Cô loạng choạng trở ra lấy xe, cả đoạn đường về nhà cô khóc mãi không ngừng, cô không tin những gì mình thấy là sự thật. Tại sao chứ, sao không là ai khác mà lại là nó, tại sao anh lại cùng nó làm tan nát trái tim em? Em biết em sai, anh giận em, nhưng sẽ không bao giờ vì thế mà anh lại cùng nó để trả thù em phải không anh? Huệ à, những chuyện khác tôi có thể bỏ qua, nhưng lần này tại sao lại là Long? Tại sao chứ, sao cô cứ hết lần này đến lần khác làm khổ tôi thế, cô biết Long và tôi quen nhau tại sao còn làm thế với tôi? Tôi không biết mình đã làm gì có lỗi với cô mà cô luôn luôn dành giật mọi thứ từ tôi như thế. Tất cả mọi thứ trên đời này tôi đều có thể nhường cô, nhưng riêng Long thì không thể, tôi yêu anh ấy.
Về đến nhà cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Long, vẫn chỉ là tiếng nói lạnh lùng “ Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được” của tổng đài viên vang lên. Cô vẫn cố gọi, cô không tin anh sẽ mãi tránh mặt cô, chẳng biết tới cuộc thứ bao nhiêu thì đầu dây bên kia có tín hiệu, thế nhưng ngoài những tiếng tút vô hồn kia thì anh vẫn chẳng đáp lời cô. Anh không nghe cô sẽ nhắn tin cho anh vậy, mong rằng anh đọc được chúng sẽ cho cô 1 cơ hội giải thích.
- Anh nghe máy đi, nghe em giải thích 1 lần được không?
Cô cố chờ 1 lát rồi lại gọi cho anh, thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi, anh vẫn không nghe máy của cô. Vậy là anh không muốn nghe cô giải thích, giờ này có cô ta ở bên nên chắc anh chẳng còn màng đến cô nữa. Mới hôm trước anh còn nói nhớ, nói yêu cô cơ mà, tại sao hôm nay lại thành ra thế này.
Hương nhắn thêm 1 tin nữa cho Long:
- Anh không nghe em giải thích cũng được nhưng có thể nói cho em biết tại sao lại ngồi uống rượu với cô ta được không?
Tiếp tục những cuộc gọi đến số được cô lưu là “sao chổi” trong vô vọng, không 1 lần bắt máy, cũng chẳng trả lời tin nhắn của cô. Anh có thể mắng chửi cô, nhưng tại sao lại dùng cái Huệ để dày vò cô, vừa khóc cô vừa tiếp tục nhắn tin cho Long:
- Anh nói gì đi, tại sao lại làm thế với em, hai người thân thiết với nhau từ bao giờ, sao lại ngồi ôm nhau giữa quán
Cô vẫn cố chấp gọi, vừa gọi vừa cầu xin ông trời cho anh bắt máy, thế nhưng trái ngược với mong đợi của cô, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Không biết giờ này hai người đó đang làm gì, anh có dùng những lời nói yêu thương đã từng nói với cô để nói cùng nó không? Những cử chỉ yêu thương mà cô nghĩ của riêng mình chắc giờ này anh đang trao cho nó, tại sao chứ, tại sao anh lại ác với cô đến vậy?
Cô khóc không thành tiếng nhưng vẫn cố gắng nhắn thêm 1 tin nữa cho Long:
- Trả lời em đi, sao không phải ai khác mà lại là cô ta, cô ta khiến cho cuộc sống của em mệt mỏi đến thế nào anh biết không? Sao lại là cô ta cơ chứ?
Nếu sau tin nhắn này mà anh vẫn không trả lời thì cô xem như giữ cô và anh duyên mỏng. Duyên mỏng nên tình yêu vừa chớm đã vội lìa xa, chẳng thể cùng nhau đi đến cuối con đường như cô vẫn từng mơ.
Chính lúc cô tưởng như mình đã buông xuôi mọi thứ thì tiếng tin nhắn bất chợt vang lên, là tin nhắn anh gửi đến. Vậy là anh đã chịu mở lời cùng cô, vội vàng gạt nước mắt cô run run mở tin nhắn, cô hồi hộp tới mức suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại. Tin nhắn được mở ra, là anh, là hình ảnh mà cô vẫn thương nhớ, nhưng anh đang ở bên người khác, anh còn vòng tay ôm lấy người ta, hình như nơi khoé môi kia còn đang mỉm cười.
Dù cho anh đã cố gắng che mặt cô gái kia đi nhưng cô vẫn nhận ra đó là Huệ, cô ta có 2 chiếc nốt ruồi ở hai bên xương quai xanh cân xứng nhau, nốt ruồi của người con gái trong hình này giống hệt của Huệ. Cô biết người trong hình không ai khác chính là Huệ, cô gục ngã thật sự, chiêc điện thoại rơi khỏi tay, mắt cô lại nhoè nước.
Hình ảnh hai người đó đang quấn lấy nhau cứ liên tục hiện lên trong đầu cô, dù có cố gắng đến thế nào cô cũng chẳng thể xua đi những hình ảnh ấy. Tại sao chứ, tại sao anh lại ác với cô đến vậy, anh sợ cô chưa đủ đau, anh lo tổn thương với cô là ít quá nên tặng thêm cô bức hình kia sao? Cô thua, cô đã thua thật rồi, trái tim cô đau đớn như có ai cầm dao cứa vào, từng vệt, từng vệt cứ rỉ máu không ngừng.
Nơi này cô đau đớn nhớ mong anh, còn anh nơi ấy lại đang âu yếm người khác, ác độc hơn là anh còn cố tình gửi những hình ảnh kia cho cô. Nếu anh đã độc ác với cô đến vậy thì từ nay cô cũng sẽ xem như anh chưa từng tồn tại, cô và anh kết thúc tại đây.
Thôi thì duyên phận không có, gặp được nhau là tốt lắm rồi, con đường duyên phận giữa cô và anh chắc chắn sẽ lưu lại trong cô 2 từ “luyến tiếc”. Sau này dù có thể nào cô vẫn luôn mong anh hạnh phúc, đừng ai nghĩ cô giả vờ cao thượng chúc phúc anh nhưng trong tim lại chứa đầy hận thù. Cô đau là thật, tổn thương cũng là thật, nếu nói cô không hề hận anh thì là nói dối thế nhưng tình yêu cô dành cho anh lớn hơn cả những hận thù ganh ghét ngoài kia. Bởi vậy cô chân thành mong anh hạnh phúc, anh mà đau khổ chắc chắn cô sẽ buồn lắm, “vậy nên dù không có em ở bên anh nhất định phải sống tốt nhớ chưa”- cô độc thoại 1 mình rồi mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ.
Trong cơn mơ cô lại thấy anh, anh vẫn là anh của lúc trước, vẫn tươi cười cùng cô, nắm tay cô chạy trên con đường đầy mùi hoa sữa hôm nào. Tiếng cười nói rộn ràng cả 1 góc phố, cô chìm trong hạnh phúc nên đã vô tình vấp ngã, ngẩng lên thì chẳng thấy anh đâu. Hoảng hốt cô vội vã đi tìm kiếm, cơn đau từ dưới chân truyền lên, cú ngã ban nãy khiến cho đôi chân cô đang chảy máu không ngừng. Thế nhưng dường như có 1 sức mạnh vô hình nào đó cứ thôi thúc cô phải đi tìm anh. Bỏ qua cơn đau, cô chạy khắp các con phố kiếm tìm, tới 1 cánh đồng đầy hoa cô đã thấy anh. Ánh nắng chói loá phía trước khiến cô phải nheo mắt lại nhìn, hoá ra anh không ở đó 1 mình mà có 1 ngời con gái khác đang nắm tay anh, nghe tiếng bước chân của cô họ quay đầu lại nhìn.
Người đó không ai khác ngoài cái Huệ, bất giác nước mắt cô lăn dài, miệng cứng lại không thốt lên lời, ánh mắt cứ xoáy sâu vào cái năm tay của 2 người đó mà đau lòng. Bọn họ nhìn biểu hiện của cô thì phá lên cười chế diễu, hình ảnh trước mắt cô cứ thế mà nhoè đi. Trái tim cô như ngừng đập khi thấy họ thản nhiên quay ra ôm nhau, anh còn trơ trẽn đến mức trước mặt cô mà dám cơi từng nút áo của Huệ. Tứng nút, từng nút 1 cho đến chiếc nút cuối cùng được cởi ra, chiếc áo nhẹ nhàng rơi xuống, thân thể cô ta không còn gì che chắn. Đập vào mắt cô là hình ảnh 2 chiếc nốt ruồi cân xứng ở hai bên xương quai xanh của Huệ. Hai chiếc nốt ruồi ấy cứ lớn dần, lớn dần, che hết cả ánh nắng phía sau, dường như nó đang muốn nhấn chìm cô. Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh thì thấy anh đang mải miết hôn Huệ mà chẳng màng đến cô, nốt ruồi kia dần che lấp cả anh, nó nuốt trọn cô vào trong. Cô vùng vẫy trong bóng tối tuyệt vọng, cơ thể như bị ai siết chặt dần, ngột ngạt và đau đớn.
Sợ hãi cô hét lớn rồi vùng dậy, mồ hôi ướt đầm trán, hoá ra nãy giờ chỉ là cơn mơ. Chỉ là mơ thôi mà sao cái cảm giác đau đớn sợ hãi lại giống thật đến vậy. Hình ảnh hai người họ cứ thế quấn lấy nhau dày vò tâm trí cô sao giống thật đến thế. Với tay lấy chiếc điện thoại, bây giờ mới có 3 giờ sáng, còn rất lâu nữa mới tới giờ đi học.
Nằm trằn trọc mãi cô chẳng thể ngủ nổi, đành lấy điện thoại lướt facebook. Lượn 1 vòng cô quyết định vào facebook anh, giờ này chắc anh đang ngủ say bởi cô không thấy nick anh sáng đèn. Cô như chết lặng khi nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất của anh được đăng lúc 8h sáng ngày hôm qua, vậy là anh đã đăng nó trước khi đón cô.
“Hôm nay, đối với mọi người là 1 ngày chủ nhật bình thường như bao ngày chủ nhật khác. Nhưng em yên tâm chắc chắn tôi sẽ biến ngày hôm này trở thành ngày đáng nhớ nhất của chúng ta”
Đăng kèm với dòng trạng thái đó là hình ảnh anh chụp bên bó hoa hồng tươi thắm và 1 chiếc hộp bằng nhung đỏ, bên trong chiếc hộp đựng sợi dây truyền, mặt của nó là hai hình trái tim lồng vào nhau. Không khó để cô nhận ra hai món đồ đó, nó chính là món đồ anh đem theo ở quán café hôm trước. Nếu cô không lầm thì anh định dành tặng nó cho cô, chỉ tiếc là cô còn chưa kịp nhận thì chúng đã bị anh ném đi mất.
Nhưng nếu những thứ ấy là dành cho cô thì tại sao chỉ ít phút sau hiểu lầm anh đã ngồi bên nó, ăn uống cùng nó, thậm chí còn lên giường với nó? Còn nếu những thứ ấy không phải dành cho cô vậy anh định tặng nó cho ai, anh định cùng ai biến ngày chủ nhật thành ngày đáng nhớ. Và nếu không dành cho cô thì tại sao anh lại đem theo chũng khi mà chỉ còn ít phút nữa là đến giờ hẹn với cô, còn giận dữ đập nát chúng trước mặt cô?
Chắc chắn người đó sẽ không phải là Huệ, cô tin vào trực giác của mình, dù tận mắt nhìn thấy họ bên nhau, dù hình ảnh anh ôm ấp lên giường cùng nó vẫn còn trong máy cô, nhưng không hiếu sao cô có linh cảm rằng giữa họ không có gì.
Người ta vẫn thường nói giác quan thứ 6 của người phụ nữ rất nhạy bén, và thường chính xác, còn cô cô cũng không biết nữa. Do cô cố chấp tin anh hay do giác quan của cô cảm nhận đúng như người ta vẫn nói?
Tò mò thế nào cô lại vào facebook của cái Huệ, cô không kết bạn cùng nó, nhưng cô vẫn biết nick nó, đây là lần đầu tiên cô mò vào nick nó như thế này. Tự nhiên cô lại có cảm giác run run giống như người ta đang vụng trộm cái gì đó vậy. Cách đây 6 tiếng nó cũng vừa mới cập nhật trạng thái, trùng hợp với khoảng thời gian cô thấy nó và anh ngồi uống rượu cùng nhau. Đáng nói ở đây là nó lại chụp 1 mâm cơm khá giản dị, kèm dòng chú thích là: “ăn gì không quan trọng, quan trọng là bạn ăn với ai. Cảm ơn anh đã cho em 1 buổi tối ấm áp”. Mâm cơm lúc tối của 2 người họ thì cô không rõ có những gì, nhưng cái khung cảnh này cô chắc chắn nó là ở Hương quê. Dòng trạng thái kia của cô ta là có ý gì, có lẽ nào đúng là anh đã hẹn với nó từ trước hay không? Vậy là những gì cô thấy là thật hay sao, cô không tin anh lại làm thế với cô, nếu muốn anh có thể nói với cô 1 lời, cô sẽ vui vẻ ra đi. Tại sao anh lại làm như thế sau lưng cô, tại sao cơ chứ?
Đau đầu quá, cô thật chẳng muốn nghĩ nữa, cô mệt mỏi lắm rồi, lúc này thần kinh của cô căng như dây chão, mà chỉ 1 lần kéo quá tay là sẽ đứt.
Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cô chấp nhận mất anh, cô không muốn ai phải buồn, thôi thì xem như mình không có duyên cho nhẹ nhàng. Dù có không nỡ buông bỏ, dù còn 1 chút không cam tâm nhưng cô vẫn nguyện ý chấp nhận, xem như duyên giữa 2 người quá ngắn mà thôi. Những kỉ niệm bên anh, những vui buồn cùng anh cô sẽ khắc ghi vào kí ức. Hình bóng anh cô cũng sẽ chôn chặt vào tim, ngày mai cô sẽ khẳng khái mà bước đi, bỏ qua anh, bỏ qua mối nhân duyên này.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng dậy vệ sinh cá nhân, rồi xuống nhà nấu đồ ăn sáng cùng vú. Thấy cô vú ngạc nhiên hỏi:
- Còn chưa đến 5h mà, con dậy chi sớm vậy?
- Hôm qua con ngủ sớm nên nay dậy sớm vú ạ, vú nấu gì mà thơm thế?
- Vú làm bánh đa cá rô, mà sao mắt con sưng húp thế, có chuyện gì hả?
- Không có đâu vú, chắc do con ngủ nhiều quá đấy.
- Có thật không đấy, cả ngày hôm qua con không ăn cơm ở nhà nữa.
- Thì con nói với vú con đi với tụi cái Nga mà, vú yên tâm đi, con không sao.
Hai người vui vẻ cùng nhau làm đồ ăn sáng, dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải cố ăn hết cho vú vui, xong xuôi cô lên phòng chuẩn bị đồ đi học. Đúng lúc này cái Huệ cũng từ trên tầng bước xuống, thấy cô nó nói:
- Chào buổi sáng, chúc Hương ngày mới vui vẻ, hạnh phúc.
Vừa nói nó vừa liếc xéo cô, cô dám chắc nó đang quan sát phản ứng của cô, bỏ qua nó cô đi lên phòng. Nó từ trên tầng bước xuống tức là hôm qua nó ngủ ở nhà. Vậy cô gái trong bức ảnh kia có khi nào không phải là nó, nốt ruồi kia liệu có phải chỉ là trùng hợp không? Cô bần thần mở bức ảnh ra nhìn kĩ lại, ngoài hai nốt ruồi kia ra thì cũng chẳng có căn cứ gì nói đó là Huệ cả.
Chẳng lẽ anh quen 1 lúc với nhiều cô gái đến thế, anh dễ dàng lên giường với người ta thế sao? Phải rồi anh có tiếng là đào hoa cơ mà, đẹp trai lại có công tử nhà giàu như anh thì việc quen 1 lúc với nhiều người cũng đâu có gì là lạ.
Cô từng nghĩ mình đã tìm được 1 bờ vai vững chắc để dựa vào, cứ ngỡ rằng ngoài bố ra cô vẫn còn 1 người đàn ông khác mà cô có thể tin tưởng dựa vào mỗi khi mệt mỏi, một người sẽ cùng cô đi hết chặng đường đời còn lại. Thế nhưng ngoài đau thương ra thì cô còn lại gì sau cuộc tình này cơ chứ?
Về đến nhà cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Long, vẫn chỉ là tiếng nói lạnh lùng “ Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được” của tổng đài viên vang lên. Cô vẫn cố gọi, cô không tin anh sẽ mãi tránh mặt cô, chẳng biết tới cuộc thứ bao nhiêu thì đầu dây bên kia có tín hiệu, thế nhưng ngoài những tiếng tút vô hồn kia thì anh vẫn chẳng đáp lời cô. Anh không nghe cô sẽ nhắn tin cho anh vậy, mong rằng anh đọc được chúng sẽ cho cô 1 cơ hội giải thích.
- Anh nghe máy đi, nghe em giải thích 1 lần được không?
Cô cố chờ 1 lát rồi lại gọi cho anh, thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi, anh vẫn không nghe máy của cô. Vậy là anh không muốn nghe cô giải thích, giờ này có cô ta ở bên nên chắc anh chẳng còn màng đến cô nữa. Mới hôm trước anh còn nói nhớ, nói yêu cô cơ mà, tại sao hôm nay lại thành ra thế này.
Hương nhắn thêm 1 tin nữa cho Long:
- Anh không nghe em giải thích cũng được nhưng có thể nói cho em biết tại sao lại ngồi uống rượu với cô ta được không?
Tiếp tục những cuộc gọi đến số được cô lưu là “sao chổi” trong vô vọng, không 1 lần bắt máy, cũng chẳng trả lời tin nhắn của cô. Anh có thể mắng chửi cô, nhưng tại sao lại dùng cái Huệ để dày vò cô, vừa khóc cô vừa tiếp tục nhắn tin cho Long:
- Anh nói gì đi, tại sao lại làm thế với em, hai người thân thiết với nhau từ bao giờ, sao lại ngồi ôm nhau giữa quán
Cô vẫn cố chấp gọi, vừa gọi vừa cầu xin ông trời cho anh bắt máy, thế nhưng trái ngược với mong đợi của cô, đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Không biết giờ này hai người đó đang làm gì, anh có dùng những lời nói yêu thương đã từng nói với cô để nói cùng nó không? Những cử chỉ yêu thương mà cô nghĩ của riêng mình chắc giờ này anh đang trao cho nó, tại sao chứ, tại sao anh lại ác với cô đến vậy?
Cô khóc không thành tiếng nhưng vẫn cố gắng nhắn thêm 1 tin nữa cho Long:
- Trả lời em đi, sao không phải ai khác mà lại là cô ta, cô ta khiến cho cuộc sống của em mệt mỏi đến thế nào anh biết không? Sao lại là cô ta cơ chứ?
Nếu sau tin nhắn này mà anh vẫn không trả lời thì cô xem như giữ cô và anh duyên mỏng. Duyên mỏng nên tình yêu vừa chớm đã vội lìa xa, chẳng thể cùng nhau đi đến cuối con đường như cô vẫn từng mơ.
Chính lúc cô tưởng như mình đã buông xuôi mọi thứ thì tiếng tin nhắn bất chợt vang lên, là tin nhắn anh gửi đến. Vậy là anh đã chịu mở lời cùng cô, vội vàng gạt nước mắt cô run run mở tin nhắn, cô hồi hộp tới mức suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại. Tin nhắn được mở ra, là anh, là hình ảnh mà cô vẫn thương nhớ, nhưng anh đang ở bên người khác, anh còn vòng tay ôm lấy người ta, hình như nơi khoé môi kia còn đang mỉm cười.
Dù cho anh đã cố gắng che mặt cô gái kia đi nhưng cô vẫn nhận ra đó là Huệ, cô ta có 2 chiếc nốt ruồi ở hai bên xương quai xanh cân xứng nhau, nốt ruồi của người con gái trong hình này giống hệt của Huệ. Cô biết người trong hình không ai khác chính là Huệ, cô gục ngã thật sự, chiêc điện thoại rơi khỏi tay, mắt cô lại nhoè nước.
Hình ảnh hai người đó đang quấn lấy nhau cứ liên tục hiện lên trong đầu cô, dù có cố gắng đến thế nào cô cũng chẳng thể xua đi những hình ảnh ấy. Tại sao chứ, tại sao anh lại ác với cô đến vậy, anh sợ cô chưa đủ đau, anh lo tổn thương với cô là ít quá nên tặng thêm cô bức hình kia sao? Cô thua, cô đã thua thật rồi, trái tim cô đau đớn như có ai cầm dao cứa vào, từng vệt, từng vệt cứ rỉ máu không ngừng.
Nơi này cô đau đớn nhớ mong anh, còn anh nơi ấy lại đang âu yếm người khác, ác độc hơn là anh còn cố tình gửi những hình ảnh kia cho cô. Nếu anh đã độc ác với cô đến vậy thì từ nay cô cũng sẽ xem như anh chưa từng tồn tại, cô và anh kết thúc tại đây.
Thôi thì duyên phận không có, gặp được nhau là tốt lắm rồi, con đường duyên phận giữa cô và anh chắc chắn sẽ lưu lại trong cô 2 từ “luyến tiếc”. Sau này dù có thể nào cô vẫn luôn mong anh hạnh phúc, đừng ai nghĩ cô giả vờ cao thượng chúc phúc anh nhưng trong tim lại chứa đầy hận thù. Cô đau là thật, tổn thương cũng là thật, nếu nói cô không hề hận anh thì là nói dối thế nhưng tình yêu cô dành cho anh lớn hơn cả những hận thù ganh ghét ngoài kia. Bởi vậy cô chân thành mong anh hạnh phúc, anh mà đau khổ chắc chắn cô sẽ buồn lắm, “vậy nên dù không có em ở bên anh nhất định phải sống tốt nhớ chưa”- cô độc thoại 1 mình rồi mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ.
Trong cơn mơ cô lại thấy anh, anh vẫn là anh của lúc trước, vẫn tươi cười cùng cô, nắm tay cô chạy trên con đường đầy mùi hoa sữa hôm nào. Tiếng cười nói rộn ràng cả 1 góc phố, cô chìm trong hạnh phúc nên đã vô tình vấp ngã, ngẩng lên thì chẳng thấy anh đâu. Hoảng hốt cô vội vã đi tìm kiếm, cơn đau từ dưới chân truyền lên, cú ngã ban nãy khiến cho đôi chân cô đang chảy máu không ngừng. Thế nhưng dường như có 1 sức mạnh vô hình nào đó cứ thôi thúc cô phải đi tìm anh. Bỏ qua cơn đau, cô chạy khắp các con phố kiếm tìm, tới 1 cánh đồng đầy hoa cô đã thấy anh. Ánh nắng chói loá phía trước khiến cô phải nheo mắt lại nhìn, hoá ra anh không ở đó 1 mình mà có 1 ngời con gái khác đang nắm tay anh, nghe tiếng bước chân của cô họ quay đầu lại nhìn.
Người đó không ai khác ngoài cái Huệ, bất giác nước mắt cô lăn dài, miệng cứng lại không thốt lên lời, ánh mắt cứ xoáy sâu vào cái năm tay của 2 người đó mà đau lòng. Bọn họ nhìn biểu hiện của cô thì phá lên cười chế diễu, hình ảnh trước mắt cô cứ thế mà nhoè đi. Trái tim cô như ngừng đập khi thấy họ thản nhiên quay ra ôm nhau, anh còn trơ trẽn đến mức trước mặt cô mà dám cơi từng nút áo của Huệ. Tứng nút, từng nút 1 cho đến chiếc nút cuối cùng được cởi ra, chiếc áo nhẹ nhàng rơi xuống, thân thể cô ta không còn gì che chắn. Đập vào mắt cô là hình ảnh 2 chiếc nốt ruồi cân xứng ở hai bên xương quai xanh của Huệ. Hai chiếc nốt ruồi ấy cứ lớn dần, lớn dần, che hết cả ánh nắng phía sau, dường như nó đang muốn nhấn chìm cô. Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh thì thấy anh đang mải miết hôn Huệ mà chẳng màng đến cô, nốt ruồi kia dần che lấp cả anh, nó nuốt trọn cô vào trong. Cô vùng vẫy trong bóng tối tuyệt vọng, cơ thể như bị ai siết chặt dần, ngột ngạt và đau đớn.
Sợ hãi cô hét lớn rồi vùng dậy, mồ hôi ướt đầm trán, hoá ra nãy giờ chỉ là cơn mơ. Chỉ là mơ thôi mà sao cái cảm giác đau đớn sợ hãi lại giống thật đến vậy. Hình ảnh hai người họ cứ thế quấn lấy nhau dày vò tâm trí cô sao giống thật đến thế. Với tay lấy chiếc điện thoại, bây giờ mới có 3 giờ sáng, còn rất lâu nữa mới tới giờ đi học.
Nằm trằn trọc mãi cô chẳng thể ngủ nổi, đành lấy điện thoại lướt facebook. Lượn 1 vòng cô quyết định vào facebook anh, giờ này chắc anh đang ngủ say bởi cô không thấy nick anh sáng đèn. Cô như chết lặng khi nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất của anh được đăng lúc 8h sáng ngày hôm qua, vậy là anh đã đăng nó trước khi đón cô.
“Hôm nay, đối với mọi người là 1 ngày chủ nhật bình thường như bao ngày chủ nhật khác. Nhưng em yên tâm chắc chắn tôi sẽ biến ngày hôm này trở thành ngày đáng nhớ nhất của chúng ta”
Đăng kèm với dòng trạng thái đó là hình ảnh anh chụp bên bó hoa hồng tươi thắm và 1 chiếc hộp bằng nhung đỏ, bên trong chiếc hộp đựng sợi dây truyền, mặt của nó là hai hình trái tim lồng vào nhau. Không khó để cô nhận ra hai món đồ đó, nó chính là món đồ anh đem theo ở quán café hôm trước. Nếu cô không lầm thì anh định dành tặng nó cho cô, chỉ tiếc là cô còn chưa kịp nhận thì chúng đã bị anh ném đi mất.
Nhưng nếu những thứ ấy là dành cho cô thì tại sao chỉ ít phút sau hiểu lầm anh đã ngồi bên nó, ăn uống cùng nó, thậm chí còn lên giường với nó? Còn nếu những thứ ấy không phải dành cho cô vậy anh định tặng nó cho ai, anh định cùng ai biến ngày chủ nhật thành ngày đáng nhớ. Và nếu không dành cho cô thì tại sao anh lại đem theo chũng khi mà chỉ còn ít phút nữa là đến giờ hẹn với cô, còn giận dữ đập nát chúng trước mặt cô?
Chắc chắn người đó sẽ không phải là Huệ, cô tin vào trực giác của mình, dù tận mắt nhìn thấy họ bên nhau, dù hình ảnh anh ôm ấp lên giường cùng nó vẫn còn trong máy cô, nhưng không hiếu sao cô có linh cảm rằng giữa họ không có gì.
Người ta vẫn thường nói giác quan thứ 6 của người phụ nữ rất nhạy bén, và thường chính xác, còn cô cô cũng không biết nữa. Do cô cố chấp tin anh hay do giác quan của cô cảm nhận đúng như người ta vẫn nói?
Tò mò thế nào cô lại vào facebook của cái Huệ, cô không kết bạn cùng nó, nhưng cô vẫn biết nick nó, đây là lần đầu tiên cô mò vào nick nó như thế này. Tự nhiên cô lại có cảm giác run run giống như người ta đang vụng trộm cái gì đó vậy. Cách đây 6 tiếng nó cũng vừa mới cập nhật trạng thái, trùng hợp với khoảng thời gian cô thấy nó và anh ngồi uống rượu cùng nhau. Đáng nói ở đây là nó lại chụp 1 mâm cơm khá giản dị, kèm dòng chú thích là: “ăn gì không quan trọng, quan trọng là bạn ăn với ai. Cảm ơn anh đã cho em 1 buổi tối ấm áp”. Mâm cơm lúc tối của 2 người họ thì cô không rõ có những gì, nhưng cái khung cảnh này cô chắc chắn nó là ở Hương quê. Dòng trạng thái kia của cô ta là có ý gì, có lẽ nào đúng là anh đã hẹn với nó từ trước hay không? Vậy là những gì cô thấy là thật hay sao, cô không tin anh lại làm thế với cô, nếu muốn anh có thể nói với cô 1 lời, cô sẽ vui vẻ ra đi. Tại sao anh lại làm như thế sau lưng cô, tại sao cơ chứ?
Đau đầu quá, cô thật chẳng muốn nghĩ nữa, cô mệt mỏi lắm rồi, lúc này thần kinh của cô căng như dây chão, mà chỉ 1 lần kéo quá tay là sẽ đứt.
Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cô chấp nhận mất anh, cô không muốn ai phải buồn, thôi thì xem như mình không có duyên cho nhẹ nhàng. Dù có không nỡ buông bỏ, dù còn 1 chút không cam tâm nhưng cô vẫn nguyện ý chấp nhận, xem như duyên giữa 2 người quá ngắn mà thôi. Những kỉ niệm bên anh, những vui buồn cùng anh cô sẽ khắc ghi vào kí ức. Hình bóng anh cô cũng sẽ chôn chặt vào tim, ngày mai cô sẽ khẳng khái mà bước đi, bỏ qua anh, bỏ qua mối nhân duyên này.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng dậy vệ sinh cá nhân, rồi xuống nhà nấu đồ ăn sáng cùng vú. Thấy cô vú ngạc nhiên hỏi:
- Còn chưa đến 5h mà, con dậy chi sớm vậy?
- Hôm qua con ngủ sớm nên nay dậy sớm vú ạ, vú nấu gì mà thơm thế?
- Vú làm bánh đa cá rô, mà sao mắt con sưng húp thế, có chuyện gì hả?
- Không có đâu vú, chắc do con ngủ nhiều quá đấy.
- Có thật không đấy, cả ngày hôm qua con không ăn cơm ở nhà nữa.
- Thì con nói với vú con đi với tụi cái Nga mà, vú yên tâm đi, con không sao.
Hai người vui vẻ cùng nhau làm đồ ăn sáng, dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải cố ăn hết cho vú vui, xong xuôi cô lên phòng chuẩn bị đồ đi học. Đúng lúc này cái Huệ cũng từ trên tầng bước xuống, thấy cô nó nói:
- Chào buổi sáng, chúc Hương ngày mới vui vẻ, hạnh phúc.
Vừa nói nó vừa liếc xéo cô, cô dám chắc nó đang quan sát phản ứng của cô, bỏ qua nó cô đi lên phòng. Nó từ trên tầng bước xuống tức là hôm qua nó ngủ ở nhà. Vậy cô gái trong bức ảnh kia có khi nào không phải là nó, nốt ruồi kia liệu có phải chỉ là trùng hợp không? Cô bần thần mở bức ảnh ra nhìn kĩ lại, ngoài hai nốt ruồi kia ra thì cũng chẳng có căn cứ gì nói đó là Huệ cả.
Chẳng lẽ anh quen 1 lúc với nhiều cô gái đến thế, anh dễ dàng lên giường với người ta thế sao? Phải rồi anh có tiếng là đào hoa cơ mà, đẹp trai lại có công tử nhà giàu như anh thì việc quen 1 lúc với nhiều người cũng đâu có gì là lạ.
Cô từng nghĩ mình đã tìm được 1 bờ vai vững chắc để dựa vào, cứ ngỡ rằng ngoài bố ra cô vẫn còn 1 người đàn ông khác mà cô có thể tin tưởng dựa vào mỗi khi mệt mỏi, một người sẽ cùng cô đi hết chặng đường đời còn lại. Thế nhưng ngoài đau thương ra thì cô còn lại gì sau cuộc tình này cơ chứ?
Danh sách chương