Khi trời nhá nhem tối, bản tiên quân lại tới Túy Nguyệt Lâu.

Nhưng lần này không tới phòng Tình Tiên.

Hôm qua ta đã cùng tú bà lập một tờ khế ước, nhân lúc cháu trai của gã viên ngoại gì gì đó còn chưa kịp tới ngã giá Tình Tiên. Ta đi trước hắn một bước, nói với tú bà rằng ta muốn chuộc thân cho nàng, ra giá năm ngàn lượng vàng, tú bà vừa nghe xong vui mừng hớn hở nhận lời luôn.

Ta đặt tờ ngân phiếu năm ngàn lượng vàng xuống trước mặt tú bà, bà ta cười hệt như đóa hoa xuân, nói: “Đa tạ công tử, từ hôm nay trở đi, Tình Tiên đã trở thành người của công tử rồi”.

Các cô nương của Túy Nguyệt Lâu vây quanh Tình Tiên, đưa nàng ra ngoài. Tình Tiên nhìn ta, cúi đầu thật thấp, khóe mắt ngấn lệ. Mấy ngày này bản tiên quân ở dưới nhân gian, cũng coi như đã làm được một việc thiện.

Tú bà còn có lòng chuẩn bị một cỗ kiệu nhỏ màu hồng, tiễn Tình Tiên đi. Vậy là, dưới ánh nhìn chòng chọc của dân chúng nửa thành, bản tiên quân đạp lên bóng đêm, dẫn kiệu nhỏ của Tình Tiên về tiểu viện.

Tình Tiên xuống kiệu, cùng bản tiên quân bước qua cửa viện. Đám nha hoàn, tiểu tư, trù nương đang đứng bên trong, nhìn thấy thế đều đứng ngây ra như phỗng, cái chậu đồng trong tay tiểu tư rơi xuống đất, “choang” một tiếng rõ to.

Tình Tiên đứng bên cạnh ta, giống như một đóa hoa hải đường đang e ấp sương đêm, sợ hãi cúi đầu.

Ta trông thấy Hoành Văn và Thiên Xu một trước một sau bước từ sảnh chính ra, đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào bản tiên quân và Tình Tiên, nhìn một vòng từ trên xuống dưới.

Bản tiên quân nói với mọi người: “Vị Tình Tiên cô nương này sắp tới sẽ tạm ở lại đây mấy ngày, các ngươi hãy đi thu dọn một gian phòng cho nàng ấy trước đi”.

Nha hoàn, tiểu tư với trù nương đều là những người cực kỳ lanh lợi, tiểu tư nhặt ngay cái chậu đồng dưới đất lên, lập tức đáp: “Vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay”. Một nha hoàn bước tới đỡ lấy tay Tình Tiên, nói: “Cô nương, xin mời vào trong nghỉ ngơi trước đã”. Một nha hoàn khác thì quay sang nói với Thiên Xu và Hoành Văn: “Giờ cũng đã khuya, nô tỳ xin hầu hạ hai tiểu thiếu gia về phòng nghỉ trước”. Hoành Văn và Thiên Xu liền cùng nha hoàn đó quay về phòng.

Nha hoàn đỡ Tình Tiên vào trong sảnh nhỏ, dâng trà lên, bảo rằng nước nóng đã chuẩn bị xong. Tình Tiên nhấp vài ngụm trà, sau đó liền theo chân nha hoàn đi tắm rửa.

Ta dặn dò đám nha hoàn hầu hạ nàng cho cẩn thận, sau đó bước tới ngoài sương phòng, do dự một lúc mới đẩy cửa phòng Thiên Xu trước. Lúc này Thiên Xu đang ngồi bên ngọn đèn, cầm một quyển sách trên tay, đọc vô cùng chăm chú. Thấy ta bước vào, y liền đặt sách xuống, ta hỏi: “Vẫn còn thức sao? Ngươi ngủ sớm chút đi”.

Thiên Xu đáp: “Ta biết rồi”, sau đó lại ngập ngừng: “Vị Tình Tiên kia…”.

Ta nói: “Nàng bị một nhà phú hộ dồn ép, ta thấy nàng rất đáng thương, mới giúp nàng chuộc thân. Đợi ngày mai sẽ hỏi nàng, xem còn thân thích nào có thể nương tựa không. Có lẽ chỉ ít hôm nữa chúng ta sẽ trở lại thiên đình, trước khi quay về ta sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa cho nàng, cũng coi như lần này đến nhân gian làm được một chuyện công đức”.

Thiên Xu gật đầu, cái hiểu cái không, rồi gấp sách lại, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, ta bước ra khỏi phòng y, vào phòng của Hoành Văn.

Hoành Văn đang ngồi trên giường, cởi đám vải băng trên người Cục Lông ra. Ta lại gần xem thử, mấy ngày nay ta dùng phép tiên trị thương cho nó, Hoành Văn cũng thi triển chút tiên pháp nho nhỏ, vết thương của Cục Lông đã khỏi hẳn rồi. Chỉ có điều lông chỗ bị thương còn chưa mọc lại hết, trơ ra mấy mảng da.

Ta nói: “Nó càng ngày càng có sức sống”.

Hoành Văn cười nói: “Đúng vậy, vết thương đã lành hẳn rồi”. Nói đoạn vương tay vuốt ve lưng của hồ ly, nó liền thè lưỡi, liếm láp bàn tay còn lại của Hoành Văn.

Ta xách cổ hồ ly lôi ra chỗ khác, ngồi xuống mép giường: “Trời cũng đã khuya. Ngươi đi ngủ sớm chút đi”.

Hoành Văn ngáp dài, nói: “Nghe ngươi nói vậy, ta cũng thấy hơi mệt rồi đây”.

Ta đành nói: “Vậy ngươi đi ngủ trước, ta về phòng đây”.

Hoành Văn cười: “Ừ”.

Bản tiên quân ra khỏi phòng Hoành Văn, bước tới căn phòng cuối hành lang, đẩy cửa ra.

Tình Tiên đang ngồi dưới ngọn đèn, khoác trên người bộ sa y mỏng tựa cánh ve, gương mặt e thẹn lại pha chút ngượng ngập, nhìn ta bằng ánh mắt đong đầy tình ý.

Ta đứng trước cửa, cười thật tao nhã: “Tình Tiên cô nương, cô nương cứ nghỉ ngơi trước đi, nếu có chỗ nào không quen, ngày mai hãy tới nói với ta”, sau đó bản tiên quân xoay người bước ra khỏi cửa.

Tình Tiên đứng sau lưng ta, buồn bã nói: “Nếu công tử đã chuộc thiếp, vậy thì từ nay trở đi thiếp đã là người của công tử. Chẳng lẽ công tử ghét bỏ Tình Tiên là thân hoa tàn liễu dập, khó mà xứng bậc quân tử như chàng?”.

Ta đành quay người lại đáp: “Tình Tiên cô nương sao lại nói vậy, tại hạ chuộc thân cho nàng, vốn chỉ là ra tay giúp đỡ. Nàng cũng không cần phải mang nặng ân huệ làm gì. Tạm thời hãy cứ ở lại tệ xá một hai ngày. Nếu nàng còn thân thích nào có thể nương tựa được, hoặc giả có người trong lòng thầm thương trộm nhớ, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp nàng an bài cho ổn thỏa”.

Tình Tiên ngơ ngác nhìn ta, đột nhiên bưng mặt khóc ròng: “Công tử nói vậy, chẳng lẽ đang hoài nghi thiếp đó sao. Công tử cũng biết, ngày đó chàng dạo qua Túy Nguyệt Lâu, thiếp liền mến mộ phong thái của chàng, mới mặt dày mày dạn lấy khăn lụa làm mai, mong có thể cùng công tử kết duyên. Công tử thay thiếp chuộc thân, thiếp đây vui mừng còn chẳng hết, tưởng rằng cuối cùng ông Trời cũng mở mắt, Phật tổ phù hộ. Ai ngờ… Công tử… công tử… lại nói như thế với thiếp… Thiếp… thiếp…”.

Ta thở dài nói: “Tình Tiên cô nương, đâu phải nàng không biết, tại hạ đã sớm có người trong lòng, nhưng mệnh ta đã định trước sẽ trọn kiếp cô loan, chuyện nhân duyên là thứ ta muốn cũng không được. Nàng mau lau nước mắt rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ thay nàng suy tính lối thoát sau này”.

Ta bước khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó lại lững thững thả bộ về sân. Tối hôm nay ta lại không có phòng để ngủ. Gió đêm thổi càng lúc càng lạnh, ngồi trên nóc nhà có phần không ổn. Ta nhớ trong thư phòng nhỏ vẫn còn một cái giường cứng, liền lần mò tới đó, niệm chú biến nó thành một chiếc giường lớn có chăn ấm nệm êm. Ta đóng chặt cửa phòng, leo lên giường ngủ.

Đưa Tình Tiên trở về đây, quả nhiên đã gọi mời thêm phiền toái. Bản tiên quân dẫn theo hai bình dầu, vậy mà lại có thể khiến nàng vừa nhìn một cái đã nảy sinh tình ý, đủ thấy phong thái của bản tiên quân muốn vùi dập cũng khó.

Ta nhắm mắt tập trung suy nghĩ, đang định đi ngủ. Đột nhiên nghe thấy một khúc nhạc ai oán từ xa vọng lại, len qua khe cửa, lẩn khuất chui vào lỗ tai của bản tiên quân.

Nghĩ thầm chắc ban nãy Tình Tiên mới gặp chuyện không như ý ở chỗ bản tiên quân, nên mới ngồi trong phòng cầm sáo thổi một khúc giải sầu. Tiếng sáo như than như khóc, ảm đạm thê lương, bản tiên quân nghe hoài nghe mãi, rồi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, đám hạ nhân trong tiểu viện của bản tiên quân, người nào người nấy mặt mũi đều phờ phạc, hai mắt lờ đờ, ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Ta chỉ giả bộ không nhìn thấy, Tình Tiên tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, ta cũng chẳng hỏi thăm.

Buổi sáng, lúc Hoành Văn và Thiên Xu ăn cơm, cũng không nhịn được ngáp dài mấy cái.

Thiên Xu nói với ta: “Vị ngày hôm qua…”. Ta ho khan một tiếng, bảo rằng: “Gọi nàng ấy là Tình Tiên cô nương đi”. Thiên Xu nói tiếp: “Ừ, Tình Tiên cô nương, sao nàng ấy không ra ăn cơm?”. Ta thuận miệng đáp: “Chắc giờ còn chưa dậy, đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa thức ăn tới tận phòng cho nàng ấy”. Thiên Xu gật đầu, nha hoàn vừa lúc bưng thức ăn lên, liền cúi đầu che miệng, khẽ cười một tiếng.

Buổi sáng, trù nương lấm lét nhìn bản tiên quân một cái, nói: “Lão gia, đáng lý ra chuyện của ông chủ, phận nô tài không nên lắm lời. Nhưng lão gia lại để hai vị tiểu thiếu gia gọi Tình Tiên phu nhân là cô nương, vậy có thỏa đáng không ạ. Dù sao… vẫn còn cái gọi là vai vế. Dù chỉ là người hầu hạ lão gia, cũng…”.

Bản tiên quân vốn định mở miệng giải thích, nhưng những chuyện giữa nam nữ, càng biện bạch càng khó nói rõ ràng. Ta chỉ nói: “Tình Tiên cô nương chỉ tạm thời ở tạm trong viện một hai ngày thôi, các ngươi cũng cứ gọi là Tình Tiên cô nương đi, cứ đối xử với nàng ấy theo lễ đãi khách là được”.

Trù nương lén lút nhìn ta, vâng một tiếng rồi đi.

Ta lê bước về phòng của Tình Tiên, hỏi xem nàng có còn người thân nào nương nhờ được không. Tình Tiên cắn môi, cúi đầu không nói, một lúc sau mới lên tiếng: “Công tử, thiếp biết ngài sắp cùng tiểu thư nhà họ Phùng thành thân, thiếp ở đây chỉ càng thêm khó xử. Thiếp đã là người của công tử, vậy thì công tử cứ để thiếp về quê, hoặc bán lại cho người khác cũng được, thiếp tuyệt không có nửa lời oán thán”.

Bản tiên quân gãy lưỡi khuyên giải nữa ngày trời cũng không được kết quả gì, đành ra khỏi phòng.

Tình Tiên ngồi trong phòng, lại mang đàn ra, vừa đàn vừa cất tiếng ca, ca mấy khúc nhạc thê lương u oán.

Ca đến độ đám trù nương, nha hoàn, tiểu tư đều phải tránh xuống sân sau, đám trẻ con đến tìm Hoành Văn và Thiên Xu chơi đùa hai mắt cứ dại ra, chơi chưa được một khắc đồng hồ, đã như chim tản đi bằng sạch.

Bản tiên quân trơ mắt nhìn Hoành Văn chán ngán vô cùng, bế hồ ly từ trong phòng ra vuốt ve, hồ ly run run hai tai, hắt xì một cái, nhắm nghiền đôi mắt, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực của Hoành Văn.

Bản tiên quân, càng nhìn càng thấy không ổn, hồ ly dù sao vẫn cứ là một yêu quái, Hoành Văn mặc dù lúc này đang ở trong bộ dạng hài đồng, nhưng bị một con yêu quái dụi tới dụi lui thế kia thì còn ra cái thể thống gì.

Ta bước tới bên cạnh Hoành Văn, nói: “Nếu không có chuyện gì thì đặt nó xuống cho nó ngủ đi, bế mãi thế này, ngươi không sợ nặng sao”.

Hoành Văn nói: “Vậy để ta bế nó về phòng”, sau đó quay người trở về phòng. Còn bản tiên quân lại bị trù nương và tiểu tư chặn lại ngay dưới hiên nhà.

Tiểu tư khom người, mở miệng nói với ta: “Lão gia, ngài không tới chỗ Tình Tiên cô nương an ủi nàng một chút sao?”.

Bản tiên quân chỉ đáp một câu, cứ để nàng yên tĩnh đi, rồi thong thả bước về phía trước.

Trù nương vội vàng chặn trước một bước, cũng khom người nói: “Lão gia, xin ngài đừng trách chúng tiểu nhân nhiều chuyện. Nhưng từ tối qua đến tận hôm nay, chúng tiểu nhân đã bị mấy khúc hát của Tình Tiên cô nương làm cho… đau khổ xót xa lắm rồi! Lão gia, ngài mau đi an ủi nàng ấy mấy câu đi”.

Ta đành cất tiếng thở dài chán nản: “Thật ra ta vừa mới khuyên ban sáng rồi, vô ích. Nàng thích đàn thì cứ để cho nàng đàn đi”. Thế là trù nương với tiểu tư mặt mày đăm chiêu ủ dột rời đi.

Đến bữa trưa, Tình Tiên nghỉ ngơi một chút, không thấy động tĩnh gì.

Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com

Buổi chiều, trong tiếng đàn ca đau thương ưu sầu của Tình Tiên, Lữ Hồ Thị lại đến chơi nhà. Bà vừa ngồi xuống chào hỏi được đôi câu đã nói ngay: “Tống công tử, hôm nay già đến chỉ để chuyển lời, mong công tử đừng để bụng. Chuyện mà già nói cùng công tử lần trước, công tử cứ xem như chưa từng đề cập đến”.

Bản tiên quân tức khắc liền hiểu ra là vì Tình Tiên, cũng vừa khéo, ta liền nói: “Cảm ơn bà đã chuyển lời. Làm phiền bà nói lại với nhà họ thêm câu nữa, tại hạ đã hiểu rồi, ta cũng tiếc lắm. Chuyện này nhất định sẽ không bao giờ nhắc lại”.

Lữ Hồ Thị lại vòng vo, ẩn ý đáp: “Thật ra, không phải già này lắm lời đâu, nhưng vào đúng lúc then chốt của chuyện nhân duyên, Tống công tử lại làm ra chuyện đó, người nhà họ Phùng quả thật chẳng biết để mặt mũi vào đâu. Lại chỉ sợ quý nhân như công tử đây nhìn con gái nhà họ không vừa mắt, như thể nhà họ xun xoe, vội vàng dâng con lên vậy. Nếu công tử đưa nữ tử thanh lâu kia đi, chuyện này cũng không phải hết đường cứu vãn…”.

Ta cũng chẳng muốn tốn thêm tâm sức vào cái chuyện này, liền thuận miệng nói một câu cho có lệ: “Bà nói đúng, tại hạ nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng, chuyện này cứ để vài ngày sau hãy bàn tiếp”. Sau đó nói dông nói dài thêm lúc nữa, rồi “tiễn” Lữ Hồ Thị đi.

Bản tiên quân đang định trở về phòng uống ngụm nước, Tình Tiên lại tới trước cửa nói muốn gặp ta. Vừa vào trong phòng, câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng nàng là: “Thiếp nghe nói chiều nay bà mối Lữ có tới đây, hẳn là để nói về chuyện cưới xin của công tử. Công tử cũng đừng để ý tới thiếp, nếu chàng muốn đuổi thiếp đi thì cứ…”.

Ta thở dài một hơi. Tình Tiên lấy khăn tay che miệng thút thít: “Nhưng … trong lòng… thiếp, chỉ ái mộ mình công tử. Công tử… dù chỉ một ngày, một đêm thôi cũng được. Công tử hãy để Tình Tiên dốc lòng hầu hạ công tử một lần, rồi công tử muốn sắp xếp thế nào, thiếp cũng đều…”.

Ta nhìn nàng, thầm nghĩ, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử si tình chốn nhân gian. Lại chẳng ngờ trước khi lên Tru Tiên Đài, cũng có người vì ta mà cuồng dại một lần. Ngay cả câu phán “trọn kiếp cô loan” ấy cũng đạp đổ được rồi. Bản tiên quân quả thật hời to.

Ta vươn tay dìu nàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Ta không lấy tiểu thư nhà họ Phùng. Cả nàng, ta cũng sẽ an bài ổn thỏa, nàng cứ trở về phòng trước đi”.

Tình Tiên lau nước mắt, đứng dậy, khom người chào ta, sau đó trở về phòng.

Ta bị người ta xoay như chong chóng một hồi, cả người mệt mỏi. Thậm chí đến bữa cơm chiều còn không nhịn được ngáp dài mấy cái.

Vốn hi vọng đêm đến có giấc ngủ ngon. Kết quả thì sao, canh hai mười điểm, khúc nhạc triền miên lại đau thương dậy lên, thanh âm tựa như đỗ quyên ai oán, lại như quả phụ nghẹn ngào bên nấm mộ. Từng âm, từng âm một, còn mang theo run rẩy. Quả là thổi khiến cho bản tiên quân đây cũng phải run lẩy bẩy cả người. Nhưng đến khi dỏng tai lên nghe kỹ, lại phát hiện thanh âm ấy không giống như phát ra từ phòng nào cả, tựa như vọng tới từ phía sân sau. Ta dứt khoát ngồi dậy, ẩn thân, nhẹ nhàng bay khỏi thư phòng nhỏ, thăm dò xem rốt cuộc cớ sự là sao. Lại thấy tiếng sáo đột nhiên ngưng bặt, trong bóng đêm, một dáng người lờ mờ vụt qua cánh cửa nguyệt thông với hậu viện.

Ta vội bước theo ra, đi tới đó. Chỉ thấy dưới ánh sao, một bóng người nhảy từ trên tường rào xuống, cùng với bóng người vừa bước vào hậu viện, bốn mắt nhìn nhau bên cạnh khóm hoa.

Bóng người vừa vụt qua cửa nguyệt thướt tha yêu kiều, là Tình Tiên, còn vị vừa mới nhảy từ trên tường rào xuống, hẳn là vị huynh đài thổi sáo kia. Ta trông tình cảnh này, cứ cảm thấy sao mà quen mắt.

Bản tiên quân đứng ngay bên cạnh hai người họ, huynh đài thổi sáo đang nắm chặt lấy tay của Tình Tiên, đau khổ nói: “Tình Tiên, đi cùng với ta đi. Chúng ta cùng cao chạy xa bay”.

Tình Tiên âu sầu nói: “Đi? Đi tới chỗ nào bây giờ? Sao chàng lại tới tìm thiếp làm gì”.

Huynh đài thổi sáo mới vừa nói được một tiếng: “Ta…”.

Thì ở bờ tường đột nhiên có người nói: “Đúng thế, Hà Kính Hiên, chàng muốn dẫn ả ta đi đâu?”.

Huynh đài thổi sáo và Tình Tiên giật mình, vội vàng ngẩng phắt đầu lên. Trên bức tường bao vây tiểu viện có một người đang đứng giữa bóng đêm, nhẹ nhàng nhảy xuống, bước tới cạnh huynh đài thổi sáo, ngẩng đầu nói: “Hà Kính Hiên, chàng muốn dẫn ả đi đâu?”.

Người ấy mặc trang phục của phái nam, nhưng giọng nói dịu dàng véo von, thân hình mảnh mai thướt tha, cũng là một thiếu nữ thanh xuân.

Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài đoàn viên lại đột nhiên biến thành hai thiếu nữ gặp một anh tài. Bản tiên quân đứng sang bên cạnh một chút, trông huynh đài thổi sáo ấp a ấp úng, chân tay luống cuống nói: “Nguyệt Doanh tiểu thư, sao… sao nàng lại…”.

Tình Tiên khẽ nói: “Kính Hiên, chàng mau đi đi. Nguyệt Doanh tiểu thư, cô yên tâm đi, Kính Hiên chàng sẽ không tới tìm ta nữa đâu. Tống công tử đã mua ta, chiều nay cũng chính miệng công tử đã nói sẽ không nhắc tới chuyện hôn nhân với cha mẹ cô nữa. Nguyệt Doanh tiểu thư… cô có thể yên tâm mà gả cho Kính Hiên được rồi. Ta… Tống công tử cứu vớt ta khỏi chốn phong trần, ta sẽ dùng cả kiếp này để báo đáp công tử. Kính Hiên… thiếp, thiếp chúc chàng cùng Nguyệt Doanh tiểu thư bạc đầu giai lão…”.

Nàng quay người định đi, huynh đài thổi sáo vội túm chặt lấy tay áo của nàng: “Tình Tiên, nàng lừa gạt tên họ Tống kia chuộc thân giúp nàng, chỉ vì muốn tác hợp cho ta và Nguyệt Doanh tiểu thư sao?! Nàng, sao nàng có thể hồ đồ như thế!!! Từ đầu tới cuối, trong lòng Hà Kính Hiên ta chỉ có một…”.

“Chỉ có một Tình Tiên?!” Vị Nguyệt Doanh tiểu thư kia đột ngột lạnh lùng cắt ngang, bước tới một bước về phía huynh đài thổi sáo.

“Được lắm Hà Kính Hiên, ngày hôm nay xem như chàng cũng nói ra lời thật lòng rồi.” Sau đó nàng ta nở một nụ cười đầy chua xót, nói tiếp: “Đúng, từ lúc chàng tình nguyện vì ả ta mà không màng đến thể diện của một tú tài, đi bày sạp bán phấn son dưới cửa thanh lâu là ta nên hiểu, trong mắt chàng chỉ có một Tình Tiên. Chỉ có điều… chỉ có điều từ khi còn nhỏ, chàng đã nói sẽ lấy ta làm nương tử, ta lại khờ dại tin lời hứa thời thơ ấu là thật, không muốn tin rằng chàng đã đem lòng yêu thương kẻ khác”. Nàng ta nói xong, liền ném một thứ gì đó xuống đất, quay người đi về phía tường rào.

Thì ra huynh đài thổi sáo chính là tiểu ca bán phấn son dưới Túy Nguyệt Lâu, chả trách bản tiên quân trông quen mắt thế.

Nguyệt Doanh tiểu thư bước tới bên tường, xoay người lại nói: “Tình Tiên cô nương, cô nương vì Kính Hiên ca lấy thân mình ngăn tên họ Tống kia lại, để hắn không đề cập chuyện hôn nhân với cha mẹ ta, thật có phần ngu ngốc. Lúc cha mẹ ta ép gả ta cho hắn, ta đã nói rồi, Nguyệt Doanh này có chết cũng không lấy, cứ cố ép uổng ta sẽ bỏ nhà ra đi. Cô còn chưa hỏi xem Kính Hiên ca thích ai, đã dâng mình cho kẻ khác, cô không hiểu rằng chuyện này khiến chàng đau khổ lắm sao”.

Bản tiên quân đột nhiên phát hiện ra, bức tường hậu viện này của bản tiên quân quả thật cực kỳ thấp, Phùng Nguyệt Doanh tiểu thư chả phí chút sức lực nào đã leo được lên trên, sau đó nhảy ra ngoài viện. Tình Tiên với Hà Kính Hiên vẫn đứng trơ đó nhìn nhau.

Hà Kính Hiên nói: “Tình Tiên, đi cùng với ta đi”.

Tình Tiên lắc đầu nói: “Muộn rồi, thiếp đã lừa Tống công tử, hắn có tiền nhất định cũng có thế, nếu thiếp đi với chàng thì chỉ hại chàng thôi. Hiên lang, chàng đi đi”.

Bản tiên quân bay tới bên cửa nguyệt, hiện thân, đằng hắng một tiếng.

Lúc này, Hà Kính Hiên đang nắm chặt lấy tay của Tình Tiên, đôi uyên ương khốn khổ này nghe thấy tiếng đằng hắng của bản tiên quân, lập tức run rẩy hệt như lá vàng trong gió vậy.

Bản tiên quân điềm đạm mỉm cười nói: “Đừng sợ, ban nãy tại hạ nấp trong chỗ tối, đã trông thấy cả rồi”. Sau đó móc một tấm giấy ra từ trong tay áo ra, xé thành mấy mảnh, nói với Tình Tiên rằng: “Đây là khế ước bán thân của nàng”.

Tình Tiên trơ mắt nhìn ta, sau đó đột nhiên cùng Hà Kính Hiên quỳ sụp xuống. Ta thành khẩn nói: “Tình cảm của hai vị cảm động đất trời, khiến một kẻ tầm thường như ta cũng xúc động không thôi. Tại hạ tuy rằng chẳng phải bậc chính nhân quân tử, nhưng cũng nguyện thành toàn cho hai người. Hà huynh, huynh hãy dẫn Tình Tiên cô nương đi đi”.

Nửa đêm gió lạnh, bản tiên quân đứng giữa hậu viện trống trải, bật cười một tiếng. Xem ra đây đúng là mệnh của bản tiên quân, vốn cứ nghĩ trước khi lên Tru Tiên Đài mò được hai đoạn trần duyên, ai dè ta vẫn là một tấm ván lót đường.

Bỗng một giọng nói khoan thai vang lên phía sau lưng: “Mấy ngày gần đây, ngươi được đón một trận gió xuân hoa đào phấp phới, có thấy vui không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện