"Kết quả đầu ra của chương trình này là bao nhiều?"

Chử Qua bối rối, sao mà cô biết được kết quả của chương trình là gì chứ. Tách riêng từng chữ cái cô còn có thể nhận ra được, chứ xếp chung một chỗ thì cô không biết nó là cái gì nữa. Cô ngây người một lúc lâu vẫn không có câu trả lời.

Bạn nam vừa mới xin Wechat ngồi phía sau rướn người lại gần, khẽ nhắc cô: "1"

Chử Qua trả lời theo: "1"

Khương Cẩm Vũ không nói đúng, cũng không nói sai, giọng điệu có mấy phần giống một nhà giáo nhân dân: "Đã tới nghe giảng thì nên chăm chú nghe."

Chử Qua tự biết là mình không đúng, vội vàng gật đầu.

Thầy Khương nói: "Lên bàn đầu tiên ngồi."

Học trò Chử đáp lại: "Vâng"

Sau đó cô khập khiễng lên dãy bàn đầu tiên ngồi. Ở đại học, bàn đầu tiên luôn luôn dùng để trang trí, các sinh viên giỏi cùng lắm cũng chỉ ngồi ở hàng thứ hai, cho nên chỉ có một mình Chử Qua cô đơn lẻ bóng ngồi ở đó. Hơn nữa, cô không mang theo một quyển sách nào cả, làm cho không ít người liên tục nhìn ngó cô.

"Da mặt dày thật."

Đàm Diệu Duy bỗng lẩm bẩm một câu, giọng nói rất nhỏ nhưng Phương Viên vẫn nghe thấy, cô liền hạ giọng đáp lại cô ta một câu: "Nói chuyện chua thật"

Đàm Diệu Duy quay đầu lại, sắc mặt rất khó coi: "Cô nói ai đấy?"

Phương Viên khẽ nhún vai: "Nói cái kẻ chưa đánh đã khai chứ còn ai nữa."

Cô không ưa vị lớp phó học tập hay giả bộ thanh cao này. Cô mặc kệ cô ta, quay sang thì thầm với bạn cùng phòng: "Đây là lần đầu tiên thầy Khương lớp mình gọi đích danh sinh viên lên trả lời câu hỏi đấy nhỉ?"

Trước kia toàn gọi theo số thứ tự.

Suốt một tiết học, ai cũng có tâm sự riêng.

12 giờ 10 phút, tiếng chuông tan học vang lên.

Khương Cẩm Vũ vừa tắt máy vi tính xong, lớp phó học tập đã cầm máy vi tính của mình tới: "Thầy Khương ơi, thầy có thể xem giúp em chương trình này bị lỗi ở đâu được không ạ? Em đã sửa lại mấy lần rồi những vẫn không chạy được."

Khương Cẩm Vũ không hề ngẩng đầu lên, anh vừa rút USB ra vừa nói: "Hôm nay tôi có việc, để lần sau đi."

Anh cất sách giáo khoa vào cặp, đi vòng qua Đàm Diệu Duy tới dãy bàn học đầu tiên: "Ăn cơm ở trường hay là ra ngoài ăn?"

Chử Qua liếc mắt nhìn Đàm Diệu Duy đang ngây ra như phỗng, mỉm cười: "Ở trường đi."

Đang là giờ tan học nên nhà ăn rất đông. Khương Cẩm Vũ sợ cô bị người khác va vào nên chọn một vị trí ở bên trong để cho cô ngồi chờ.

Gã sinh viên ở bàn bên cạnh đang to tiếng gọi lao công của nhà ăn tới dọn bàn ăn nên Khương Cẩm Vũ ghé sát lại thêm một chút rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được ạ."

Khương Cẩm Vũ dặn cô 'đừng cử động' rồi đi xếp hàng mua cơm cho cô.

Chử Qua chống cằm dõi mắt nhìn theo bước đi của anh, dòng người chen chúc nhưng cô lại tìm thấy anh trong một cái chớp mắt. Dáng người anh vừa mảnh khảnh vừa thanh tịnh, lúc nào cũng đứng thẳng.

Giống như một cây tùng cô độc.

Cô suy nghĩ đến nỗi ngơ ngẩn.

Lúc này, giọng nói ở bàn bên cạnh truyền tới, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô. Đó là một gã sinh viên đang chửi mắng trách móc. Chử Qua nhìn qua thì thấy một bác chừng 50, 60 tuổi đang liên tục xin lỗi.

Gã sinh viên vừa lấy giấy ăn lau vết dầu mỡ dính trên quần áo mình, vừa mắng bác kia không có mắt, thái độ rất tệ, hắn đá ghế rồi đứng dậy.

"Cút ngay! Ông làm quần áo tôi dính đầy dầu mỡ rồi này!"

Hắn phủi phủi hạt cơm dính trên quần, liên tiếp mắng mỏ thô tục, rồi nổi cáu với bác kia: "Đ** m* ông, ông có biết bộ quần áo tôi đang mặc trị giá bao nhiều không hả? Ông đây chỉ mới mặc nó một lần thôi đấy!"

Giọng địa phương của bác kia rất nặng, cứ cúi đầu xin lỗi suốt.

Nhưng gã sinh viên kia lại nhất quyết không tha: "Xin lỗi thì có ích lợi gì, đền tiền đi!"

"Vậy phải đền bao nhiêu tiền?"

Hắn nhanh chóng báo một con số: "5 nghìn tệ."

Bác kia vừa nghe xong bèn lộ vẻ khó xử: "Có thể mang đi giặt được không? Tôi sẽ đền tiền giặt ủi"

Gã sinh viên kéo chiếc áo hoodie trên người, vô cùng mất kiên nhẫn: "Đã bẩn hết như thế này rồi còn giặt sạch được sao? Mau đền tiền đi, nếu không đền tiền tôi sẽ gọi quản lý nhà ăn tới, tôi muốn khiếu nại ông."

Lời nói của hắn càng lúc càng khó nghe: "Già rồi thì đừng có đi ra ngoài chuốc nhục vào người..."

Chử Qua nghe không nổi nữa: "Bao nhiêu thứ mày được học đều ném cho chó ăn hết rồi à"

Gã sinh viên kia bị ngắt lời thì cực kỳ khó chịu, quay sang nhìn cô: "Mày mắng ai đấy?"

Cô thong thả ném lại một chữ: "Chó"

Gã sinh viên tức giận đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, đang định mắng lại thì Chủ Qua đã một phát đá bay cái khay thức ăn mà ông bác vừa làm đổ trên mặt đất đi: "Cúi xuống đọc chữ đi."

Trên sàn lối đi có một dòng chữ viết bằng sơn màu vàng: Xin tự giác cất bát đũa vào xe thức ăn.

Vừa rồi, chính là tên 'con ông cháu cha' này gọi bác kia tới dọn bàn cho hắn. Người già lớn tuổi nên tay hơi run, lúc dọn đồ ăn bị trượt tay, vì vậy mới làm đổ.

Tự mình làm chuyện xấu trước mà còn lớn lối.

"Mày không biết chữ à?"

Chử Qua dùng cái chân bị băng bó chỉ vào dòng chữ màu vàng kia: "Hay là mắt mày có vấn đề?"

Gã sinh viên kia không nói lý lẽ, bắt đầu ngang ngược: "Tao muốn thế nào thì là thế ấy? Mày quản được à?"

Chử Qua liếm liếm răng hàm: "Tao không thích xen vào việc của người khác, nhưng mà mày rất đáng ăn đòn"

"Đ** m* mày..."

Cô vớ được một chiếc đũa trên bàn ăn bên cạnh, ném trúng vào đầu hắn ta: "Còn nói năng mất dạy nữa thì tao sẽ cho mày một trận đấy."

Nếu còn ở thị trấn Xisu, với tính tình của cô thì e rằng cô đã rút súng ra từ lâu rồi.

Thấy cô là con gái, đối phương không hề sợ hãi chút nào, mở miệng mắng: "M* mày chứ...!"

Nhịn, nhịn...

Không nhịn được nữa. Chử Qua đứng dậy, vỗ bàn một cái, chân trái chống xuống làm chân trụ, chân phải đang quấn băng tung ra một cú đá xoay người.

Gã sinh viên cao hơn một mét tám kia bị đá ngã xuống mặt đất, thẹn quá hóa giận: "Mày..."

Chử Qua khoanh tay, giẫm một chân lên bắp chân của hắn ta: "Mày còn mắng người, tao còn đánh tiếp"

...

F*ck! Hắn đành ngậm miệng lại.

"Xin lỗi đi.

Không chịu.

Chử Qua nhặt khay thức ăn trên mặt đất lên, sau đó đập bốp lên đầu hắn hai cái: "Còn không chịu xin lỗi, tao sẽ đánh mày đấy."

Nói rồi cô lập tức vung cái khay lên.

Gã sinh viên kia lập tức ôm đầu: "Xin lỗi!"

Đúng là phải đánh mới được, thấy không, đánh cho mấy cái là ngoan ngay.

Chử Qua đập đập cái khay trong tay:

"Không phải là xin lỗi tao"

F*ck f*ck f*ck f*ck f*ck...

Đàn chị lưu manh này từ đâu tới vậy! Gã sinh viên âm thầm mắng mấy lời khó nghe ở trong lòng, trừng mắt liếc bác kia, nói lời xin lỗi dối lòng: "Xin lỗi.

Bác kia được xin lỗi mà vừa mừng lại vừa lo.

Chử Qua nhặt thẻ sinh viên hắn đánh rơi trên mặt đất lên: "Phương Hằng, lớp Quản trị kinh doanh khối 16 à"

Đối phương bỗng ngẩng mạnh đầu lên.

"Tao nhớ kỹ rồi"

Chử Qua ném thẻ sinh viên lại cho hắn, lấy giấy bút trong cặp ra, viết một dãy số và đưa cho bác kia: "Nếu như hắn còn dám gây sự với bác thì bác cứ gọi cho con theo số điện thoại này, con sẽ đánh hắn giúp bác."

Ông bác rất biết ơn, vội nói: "Cảm ơn con."

"Không có gì ạ."

Cô lại viết một dãy số rồi ném cho tên 'con ông cháu cha' kia: "Gửi số tài khoản của mày tới số này đi, tao sẽ đền cho mày 5 nghìn tệ"

Đối phương vội vàng giật lấy và nhặt thẻ sinh viên của mình lên. Hắn đẩy đám người đang vây xem ra lấy lối đi, đợi đi xa rồi thì quay đầu giơ ngón giữa về phía Chử Qua.

Chử Qua lấy lưỡi đẩy răng hàm, tốt nhất đừng để cho cô gặp lại tên đó, nếu không chắc chắn cô sẽ lại đánh cho hắn một trận. Cổ phủi phủi hạt cơm dính trên người, sau đó đứng dậy, quay đầu lại...

Khương Cẩm Vũ đang bưng hai khay cơm đứng ở đó.

Khí thế đánh người vừa rồi biến mất trong nháy mắt, cô chột dạ: "Cẩm Vũ..."

Anh nhìn xuống mắt cá chân của cô.

Cô lập tức ngồi xổm xuống ôm chân, kêu la: "Ối, đau quá đi mất"

Vẫn còn giả vờ à.

Khương Cẩm Vũ thu ánh mắt lại, không nói gì khác: "Ăn cơm trước đã"

"Dạ." Cô ngồi xuống ăn cơm.

Sau đó, anh không nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Chử Qua ăn không biết ngon, trong lòng bất an, giọng điệu ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn giọng dạy dỗ người khác như vừa rồi nữa: "Anh giận em đấy à?"

Khương Cẩm Vũ cúi đầu ăn cơm, không trả lòi.

Cô lại càng chột dạ, bắt đầu tự kiểm điểm: "Em đánh người là không đúng"

Nhưng mà: "Tên đó thật sự rất đáng đánh ấy, nên em mới không nhịn được."

Cô tiếp tục tự kiểm điểm: "Với lại, em lừa anh cũng là không đúng"

Giọng nói càng lúc càng đuối lý: "Chân em không bị thương, chỉ bị trật một chút xíu thôi, vẫn đi lại được."

Còn đá người được nữa...

Cô thành thật khai báo: "Là em cố ý lừa anh đấy."

"Anh không giận"

Khương Cẩm Vũ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, sau đó nói thêm mấy chữ: "Lúc ăn đừng nói chuyện"

"Vâng"

Không giận là được rồi, cô chăm chú và cơm vào miệng.

Ăn xong, ra khỏi nhà ăn, hai người một trước một sau đi tới chỗ yên tĩnh, Khương Cẩm Vũ dừng chân lại: "Sao lại lừa anh?"

Trong khuôn viên Đại học Tây Giao trồng một dải cây hoa quế, đang là mùa hoa nên hương hoa thoang thoảng bay khắp nơi. Cô đứng dưới tàng cây hoa quế, trong mắt hiện lên một bóng cây.

Cô nói: "Bởi vì em đang theo đuổi anh mà"

Ba của cô đã từng nói với cô rằng trước mặt người yêu phải thục nữ một chút, nếu không sẽ dọa người ta chạy mất.

Mặt Khương Cẩm Vũ lại đỏ lên, vành tai cũng đỏ, chọc thế nào cũng không chịu nói nữa.

Chử Qua cảm thấy anh ngây thơ đến mức hết thuốc chữa rồi.

Khoảng 3, 4 ngày sau, mắt cá chân của cô đã được tháo băng, có thể nhảy nhót được rồi.

Yan trở thành bảo vệ gác cổng của Ngự Cảnh Ngân Loan. Chử Qua nghe King nói là Yan đã nhìn trúng cô giáo Diệp ở nhà bên cạnh, muốn theo đuổi cô ấy. Sau khi trở thành bảo vệ gác cổng, anh ta có thể quang minh chính đại sửa ống nước, thay bóng đèn cho cô ấy.

Hôm nay, sau khi từ nhà cô giáo Diệp quay về, Thiên Bắc có hơi buồn bã.

Khương Cửu Sênh hỏi cậu bé: "Con sao vậy?"

Thiên Bắc lại ôm cổ mẹ và dụi dụi đầu: "Chú Ngôn đút cơm cho chị Đỉnh Đỉnh, còn đút canh cho chị Khoát Khoát nữa, ba không đút cơm cho con, cũng không đút canh cho con."

Cậu rất hâm mộ họ.

"Mẹ ơi, tại sao ba không đút cơm cho con, cũng không đút canh cho con.

Suy cho cùng thì cậu vẫn là một đứa trẻ, có hiểu chuyện thế nào đi nữa cũng vẫn là trẻ con.

Khương Cửu Sênh xoa đầu con trai: "Bởi vì ba muốn Thiên Bắc nhà chúng ta trở thành một bé trai đầu đội trời chân đạp đất"

"Dạ."

Cậu biết mà, chắc chắn là ba cũng rất yêu quý cậu.

"Oẳng oẳng"

Bác Mỹ bỗng sủa lên một tiếng.

Thời Cẩn đã về nhà. Thiên Bắc lập tức leo lên bàn rót một cốc nước, bê tới trước mặt Thời Cẩn: "Ba ơi, mời ba uống nước"

Thời Cẩn nhận cốc nước, ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu: "Hôm nay con học được những gì?"

Thiên Bắc ngoan ngoãn trả lời: "Thầy Chu Sướng dạy con văn phòng tứ bảo, con đã học được cách cầm bút lông, và cả cách mài mực nữa"

Thời Cẩn xoa đầu của cậu: "Giỏi lắm" Đúng là ba rất yêu quý cậu mà...

Thiên Bắc rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ: "Ba ơi, hôm nay con có thể xem thêm một tập hoạt hình không?"

"Được."

Thiên Bắc thầm nghĩ ba của cậu là tốt nhất!

Cậu bẽn lẽn hôn lên mặt ba một cái: "Cảm ơn ba."

Sau đó ba cậu lau đi.

Thiên Bắc nghẹn lời. Nhất định là ba vẫn thương cậu, chỉ là không thích nước miếng của cậu thôi.

Thời Cẩn cởi áo khoác, đi tới phòng thay quần áo: "Sênh Sênh, tối nay em muốn ăn gì?"

Khương Cửu Sênh nói: "Gì cũng được ạ." Sau đó cô lại hỏi Thiên Bắc muốn ăn gì.

Thiên Bắc cũng nói ăn gì cũng được, chỉ cần là ba nấu thì đều là món ăn ngon nhất.

Sau đó ba dắt mẹ vào phòng, Thiên Bắc ngoan ngoãn chơi xếp gỗ ở bên ngoài, chơi được một lát thì điện thoại di động mẹ để trong phòng khách đổ chuông. Thiên Bắc đợi một lúc mà vẫn chưa thấy mẹ ra nên cậu bèn đi tới gõ cửa phòng đọc sách.

"Mẹ ơi, có điện thoại này." Ba trả lời: "Con nghe máy đi."

"Vâng."

Thiên Bắc bèn nhận điện thoại: "Xin chào, con là Thời Thiên Bắc"

Lời đầu tiên khi nhận điện thoại giống ba của cậu như đúc.

Lúc này, Khương Cửa Sênh mở cửa bước ra ngoài, bảo Thiên Bắc đưa điện thoại cho cô. Thời Cẩn đi theo sau lưng cô, ánh mắt có vẻ hơi u oán.

Giọng nói trong điện thoại là của một chàng trai trẻ: "Chị là chị gái của Cẩm Vũ phải không ạ?"

"Là tôi đây."

Chàng trai nói: "Cẩm Vũ uống nhiều quá, đang ôm đèn đường nhất định không chịu đi, chị có thể tới đón cậu ấy được không?"

Tửu lượng của Cẩm Vũ vô cùng bình thường nên anh rất ít khi uống rượu.

"Làm phiền cậu quá, xin hỏi địa chỉ ở đâu vậy?"

Chàng trai đọc địa chỉ cho cô.

Khương Cẩm Vũ và Khương Cửu Sênh không có quan hệ máu mủ, nhưng dáng vẻ say rượu của hai chị em thì như một khuôn đúc ra, không tính là ồn ào, lại cực kỳ đáng yêu.

Lúc Chử Qua chạy tới đó thì Khương Cẩm Vũ đang ngồi xổm dưới đèn đường, ngửa mặt nhìn bầu trời, vẻ mặt chăm chú đến nỗi vừa ngốc nghếch lại vừa dễ thương.

Chử Qua bước tới: "Cẩm Vũ ơi."

Khương Cẩm Vũ nhìn cô, trong mắt mờ mịt hơi nước. Ban đầu ánh mắt ấy trống rỗng, nhưng sau đó tập trung lại và sáng bừng lên: "Anh nhận ra em." Anh cười: "Em là Chử Qua"

Bình thường anh cực kỳ ít cười, lúc cười, có hàng ngàn vì sao trên trời tan ra trong mắt anh.

Chử Qua ngồi xổm xuống: "Em đưa anh về nhà nhé"

Anh lắc đầu thật mạnh: "Anh không về, anh vẫn chưa đếm xong" Sau đó anh lại tiếp tục ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trời.

Chử Qua vừa dễ vừa hỏi: "Anh đang đếm gì thể?"

"Đếm sao"

Cô cũng ngẩng đầu lên, sao trên trời dày đặc, đếm tới sáng cũng không đếm hết được: "Vậy anh đếm được bao nhiêu ngôi sao rồi?"

Khương Cẩm Vũ nghĩ ngợi, sau đó tỏ vẻ thất bại: "Anh quên rồi."

Vẻ mặt của anh rất rầu rĩ: "Em nói chuyện với anh làm anh quên mất là mình đếm tới đâu rồi"

Đáng yêu giống hệt trẻ con vậy.

Chử Qua bèn dỗ dành anh: "Vậy em đếm giúp anh được không?"

Anh lập tức gật đầu: "Được, được"

Cô ngửa đầu lên, vươn tay chỉ vào từng ngôi sao một, làm bộ đang đếm sao.

Khương Cẩm Vũ cũng bắt chước đếm sao theo cô.

Đếm được một lát, cô nói: "Em đếm xong rồi"

Anh tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ tò mò, cực kỳ mong đợi hỏi cô: "Có bao nhiêu ngôi sao?"

Chử Qua nghiêm nghị nói láo không chớp mắt: "Có một nghìn ngôi sao ở trên trời"

Anh mở to mắt, nhìn cô nói: "Em giỏi thật đấy"

Ha ha ha, dù sao anh cũng không biết có bao nhiêu ngôi sao.

Chử Qua cười híp mắt: "Bình thường thôi, bình thường thôi"

Khương Cẩm Vũ vẫn ngồi xổm, anh dịch lại gần chỗ của cô, hỏi một câu tràn đầy kỳ vọng: "Vậy em có thể hái cho anh một ngôi sao được không?"

Mạng cũng cho anh luôn!

Chử Qua gật đầu: "Được"

Cô lại trịnh trọng nói láo, giọng điệu còn vô cùng nghiêm túc y như thật: "Những ngôi sao đó ở rất xa, muốn hái sao phải đi một đoạn đường rất dài, chúng ta phải ngồi xe mới đi được"

Khương Cẩm Vũ đã bị lừa: "Vậy bây giờ chúng ta mau lên xe đi"

"Ok."

Cô đứng lên rồi kéo anh dậy, dẫn anh vào xe xong cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được anh lên xe rồi...

Khương Cẩm Vũ ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, anh nhìn ánh sao ngoài cửa sổ xe, rồi lại nhìn cô: "Phải đi bao lâu mới tới nơi?"

Chử Qua suy nghĩ một chút: "Anh ngủ một giấc là tới"

"Ồ."

Sau đó anh bèn nhắm mắt lại ngủ, đầu anh lắc qua lắc lại vài cái, sau đó gục xuống vai cô, chỉ một lúc sau hơi thở đã sâu xuống.

Dễ lừa thật đấy.

Chử Qua nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ lúc ngủ của Khương Cẩm Vũ rất ngoan, không giống với dáng vẻ trầm lặng ít nói thường ngày. Chử Qua cảm thấy anh quá lãnh đạm, trong mắt lúc nào cũng có vài phần tang thương không thể xóa đi được, giống một cơn gió có thể tan đi bất cứ lúc nào. Nhưng lúc anh nhắm mắt lại như thế này, đôi lông mi vừa dài vừa dày đã che kín tất cả đau thương nơi đáy mắt, trông anh đẹp như một bức tranh được tô màu rất tỉ mỉ, đẹp đến nỗi làm cho người ta không nén được mà muốn giấu đi và chiếm giữ làm của riêng.

Cô chầm chậm cúi sát lại, muốn nhìn bức tranh của cô ở khoảng cách gần....

Giọng nói không đúng lúc của King cất lên từ ghế lái: "Cô Chử Qua, trộm hương cắp ngọc không phải là hành vi của quân tử đâu"

Gần đây anh ta phát cuồng với mấy bộ phim võ thuật, thức đêm cày hết bộ này đến bộ khác. Với tư cách một người say mê võ thuật dày dặn kinh nghiệm, hành vi khiến anh ta căm thù đến tận xương tủy chính là hái hoa tặc trộm hương cắp ngọc, quả thật là khiến người người đều muốn giết!

Chử – hái hoa tặc - Qua nhếch môi cười: "King à, tôi thấy lâu quá rồi anh không được uống nước sông Xisu ấy nhỉ"

Được rồi, anh ta ngậm miệng là được chứ gì.

Hái hoa tặc hôn chụt một cái lên mặt người đẹp, sau đó hài lòng ngâm nga khúc hát ru của thị trấn Xisu.

Sáng sớm hôm sau.

Khương Cẩm Vũ vừa bước từ phòng tắm ra đã nhìn thấy Chử Qua mở cửa nhà anh bước vào, trên tay còn xách theo một cái hộp giữ nhiệt: "Chào buổi sáng"

Nhất định là chị anh đã đưa chìa khóa cho cô ấy. Tối hôm qua chắc chắn cũng là chị anh bảo cô ấy đi đón anh. Anh có lờ mờ nhớ những chuyện xảy ra sau khi say rượu, nhưng mà chỉ là hình ảnh đứt quãng không liền mạch.

Khương Cẩm Vũ không lên tiếng, anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô, ánh mắt cũng mờ hơi nước.

Chử Qua quen đường quen lối cứ thế đi vào phòng bếp lấy bát ra, sau đó đặt hộp giữ nhiệt lên bàn ăn: "Đầu anh còn đau không?"

Khương Cẩm Vũ lắc đầu, ngồi ở trên ghế sofa, sau khi say rượu, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Chử Qua mở hộp giữ nhiệt ra, sau đó múc một bát canh: "Dạ dày thì sao, có khó chịu không?"

Anh vẫn lắc đầu, ngồi đó ngẩn người ra.

Cô bưng chén canh tới: "Đây là canh giải rượu."

Cô nói: "Là cô giáo Diệp dạy em làm đó."

Cô còn nói: "Em nấu rất nhiều lần mới thành công đấy.

Cuối cùng hỏi anh: "Anh có muốn nếm thử không?"

Khương Cẩm Vũ gật đầu, giơ tay nhận bát canh rồi yên lặng từ từ húp từng muỗng từng muỗng, cặp lông mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.

Chử Qua nhìn anh đầy mong đợi: "Ngon không?"

Khương Cẩm Vũ gật gật đầu: "Có"

"Em cũng nếm xem thế nào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện