Biệt thự Nam Sơn.


12 giờ đêm, Hoắc Nhất Ninh mới có mặt ở hiện trường. Tầng thượng đã bị phong tỏa, bộ phận thu thập chứng cứ tại hiện trường đang lấy dấu vết. Anh đeo găng tay vào đi tới hỏi: “Hắn ta thế nào rồi?”


Chu Tiêu đáp: “Đưa đi viện cấp cứu rồi ạ.” Cậu ta ngồi trên mái nhà nhìn xuống dưới một cái: “Có điều, cao như thế này, e rằng không chết cũng tàn tật.”


Nhà cao bốn tầng, mười mấy hai mươi mét. Ngã từ trên này xuống, đúng là cũng có thể mất mạng thật.


“Hiện trường thì sao?” Hoắc Nhất Ninh hỏi đồng nghiệp bên phòng pháp chứng.


“Không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa, là ngã ngửa người xuống dưới, không thể nào là tự nhảy xuống được.” Tiểu Triệu của phòng pháp chứng nói: “Hung thủ hẳn là một trong những người sống ở căn nhà này.”


Chỉ thuần túy là đẩy người ngã xuống lầu, lại là người quen gây án, nên ở hiện trường cũng không thu thập được nhiều dấu vết lắm, bước đầu chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ để tìm ra manh mối đột phá thôi.


Hoắc Nhất Ninh hạ lệnh: “Đưa hết về đồn cảnh sát đi.”


Trong phòng khách dưới tầng 1 của biệt thự nhà họ Tần, tất cả mọi người đều có mặt. Bà Chương, mẹ của Tần Minh Lập bị kích thích quá nặng nề, ngất lên ngất xuống. Câu đầu tiên bà ta nói sau khi tỉnh dậy là chỉ thẳng vào Thời Cẩn, tố cáo: “Là mày! Chắc chắn là mày!”


Mọi người trong phòng đều đang đứng, chỉ duy nhất Thời Cẩn là ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Anh như không để tâm đến những tiếng ồn ào xung quanh mình, cứ như thể chúng chẳng hề liên quan gì tới mình vậy.


Bà Chương hoàn toàn không còn khống chế được cảm xúc nữa, bà ta chửi ầm lên, giọng the thé như xé cổ: “Thời Cẩn, mày là cái đồ không bằng cầm thú. Mày trả con trai lại cho tao!”


Trong mắt bà ta tràn ngập sự oán hận, tàn độc, chỉ muốn bổ nhào qua mà cắn xé Thời Cẩn. Đám người làm vội vàng túm bà ta lại.


Từ đầu tới cuối, Thời Cẩn còn chẳng thèm ngước mắt lên chút nào.


Tần Hành sa sầm mặt xuống, quát bà ta: “Không có chứng cứ gì thì im miệng hết cho tao.”


Ánh mắt bà Chương vô cùng phẫn nộ, bà ta gào lên với Tần Hành: “Hiện giờ Minh Lập còn chưa biết sống chết thế nào mà ông còn ngồi đây bênh vực nó à? Còn cần chứng cứ gì nữa chứ? Mọi chuyện chẳng phải đã rõ mười mươi rồi sao? Trong cái nhà này, trừ Thời
Cẩn ra, còn ai có động cơ mà làm thế chứ? Không phải nó thì còn ai vào đây được?”


Mọi người ở đây, ai ai cũng biết, Thời Cẩn đã từng bảo Tần Minh Lập lo mà chuẩn bị hậu sự đi rồi.


Tần Hành quát lên: “Đủ rồi!”


Bà Chương không chịu yếu thế: “Vì sao tôi không được nói hả? Thằng Thời Cẩn đã dám ra tay với anh em trong nhà rồi, mà tôi còn không được phép nói hay sao?” Bà ta không thể chịu đựng nổi nữa, cảm xúc bộc phát triệt để. Bà ta chỉ vào Thời Cẩn, gào lên: “Chính nó đã đẩy Minh Lập, vì con ranh Khương Cửu Sênh kia mà đến người nhà nó cũng có thể giết được. Nó hủy hoại một cánh tay chưa đủ, nó còn muốn đẩy Minh Lập vào chỗ chết nữa! Nó là thứ súc sinh không biết mặt mũi là gì, là đồ vong ân…”


Thời Cẩn chợt ngước mắt lên: “Chửi đủ chưa?”


Giọng điệu của anh rất bình thản không gợn sóng, nhưng dưới đáy mắt lại như đông cứng thành một lớp băng, một chút màu mực lan ra, lạnh lùng mà sâu thẳm.


Bà Chương cười lạnh một tiếng rồi đáp lại một cách mỉa mai: “Tao nói câu nào sai à? Sao nào, mày đã dám làm mà không dám thừa nhận à?”


Hoắc Nhất Ninh bước xuống cầu thang, ngắt đứt màn tranh cãi này, nói với giọng rất khách quan, máy móc: “Rốt cuộc là do ai làm thì cứ tới đồn cảnh sát điều tra là biết ngay.”


Tối ngày hôm đó, toàn bộ người của nhà họ Tần ở biệt thự Hoa Nam đều bị đưa về hết đồn cảnh sát.


Sáng sớm hôm sau, Chu Tiêu chạy đến bệnh viện một chuyến. Lúc cậu ta quay về đồn cảnh sát thì cũng đã khoảng 10 giờ rồi.


Đội phó Triệu Đằng Phi hỏi cậu ta: “Tần Minh Lập thế nào rồi? Đã cứu sống được chưa?”


Chu Tiêu uống một ngụm nước, thở hổn hển hai hơi rồi mới nói: “Vẫn còn thoi thóp. Ngã từ trên cao như vậy xuống, không chết cũng đã là phúc lớn mạng lớn lắm rồi. Có tỉnh được lại hay không, thì còn phải chờ xem số của hắn thế nào đã.” Cậu ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi hỏi: “Tình hình thẩm vấn sao rồi?”


Thang Chính Nghĩa tiếp lời, nói: “Tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt cả.”


Chu Tiêu gác hai chân lên trên ghế băng, nói: “Mẹ nó chứ, chẳng lẽ vì Tần Minh Lập bị đoạt lại quyền hành nên không muốn sống nữa sao? Chọn tư thế ngửa mặt lên ngắm bầu trời đầy sao để nhảy xuống lầu tự sát à?”


Triệu Đằng Phi khẳng định: “Không phải là tự sát.” Sáng sớm nay anh ta đã đi lấy báo cáo của phòng pháp chứng rồi. Anh ta giải thích: “Móng tay của Tần Minh Lập còn bị lan can bảo hộ của tầng thượng gọt gãy rồi. Ở hiện trường có dấu vết vùng vẫy rất rõ rệt. Rõ ràng là hắn bị người khác đẩy xuống, không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ là hắn hoàn toàn không đề phòng gì cả, hẳn là người quen gây án.”


Trong biệt thự chỉ toàn là người của nhà họ Tần mà, chậc chậc chậc.


Chu Tiêu sờ cằm nói: “Liệu có phải Thời Cẩn không ta?” Cậu ta nhớ lại một chút, rồi nói ra phán đoán của mình một cách rất hợp tình hợp lý: “Tôi chỉ phán đoán hợp lý thôi nhé. Trong số những người có mặt ở biệt thự Hoa Nam tối hôm qua, thì Thời Cẩn là người có động cơ giết người nhất. Điều quan trọng nhất là, Thời Cẩn có IQ khá cao, muốn tạo ra chứng cứ chứng minh vắng mặt tại hiện trường thực sự quá là… easy với anh ta!”


Ừm, cũng có lý, đầu óc của Thời Cẩn quá kinh khủng.
Thang Chính Nghĩa cũng cảm thấy như vậy.


Triệu Đằng Phi lại không đồng ý: “Nếu Thời Cẩn muốn giết người, anh ta chỉ cần gọi một tay đàn em ra nhét cho một khẩu súng là xong, đâu cần phải làm phiền phức như thế này chứ?”


Ừ nhỉ, nghe cũng có lý luôn. Thời Cẩn không chỉ có bộ não tốt mà thủ đoạn cũng rất tinh vi. Nói thật là, một khi mà anh ta muốn giết người, để cho đồn cảnh sát có thể tìm thấy được thi thể cũng đã có thể coi là khai ân ngoài định mức rồi.


Chu Tiêu sờ cằm trầm tư suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Kể cũng phải!” Nhưng cậu ta nghĩ mãi cũng không thông: “Vậy thì còn có thể là ai nhỉ? Cả mấy người kia đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường rồi.”


Tưởng Khải nãy giờ ngồi im không lên tiếng chợt đáp: “Không thể nào là ma đẩy được, nên chắc chắn có người nói dối.”


Nhưng rốt cuộc là kẻ nào đang nói dối mới được chứ?
Triệu Đằng Phi lật ghi chép khẩu cung ra: “Người giúp việc và tài xế ở ngoài biệt thự đều tận mắt nhìn thấy Tần Minh Lập ngã xuống. Có thể loại trừ hiềm nghi.”


Lúc ấy Tần Minh Lập ngã từ trên lầu xuống, người giúp việc và tài xế đều sợ đến mức hét ầm lên tại chỗ nên mới đánh động mấy người nhà họ Tần đang ở trong biệt thự.


Hai người này cơ bản không có thời gian gây án, cũng không có động cơ gây án.


Thứ hai là: “Tần Hành và Tần Hải đang bàn việc trong phòng sách, nghe thấy tiếng kêu mới mở cửa bước ra. Bà Chương ở dưới cửa thang bộ cũng nhìn thấy, ba người đều có thể làm chứng cho nhau.”


Chu Tiêu nêu ra nghi vấn: “Liệu có khi nào họ móc nối với nhau để nói dối không?”


“Đương nhiên không loại trừ được khả năng này. Có điều, xác suất của điều đó rất thấp. Nếu nói ba người này hợp tác bày mưu hại Tần Minh Lập, thì căn bản không tìm thấy động cơ.” Triệu Đằng Phi uống ngụm nước nhuận họng rồi nói tiếp: “Ngoài ra, Ôn Thi Hảo đang mang thai, đi ngủ rất sớm, bà Chương còn phải tới phòng gọi cô ta dậy thì cô ta mới bước ra. Cô ta cũng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”


“Tô Phục thì sao?” Chu Tiêu tò mò nhất là người đàn bà này. Đội trưởng đã nói, người đàn bà này chính là boss trùm lớn nhất đấy.


“Tô Phục ở ban công tầng 2. Lúc Tần Minh Lập rơi xuống, người giúp việc ở dưới lầu nhìn thấy cô ta. Hơn nữa, cô ta còn có thể làm chứng cho cậu Năm nhà họ Tần lúc ấy đang tới biệt thự để bàn chuyện. Khi đó cô ta đứng trên ban công, nhìn thấy cậu Năm nhà họ Tần đứng dưới lầu gọi điện thoại.”


Mẹ kiếp, tức là cô ta cũng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.


Khéo thật đấy, không có một ai lọt ra ngoài sao?


Ồ, vẫn còn một nhân vật mấu chốt nữa. Chu Tiêu lập tức hỏi: “Thời Cẩn thì sao? Lúc ấy anh ta làm gì? Ai làm chứng cho anh ta?”


Triệu Đằng Phi nhìn khẩu cung rồi đáp: “Thời Cẩn ở trong phòng, một mình.”


Cuối cùng cũng có một nhân vật lọt ra ngoài, Chu Tiêu càng tò mò hơn: “Ai có thể làm chứng cho anh ta?” Không biết vì sao, cậu ta cứ có cảm giác Thời Cẩn mới là boss trùm cuối, cái dạng mà không có địch thủ ấy.


“Ở bệnh viện có bệnh nhân cấp cứu, khi ấy anh ta đang thảo luận phương án phẫu thuật với bác sĩ Thành, chủ nhiệm Khoa Ngoại tim mạch.” Triệu Đằng Phi bổ sung thêm: “Còn có video làm chứng cứ nữa.”


Hừ, tất cả đều vắng mặt tại hiện trường, thế thì ma đẩy à?!


Chu Tiêu quay sang hỏi Thang Chính Nghĩa: “Anh nghĩ là ai đang nói dối?”
“Chúa mới biết được.” Đúng lúc này, Hoắc Nhất Ninh đi từ trong phòng thẩm vấn ra, Thang Chính Nghĩa lập tức hỏi đồng chí gánh vác chỉ số IQ của cả đội hình sự số 1: “Đội trưởng, anh thấy thế nào?”


Hoắc Nhất Ninh bật cười, ra lệnh: “Xác định lại toàn bộ các chứng cứ và lời khai một lần nữa đi.”


“Vâng.”


Đám chó nghiệp vụ của đội hình sự số 1t ủ rũ cụp đầu đi làm việc.


Tần Minh Lập xảy ra chuyện ở biệt thự Hoa Nam, vì để bảo vệ hiện trường, bên cảnh sát phong tỏa biệt thự nhà họ Tần. Tần Hành và đám bà Chương đều chuyển tới ở khách sạn nhà họ Tần.


Buổi chiều, Tô Phục từ bệnh viện về.


Tần Hành hỏi ngay: “Bên bệnh viện nói thế nào?”


Tô Phục lắc đầu: “Phần đầu bị thương nặng, e là không tỉnh dậy được, tỉ lệ trở thành người thực vật hoặc bị chết não khá cao.”


Tần Hành trầm mặc không nói gì nữa.


Dù sao cũng là con trai do người vợ đầu tiên sinh ra, ít nhiều gì trong lòng ông ta cũng có vài phần không nỡ.


Tô Phục ngồi xuống ghế sofa ở đối diện. Giọng điệu cô ta không cố tỏ vẻ gì cả, chỉ như đang thuận miệng trò chuyện mà thôi: “Mình này, mình nghĩ liệu có phải là Thời Cẩn không?”


Tần Hành đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Không phải là nó.” Ông ta lấy một điếu xì gà từ trên bàn trà lên: “Nếu nó muốn xử chết thằng Hai thật, thì chỉ cần một phát súng là đủ.”


“Vậy có thể là ai được chứ?” Cô ta rút một que diêm ra, quẹt nhẹ bên cạnh hộp diêm tinh xảo. Lửa bùng lên, cô ta khom người xuống châm thuốc cho Tần Hành.


Tần Hành nhíu mày hút xì gà, không nói năng gì.


Tô Phục dập tắt lửa đi nhưng không vứt que diêm. Ngón tay sơn màu đỏ tươi cầm que diêm nghịch: “Dù thế nào, cũng không thể là cậu Hai nản lòng thoái chí tự nhảy xuống được, đúng không?”


Tần Hành ngắt lời cô ta: “Em đừng xía vào chuyện này, giám sát chặt chẽ bên chỗ Chử Nam Thiên một chút.”


Tô Phục rất ngoan ngoãn nghe lời, bật cười nói: “Mình cứ yên tâm.”


Thị trấn Xisu.


“Anh Thiên,” James bước đến sau lưng Chử Nam Thiên, nói: “Giang Bắc gửi tin đến, nói là có thể giao hàng được rồi.”


Trên ruộng, hoa anh túc vừa nở rộ.


Chử Nam Thiên đứng trên đài cao dựng bằng cốt thép, nhìn xuống biển hoa phía dưới: “Trả lời Tần Hành, phải tăng giá.”


James hỏi ý kiến ông ta: “Tăng bao nhiêu ạ?”


Chử Nam Thiên cầm kính viễn vọng lướt qua dãy núi xa xa. Hốc mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, vết sẹo ở đuôi mắt càng hiện rõ hơn, làm lộ ra vài phần tàn bạo của ông ta: “Tăng thêm 50%.”
James hơi nghi hoặc: “50% có nhiều quá không ạ?”


Chử Nam Thiên chìa tay ra.


James đón lấy kính viễn vọng, rồi đưa súng bắn tỉa cho ông ta.


Ông ta tì xuống lan can bảo vệ của đài cao, chỉnh ống ngắm của súng bắn tỉa: “Chỉ một lô hàng thôi mà phải vận chuyển sang cho họ tới hai lần. Đã vậy nhà họ Tần còn bị cảnh sát canh chừng nữa. Giao dịch liều lĩnh như thế này, đương nhiên phải tăng giá chứ.”


“Pằng!”


Một tiếng súng vang lên, con chim đang bay ở đằng xa rơi từ trên không trung xuống.


Chử Nam Thiên rút khăn tay cài trong túi áo vest để lau nòng súng.


James nhận lệnh: “Tôi hiểu rồi ạ.”


Lô hàng này, giao dịch thành công thì không sao, chứ nếu không thành công, thì chắc mối quan hệ hợp tác này cũng đến điểm kết thúc rồi.


Cùng ngày hôm đó, nhà họ Tần đã cho họ câu trả lời. Họ đồng ý tăng giá. Lô hàng này trắc trở như vậy cũng đều là vì nhà họ Tần. Để giữ mối quan hệ hợp tác từ xa của hai bên, đương nhiên nhà họ Tần cũng phải chịu thiệt thôi.


Ngày hôm sau James bắt đầu thu xếp vận chuyển hàng đi.


“Vượng Tài.”


“Vượng Tài.”


Bả vai bị người ta vỗ một cái, Đàm Mặc Bảo đang ngửa mặt lên trời trầm tư chợt quay đầu lại.


King gọi cô: “Vượng Tài.”


Phải rồi nhỉ, hiện giờ cô tên là Vượng Tài mà.


Chử Qua và King đều đã biết cô giả ngây giả dại rồi. Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải bịa ra một câu chuyện cô gái nông thôn Đàm Vượng Tài vào thành phố làm thuê, ở bến xe lửa bị người ta lừa hết cả tài sản rồi bán vào vùng núi làm con dâu nuôi từ bé cho nhà người ta. Vì không cam lòng bị đánh đập hành hạ nên cô chạy trốn suốt đêm. Vừa ra khỏi hang rồng, thì lại lọt vào đầm hổ, cô bị đám buôn người xuyên quốc gia bán vào đây làm nô lệ.


Tóm lại, muốn thảm chừng nào là sẽ đủ thảm chừng đó.


Đàm Vượng Tài sờ cái đầu đã gần khỏi hẳn của mình.


King ấp a ấp úng. Hắn đỏ mặt tía tai, nhìn cô nói: “Cho cô này.”


Hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay là một quả trứng gà.


Đàm Vượng Tài không hiểu ra sao, hỏi: “Cái gì cơ?”


Không ngờ làn da ngăm đen của King lại thoáng ửng hồng cả lên. Hắn lắp bắp nói: “Trứng… trứng gà.”


Đương nhiên cô biết đây là trứng gà luộc mà. Đàm Vượng Tài bèn hỏi thẳng: “Anh đưa trứng gà cho tôi làm gì?”


Ở thị trấn Xisu, trứng gà là thứ rất quý hiếm. Dù sao, trừ nhà Chử Qua ra, thì người bình thường cũng chẳng ăn được.


Vóc dáng của King vốn rất cao to, lúc hơi ngại ngùng thế này, cái dáng vẻ cục súc thường ngày của hắn nhìn lại như một cô thiếu nữ vậy: “Cho cô ăn đó.”


Bình thường nhìn King vai u thịt bắp, mặt còn có sẹo nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng Đàm Vượng Tài tiếp xúc với hắn một thời gian, mới phát hiện ra, thực chất King là một ‘cậu pé’ vô cùng dễ xấu hổ. Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, nói với con gái có vài câu thôi mà mặt đỏ tía tai. Hơn nữa, bản chất của hắn cũng rất tốt, nếu không nhờ có hắn thì vết thương của Đàm Vượng Tài cũng không hồi phục được nhanh chóng như thế. Chưa hết, đến cả trứng gà hắn cũng cho cô ăn nữa kìa.


Đàm Vượng Tài rất cảm động.


Cô dùng hai tay đón lấy quả trứng gà, đập bộp vào đầu một cái. Kết quả là… lòng trắng trứng gà chảy từ trên đầu xuống.


Đàm Vượng Tài cứng người.


Xấu hổ chết mất thôi!


King thấy vậy, cái cổ đen ngăm đen của hắn lại đỏ lên: “Trứng sống mà. Tôi không biết cô thích ăn luộc hay chiên, nên không nấu gì cả.” Mặt hắn đầy vẻ bối rối.
WebTru yen Onlinez . com
Đàm Vượng Tài vội an ủi hắn: “Không sao không sao, tôi thích ăn sống mà.” Nói rồi cô gạt hết đống lòng trắng trứng trên đầu xuống, sau đó dùng ngón tay chấm trứng sống ăn.


Lúc này King mới lộ ra nụ cười ngượng, vết sẹo như con rết trên mặt kia vặn qua vặn lại.
Đàm Vượng Tài liếm sạch chỗ trứng gà kia rồi liền nhìn King đầy cảm động. Giọng cô rất chân thành tha thiết: “Cảm ơn nhé, King. Anh đúng là anh em tốt của tôi, cả đời này anh sẽ sống mãi trong tim tôi. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên anh đâu.” Cô khẽ chớp mắt, mắt hơi long lanh ngấn lệ rồi đưa tay lên, vỗ vai King, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Giữ sức khỏe nhé, người anh em.”


King không hiểu gì cả.


Hắn thầm ngờ rằng đầu của cô bị trứng gà đập hỏng luôn rồi.


Buổi chiều hôm ấy, Đàm Vượng Tài đi hái được hai túi quả hốt luân, còn giấu một chiếc bật lửa trong túi nữa. Chử Qua nói với cô rằng, quả hốt luân có thể giữ tươi trong một thời gian rất dài, hơn nữa, nó chứa nhiều năng lượng, thích hợp để trữ làm lương khô ăn dần.


Mặt trời vừa xuống núi, cô mặc chiếc váy ngắn mà Chử Qua đưa cho mình, len lén lút lút đi ra kho hàng ở thị trấn Xisu.


Người bên ngoài kho hàng cản cô lại, nói tiếng địa phương: “Đây là kho hàng, không được xông bừa vào.”


Dù sao Đàm Vượng Tài cũng nghe không hiểu, cô dùng tiếng Anh nói lại: “Cô Chuge gọi các anh qua.”


Không biết đối phương nghe có hiểu không, nhưng hắn không nói gì cả.


Đàm Vượng Tài lại vừa nói vừa hoa chân múa tay, dùng ngôn ngữ cơ thể phong phú để biểu đạt ý mình: “Cô ấy đạp King xuống sông Xisu rồi, bảo các anh qua đó tìm người giúp.”


Người đàn ông da đen vẫn không có phản ứng gì, mặt quan tài không chút cảm xúc.


Thôi bỏ đi, không thể giao tiếp nổi nữa rồi. Đàm Vượng Tài ủ rũ cụp đầu bỏ đi.


Mười phút sau.


Đàm Vượng Tài ôm một con chó đi tới. Con chó đó là của Yan, giống Poodle, màu đen. Tên của nó được đặt bằng tiếng địa phương, đọc rất méo mồm. Đàm Vượng Tài không biết gọi nó thế nào, bèn quyết định lấy cho nó một cái tên sáng sủa dễ gọi hơn, là Lai Phúc.


Đàm Vượng Tài ngồi xổm trong bụi cỏ, tay ôm Lai Phúc, nhỏ giọng giao lưu một cách sâu sắc với nó. Cuối cùng, cô dùng ánh mắt như nhờ vả nhìn chằm chằm vào mắt nó: “Lai Phúc à, mày nhất định phải chạy nhanh một chút đấy, biết chưa?”


Lai Phúc ra sức vẫy đuôi.


À, Lai Phúc không biết sủa. Lúc còn nhỏ, nó nghịch ngợm quá, nhảy nhót khắp nơi, lại đạp trúng mìn. May mà số nó lớn nên chỉ bị thương yết hầu thôi.


Đàm Vượng Tài ném mạnh Lai Phúc ra. Lai Phúc lăn một vòng trên bãi cỏ rồi co giò chạy biến.


Người canh chừng bên ngoài kho hàng bị đánh động: “Ai đó?!”


Nhìn thấy bụi cỏ rung lên, hai gã đàn ông canh cửa lập tức đuổi theo. Đàm Vượng Tài nhân lúc này mới bò ra ngoài, nhìn trước ngó sau một cái rồi mới lén lút lẻn vào trong kho hàng.


Kỳ lạ thật, sao kho hàng lại chỉ có hai người canh chừng nhỉ? Đúng là ông trời cũng giúp cô mà.


Cô rón rén đi một vòng bên trong kho hàng, sau đó chọn một cái thùng lớn. Cô nghe Chử Qua nói, trong mấy ngày này sẽ có một lô hàng được vận chuyển tới Giang Bắc. Cô thầm nghĩ, chắc chắn là ông trời thấy cô quá xui xẻo nên cố tình chế tạo cho cô một cơ hội
để chạy trốn từ cõi chết đấy mà.


Đàm Vượng Tài mở nắp thùng ra, đang định chui vào thì bên trong lại có một cái đầu thò ra làm cô sợ đến mức suýt hét ầm lên: “Sao cô cũng…”


Chử Qua ra sức nháy mắt với cô: “Suỵt!”


Giờ thì đã giải thích được vì sao quân lính canh chừng kho hàng này lại ít tới vậy. Chử Qua còn lắm mưu ma chước quỷ hơn Đàm Vượng Tài nhiều.


Giang Bắc.


Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu vàng chiếu qua cửa sổ sát đất vào trong phòng, phủ cho sàn nhà một màu vàng óng ả. Trên ban công, Khương Cửu Sênh vùi mình trong ghế sofa lười, ôm đàn guitar nhẹ nhàng ca hát. Bên cạnh chân cô, con chó phốc sóc biếng nhác khẽ khàng vẫy đuôi, vô cùng thích chí.


Tiếng mở cửa phòng vang lên, tiếng đàn guitar thoáng ngừng trong giây lát rồi mới tiếp tục.


Thời Cẩn đi thẳng ra ban công, lẳng lặng đứng trong ánh nắng chiều tà, nghe cô hát hết bài. Tiết tấu của đoạn cuối bài hát rất chậm, giọng hát khàn khàn của rượu và thuốc lá giống như những lời tâm tình thỏ thẻ thoang thoảng qua tai, êm ái như một bàn tay cào lướt qua vậy.


Câu ngân nga cuối cùng kết thúc, đàn guitar cũng dừng lại. Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, vẫn ôm guitar mỉm cười nhìn Thời Cẩn.


Anh bước tới, ném Bác Mỹ ra xa rồi tự mình ngồi chiếm vào vị trí bên cạnh chân cô, nói: “Anh chưa từng nghe bài hát này.” Hoặc cũng có thể là nghe rồi, anh không rõ lắm, vì thực sự anh hơi thiếu năng khiếu về âm nhạc.


Khương Cửu Sênh đặt đàn guitar xuống: “Đây là bài hát mới của em, bài hát chủ đề của album thứ tư.”


Gần đây phải ‘giả bệnh’ nên toàn bộ công việc của cô đều ngừng lại. Vừa khéo, cô có thời gian yên tĩnh để viết nhạc. Mạc Băng định chờ sau khi “Đế Hậu” đóng máy sẽ cho ra mắt album thứ tư, rồi đầu mùa xuân năm sau lại tổ chức một buổi concert nữa.


Thời Cẩn hỏi cô: “Phong cách là gì hả em?”


Cô nheo mắt cười. Đôi mắt hoa đào cong lên, đuôi mắt lúc nào cũng như mang vẻ quyến rũ gợi cảm: “Là nhạc soft rock, về tình yêu.”


Cái gì Thời Cẩn cũng hiểu chút chút, chỉ có điều ngũ âm của anh không đủ, nên dốt đặc cán mai về âm nhạc thôi, soft rock, slow rock gì đó, anh không hiểu được lắm. Có điều, hát về tình yêu thì anh biết, đại khái là giống như đoạn cuối bài hát vừa rồi đó, nhẹ nhàng triền miên đến mức khiến trái tim người ta ngứa ngáy.


“Em viết cho anh đấy à?” Trong mắt anh tràn ngập nụ cười, đôi đồng tử dịu dàng như một hồ nước trong veo.


Khương Cửu Sênh gật đầu: “Vâng ạ.”


Trước khi gặp Thời Cẩn, cô chưa từng viết tình ca. Sau khi gặp anh rồi, mỗi một ca khúc đều là viết cho anh.


Thời Cẩn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh bế cô lên, cuốn cô vào trong lòng mình, cả hai cùng vùi mình trên chiếc ghế sofa lười. Từ Bác Mỹ cũng ghé đầu sang hóng hớt nhưng lại bị Thời Cẩn đạp bay ra: “Sênh Sênh, Đàm Mặc Bảo có tin tức rồi.”


Cô bò dậy từ trong lòng anh: “Đón được người chưa anh?”


Thời Cẩn lắc đầu.


“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”


Thời Cẩn nói: “Người của anh đã đến thị trấn Xisu, nhưng mà… tự cô ấy chạy trốn rồi.”


Khương Cửu Sênh cạn lời.


Đây quả thực là tác phong quen thuộc của Đàm Mặc Bảo.


Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn hẳn, không khí buổi tối hơi se lạnh. Thời Cẩn cầm chiếc chăn đắp lên chân cho cô: “Trốn cùng với cô ấy còn có cả con gái của Chử Nam Thiên nữa. Bên phía ông ta cũng đang phái người đi tìm.”


Khương Cửu Sênh hơi lo lắng: “Liệu có nguy hiểm gì không anh?”
Thời Cẩn đỡ eo cô, hơi nhấc người cô dịch lên trên một chút: “Em yên tâm, Chử Nam Thiên rất yêu thương cô con gái đó. Ông ta phái rất nhiều người ra tìm. Chỉ cần người vừa lộ mặt là sẽ nhanh chóng bắt được thôi. Bên phía anh cũng cho người sang tiếp ứng rồi. Đàm Mặc Bảo là người có tiểu xảo, thông minh, em đừng quá lo lắng.”


“Vâng.” Cô lười biếng rúc vào lòng Thời Cẩn: “Bên phía bệnh viện thì sao rồi anh? Vụ án Tần Minh Lập đã có tiến triển gì chưa?”


Bác Mỹ từ đằng sau chui đầu chen vào chiếc ghế sofa lười, lắc đầu vẫy đuôi hí ha hí hửng. Hừ, nó cứ thích chen vào bên cạnh mẹ Sênh Sênh của nó đấy. Làm sao nào?! Hừ hừ…


Thời Cẩn cũng chán chẳng buồn đạp nó, anh đáp: “Tạm thời chưa có gì.”


Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, quấn chiếc chăn mỏng dựa vào người Thời Cẩn: “Em thấy rất tò mò, không biết ai là hung thủ nhỉ.” Nghe nói tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.


Thời Cẩn hôn lên mặt cô, hôn bên trái một cái rồi lại hôn bên phải cái nữa: “Anh cũng không biết. Có điều, chúng ta có thể chờ xem kịch thôi.”


Khương Cửu Sênh cười tít mắt nhìn anh: “Là do anh gây ra đúng không?”


Thời Cẩn không phản đối cũng không đồng ý: “Anh chỉ ném một miếng thịt ra thôi, là tự bọn họ chơi trò chó cắn chó đấy chứ.”


Bệnh viện Thiên Bắc.


Bảy giờ tối, máy theo dõi của phòng cấp cứu các ca bệnh nghiêm trọng vang lên tiếng cảnh báo.


“Tít… tít… tít…”


Máy theo dõi cảnh báo liên tục, số liệu theo dõi tình trạng của bệnh nhân nhảy vọt lên.


Bà Chương ngồi trông chừng ở bên giường luống cuống hoảng hốt, ngẩn người nhìn cả đám nhân viên cứu hộ chạy vào. Một lúc sau bà ta mới hồi thần lại, ghé vào đầu giường mà gào khóc: “Minh Lập!”


“Minh Lập!”


Tần Minh Lập nằm trên giường bệnh, đeo ống dưỡng khí, mặt mũi tím tái. Hai chân bà Chương nặng như chì, bị các y bác sĩ lao lên cấp cứu xô đẩy, chân bà ta mới nhũn ra, toàn thân rũ xuống đất, vịn vào thành giường khóc không thành tiếng.


“Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài trước.” Tình thế quá khẩn cấp, y tá trưởng phải làm cấp cứu phục hồi ngay cho người bệnh: “Tình huống của bệnh nhân có biến cố bất thường, mau đi gọi Chủ nhiệm Triệu đi.”


Ôn Thi Hảo đỡ bụng ngồi trên ghế sofa, lúc này cô ta mới đứng dậy đỡ bà Chương.


Bà Chương túm chặt lấy thành giường bệnh không chịu đi, gào khóc nói: “Con trai tôi làm sao vậy? Xin hãy cứu nó, cứu con trai tôi với!”


“Giờ chúng tôi phải cấp cứu đã, mời hai người ra ngoài trước.”


Y tá trưởng gọi nhân viên y tế vào để đưa người nhà bệnh nhân ra ngoài.


Bà Chương lo lắng cứ khóc suốt, đi qua đi lại không ngừng nghỉ trước cửa phòng bệnh. Nhân viên y tế ra ra vào vào, bước chân rất vội vã. Cả dãy hàng lang vô cùng tĩnh mịch, vừa yên tĩnh vừa âm u lạnh lẽo.
“Tôi không thoải mái lắm, tôi về trước đây.” Ôn Thi Hảo đứng dậy từ ghế chờ ngoài hành lang.


“Ôn Thi Hảo!” Bà Chương phẫn nộ trợn mắt lên trừng trừng nhìn cô ta. Trong cả dãy hành lang tĩnh lặng này, chỉ còn lại có tiếng vọng từ những câu nói chói tai của bà ta, hung hăng gây sự: “Người đang cấp cứu trong phòng kia là chồng của mày đấy. Dù mày có diễn thì cũng diễn cho tròn vai cho tao!”


Sắc mặt Ôn Thi Hảo khá bất mãn: “Tôi thấy không thoải mái thật. Mùi trong bệnh viện nồng quá, tôi buồn nôn.” Cô ta nói như lẽ dĩ nhiên: “Hơn nữa, tôi ở lại đây cũng có tích sự gì đâu? Tôi cũng đâu phải là bác sĩ, con trai bà…”


Bà Chương giơ tay lên tát mạnh một cái.


Cô ta bị tát tới nỗi rơi ngược người về chỗ ngồi, trên mặt nhanh chóng sưng đỏ lên, đau rát. Cô ta ôm lấy mặt, trừng to hai mắt với vẻ không thể tin nổi: “Bà đánh tôi ư?”


Bà Chương đổi tay khác, lại quạt thêm một cái nữa.


Hai bên má cô ta nóng rát như thiêu đốt. Ôn Thi Hảo đứng bật dậy, gằn lên: “Chương Vân Kha…”


Nhưng cô ta còn chưa dứt lời đã bị ngắt đứt. Ánh mắt bà Chương như bùng cháy, chỉ muốn thiêu chết người phụ nữ đứng trước mặt mình: “Có phải mày chỉ chờ mong con trai tao chết không hả? Như vậy thì mày tự do rồi chứ gì.”


Hai mắt Ôn Thi Hảo nhìn bà Chương trừng trừng: “Bà có ý gì?”


Bà ta cười lạnh, nói: “Tự mày làm cái gì chẳng lẽ mày còn không biết sao?”


“Bà nói cho rõ ràng đi, tôi đã làm gì nào?” Hai tay Ôn Thi Hảo ôm lấy bụng, áp sát lên phía trước một bước.


Bà Chương lạnh mặt xuống, trong lời nói như chèn lưỡi dao: “Bên phía đồn cảnh sát nói rằng, buổi tối Minh Lập xảy ra chuyện, mọi người trong biệt thự đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”


Vẻ hoảng hốt thoáng lóe lên trong đáy mắt Ôn Thi Hảo rồi lập tức biến mất. Tay cô ta siết chặt hai bên áo khoác, nhìn tránh đi chỗ khác: “Vậy thì làm sao?”


Vậy thì đã làm sao?!


Bà Chương bật cười thành tiếng, ánh mắt như hai mũi tên lửa tàn độc, vẻ mặt châm chọc trào phúng dần tắt lịm: “Nhưng mày thì không có!” Giọng bà ta đột ngột cao vút lên: “Vì đứa con trong bụng mày mà tao phải nói dối. Lúc Minh Lập xảy ra chuyện, tao căn bản chưa từng nhìn thấy mày. Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của mày là giả!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện