao."
Gần đây tính tình của cậu Tư nhà họ Tần có vẻ thất thường, chẳng kém gì bà mẹ già đã đến tuổi mãn kinh của nhà hắn.
Cậu Hoa hôn người đẹp nhỏ bé trong lòng một cái, đuổi cô ta đi chỗ khác rồi bước đến bên cạnh Tần Tiêu Chu trêu chọc: "Sao dạo này mày gắt gỏng thế, dục vọng chưa được thỏa mãn à?"
Tần Tiêu Chu hừ một tiếng: "Miệng chó không mọc được ngà voi."
Cậu Hoa cười hì hì: "Mày nói chuyện càng ngày càng nho nhã rồi đấy. Này thằng Tư, trước kia mày có thế này đâu."
Tần Tiêu Chu lạnh lùng nhìn hắn: "Trước kia tao như thế nào?"
"Trước kia à," Cậu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ này, chắc chắn mày đang ở trên giường đàn bà."
Đậu má!
Tần Tiêu Chu thầm chửi thề, rất bực bội, nhưng lại không biết là vì chuyện gì cho nên càng cáu bẳn hơn.
Cậu Hoa vẫn không biết dừng lại, châm chọc nhiệt tình hơn: "Mày đã không phải là thằng Tư mà tao biết nữa rồi. Những ngày tháng phóng túng đánh mạt chược rồi ngủ với gái trước kia đã một đi không trở lại."
Tần Tiêu Chu nhấc chân đạp hắn: "Cút m* mày đi, một bụng nước đái mà còn định làm ai buồn nôn!"
Cậu Hoa ôm mông tránh né: "Đ*t, mày đừng tưởng mày thanh tịnh vài ngày là có thể giả vờ ngây thơ với tao nhé. Cả đời này tao cũng không quên được cái bản mặt của mày lúc mày ngủ với gái của tao đâu."
Nói mới thấy, vừa chay tịnh có một thời gian thôi mà thằng Tư nhà họ Tần béo trắng hẳn ra, bỏ đi lớp vỏ do chơi bời quá độ thì càng trông giống một thằng trai bao hơn.
Tần Tiêu Chu vắt chân lên, vẻ mặt vô cùng gợi đòn: "Không cần quên, để hôm sau tao lại giúp mày củng cố lại ký ức."
Cậu Hoa cũng không giận mà cười rồi ghé sát lại gần: "Đây mới là mày này, chỉ cái mồm cũng đã đủ làm người ta ghê tởm." Hắn ta ngồi xuống, ra vẻ đàng hoàng, giọng điệu như người từng trải: "Thằng Tư à, mày thích cái nạn đào hoa kia thật, hay chỉ là thấy mới mẻ nên ham vui muốn chơi đùa một chút thôi?"
Tần Tiêu Chu vừa nghe đến nạn đào hoa liền xù lông: "Tao thích cô ấy bao giờ? Con mắt nào của mày nhìn thấy vậy?"
"Cả hai con mắt của tao đều nhìn thấy, tai cũng nghe thấy nữa." Cậu Hoa cười toét miệng, vẻ mặt lưu manh đầy ý xấu: "Con bé lần trước tao tặng cho mày về nói với tao, lúc mày lên giường với nó, miệng vẫn còn gọi..."
Tần Tiêu Chu tát bốp một cái lên mặt cậu Hoa: "Con m* mày im miệng ngay. Mày có thôi đi không hả, còn nói linh tinh nữa là tao giết mày đấy!"
Cậu Hoa nín thinh.
Hừ, nhìn cái kiểu nói kìa, vậy mà còn thà chết không chịu thừa nhận.
Thằng Tư ơi là thằng Tư, đang yên đang lành làm công tử ăn chơi lại không muốn. Ôi, dù sao cũng là anh em, sao cậu Hoa có thể không giúp cho được. Hắn ta móc điện thoại di động ra: "Tao cho mày xem một người." Hắn kéo ảnh chụp đưa cho Tần Tiêu Chu: "Mày xem người này có giống nạn đào hoa đó của mày không?"
Dù sao chỉ nhìn lướt qua, hắn ta cảm thấy cũng có thể đảo lộn cả thật giả ấy chứ.
Quả nhiên vẻ mặt Tần Tiêu Chu thay đổi hẳn: "Cô ta là ai?"
"Sinh viên học viện Điện ảnh, vẫn chưa debut, năm nay mới hai mươi tuổi." Chậc chậc chậc, cậu Hoa nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động: "Khuôn mặt này chưa chỉnh hình đâu, cứ như là học theo Khương Cửu Sênh mà lớn vậy, quá giống luôn. Mày có muốn chơi đùa một chút không, tao có thể gọi nó đến đây ngay cho mày... "
Chưa nghe xong, Tần Tiêu Chu đã ném điện thoại đi: "Giống cái rắm!"
Cậu Hoa sửng sốt.
Chỗ nào không giống chứ, y như song sinh thế này còn gì?
Vẻ mặt Tần Tiêu Chu đầy ghét bỏ: "Cô ta cười nhìn như gái điếm ấy."
Cậu Hoa cạn lời.
Người ta đắc tội gì mày! Nói gái điếm thì quá đáng quá.
"Ghê tởm!" Tần Tiêu Chu quay mặt đi.
Cậu Hoa điên người! Đ*t mợ mày!
Đúng lúc đó bà Vân đi tới, thấy thằng nhóc không nên thân nhà mình đang lững thững đi ra ngoài, bèn gọi lại: "Anh đi đâu đấy?"
Tần Tiêu Chu đút tay vào túi, bộ dạng ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ: "Hóng gió."
Bà Vân nhìn hắn mà ngứa mắt. Con cái gì mà như oan gia vậy, bà tức giận: "Hóng gió cái gì, sắp đến lúc thổi nến cắt bánh rồi, còn không mau đi giúp ba anh tiếp khách đi."
"Nhiều người như vậy, thiếu một ly rượu của con cũng có sao đâu." Nói xong, hắn ta quay người đi luôn.
Bà Vân gắt lên: "Mày quay lại ngay cho mẹ!"
Tần Tiêu Chu bỏ đi mất dạng.
Bà Vân tức điên người. Đời này hai cái nghiệp lớn nhất mà bà ta tạo ra đó là đi theo Tần Hành và sinh ra thằng Tư nhà họ Tần, dính phải hai tên khốn kiếp một già một trẻ này.
Lúc này, pháo hoa nổ bung trên không trung, ánh lửa rực rỡ ngợp trời, chiếu sáng rọi như ban ngày, bên tai chỉ có tiếng pháo hoa nổ vang, cả tòa nhà chính của nhà họ Tần đều sáng lóa.
Khoảng gần mười phút, ánh sáng và tiếng nổ mới ngừng lại.
Vừa mới yên tĩnh lại thì không biết là ai đã kinh hoảng hét lên: "Sao bên kia lại có ánh lửa?"
Ánh lửa kia mang theo cuộn khói dày đặc, không phải pháo hoa mà là một đám cháy rất lớn.
Có người khách hỏi: "Kia là nơi nào?"
"Căn nhà nhỏ của nhà họ Tần." Có người kinh hãi kêu lên: "Cháy rồi!"
Lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời phía xa. Trụ La Mã đã được đem ra bày trước nhà chính của nhà họ Tần từ sớm, trên đỉnh gắn đèn lưu ly, tiệc tùng linh đình, mùi rượu thơm tràn ngập.
Khách khứa lục tục tới chúc mừng, mấy vị phu nhân và cậu ấm nhà họ Tần đều ra tiếp khách, vô cùng náo nhiệt.
Phó Đông Thanh được người làm dẫn vào vườn hoa ngoài trời. Bà Tiết mẹ cô ta thấy cô ta tới, lập tức bước lên, nhíu mày hỏi: "Đông Thanh, sao giờ con mới đến?"
Cô ta giải thích: "Ban nãy con đi nhầm đường, lạc mất một đoạn nên mới tới muộn." Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy quý bà sau lưng bà Tiết, bèn khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi: "Chào bác Tần ạ."
Bà Chương mặc lễ phục tơ tằm cao cổ, đầu cài trang sức châu ngọc, phong cách vô cùng cao quý, mỉm cười khéo léo: "Thì ra cô Phó là người nhà họ Phó ở Trung Nam à. Tôi thường xuyên thấy cô trên ti vi, không ngờ người thật còn đẹp hơn."
Thân phận của Phó Đông Thanh chưa từng công khai trong ngành giải trí, nên hiển nhiên bà Chương cũng không biết nữ vương phim truyền hình bà ta thường thấy trên ti vi lại xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có ở Trung Nam.
Phó Đông Thanh chỉ cười đầy tự nhiên mà hào phóng, không tự ti cũng không kiêu ngạo, có thể thấy là gia giáo của nhà cô ta rất tốt.
Hiển nhiên bà Tiết rất nở mày nở mặt, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Bà Tần quá khen, con bé này đang yên lành làm nhà thiết kế không muốn, lại chạy đi làm diễn viên, để cho mọi người chê cười rồi."
Bà Chương cười nhẹ, khách sáo mà lịch sự: "Bà Phó nói gì vậy, nghề diễn viên bây giờ không giống với đào kép mấy chục năm trước nữa, mà đã trở thành một công việc chính đáng lại vẻ vang rồi." Giọng nói của bà ta nhấn nhá rất có nhịp phách. Bà ta quay đầu, nhìn người phía sau: "Em Hai thấy có đúng không?"
Chửi xiên chửi xỏ bà ta là đào kép đây mà.
Bà Vân mặc sườn xám, tóc búi lên, dáng vóc vẫn rất yểu điệu, mặt mày nhìn trẻ trung hơn bà Chương rất nhiều, mỉm cười vô cùng quyến rũ: "Chị cả nói rất phải ạ. Phụ nữ bây giờ ấy à, nếu như không có sự nghiệp của mình, ngày ngày chỉ biết cắm hoa thưởng trà, vậy không bằng mua cái bình hoa về bày còn hơn, ít nhất còn thấy đẹp mắt vui lòng."
Mặt mày bà Chương lập tức sa sầm xuống như màu đất.
Bà một câu tôi một câu, không phân cao thấp, hai bà chủ nhà họ Tần này thật đúng là…! Bà Ba kia thì chỉ đứng suốt bên cạnh Tần Hành, nói cười vui vẻ với một nhóm doanh nhân.
Phát thanh viên của đài truyền hình Trung ương đương nhiên không phải chỉ có hư danh, cô ta mặc lễ phục kiểu tây xinh đẹp, vừa giỏi giang mà lại không mất sự quyến rũ, chẳng trách có thể độc chiếm sự yêu thích của Tần Hành.
Đang lúc xã giao, Tần Hành thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Thời Cẩn đâu?"
Tô Phục khoác tay ông ta: "Vẫn trong căn nhà nhỏ ở sân sau."
"Đã là lúc nào rồi mà sao nó còn chưa lại đây?" Những dịp như thế này mà Thời Cẩn cũng không để tâm khiến Tần Hành không khỏi tức giận, vẻ mặt u ám: "Nó là người nắm quyền ở nhà họ Tần, khách mời đến hết rồi, nó còn không chịu xuất hiện thì còn ra thể thống gì."
Tô Phục nhỏ giọng trấn an: "Đã cho người đi mời rồi."
Tần Hành hừ một tiếng, nén sự bất mãn trong lòng xuống để tiếp tục chào hỏi khách khứa tới chúc mừng.
Bên phía đài phun nước ít người hơn một chút. Ôn Thi Hảo đi ngang qua, thấy một bóng dáng quen thuộc liền ngừng chân, trong nháy mắt sắc mặt sầm hẳn xuống: "Tại sao cô lại ở đây?"
Đó chính là Trần Dịch Kiều, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay Trần Dịch Kiều mặc một bộ lễ phục cao cấp, trang sức lộng lẫy, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Trong lòng Ôn Thi Hảo đầy vẻ khinh bỉ, hay cho một ả đàn bà chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông lắm tiền.
"Anh hai không nói với cô à?" Trong mắt Trần Dịch Kiều hiện rõ vẻ đắc ý và khiêu khích: "Tôi là thư ký của anh ấy."
Con hồ ly tinh này!
Ôn Thi Hảo hất cằm, liếc xéo cô ta vẻ khinh thường: "Hôm nay doanh nhân tụ hội, cũng là tiệc gia đình, cô chỉ là một thư kí nho nhỏ, ai cho phép cô tới nhà chính của nhà họ Tần hả?"
Giọng điệu mang vẻ chất vấn rất rõ ràng, không hề che giấu cảm giác kênh kiệu của một chủ nhà.
Trần Dịch Kiều ung dung bình tĩnh đáp: "Anh Hai dẫn tôi tới."
Ôn Thi Hảo vừa nghe liền nổi giận: "Anh ấy dẫn cô tới làm gì?" Cho dù cô ta không thích cậu Hai nhà họ Tần đến đâu đi chăng nữa, thì đó cũng là chồng của mình, sao có thể để cho người khác ngấp nghé được.
"Bụng cô đã lớn rồi, không thể uống rượu cho nên đương nhiên là cần tôi đến để đi xã giao với anh ấy thôi."
Trong lời nói của Trần Dịch Kiều đầy vẻ khoe khoang.
Ôn Thi Hảo hừ lạnh, nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, châm chọc không chút khách sáo: "Trần Dịch Kiều, cô đúng là đồ đê tiện. Người không muốn làm, lại đi làm hồ ly tinh."
Cô ta mỉm cười chẳng hề tức giận, dương dương tự đắc: "Làm hồ ly tinh cũng cần phải có vốn liếng đấy, cảm ơn cô đã khen ngợi tôi."
"Cô.... "
Ôn Thi Hảo giận đến cứng họng, giơ tay lên định đánh vào mặt của ả đàn bà mà cô ta hận không thể xé nát ra này.
Trần Dịch Kiều lùi về phía sau né cú đánh, đỡ được tay cô ta hất ra: "Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, nhà họ Ôn của cô đã bại rồi, cô cũng chỉ là một món hàng bị rớt giá thôi. Ngoại trừ cục thịt trong bụng cô ra, thì cô là cái thá gì chứ. Còn nữa..." Cô ta bước lên một bước cười nhạt, nhỏ giọng nói đầy châm chọc: "Là tôi ở bên anh Hai trước, cô mới là người chen chân vào, cô mới chính là kẻ thứ ba, bớt giả vờ làm người bị hại đi."
Ôn Thi Hảo nổi cơn tam bành, lại giơ tay lên lần nữa. Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Trần Dịch Kiều nắm được, sau đó cô ta trở tay tát trả lại một cái.
Ôn Thi Hảo bị đánh đến đờ người, đầu nghiêng qua một bên. Cô ta sững sờ đưa tay lên sờ mặt: "Cô dám đánh tôi?"
Trần Dịch Kiều hừ một tiếng: "Đánh cô thì sao? Tôi không chỉ dám đánh cô, ngay cả đứa bé trong bụng cô tôi cũng dám đánh, cô có tin không?"
Ôn Thi Hảo sinh ra trong gia đình giàu có, trước giờ chưa từng bị nhục nhã như vậy. Cô ả giận đến đỏ cả mắt, trợn trừng lên nhìn Trần Dịch Kiều, chỉ muốn lao tới đánh cô ta.
Tần Minh Lập vừa vặn xuất hiện: "Hai người ở đây làm gì đấy?"
Trần Dịch Kiều thu lại nét mặt, trên khuôn mặt khôi phục lại vẻ đáng yêu thường ngày: "Không có gì, em chỉ chuyện phiếm với chị Ôn một chút thôi mà."
Chị Ôn ư? Ôn Thi Hảo siết chặt nắm đấm, tay cô ta đang run cả lên.
Hiển nhiên Tần Minh Lập không quan tâm đến mấy chuyện giữa đàn bà. Hắn ta nhìn Trần Dịch Kiều, nói: "Em đi ra sảnh trước giúp tôi tiếp khách một chút."
"Vâng."
Trần Dịch Kiều đưa mắt nhìn Ôn Thi Hảo đầy vẻ khiêu chiến, thướt tha rời đi với điệu bộ của người thắng cuộc.
Ôn Thi Hảo vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn theo bóng lưng kia, hận không thể đâm một cái lỗ trên đó: "Anh có nghe thấy cô ta gọi tôi là gì không?" Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt chất vấn:"Cô ta gọi tôi là chị Ôn?"
Tần Minh Lập lạnh nhạt hờ hững: "Nghe thấy rồi."
Ôn Thi Hảo không chịu nổi thái độ dửng dưng như không có chuyện gì của hắn ta: "Cô ta đang tự cho mình là người đàn bà của anh!"
Hắn liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng thản nhiên: "Có vấn đề gì không?"
"Có vấn đề gì không ư?" Ôn Thi Hảo giận quá hóa cười: "Tần Minh Lập, anh tỉnh lại đi. Bây giờ không phải là thời cổ đại một chồng nhiều vợ nữa. Tôi mới là vợ của anh, trên giấy chứng nhận kết hôn là tên tôi, không phải tên con đĩ kia!"
Tần Minh Lập nhìn cô ta như xem chuyện cười: "Cô cho rằng trên giấy chứng nhận kết hôn của ba tôi, tên người vợ là tên của mẹ tôi sao?" Nhìn khuôn mặt giận dữ đầy vẻ khó tin của cô ta, Tần Minh Lập chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức: "Cô phải hiểu rõ là cô đã gả đến gia đình như thế nào, sau này đừng mang chuyện như thế này ra làm phiền tôi."
Chính là loại người này, đã cưới con gái nhà họ Ôn như cô ta, nhưng vẫn vọng tưởng cuộc sống có cả vợ lớn vợ bé, phụ nữ trải đầy khắp nơi như ba anh ta vậy.
Thật ghê tởm.
Ôn Thi Hảo bỗng nhớ tới Thời Cẩn. Nghĩ đến con người khí phách và vô cùng cao quý ấy, cô ta lại càng cảm thấy gương mặt của người trước mắt thật khó ưa. Cô ta cười lạnh chế giễu: "Thời Cẩn cũng chỉ có Khương Cửu Sênh đó. Anh ta làm được, sao anh không làm được?"
Cũng chẳng trách lại không bằng Thời Cẩn, không ai có thể so sánh được với anh ấy…
Tần Minh Lập vừa nghe thấy tên của Thời Cẩn, đã tối sầm mắt lại, trả đũa: "Vậy cô gả cho nó đi, cô gả đi." Hắn ta giễu cợt: "Nhưng cũng phải xem người ta có muốn cô hay không đã."
"Anh... "
Hắn ta không nhịn được bèn ngắt lời: "Được rồi, tôi không rảnh đi nghe mấy chuyện này của cô, không phải là cô đã từng nói sao? Có thời gian, sao không đi đấu với Thời Cẩn đi."Ôn Thi Hảo cắn răng, cuối cùng vẫn nuốt đầy một bụng không cam tâm xuống, tên đã bắn ra không bao giờ quay lại, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi. Cô ta thu lại sắc mặt: "Đã sắp xếp xong chưa?"
"Chờ xem kịch hay đi."
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, ngoại trừ bữa tiệc linh đình trong vườn hoa nhà chính thì khắp nơi đều tối tăm, chỉ có ánh trăng đêm nhàn nhạt để nhìn thấy lờ mờ.
Giữa mấy căn nhà nhỏ có hai bóng người đứng đối diện nhau, đến gần hơn sẽ thấy hai người đó đang chụm đầu kề tai nói chuyện.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Là giọng đàn ông, có chút tục tằn.
Người còn lại cũng là đàn ông: "Đều đã chuẩn bị xong hết rồi." Nghe giọng, hình như là người có tuổi.
"Pháo hoa vừa nổ là ra tay."
"Đã rõ."
Căn dặn xong, hai người chia nhau ra, một người đi đến căn nhà nhỏ, một người đi đến nhà chính.
Bảy giờ Thời Cẩn mới đến bữa tiệc, anh mặc âu phục đen, túi áo cài một đóa thu hải đường. Dáng vẻ cao quý, dịu dàng, giống như công tử dòng dõi quý tộc, tao nhã, lịch lãm nhưng đôi mắt lạnh lùng của anh luôn khiến người ta không lạnh mà run.
Mặc dù Tần Hành không hài lòng về việc anh thong thả đến muộn như vậy, nhưng không tiện nổi giận trước mặt mọi người nên chỉ nói một câu: "Hôm nay các gia đình nổi tiếng ở Trung Nam đều tới, mày xem kỹ một chút."
Thời Cẩn không hứng thú lắm với dạ tiệc, vẻ mặt thờ ơ: "Xem cái gì?"
"Nếu như vừa mắt ai, bất kể con gái nhà nào, đều có thể lấy được."
Anh ngước mắt lên, đồng tử đen tuyền như nhuộm mực: "Tôi đã có vợ chưa cưới rồi."
Đàn ông nhà họ Tần, thà lạm tình còn hơn chân tình. Sắc mặt Tần Hành không vui, giọng điệu mang vài phần ép buộc: "Mày có thể cưới cô ta, không có nghĩa là mày không thể có người khác."
Thời Cẩn nghe cũng chẳng muốn nghe, cứ thế đi thẳng. Sau lưng anh, vẻ mặt Tần Hành tối sầm xuống.
"Tổng giám đốc Thời."
Bỗng nhiên có người gọi tên Thời Cẩn. Anh quay lại, gật đầu một cách khách sáo, lạnh nhạt nói: "Cô Phó."
Hôm nay Phó Đông Thanh mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, trang điểm rất chau chuốt, dưới đèn lưu ly nhàn nhạt càng lộ ra vẻ tinh tế, khuôn mặt tỉ lệ vàng, là người đẹp tiêu chuẩn. Cô ta nhìn Thời Cẩn, cười nói: "Nhất định phải khách sáo như vậy à?"
"Không phải khách sáo." Anh nói: "Chúng ta không quen."
Thái độ dịu dàng, nhưng không cho người khác tới gần. Con ngươi đen láy của anh như bức tranh thủy mặc, xa cách khiến cho người khác không sao nhìn thấu, trước là tò mò, rồi thành không thể tự thoát ra được.
Phó Đông Thanh cảm thấy mình điên rồi, ngay cả phong độ cũng không cần nữa. Cô ta đuổi theo hỏi: "Vậy như thế nào mới tính là có quen?"
Anh vẫn thờ ơ như cũ, trong mắt không một chút gợn sóng: "Xin lỗi, cô và tôi không cần phải quen."
Cô không nhịn được hỏi: "Sao anh lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy chứ?" Hình như từ lúc bắt đầu đến giờ, anh đều giống như vậy, lịch sự nhưng khó đến gần.
"Xin hỏi," Thời Cẩn ngưng một chút rồi hỏi: "Cô có ý gì với tôi à?"
Lời như vậy, nếu từ trong miệng người khác nói ra thì hoặc là có ý trêu ghẹo, hoặc là có ý tán tỉnh mập mờ, nhưng từ miệng Thời Cẩn nói ra, lại bình thường như câu trần thuật, không một chút cảm xúc. Không đúng, là có một chút ác cảm, cho dù đã bị phong thái lịch sự của anh che giấu bớt.
Phó Đông Thanh trầm ngâm một lúc: "Nếu như em nói có thì sao?"
Người đàn ông như thế này, muốn không có ý với anh sợ rằng cũng rất khó.
Thời Cẩn vẫn ung dung như thường, nhưng sắc thái giữa hai đầu lông mày của anh đã lạnh hơn hồi nãy: "Đó là chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi đến. Thái độ của cô là gì thì tùy cô. Có điều…" Giọng anh bỗng nhiên lạnh ngắt đi, nói: "Sau này nếu không phải chuyện công việc, xin thứ cho tôi không thể tiếp lời."
Anh đã trực tiếp vạch ranh giới ở chỗ này rồi, không cho ai vượt qua dù chỉ một phân.
Phó Đông Thanh cũng không tức giận, cười mà như không cười, đùa đùa thật thật: "Phải đề phòng em như vậy sao? Sợ em cướp anh... "
"Cô Phó,"
Thời Cẩn ngắt lời lời cô ta, đôi mắt như đã phủ sương lạnh: "Tôi là người đã có gia đình, xin cô nói chuyện với tôi chú ý chừng mực."
Dứt lời, anh đi vòng qua cô ta, một ánh mắt cũng không để lại.
Chưa từng thấy một người đàn ông nào sẽ vì một người phụ nữ mà cố thủ nghiêm ngặt như vậy. Phó Đông Thanh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Thời Cẩn đi xa, ánh mắt chứa suy nghĩ sâu xa.Bà Tiết đi tới bên cạnh cô ta: "Nhìn cái gì vậy, Đông Thanh?"
Cô ta chưa thu ánh mắt lại: "Mẹ, mẹ cảm thấy cậu Sáu nhà họ Tần thế nào?"
Bà Tiết nhìn theo ánh mắt của con gái, lắc đầu: "Cậu ta không phải là người con có thể nắm trong tay được."
Phó Đông Thanh khoác tay mẹ mình, giọng điệu trêu đùa: "Đúng vậy, súng đạn cũng không ăn thua, độ khó quá lớn." Nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều dễ dàng khiến cho người ta chạy theo như vịt.
Không tới ba phút sau, Phó Đông Thanh nhận được tin nhắn của người đại diện, khách sạn của nhà họ Tần hủy bỏ quảng cáo, kết thúc hợp tác.
Thời Cẩn à.
Cô ta không nhịn được, thì thầm đọc cái tên này.
Thị trường thương mại của ba tỉnh Trung Nam gần như do nhà họ Tần độc quyền quản lý, đương nhiên các doanh nghiệp tư nhân có máu mặt ở Trung Nam sẽ tới góp mặt điểm danh tại tiệc mừng thọ của Tần Hành. Đặc biệt là Tần Hành còn có ý muốn chọn bạn trăm năm cho cậu Sáu nhà họ Tần, cho nên các gia đình nổi tiếng gần như đều đến đông đủ.
Ai ai cũng ăn mặc, trang điểm yêu kiều động lòng người, nhưng cậu Sáu nhà họ Tần lại chẳng đưa mắt nhìn ai lấy một cái.
Cậu Hoa đại biểu của nhóm cậu ấm ăn chơi ở Trung Nam liên tục tặc lưỡi, cảm thấy có chút phí của trời bèn ôm người đẹp nhỏ bé của mình đi tìm Tần Tiêu Chu. Thấy hắn ta đang ngồi uống rượu một mình, bên cạnh chẳng có lấy một bóng người đẹp nào, hắn lại buông lời trêu chọc từ rất xa: "Ôi chao, uống rượu giải sầu một mình à."
Vẻ mặt Tần Tiêu Chu đầy chán ghét: "Đi đi, đi đi, đừng có đến làm phiền tao."
Gần đây tính tình của cậu Tư nhà họ Tần có vẻ thất thường, chẳng kém gì bà mẹ già đã đến tuổi mãn kinh của nhà hắn.
Cậu Hoa hôn người đẹp nhỏ bé trong lòng một cái, đuổi cô ta đi chỗ khác rồi bước đến bên cạnh Tần Tiêu Chu trêu chọc: "Sao dạo này mày gắt gỏng thế, dục vọng chưa được thỏa mãn à?"
Tần Tiêu Chu hừ một tiếng: "Miệng chó không mọc được ngà voi."
Cậu Hoa cười hì hì: "Mày nói chuyện càng ngày càng nho nhã rồi đấy. Này thằng Tư, trước kia mày có thế này đâu."
Tần Tiêu Chu lạnh lùng nhìn hắn: "Trước kia tao như thế nào?"
"Trước kia à," Cậu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ này, chắc chắn mày đang ở trên giường đàn bà."
Đậu má!
Tần Tiêu Chu thầm chửi thề, rất bực bội, nhưng lại không biết là vì chuyện gì cho nên càng cáu bẳn hơn.
Cậu Hoa vẫn không biết dừng lại, châm chọc nhiệt tình hơn: "Mày đã không phải là thằng Tư mà tao biết nữa rồi. Những ngày tháng phóng túng đánh mạt chược rồi ngủ với gái trước kia đã một đi không trở lại."
Tần Tiêu Chu nhấc chân đạp hắn: "Cút m* mày đi, một bụng nước đái mà còn định làm ai buồn nôn!"
Cậu Hoa ôm mông tránh né: "Đ*t, mày đừng tưởng mày thanh tịnh vài ngày là có thể giả vờ ngây thơ với tao nhé. Cả đời này tao cũng không quên được cái bản mặt của mày lúc mày ngủ với gái của tao đâu."
Nói mới thấy, vừa chay tịnh có một thời gian thôi mà thằng Tư nhà họ Tần béo trắng hẳn ra, bỏ đi lớp vỏ do chơi bời quá độ thì càng trông giống một thằng trai bao hơn.
Tần Tiêu Chu vắt chân lên, vẻ mặt vô cùng gợi đòn: "Không cần quên, để hôm sau tao lại giúp mày củng cố lại ký ức."
Cậu Hoa cũng không giận mà cười rồi ghé sát lại gần: "Đây mới là mày này, chỉ cái mồm cũng đã đủ làm người ta ghê tởm." Hắn ta ngồi xuống, ra vẻ đàng hoàng, giọng điệu như người từng trải: "Thằng Tư à, mày thích cái nạn đào hoa kia thật, hay chỉ là thấy mới mẻ nên ham vui muốn chơi đùa một chút thôi?"
Tần Tiêu Chu vừa nghe đến nạn đào hoa liền xù lông: "Tao thích cô ấy bao giờ? Con mắt nào của mày nhìn thấy vậy?"
"Cả hai con mắt của tao đều nhìn thấy, tai cũng nghe thấy nữa." Cậu Hoa cười toét miệng, vẻ mặt lưu manh đầy ý xấu: "Con bé lần trước tao tặng cho mày về nói với tao, lúc mày lên giường với nó, miệng vẫn còn gọi..."
Tần Tiêu Chu tát bốp một cái lên mặt cậu Hoa: "Con m* mày im miệng ngay. Mày có thôi đi không hả, còn nói linh tinh nữa là tao giết mày đấy!"
Cậu Hoa nín thinh.
Hừ, nhìn cái kiểu nói kìa, vậy mà còn thà chết không chịu thừa nhận.
Thằng Tư ơi là thằng Tư, đang yên đang lành làm công tử ăn chơi lại không muốn. Ôi, dù sao cũng là anh em, sao cậu Hoa có thể không giúp cho được. Hắn ta móc điện thoại di động ra: "Tao cho mày xem một người." Hắn kéo ảnh chụp đưa cho Tần Tiêu Chu: "Mày xem người này có giống nạn đào hoa đó của mày không?"
Dù sao chỉ nhìn lướt qua, hắn ta cảm thấy cũng có thể đảo lộn cả thật giả ấy chứ.
Quả nhiên vẻ mặt Tần Tiêu Chu thay đổi hẳn: "Cô ta là ai?"
"Sinh viên học viện Điện ảnh, vẫn chưa debut, năm nay mới hai mươi tuổi." Chậc chậc chậc, cậu Hoa nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động: "Khuôn mặt này chưa chỉnh hình đâu, cứ như là học theo Khương Cửu Sênh mà lớn vậy, quá giống luôn. Mày có muốn chơi đùa một chút không, tao có thể gọi nó đến đây ngay cho mày... "
Chưa nghe xong, Tần Tiêu Chu đã ném điện thoại đi: "Giống cái rắm!"
Cậu Hoa sửng sốt.
Chỗ nào không giống chứ, y như song sinh thế này còn gì?
Vẻ mặt Tần Tiêu Chu đầy ghét bỏ: "Cô ta cười nhìn như gái điếm ấy."
Cậu Hoa cạn lời.
Người ta đắc tội gì mày! Nói gái điếm thì quá đáng quá.
"Ghê tởm!" Tần Tiêu Chu quay mặt đi.
Cậu Hoa điên người! Đ*t mợ mày!
Đúng lúc đó bà Vân đi tới, thấy thằng nhóc không nên thân nhà mình đang lững thững đi ra ngoài, bèn gọi lại: "Anh đi đâu đấy?"
Tần Tiêu Chu đút tay vào túi, bộ dạng ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ: "Hóng gió."
Bà Vân nhìn hắn mà ngứa mắt. Con cái gì mà như oan gia vậy, bà tức giận: "Hóng gió cái gì, sắp đến lúc thổi nến cắt bánh rồi, còn không mau đi giúp ba anh tiếp khách đi."
"Nhiều người như vậy, thiếu một ly rượu của con cũng có sao đâu." Nói xong, hắn ta quay người đi luôn.
Bà Vân gắt lên: "Mày quay lại ngay cho mẹ!"
Tần Tiêu Chu bỏ đi mất dạng.
Bà Vân tức điên người. Đời này hai cái nghiệp lớn nhất mà bà ta tạo ra đó là đi theo Tần Hành và sinh ra thằng Tư nhà họ Tần, dính phải hai tên khốn kiếp một già một trẻ này.
Lúc này, pháo hoa nổ bung trên không trung, ánh lửa rực rỡ ngợp trời, chiếu sáng rọi như ban ngày, bên tai chỉ có tiếng pháo hoa nổ vang, cả tòa nhà chính của nhà họ Tần đều sáng lóa.
Khoảng gần mười phút, ánh sáng và tiếng nổ mới ngừng lại.
Vừa mới yên tĩnh lại thì không biết là ai đã kinh hoảng hét lên: "Sao bên kia lại có ánh lửa?"
Ánh lửa kia mang theo cuộn khói dày đặc, không phải pháo hoa mà là một đám cháy rất lớn.
Có người khách hỏi: "Kia là nơi nào?"
"Căn nhà nhỏ của nhà họ Tần." Có người kinh hãi kêu lên: "Cháy rồi!"
Danh sách chương