Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Vĩnh và Kha bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố. Những khó khăn và bỡ ngỡ giờ có lẽ đã không còn. Nhưng cả hai đang phải đối mặt với những vấn đề quan trọng hơn nhiều. Hình như trong những tháng ngày tập làm quen với cuộc sống xa hoa thị thành trái tim của cả hai dần xa nhau. Trong một ngày dài, cả hai rất hiếm khi có dịp trò chuyện với nhau. Sáng sớm là Kha đã phải đi học. Còn Vĩnh phải đi làm đến tận chiều tối. Nhờ sự siêng năng ấy mà cả hai đã dọn ra sống riêng. Không còn phải phụ thuộc vào Hưng và Khang nữa. Kha học cũng ngày càng giỏi hơn. Cậu đã thật sự bỏ hết sức mình để theo kịp các bạn. Nhưng hậu quả cả tất cả điều đó là cả hai dường như xa nhau nhiều quá.
Nếu như ngày xưa khi còn ở dưới miền quê đơn giản, vào những buổi tối trăng sáng cả hai sẽ cùng nhau ra ngồi trên chiếc cầu bắt qua một con mương nhỏ. Ngắm nhìn cảnh vật chiềm khuất trong màu xanh và tím là một thú vui mà ít có người thành phố nào có thể hưởng thụ. Ngấm ngáp cái im lặng nhẹ nhàng, sự bình yên bé nhỏ ấy có thể làm linh hồn cả hai gần nhau hơn. Và rồi những bí mật sẽ được thổ lộ. Chỉ cần như vậy cũng đủ cho một tình yêu chân thành.
Thế nhưng…
Ở thành phố thì không được vậy. Thành phố không có ánh trăng mà chỉ có những ánh đèn hoa lệ. Thành phố không có những ngọn cỏ mỏng manh khẽ rung rinh theo làn gió và chìm trong màu xanh tím lãng mạn. Thành phố chỉ có những ngôi nhà bề thế, cái gì cũng vuông vức, cái gì cũng thằng đơ, cái gì cũng tính toán, cái gì cũng chìm trong những ánh đèn đủ màu hào nhoáng. Thành phố là một nơi thật lạ lùng và lạnh lẽo đối với một tâm hồn chân chất. Hàng đêm đợi chờ Vĩnh về trong nỗi cô đờn đến mỏi mòn, Kha ngắm nhìn những vì sao tít trên cao. Những vì sao đó thật mờ nhạt. Ở quê cậu chúng tỏa sáng rất rực rỡ. Không như nơi đây. Bầu trời dường như thật cô đơn vì không còn ai bận tâm ngước nhìn lên nó. Kha cũng cô đơn khi không có Vĩnh bên cạnh. Sự trống trãi thật khó chịu. Những xúc cảm lạ lùng và khó chịu nhói lên theo từng nhịp thở. Kha không hề nghĩ một khi bước lên thành phố sẽ thành như thế này. Cậu không hề nghĩ mọi chuyện có thể tồi tệ đến mức này. Nếu biết trước như vậy cậu thà ở lại miền quê hoang sơ nhưng đậm tình người kia.
Nhưng rồi những đêm đó cũng dần lùi về xa trong miền kí ức của cả hai. Từng cuộc vui kéo Kha đi. Kha biết làm vậy Vĩnh sẽ lo lắng nhưng cậu sợ. Cậu sợ những đêm đơn côi và lạnh lẽo đó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Con người là những tạo vật phức tạp nhưng cũng thật giản đơn.
Vĩnh bắt đầu cảm nhận thấy những điều đó. Và cậu cũng bất lực trước hiện tại. Làm thế nào mà cậu có thể níu giữ Kha trong khi cậu còn phải lo cho cuộc sống của cả hai. Tiền nhà, tiền học của Kha, tiền sinh hoạt. Tất cả đè nặng lên đôi vai của chàng trai 18 tuổi. Nhưng Vĩnh chưa một lần nào than trách. Cậu coi đó như là trách nhiệm của mình. Mỗi khi mệt mỏi chỉ muốn buông xuôi, cậu lại nghĩ về Kha. Chính nụ cười ngây thơ của Kha đã động viên cậu đã mang đến cho cậu sức mạnh để vượt qua những khó khăn kia. Nhưng rồi Vĩnh cũng nhận ra những thay đổi. Ánh mắt của Kha đã không còn vẹn nguyện một niềm ngây thơ như trước nữa. Nụ cười đã không còn sáng trong như ánh trăng màu bạc treo lơ lửng trên nền trời xanh tím. Có cái gì đó, một sự thay đổi gì đó trong tâm hồn Kha mà Vĩnh không thể nắm bắt được.
Vào một ngày mưa xam xịt. Từ sáng mặt trời đã mất đi ngôi vị hoàng hảo vốn có. Không một tia nắng nào làm không gian ấm hơn. Khắp nơi được bao phủ bởi một màn nước lạnh lẽo. Mây đen giăng kín bầu trời. Chim chóc không buồn cất tiêng ca. Những cái cây của biết u rủ đứng lặng đi dưới sự tàn bạo của những giọt mưa. Vào một ngày như vậy, Vĩnh bước ra khỏi nhà. Cậu đưa tay lên mặt để lau đi giọt nước đang chảy. Tuy thời tiết thật tệ nhưng lòng cậu ngập tràn hi vọng. Có lẽ sau ngày hôm nay Vĩnh và Kha sẽ trở lại như lúc ban đầu. Vĩnh có lẽ đã sai khi không quan tâm Kha nhiều như trước. Và hôm nay cậu sẽ chuột lại lỗi lầm của mình.
Trên con đường vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe chạy qua một cách hối hả. Những con người đó cúi đầu xuống để tránh những giọt mưa đâm thẳng vào mặt. Họ chạy đi cuốn quýt để tìm về mái ấm của mình. Vĩnh cũng đang đi tìm mái ấm của mình. Trên vỉa hè lạnh lẽo, dưới chiếc ô rộng, Vĩnh bước đi. Cậu dừng trước một cửa hàng bán hoa. Dù hôm nay trời mưa nhưng họ vẫn mở cửa và hoa vẫn rất tươi. Dĩ nhiên là có rất nhiều loại hoa được trưng bày. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Vĩnh không phải là hoa hồng, không phải hoa lily mà là một loài hoa khác. Một loài hoa giản dị hơn, mộc mạc hơn. Hoa diên vĩ Iris.
Cô bán hàng xinh đẹp gối những bông hoa diên vĩ màu xanh tím lại cho cậu. Bên ngoài những bao hoa đó còn được cô điểm xuyết thêm những nụ hoa trắng li ti. Bó hoa đẹp một cách thuần khiết. Khi đưa nó cho cậu cô mỉm cười và hỏi.
- Tặng cho người yêu hả em? Vĩnh đón lấy đóa hoa đó và khẽ mỉm cười.
- Phải!
- Chắc cô ấy sẽ vui lắm!
Vĩnh nhìn vào đóa hoa thật lâu trước khi trả lời.
- Em hi vọng vậy!
Rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Phía sau màn mưa xám xịt ngôi trường nhỏ đã hiện ra như một cái bóng lờ mờ không nhận rõ hình thù. Giờ này học sinh vẫn chưa tan học. Vĩnh đứng bên kia đường và nhìn vào ngôi trường im lặng như tờ. Đâu đó trong những lớp học ấy Kha đang ngồi. Vĩnh thử tưởng tượng gương mặt chăm chú nghe giảng của Kha. Cậu ngồi trong một bến đợi xe buýt và kiên nhẫn chờ đợi được mang đến sự bất ngờ cho Kha. Xung quanh cậu mưa vẫn cứ rơi nhưng đã nhẹ nhàng hơn. Giờ đây cơn mưa cứ như một bản tình ca du dương vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một vài hạt mưa đọng lại trên những cánh hoa lấp lanh như pha lê.
Một chàng trai với bó hoa xinh đẹp ngồi nhìn xa xăm dưới cơn mưa nhẹ nhàng.
Một tình yêu chân thành.
Và rồi tiếng chuông reo vang.
Cổng trường từ từ được mở ra. Vĩnh ngồi thẳng dậy và phóng ánh mắt tìm kiếm. Những gương mặt xa lạ lướt qua. Một vài cô nữ sinh che miệng nhìn cậu và thì thầm với nhau điều gì đó. Nhưng Vĩnh không quan tâm. Cậu đang mải mê tìm kiếm người yêu bé nhỏ của mình. Tim cậu đập như trống. Cậu tự hỏi không biết Kha sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cậu. Kha sẽ ngạc nhiên chứ? Sẽ vui mừng chứ? Sẽ lao đến ôm lấy cậu chứ? Và cả hai người sẽ trở về nhà, Kha sẽ nấu cho cậu một bữa ăn thật nóng. Cả hai sẽ ngồi ngắm nhìn cơn mưa và nói cho nhau nghe tất cả mọi điều.
Kha kìa! Vĩnh đứng dậy. Gương mặt cậu ánh lên một nỗi vui mừng không thể che dấu được. Một nụ cười hiện lên trên môi cậu một cách thật tự nhiên. Cậu định chạy đến bên Kha nhưng cậu chợt khựng lại…
Kha đang khoác tay một chàng trai khác. Cả hai cười nói với nhau một cách vui vẻ. Họ đi chung dưới một chiếc ô nhỏ xinh xắn. Chàng trai kia cúi xuống hôn lên má Kha một cái. Kha mỉm cười tươi tắn như một thiên thần. Vĩnh chỉ biết đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của Kha. Một vẻ đẹp sáng trong giờ đã không còn là của cậu. Vĩnh biết đáng lẽ ngay bây giờ, ngay lúc này đây cậu phải tức giận, phải lao đến đó hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà nụ cười của Kha hạnh phúc quá. Vĩnh tự hỏi lòng mình đã bao giờ cậu làm cho Kha hạnh phúc như vậy chưa? Không! Cậu không thể, cậu đã bỏ mặc Kha. Hơn ai hết cậu yêu nụ cười kia. Và cậu mong muốn hơn bất cứ điều gì trên đời là được giữ cho nụ cười ấy mãi mãi bừng sáng.
Kha cùng người đó lướt đi trong màn mưa giờ đã bắt đầu nặng hạt trở lại. VĨnh đứng lặng im trong màn mưa đó. Đôi chân cậu như đã mất cảm giác. Đóa hoa từ trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh lẽo đầy nước mưa. Mái tóc cậu sũng nước nhỏ giọt xuống đường. Nước mưa chảy thành từng dòng trên khuôn mặt của cậu. Nhưng đó chỉ là nước mưa mà thôi! Đó không phải là nước mắt. Vĩnh không thể khóc. Có gì mà phải khóc chứ! Kha đang hạnh phúc kia mà. Vĩnh là một người đàn ông vì thế cậu càng không thể khóc. Nhưng mà sao cõi lòng lại lạnh như vậy. Có phải bời vì nước mắt không thể tràn ra từ khóe mi mà lại tuôn chảy từ con tim đang thổn thức?
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kì ai cũng phải trải qua nỗi đau này. Nỗi đau bị tình yêu rời bỏ. Khi bạn yêu một người nào đó dù là công khai hay thầm kín thì bạn cũng luôn mơ ước được hạnh phúc. Thậm chí khi bạn chưa hề tỏ tình với người ta bạn vẫn mơ tình yêu của mình sẽ vẹn tròn. Bạn mơ sẽ cùng người đó xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mơ được cùng người đó nắm tay nhau trên con đường dài thăm thẳm phủ đầy lá vàng. Nhưng thực tế cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Khi tình yêu tan vỡ, ước mơ cũng tan vỡ. Và mỗi người tùy vào cá tính đều có những phản ứng khác nhau. Có người sẽ giận dữ, có người sẽ rút lui để cho người mình yêu hạnh phúc. Nhưng dù là gì thì đó cũng là những điều đáng quý và trân trọng. Bởi vì tất đều xuất phát từ một tình yêu.
Và Vĩnh cũng vậy.
Vào cái ngày hôm đó, cái ngày mưa tầm tã đó, Vĩnh đã quay đi. Cậu cố gắng hết sức với cái lí trí đang dần mất kiểm soát vì đau thương của mình để về được nhà thật nhanh. Cậu chạy vào nhà như một kẻ điên. Cậu vào phóng tắm và lau thật khô tóc và người mình. Sau đó cậu ngồi vào chiếc ghế đặt kế bên ô cửa sổ. Khi cánh cửa bật mờ và Kha bước vào. Khuôn mặt của Kha vẫn còn đọng lại niềm hạnh phúc đó.
Và đây là cách Vĩnh đối diện với vấn đề.
Vĩnh khẽ quay lại và mỉm cười rồi nói. Câu nói cuối cùng của Vĩnh dành cho Kha vì từ đây cho đến lúc Vĩnh ra đi Vĩnh không bao giờ nói bất cứ lời nào với Kha nữa. Vĩnh sẽ ra đi sau khi đã kiếm được đủ tiền để dành cho Kha có thể học hết THPT. Và ngay sau khi khoản tiền đó được kiếm đầy đủ, Vĩnh bỏ đi.
- Chào em! Em đi học có vui không?
Nếu như ngày xưa khi còn ở dưới miền quê đơn giản, vào những buổi tối trăng sáng cả hai sẽ cùng nhau ra ngồi trên chiếc cầu bắt qua một con mương nhỏ. Ngắm nhìn cảnh vật chiềm khuất trong màu xanh và tím là một thú vui mà ít có người thành phố nào có thể hưởng thụ. Ngấm ngáp cái im lặng nhẹ nhàng, sự bình yên bé nhỏ ấy có thể làm linh hồn cả hai gần nhau hơn. Và rồi những bí mật sẽ được thổ lộ. Chỉ cần như vậy cũng đủ cho một tình yêu chân thành.
Thế nhưng…
Ở thành phố thì không được vậy. Thành phố không có ánh trăng mà chỉ có những ánh đèn hoa lệ. Thành phố không có những ngọn cỏ mỏng manh khẽ rung rinh theo làn gió và chìm trong màu xanh tím lãng mạn. Thành phố chỉ có những ngôi nhà bề thế, cái gì cũng vuông vức, cái gì cũng thằng đơ, cái gì cũng tính toán, cái gì cũng chìm trong những ánh đèn đủ màu hào nhoáng. Thành phố là một nơi thật lạ lùng và lạnh lẽo đối với một tâm hồn chân chất. Hàng đêm đợi chờ Vĩnh về trong nỗi cô đờn đến mỏi mòn, Kha ngắm nhìn những vì sao tít trên cao. Những vì sao đó thật mờ nhạt. Ở quê cậu chúng tỏa sáng rất rực rỡ. Không như nơi đây. Bầu trời dường như thật cô đơn vì không còn ai bận tâm ngước nhìn lên nó. Kha cũng cô đơn khi không có Vĩnh bên cạnh. Sự trống trãi thật khó chịu. Những xúc cảm lạ lùng và khó chịu nhói lên theo từng nhịp thở. Kha không hề nghĩ một khi bước lên thành phố sẽ thành như thế này. Cậu không hề nghĩ mọi chuyện có thể tồi tệ đến mức này. Nếu biết trước như vậy cậu thà ở lại miền quê hoang sơ nhưng đậm tình người kia.
Nhưng rồi những đêm đó cũng dần lùi về xa trong miền kí ức của cả hai. Từng cuộc vui kéo Kha đi. Kha biết làm vậy Vĩnh sẽ lo lắng nhưng cậu sợ. Cậu sợ những đêm đơn côi và lạnh lẽo đó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Con người là những tạo vật phức tạp nhưng cũng thật giản đơn.
Vĩnh bắt đầu cảm nhận thấy những điều đó. Và cậu cũng bất lực trước hiện tại. Làm thế nào mà cậu có thể níu giữ Kha trong khi cậu còn phải lo cho cuộc sống của cả hai. Tiền nhà, tiền học của Kha, tiền sinh hoạt. Tất cả đè nặng lên đôi vai của chàng trai 18 tuổi. Nhưng Vĩnh chưa một lần nào than trách. Cậu coi đó như là trách nhiệm của mình. Mỗi khi mệt mỏi chỉ muốn buông xuôi, cậu lại nghĩ về Kha. Chính nụ cười ngây thơ của Kha đã động viên cậu đã mang đến cho cậu sức mạnh để vượt qua những khó khăn kia. Nhưng rồi Vĩnh cũng nhận ra những thay đổi. Ánh mắt của Kha đã không còn vẹn nguyện một niềm ngây thơ như trước nữa. Nụ cười đã không còn sáng trong như ánh trăng màu bạc treo lơ lửng trên nền trời xanh tím. Có cái gì đó, một sự thay đổi gì đó trong tâm hồn Kha mà Vĩnh không thể nắm bắt được.
Vào một ngày mưa xam xịt. Từ sáng mặt trời đã mất đi ngôi vị hoàng hảo vốn có. Không một tia nắng nào làm không gian ấm hơn. Khắp nơi được bao phủ bởi một màn nước lạnh lẽo. Mây đen giăng kín bầu trời. Chim chóc không buồn cất tiêng ca. Những cái cây của biết u rủ đứng lặng đi dưới sự tàn bạo của những giọt mưa. Vào một ngày như vậy, Vĩnh bước ra khỏi nhà. Cậu đưa tay lên mặt để lau đi giọt nước đang chảy. Tuy thời tiết thật tệ nhưng lòng cậu ngập tràn hi vọng. Có lẽ sau ngày hôm nay Vĩnh và Kha sẽ trở lại như lúc ban đầu. Vĩnh có lẽ đã sai khi không quan tâm Kha nhiều như trước. Và hôm nay cậu sẽ chuột lại lỗi lầm của mình.
Trên con đường vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe chạy qua một cách hối hả. Những con người đó cúi đầu xuống để tránh những giọt mưa đâm thẳng vào mặt. Họ chạy đi cuốn quýt để tìm về mái ấm của mình. Vĩnh cũng đang đi tìm mái ấm của mình. Trên vỉa hè lạnh lẽo, dưới chiếc ô rộng, Vĩnh bước đi. Cậu dừng trước một cửa hàng bán hoa. Dù hôm nay trời mưa nhưng họ vẫn mở cửa và hoa vẫn rất tươi. Dĩ nhiên là có rất nhiều loại hoa được trưng bày. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Vĩnh không phải là hoa hồng, không phải hoa lily mà là một loài hoa khác. Một loài hoa giản dị hơn, mộc mạc hơn. Hoa diên vĩ Iris.
Cô bán hàng xinh đẹp gối những bông hoa diên vĩ màu xanh tím lại cho cậu. Bên ngoài những bao hoa đó còn được cô điểm xuyết thêm những nụ hoa trắng li ti. Bó hoa đẹp một cách thuần khiết. Khi đưa nó cho cậu cô mỉm cười và hỏi.
- Tặng cho người yêu hả em? Vĩnh đón lấy đóa hoa đó và khẽ mỉm cười.
- Phải!
- Chắc cô ấy sẽ vui lắm!
Vĩnh nhìn vào đóa hoa thật lâu trước khi trả lời.
- Em hi vọng vậy!
Rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Phía sau màn mưa xám xịt ngôi trường nhỏ đã hiện ra như một cái bóng lờ mờ không nhận rõ hình thù. Giờ này học sinh vẫn chưa tan học. Vĩnh đứng bên kia đường và nhìn vào ngôi trường im lặng như tờ. Đâu đó trong những lớp học ấy Kha đang ngồi. Vĩnh thử tưởng tượng gương mặt chăm chú nghe giảng của Kha. Cậu ngồi trong một bến đợi xe buýt và kiên nhẫn chờ đợi được mang đến sự bất ngờ cho Kha. Xung quanh cậu mưa vẫn cứ rơi nhưng đã nhẹ nhàng hơn. Giờ đây cơn mưa cứ như một bản tình ca du dương vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một vài hạt mưa đọng lại trên những cánh hoa lấp lanh như pha lê.
Một chàng trai với bó hoa xinh đẹp ngồi nhìn xa xăm dưới cơn mưa nhẹ nhàng.
Một tình yêu chân thành.
Và rồi tiếng chuông reo vang.
Cổng trường từ từ được mở ra. Vĩnh ngồi thẳng dậy và phóng ánh mắt tìm kiếm. Những gương mặt xa lạ lướt qua. Một vài cô nữ sinh che miệng nhìn cậu và thì thầm với nhau điều gì đó. Nhưng Vĩnh không quan tâm. Cậu đang mải mê tìm kiếm người yêu bé nhỏ của mình. Tim cậu đập như trống. Cậu tự hỏi không biết Kha sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cậu. Kha sẽ ngạc nhiên chứ? Sẽ vui mừng chứ? Sẽ lao đến ôm lấy cậu chứ? Và cả hai người sẽ trở về nhà, Kha sẽ nấu cho cậu một bữa ăn thật nóng. Cả hai sẽ ngồi ngắm nhìn cơn mưa và nói cho nhau nghe tất cả mọi điều.
Kha kìa! Vĩnh đứng dậy. Gương mặt cậu ánh lên một nỗi vui mừng không thể che dấu được. Một nụ cười hiện lên trên môi cậu một cách thật tự nhiên. Cậu định chạy đến bên Kha nhưng cậu chợt khựng lại…
Kha đang khoác tay một chàng trai khác. Cả hai cười nói với nhau một cách vui vẻ. Họ đi chung dưới một chiếc ô nhỏ xinh xắn. Chàng trai kia cúi xuống hôn lên má Kha một cái. Kha mỉm cười tươi tắn như một thiên thần. Vĩnh chỉ biết đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của Kha. Một vẻ đẹp sáng trong giờ đã không còn là của cậu. Vĩnh biết đáng lẽ ngay bây giờ, ngay lúc này đây cậu phải tức giận, phải lao đến đó hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà nụ cười của Kha hạnh phúc quá. Vĩnh tự hỏi lòng mình đã bao giờ cậu làm cho Kha hạnh phúc như vậy chưa? Không! Cậu không thể, cậu đã bỏ mặc Kha. Hơn ai hết cậu yêu nụ cười kia. Và cậu mong muốn hơn bất cứ điều gì trên đời là được giữ cho nụ cười ấy mãi mãi bừng sáng.
Kha cùng người đó lướt đi trong màn mưa giờ đã bắt đầu nặng hạt trở lại. VĨnh đứng lặng im trong màn mưa đó. Đôi chân cậu như đã mất cảm giác. Đóa hoa từ trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh lẽo đầy nước mưa. Mái tóc cậu sũng nước nhỏ giọt xuống đường. Nước mưa chảy thành từng dòng trên khuôn mặt của cậu. Nhưng đó chỉ là nước mưa mà thôi! Đó không phải là nước mắt. Vĩnh không thể khóc. Có gì mà phải khóc chứ! Kha đang hạnh phúc kia mà. Vĩnh là một người đàn ông vì thế cậu càng không thể khóc. Nhưng mà sao cõi lòng lại lạnh như vậy. Có phải bời vì nước mắt không thể tràn ra từ khóe mi mà lại tuôn chảy từ con tim đang thổn thức?
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kì ai cũng phải trải qua nỗi đau này. Nỗi đau bị tình yêu rời bỏ. Khi bạn yêu một người nào đó dù là công khai hay thầm kín thì bạn cũng luôn mơ ước được hạnh phúc. Thậm chí khi bạn chưa hề tỏ tình với người ta bạn vẫn mơ tình yêu của mình sẽ vẹn tròn. Bạn mơ sẽ cùng người đó xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mơ được cùng người đó nắm tay nhau trên con đường dài thăm thẳm phủ đầy lá vàng. Nhưng thực tế cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Khi tình yêu tan vỡ, ước mơ cũng tan vỡ. Và mỗi người tùy vào cá tính đều có những phản ứng khác nhau. Có người sẽ giận dữ, có người sẽ rút lui để cho người mình yêu hạnh phúc. Nhưng dù là gì thì đó cũng là những điều đáng quý và trân trọng. Bởi vì tất đều xuất phát từ một tình yêu.
Và Vĩnh cũng vậy.
Vào cái ngày hôm đó, cái ngày mưa tầm tã đó, Vĩnh đã quay đi. Cậu cố gắng hết sức với cái lí trí đang dần mất kiểm soát vì đau thương của mình để về được nhà thật nhanh. Cậu chạy vào nhà như một kẻ điên. Cậu vào phóng tắm và lau thật khô tóc và người mình. Sau đó cậu ngồi vào chiếc ghế đặt kế bên ô cửa sổ. Khi cánh cửa bật mờ và Kha bước vào. Khuôn mặt của Kha vẫn còn đọng lại niềm hạnh phúc đó.
Và đây là cách Vĩnh đối diện với vấn đề.
Vĩnh khẽ quay lại và mỉm cười rồi nói. Câu nói cuối cùng của Vĩnh dành cho Kha vì từ đây cho đến lúc Vĩnh ra đi Vĩnh không bao giờ nói bất cứ lời nào với Kha nữa. Vĩnh sẽ ra đi sau khi đã kiếm được đủ tiền để dành cho Kha có thể học hết THPT. Và ngay sau khi khoản tiền đó được kiếm đầy đủ, Vĩnh bỏ đi.
- Chào em! Em đi học có vui không?
Danh sách chương