Những hiểu lầm giữa hai người cứ thế tăng lên, ai cũng cho là đối phương không cần mình, không yêu mình nên chẳng ai muốn cho nhau 1 cơ hội giải thích. Nếu lúc này có 1 cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa 2 người có lẽ mọi chuyện không đi quá xa như vậy.
Yêu nhau thì dễ nhưng để đến được với nhau thì cần nhiều thứ lắm. Cần niềm tin, cần hi vọng, cần một lời động viên, vỗ về. Cần sự sẻ chia, cần bàn tay nắm chặt, cần ánh mắt trọn vẹn yêu thương, cần trái tim nồng ấm, chung nhịp đập. Hơn bao giờ hết, cần phải tin tưởng và dù thế nào cũng phải cho nhau 1 cơ hội giải thích, tình yêu sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn nếu cả 2 cứ mãi im lặng.
Ngày thứ 2 nặng nề trôi qua, hiểu lầm lại tăng thêm, hai người lại xa nhau thêm 1 chút.
Giá như lúc này mẹ cô còn sống, nhất định bà sẽ chỉ cho cô phải làm như thế nào. Bà sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi, mà phân tích cho cô hiểu đâu là đúng, đâu là sai. Chỉ tiếc là bà đã đi xa mất rồi, bố cô thì mải làm, dì Liên sẽ chẳng có thời gian mà nghe cô nói nhảm, vú Năm đã già rồi, sẽ chẳng hiểu thế nào là tình yêu của tuổi trẻ bây giờ đâu. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình đến vậy.
Cô cứ ngồi bó gối mà khóc, bóng tối bên ngoài đã bao phủ lên tất cả, tăm tối như chính lòng cô lúc này. Cô thật sự mất phương hướng, thật sự không biết bản thân phải làm gì lúc này, những tin nhắn ngày còn hạnh phúc của hai người cô đã đọc không biết bao lần. Con đường duyên phận này thật sự lưu lại trong cô quá nhiều luyến tiếc.
Ngày hôm sau cô tình cờ gặp anh ở trường, dù đã tự nhủ lòng phải quên anh đi, xem như giữa anh và cô không còn gì, nhưng cô vẫn không thôi liếc nhìn anh. Là anh mà cô đã nhung nhớ mấy hôm nay, là anh bằng da bằng thịt, nhưng sao ở anh lại toát ra vẻ bất cần đến vậy.
Ngay cả ánh mắt anh nhìn cô cũng chứa đựng đầy hận thù, cô sai khi đã nói với lũ bạn rằng xem anh như trò chơi. Nhưng anh cũng đâu để cô trong tâm, ngay lập tức anh cũng qua lại với vài ba người, thế thì tại sao lại phải nhìn cô bằng ánh mắt ấy.
Cô rất muốn hỏi xem trong lòng anh cô là gì, giữa cô và anh là loại quan hệ gì nhưng lại chẳng thể mở lời.
Con người ta giỏi nhất là ngộ nhận, ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người khác trong khi thực tế lại chẳng là gì. Có lẽ với anh cô chẳng là gì cả, chỉ mình cô ôm mộng tình yêu mà thôi.
Anh đi rồi, cô vẫn đứng đó tiếc nuối nhìn theo, giá như anh mỉm cười với cô, mà không chỉ cần anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô chắc chắn cô sẽ gạt bỏ tất cả tự trọng mà chạy đến níu kéo anh. Sẽ xà vào lòng anh mà khóc cho tan đi những mệt mỏi mà cô đang phải gánh, chỉ cần trong ánh mắt anh có 1 tia yêu thương thôi cô sẽ cố chấp giữ anh cho riêng mình. Nhất định cô sẽ ôm lấy anh, chứng minh cho anh thấy tình cảm cô dành cho anh là thật, cô sẽ giải thích cho anh nghe tất cả.
Thế nhưng mọi mong ước của cô đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho đông cứng, 1 tiếng gọi anh cũng chẳng thể nào thốt ra. Anh như trở thành 1 con người khác, khác hoàn toàn với những gì cô từng biết về anh. Anh của cô trước đây luôn bảnh bao và tràn đầy sức sống thì giờ đây nhìn tiều tuỵ,mệt mỏi thấy rõ. Dường như mấy ngày qua râu anh cũng không muốn cạo, bộ quần áo từ hôm trước anh vẫn mặc, nhăn nhúm xộc xệch. Cứ thế anh lạnh lùng quay lưng bỏ đi, bóng lưng anh theo ánh nắng trải dài xuống nền đất sao mà cô đơn đến vậy.
Kết thúc thật rồi, dù cho cô có cố gắng an ủi bản thân đến thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật rằng giữa cô và anh chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc trong đau đớn.
Những gì tốt đẹp về anh đã trôi vào trong kí ức, ghi dấu vào lòng cô, nhất định từ này cô sẽ thản nhiên mà bước về phía trước. Dù sau này có thế nào cô vẫn luôn dõi theo anh, dù còn 1 chút không buông bỏ, 1 chút không cam lòng, vẫn nguyện ý chấp nhận với tấm lòng thanh thản.
Vội vàng bước vào lớp, cô nhanh chóng lấy sách vở ra, dù chưa vào giờ học nhưng cô vẫn mãi miết làm bài. Cô muốn bản thân phải thật bận rộn, không được phép rảnh dỗi 1 phút nào, cô sợ nếu mình rảnh sẽ lại nghĩ về anh, nhung nhớ anh. Chỉ có học mới giúp cô tạm quên đi tất cả.
- ----*-----*-----
Mệt mỏi cất bước vào trường Long khá bất ngờ khi thấy Hương trước mặt, thật tâm cậu rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên tóc cô. Mới có mấy ngày thôi mà sao nhìn cô tiều tuỵ đến vậy, quầng mắt cô thâm quầng, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Tại sao cô lại không biết chăm sóc bản thân mình, cậu đoán cô đã khóc rất nhiều nên mắt cô mới sưng húp thế kia, lòng cậu dâng lên 1 nỗi xót xa.
Nếu cô chịu nói 1 tiếng xin lỗi nhất định cậu sẽ lại ôm cô vào lòng, sẽ xem tất cả những gì xảy ra là hư vô,kể cả việc cô ngồi trọn trong vòng ôm kẻ khác cậu cũng bỏ qua. Thế nhưng cô lại im lặng nhìn cậu, không hề có ý định giải thích bất cứ điều gì, trái tim cậu bị sự hờ hững của cô bóp nghẹt. Cậu đau đớn quay lưng bỏ đi, bỏ lại cô, bỏ cả nỗi đau mà cô mang đến ở phía sau, cậu muốn trốn chạy sự thật. Sự thật nghiệt ngã rằng cô chỉ xem cậu như 1 trò đùa, rằng cô đang ấm êm bên kẻ khác, cậu giờ chỉ là vô hình với cô mà thôi.
Sự im lặng giữa hai người đã vô tình làm khoảng cách giữa hai người lớn dần lên, khoảng cách ấy cứ xa mãi, xa mãi tưởng như không gì có thể lấp đầy. Hình bóng của đối phương cũng bị khoảng cách kia làm cho mờ dần.
Một ngày nữa lại nặng nề trôi qua trong im lặng, bất giác xỏ tay vào túi áo cậu phát hiện ra tờ giấy hôm trước cô gái kia để lại. Dù sao cậu cũng chưa cảm ơn người ta, cũng muốn biết cô gái tốt bụng đó là ai, nên cậu quyết định hẹn gặp. Nghĩ thế cậu nhấc máy gọi theo số trên đó, đến hồi chuông thứ 2 thì đầu dây bên kia có người bắt máy. Tiếng cô gái trong trẻo vang lên:
- Alo, cho hỏi ai đang gọi cho Huệ thế nhỉ? - Tôi, tôi là người hôm trước say sỉn được cô đưa về.
- À, anh Long hả, anh đã ổn chưa, có chuyện gì mà hôm đó anh uống ghê thế?
- Cảm ơn cô tôi ổn rồi, làm phiền cô thật ngại quá. Mà sao cô biết tên tôi vậy?
- Vậy là anh không nhớ gì đúng không, tôi còn biết nhiều thứ về anh hơn nữa đấy. hihi. Tôi đùa thôi, anh gọi tôi có việc gì không?
- Cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem tối nay có thể mời cô uống nước được không.
- Rất sẵn sàng, anh nhắn thời gian và địa chỉ đi, nhất định tôi sẽ tới.
- Dù sao thì tôi cũng cảm ơn cô chuyện hôm trước. Tối nay 8h hẹn cô ở quán Café chợt nhớ bên cạnh trung tâm mua sắm tại Royal City nhé.
- Ok, bye anh.
Tiếng đầu dây biên kia tắt máy, cậu cũng chẳng mặn mà với cuộc hẹn này lắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải trở về nhà tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới. Mấy hôm nay cậu bỏ bê bản thân mình thế là đủ rồi, cậu từng đọc được ở đâu đó người ta nói rằng:” sống trước hết phải vì bản thân, sau đó mới vì người” vì vậy chẳng có lý do gì mà lại tiếp tục bỏ bê bản thân mình nữa cả. Cậu sẽ chứng minh cho cô thấy không có cô cậu vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc, thậm chí còn sống tốt hơn những ngày quen cô nữa kia.
Đến giờ hẹn cậu bảnh bao xuất hiện tại điểm hẹn,còn đang loay hoay xác đinh xem cô gái kia ở đâu thì phía trước có người đang vẫy tay với cậu không ngừng. Đoán chắc là cô gái đó nên cậu tiến tới, nhìn mặt cô gái cậu hơi sựng lại, gương mặt này nhìn rất quen. Nếu cậu nhớ không lầm thì cô gái này cậu đã gặp hôm sinh nhật Nguyệt. Hôm đó ấn tượng của cậu về cô ta không được tốt cho lắm, nhưng vì cô ta đã giúp mình nên cậu vẫn nở nụ cười tươi chào cô gái.
- Cô tới lâu chưa?
- Tôi cũng mới tới thôi, anh uống gì tự gọi nhé.
- Một lần nữa cảm ơn vì hôm trước đã đưa tôi về, hôm đó chắc tôi làm phiền cô nhiều lắm hả?
- Một chút thôi, mà anh không nhận ra tôi thật hả?
- Nếu không lầm thì cô là liên quan đến Hương thì phải.
Nhắc đến cô lòng cậu lại dấy lên 1 nỗi chua xót, chẳng biết lúc này cô có nhớ đến cậu hay đang vui vẻ bên người khác rồi.
Cái Huệ tinh ý phát hiện ra sự thay đổi trên gương mặt Long, nó thăm dò:
- Đúng rồi, tôi ở cùng nhà với Hương, mà hình như anh có chuyện gì không vui phải không?
- Không có gì đâu, ở chung nhà chắc cô hiểu rõ về cô ấy lắm nhỉ.
Vốn chỉ định hỏi vu vơ cho có câu chuyện không ngờ Huệ lại nói:
- Nói là hiểu cũng chả phải, nên nói là biết rõ bộ mặt thật của cô ta thì đúng hơn. Anh biết đấy, mẹ tôi lấy bố cô ta nên giữa chúng tôi không hề cùng huyết thống. Vẫn biết là khác máu tanh lòng nhưng thật sự những gì cô ta đối xử với tôi người ngoài không tưởng tượng nối đâu. Đừng có bị lừa bởi vẻ bề ngoài ngây thơ thánh thiện của cô ta.
Thoáng thấy nét mặt Long xa sầm xuống, Huệ lập tức nói lảng đi:
- Chết tôi lại luyên thuyên rồi, xin lỗi anh nhé, tại bị chèn ép lâu ngày nên hay bức xúc thế.
- Không sao, cô cứ thoải mái đi, tôi cũng muốn biết thêm về Hương.
Được lời như mở tấm lòng cô ta bắt đầu câu chuyện kể xấu Hương, tất cả những gì xấu xa nhất, những hạnh động bắt nạt rồi ném đã dấu tay tất cả cô ta đều gán cả cho Hương. Cô gái Hương tội nghiệp trở nên cực kì đểu cáng qua lời kể của Huệ. Để cho câu chuyện của mình thêm thuyết phục cô ta còn nhỏ thêm mấy giọt nước mắt tủi thân.
Long hoang mang lắm, qua tiếp xúc cậu không nghĩ Hương là con người như thế. Cô là 1 cô gái hiền lành tốt bụng. Tại sao Huệ lại dùng những lời lẽ nặng nề để nói về Hương như vậy. Có khi nào vì thời gian quen nhau quá ít nên cậu chưa hiểu hết về con người Hương hay không? Gia đình cô, cuộc sống của cô cậu chưa từng được biết, cậu không nghĩ nó lại phức tạp đến vậy.
Đưa ánh mắt dò xét nhìn Huệ, cậu cảm nhận rõ cô gái này có gì đó không thật, liệu lời kể của cô ta có đáng tin hay không? Nhưng những gì Hương làm với Long mấy ngày qua cũng khó hiểu, cô hết đem cậu ra làm trò đùa lại ngay lập tức xà vào vòng tay của kẻ khác. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô đây?
Dù đồng hồ mới điểm 9h tối nhưng do những điều không hay mà Huệ kể về Hương khiến cho Long cảm thấy không khí dần trở nên ngột ngạt. Lấy lý do có việc bận cậu khó chịu kết thúc buổi gặp mặt tại đây, Huệ có nói cô ta đi taxi tới, nên vì phép lịch sự sau khi thanh toán Long có đưa Huệ ra ngoài gọi xe giúp cô.
Ấn tượng ban đầu về Huệ của cậu không hề tốt, kể cả buổi gặp ngày hôm nay cũng thế, Long khá khó chịu về cái cách mà Huệ nói về Hương. Chưa cần xét đến những điều cô ta kể có đúng sự thật hay không, chỉ nguyên cái cách mà cô ta dùng cả tiếng đồng hồ để thao thao bất tuyệt nói xấu người khác đã khiến long khó ưa rồi.
Tuy nhiên có 1 chi tiết khiến Long bận lòng đó là Huệ nói Hương đã có người yêu, 1 vài lần Hương còn đưa bạn trai về nhà chơi. Thậm chí có lần Huệ còn vô tình thấy bọn họ ôm ấp tình tứ, hay quá đáng hơn là đi quá giới hạn cùng nhau ngay trong nhà, khi mà bố mẹ đi vắng. Điều này khá trùng khớp khi mà Nguyệt gửi cho Long bức ảnh cô thản nhiên để kẻ khác ôm vào lòng ngay trong phòng thể dục, dù cho lúc đó không có lớp nào có tiết thể dục đi nữa thì cũng khó mà chấp nhận được. Có khi nào người bạn trai mà Huệ nhắc đến chính là người đã ôm Hương trong bức ảnh hôm qua hay không?
- Xe đến rồi, tôi về đây, cảm ơn anh vì buổi tối thú vị này.
Tiếng Huệ cất lên kéo Long ra khỏi dòng suy nghĩ, Long nhanh chóng tiến tới mở cửa xe cho Huệ rồi mỉm cười chào cô. Chẳng hiểu cô ta đi đứng kiểu gì mà vừa bước tới gần xe đã ngã nhào vào người cậu. Hình như đôi guốc cao của cô ta đã bị gãy 1 bên gót, bất đắc dĩ Long nhẹ nhàng vòng tay đỡ cô ta đứng dậy.
- ---*-----*------
Phía bên kia đường có 1 cô gái mắt nhoè lệ nhìn sang, đứng từ chỗ của cô thì hai người kia giống như đang tình tứ ôm nhau tam biệt. Vậy là chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ đúng là đang hẹn họ cùng nhau.
Khi ánh mắt của anh liếc sang bên kia đường, chạm vào hình bóng quen thuộc cũng là lúc cô rồ ga bỏ đi. Long vội vàng đẩy Huệ ra chạy sang phía bên kia đường, tiếng gọi còn chưa kịp cất lên thì đã nghe 1 tiếng
RẦM…
Yêu nhau thì dễ nhưng để đến được với nhau thì cần nhiều thứ lắm. Cần niềm tin, cần hi vọng, cần một lời động viên, vỗ về. Cần sự sẻ chia, cần bàn tay nắm chặt, cần ánh mắt trọn vẹn yêu thương, cần trái tim nồng ấm, chung nhịp đập. Hơn bao giờ hết, cần phải tin tưởng và dù thế nào cũng phải cho nhau 1 cơ hội giải thích, tình yêu sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn nếu cả 2 cứ mãi im lặng.
Ngày thứ 2 nặng nề trôi qua, hiểu lầm lại tăng thêm, hai người lại xa nhau thêm 1 chút.
Giá như lúc này mẹ cô còn sống, nhất định bà sẽ chỉ cho cô phải làm như thế nào. Bà sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi, mà phân tích cho cô hiểu đâu là đúng, đâu là sai. Chỉ tiếc là bà đã đi xa mất rồi, bố cô thì mải làm, dì Liên sẽ chẳng có thời gian mà nghe cô nói nhảm, vú Năm đã già rồi, sẽ chẳng hiểu thế nào là tình yêu của tuổi trẻ bây giờ đâu. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình đến vậy.
Cô cứ ngồi bó gối mà khóc, bóng tối bên ngoài đã bao phủ lên tất cả, tăm tối như chính lòng cô lúc này. Cô thật sự mất phương hướng, thật sự không biết bản thân phải làm gì lúc này, những tin nhắn ngày còn hạnh phúc của hai người cô đã đọc không biết bao lần. Con đường duyên phận này thật sự lưu lại trong cô quá nhiều luyến tiếc.
Ngày hôm sau cô tình cờ gặp anh ở trường, dù đã tự nhủ lòng phải quên anh đi, xem như giữa anh và cô không còn gì, nhưng cô vẫn không thôi liếc nhìn anh. Là anh mà cô đã nhung nhớ mấy hôm nay, là anh bằng da bằng thịt, nhưng sao ở anh lại toát ra vẻ bất cần đến vậy.
Ngay cả ánh mắt anh nhìn cô cũng chứa đựng đầy hận thù, cô sai khi đã nói với lũ bạn rằng xem anh như trò chơi. Nhưng anh cũng đâu để cô trong tâm, ngay lập tức anh cũng qua lại với vài ba người, thế thì tại sao lại phải nhìn cô bằng ánh mắt ấy.
Cô rất muốn hỏi xem trong lòng anh cô là gì, giữa cô và anh là loại quan hệ gì nhưng lại chẳng thể mở lời.
Con người ta giỏi nhất là ngộ nhận, ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người khác trong khi thực tế lại chẳng là gì. Có lẽ với anh cô chẳng là gì cả, chỉ mình cô ôm mộng tình yêu mà thôi.
Anh đi rồi, cô vẫn đứng đó tiếc nuối nhìn theo, giá như anh mỉm cười với cô, mà không chỉ cần anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô chắc chắn cô sẽ gạt bỏ tất cả tự trọng mà chạy đến níu kéo anh. Sẽ xà vào lòng anh mà khóc cho tan đi những mệt mỏi mà cô đang phải gánh, chỉ cần trong ánh mắt anh có 1 tia yêu thương thôi cô sẽ cố chấp giữ anh cho riêng mình. Nhất định cô sẽ ôm lấy anh, chứng minh cho anh thấy tình cảm cô dành cho anh là thật, cô sẽ giải thích cho anh nghe tất cả.
Thế nhưng mọi mong ước của cô đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho đông cứng, 1 tiếng gọi anh cũng chẳng thể nào thốt ra. Anh như trở thành 1 con người khác, khác hoàn toàn với những gì cô từng biết về anh. Anh của cô trước đây luôn bảnh bao và tràn đầy sức sống thì giờ đây nhìn tiều tuỵ,mệt mỏi thấy rõ. Dường như mấy ngày qua râu anh cũng không muốn cạo, bộ quần áo từ hôm trước anh vẫn mặc, nhăn nhúm xộc xệch. Cứ thế anh lạnh lùng quay lưng bỏ đi, bóng lưng anh theo ánh nắng trải dài xuống nền đất sao mà cô đơn đến vậy.
Kết thúc thật rồi, dù cho cô có cố gắng an ủi bản thân đến thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật rằng giữa cô và anh chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc trong đau đớn.
Những gì tốt đẹp về anh đã trôi vào trong kí ức, ghi dấu vào lòng cô, nhất định từ này cô sẽ thản nhiên mà bước về phía trước. Dù sau này có thế nào cô vẫn luôn dõi theo anh, dù còn 1 chút không buông bỏ, 1 chút không cam lòng, vẫn nguyện ý chấp nhận với tấm lòng thanh thản.
Vội vàng bước vào lớp, cô nhanh chóng lấy sách vở ra, dù chưa vào giờ học nhưng cô vẫn mãi miết làm bài. Cô muốn bản thân phải thật bận rộn, không được phép rảnh dỗi 1 phút nào, cô sợ nếu mình rảnh sẽ lại nghĩ về anh, nhung nhớ anh. Chỉ có học mới giúp cô tạm quên đi tất cả.
- ----*-----*-----
Mệt mỏi cất bước vào trường Long khá bất ngờ khi thấy Hương trước mặt, thật tâm cậu rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên tóc cô. Mới có mấy ngày thôi mà sao nhìn cô tiều tuỵ đến vậy, quầng mắt cô thâm quầng, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Tại sao cô lại không biết chăm sóc bản thân mình, cậu đoán cô đã khóc rất nhiều nên mắt cô mới sưng húp thế kia, lòng cậu dâng lên 1 nỗi xót xa.
Nếu cô chịu nói 1 tiếng xin lỗi nhất định cậu sẽ lại ôm cô vào lòng, sẽ xem tất cả những gì xảy ra là hư vô,kể cả việc cô ngồi trọn trong vòng ôm kẻ khác cậu cũng bỏ qua. Thế nhưng cô lại im lặng nhìn cậu, không hề có ý định giải thích bất cứ điều gì, trái tim cậu bị sự hờ hững của cô bóp nghẹt. Cậu đau đớn quay lưng bỏ đi, bỏ lại cô, bỏ cả nỗi đau mà cô mang đến ở phía sau, cậu muốn trốn chạy sự thật. Sự thật nghiệt ngã rằng cô chỉ xem cậu như 1 trò đùa, rằng cô đang ấm êm bên kẻ khác, cậu giờ chỉ là vô hình với cô mà thôi.
Sự im lặng giữa hai người đã vô tình làm khoảng cách giữa hai người lớn dần lên, khoảng cách ấy cứ xa mãi, xa mãi tưởng như không gì có thể lấp đầy. Hình bóng của đối phương cũng bị khoảng cách kia làm cho mờ dần.
Một ngày nữa lại nặng nề trôi qua trong im lặng, bất giác xỏ tay vào túi áo cậu phát hiện ra tờ giấy hôm trước cô gái kia để lại. Dù sao cậu cũng chưa cảm ơn người ta, cũng muốn biết cô gái tốt bụng đó là ai, nên cậu quyết định hẹn gặp. Nghĩ thế cậu nhấc máy gọi theo số trên đó, đến hồi chuông thứ 2 thì đầu dây bên kia có người bắt máy. Tiếng cô gái trong trẻo vang lên:
- Alo, cho hỏi ai đang gọi cho Huệ thế nhỉ? - Tôi, tôi là người hôm trước say sỉn được cô đưa về.
- À, anh Long hả, anh đã ổn chưa, có chuyện gì mà hôm đó anh uống ghê thế?
- Cảm ơn cô tôi ổn rồi, làm phiền cô thật ngại quá. Mà sao cô biết tên tôi vậy?
- Vậy là anh không nhớ gì đúng không, tôi còn biết nhiều thứ về anh hơn nữa đấy. hihi. Tôi đùa thôi, anh gọi tôi có việc gì không?
- Cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem tối nay có thể mời cô uống nước được không.
- Rất sẵn sàng, anh nhắn thời gian và địa chỉ đi, nhất định tôi sẽ tới.
- Dù sao thì tôi cũng cảm ơn cô chuyện hôm trước. Tối nay 8h hẹn cô ở quán Café chợt nhớ bên cạnh trung tâm mua sắm tại Royal City nhé.
- Ok, bye anh.
Tiếng đầu dây biên kia tắt máy, cậu cũng chẳng mặn mà với cuộc hẹn này lắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải trở về nhà tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới. Mấy hôm nay cậu bỏ bê bản thân mình thế là đủ rồi, cậu từng đọc được ở đâu đó người ta nói rằng:” sống trước hết phải vì bản thân, sau đó mới vì người” vì vậy chẳng có lý do gì mà lại tiếp tục bỏ bê bản thân mình nữa cả. Cậu sẽ chứng minh cho cô thấy không có cô cậu vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc, thậm chí còn sống tốt hơn những ngày quen cô nữa kia.
Đến giờ hẹn cậu bảnh bao xuất hiện tại điểm hẹn,còn đang loay hoay xác đinh xem cô gái kia ở đâu thì phía trước có người đang vẫy tay với cậu không ngừng. Đoán chắc là cô gái đó nên cậu tiến tới, nhìn mặt cô gái cậu hơi sựng lại, gương mặt này nhìn rất quen. Nếu cậu nhớ không lầm thì cô gái này cậu đã gặp hôm sinh nhật Nguyệt. Hôm đó ấn tượng của cậu về cô ta không được tốt cho lắm, nhưng vì cô ta đã giúp mình nên cậu vẫn nở nụ cười tươi chào cô gái.
- Cô tới lâu chưa?
- Tôi cũng mới tới thôi, anh uống gì tự gọi nhé.
- Một lần nữa cảm ơn vì hôm trước đã đưa tôi về, hôm đó chắc tôi làm phiền cô nhiều lắm hả?
- Một chút thôi, mà anh không nhận ra tôi thật hả?
- Nếu không lầm thì cô là liên quan đến Hương thì phải.
Nhắc đến cô lòng cậu lại dấy lên 1 nỗi chua xót, chẳng biết lúc này cô có nhớ đến cậu hay đang vui vẻ bên người khác rồi.
Cái Huệ tinh ý phát hiện ra sự thay đổi trên gương mặt Long, nó thăm dò:
- Đúng rồi, tôi ở cùng nhà với Hương, mà hình như anh có chuyện gì không vui phải không?
- Không có gì đâu, ở chung nhà chắc cô hiểu rõ về cô ấy lắm nhỉ.
Vốn chỉ định hỏi vu vơ cho có câu chuyện không ngờ Huệ lại nói:
- Nói là hiểu cũng chả phải, nên nói là biết rõ bộ mặt thật của cô ta thì đúng hơn. Anh biết đấy, mẹ tôi lấy bố cô ta nên giữa chúng tôi không hề cùng huyết thống. Vẫn biết là khác máu tanh lòng nhưng thật sự những gì cô ta đối xử với tôi người ngoài không tưởng tượng nối đâu. Đừng có bị lừa bởi vẻ bề ngoài ngây thơ thánh thiện của cô ta.
Thoáng thấy nét mặt Long xa sầm xuống, Huệ lập tức nói lảng đi:
- Chết tôi lại luyên thuyên rồi, xin lỗi anh nhé, tại bị chèn ép lâu ngày nên hay bức xúc thế.
- Không sao, cô cứ thoải mái đi, tôi cũng muốn biết thêm về Hương.
Được lời như mở tấm lòng cô ta bắt đầu câu chuyện kể xấu Hương, tất cả những gì xấu xa nhất, những hạnh động bắt nạt rồi ném đã dấu tay tất cả cô ta đều gán cả cho Hương. Cô gái Hương tội nghiệp trở nên cực kì đểu cáng qua lời kể của Huệ. Để cho câu chuyện của mình thêm thuyết phục cô ta còn nhỏ thêm mấy giọt nước mắt tủi thân.
Long hoang mang lắm, qua tiếp xúc cậu không nghĩ Hương là con người như thế. Cô là 1 cô gái hiền lành tốt bụng. Tại sao Huệ lại dùng những lời lẽ nặng nề để nói về Hương như vậy. Có khi nào vì thời gian quen nhau quá ít nên cậu chưa hiểu hết về con người Hương hay không? Gia đình cô, cuộc sống của cô cậu chưa từng được biết, cậu không nghĩ nó lại phức tạp đến vậy.
Đưa ánh mắt dò xét nhìn Huệ, cậu cảm nhận rõ cô gái này có gì đó không thật, liệu lời kể của cô ta có đáng tin hay không? Nhưng những gì Hương làm với Long mấy ngày qua cũng khó hiểu, cô hết đem cậu ra làm trò đùa lại ngay lập tức xà vào vòng tay của kẻ khác. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô đây?
Dù đồng hồ mới điểm 9h tối nhưng do những điều không hay mà Huệ kể về Hương khiến cho Long cảm thấy không khí dần trở nên ngột ngạt. Lấy lý do có việc bận cậu khó chịu kết thúc buổi gặp mặt tại đây, Huệ có nói cô ta đi taxi tới, nên vì phép lịch sự sau khi thanh toán Long có đưa Huệ ra ngoài gọi xe giúp cô.
Ấn tượng ban đầu về Huệ của cậu không hề tốt, kể cả buổi gặp ngày hôm nay cũng thế, Long khá khó chịu về cái cách mà Huệ nói về Hương. Chưa cần xét đến những điều cô ta kể có đúng sự thật hay không, chỉ nguyên cái cách mà cô ta dùng cả tiếng đồng hồ để thao thao bất tuyệt nói xấu người khác đã khiến long khó ưa rồi.
Tuy nhiên có 1 chi tiết khiến Long bận lòng đó là Huệ nói Hương đã có người yêu, 1 vài lần Hương còn đưa bạn trai về nhà chơi. Thậm chí có lần Huệ còn vô tình thấy bọn họ ôm ấp tình tứ, hay quá đáng hơn là đi quá giới hạn cùng nhau ngay trong nhà, khi mà bố mẹ đi vắng. Điều này khá trùng khớp khi mà Nguyệt gửi cho Long bức ảnh cô thản nhiên để kẻ khác ôm vào lòng ngay trong phòng thể dục, dù cho lúc đó không có lớp nào có tiết thể dục đi nữa thì cũng khó mà chấp nhận được. Có khi nào người bạn trai mà Huệ nhắc đến chính là người đã ôm Hương trong bức ảnh hôm qua hay không?
- Xe đến rồi, tôi về đây, cảm ơn anh vì buổi tối thú vị này.
Tiếng Huệ cất lên kéo Long ra khỏi dòng suy nghĩ, Long nhanh chóng tiến tới mở cửa xe cho Huệ rồi mỉm cười chào cô. Chẳng hiểu cô ta đi đứng kiểu gì mà vừa bước tới gần xe đã ngã nhào vào người cậu. Hình như đôi guốc cao của cô ta đã bị gãy 1 bên gót, bất đắc dĩ Long nhẹ nhàng vòng tay đỡ cô ta đứng dậy.
- ---*-----*------
Phía bên kia đường có 1 cô gái mắt nhoè lệ nhìn sang, đứng từ chỗ của cô thì hai người kia giống như đang tình tứ ôm nhau tam biệt. Vậy là chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ đúng là đang hẹn họ cùng nhau.
Khi ánh mắt của anh liếc sang bên kia đường, chạm vào hình bóng quen thuộc cũng là lúc cô rồ ga bỏ đi. Long vội vàng đẩy Huệ ra chạy sang phía bên kia đường, tiếng gọi còn chưa kịp cất lên thì đã nghe 1 tiếng
RẦM…
Danh sách chương