Nước mắt của Tô Thiển Oanh rơi xuống, Lộ Thừa Hữu lấy tay lau cho cô.

Những sự thật rành rành trước mắt, cô cứ đi lại tới lui trải qua những thứ ấy.

Bởi vì mang thai, thật ra cô chỉ ở Mỹ hơn nửa năm rồi trở về nước, nhưng lại không dám quay lại Nam Thành, đành phải tìm một nơi nào đó không có ai biết cô, cứ như thế cô đến thành phố Xuyên Nhiên.

Người đầu tiên cô gặp chính là Lạc Diệc Minh.

Cô vĩnh viễn không nhớ được cảm xúc của Lạc Diệc Minh lúc nhìn thấy cô, không có tức giận, không có phẫn nộ, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.

Anh nói với cô: “Tô Thiển Oanh, đến cuối cùng em vẫn yêu anh ta sao?”

À, hóa ra là như vậy.

Tô Thiển Oanh mấp máy miệng, sau đó nhìn Lộ Thừa Hữu, rốt cuộc, toàn bộ đều đã lộ ra, năm năm, đã năm năm rồi.

Ánh mắt của anh u ám: “Em không nên gạt anh.”

Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn: “Thật ra em biết, em là một người cực kỳ vô dụng, không có ưu điểm gì, cũng không thể tìm ra được. Nhưng em rất muốn làm một chuyện gì đó để bản thân có cảm giác thành tựu một chút, em nghĩ đến ngày chính tay mình có thể nuôi nấng đứa bé kia, sau đó kiêu ngạo đứng trước mặt anh một lần. Em không cần dựa vào anh, cũng có thể nuôi nấng con lớn lên, thậm chí không cần phụ cấp của bất kỳ ai để cho con đi học nhà trẻ, rồi tiểu học, sau đó là trung học, cuối cùng đến đại học. Em cũng có thể, không vô dụng như trong tưởng tượng của anh.”

Cả người cô run rẩy, nước mắt tùy tiện rơi xuống, cách nghĩ này đã theo cô suốt năm năm rồi. Từ nhỏ, người nhà của cô đều nói cô không có tiền đồ gì, cũng không cần cô có tiền đồ, mà anh luôn luôn là con trời trong mắt cha mẹ, anh làm cái gì cũng là tốt, còn cô dù làm gì cũng không bằng.

Anh ôm cô vào lòng: “Là anh không tốt.”

Cô cắn môi, nước mắt chảy xuống quần áo anh.

Anh an ủi cô: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Cô nhìn anh: “Thế nhưng, làm sao bây giờ?”

Anh nâng tầm mắt nhìn cô: “Cái gì làm sao bây giờ?”

“Anh Minh bị bệnh, cực kỳ nghiêm trọng. Phải mổ, mà xác xuất thành công rất thấp, là bệnh máu trắng vẫn hay xuất hiện trên ti vi.”

Anh gật gật đầu, lau nước mắt cho cô.

Cô lại nổi giận: “Lộ Thừa Hữu, con trai anh đang bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng. Bệnh máu trắng, anh không biết bệnh đó nguy hiểm như thế nào sao? Đứa nhỏ trong bụng em mà có chuyện gì, đây là hai sinh mạng, sao anh có thể bình tĩnh như vậy.”

Lộ Thừa Hữu cảm thán: “Em đừng kích động.”

Cô chỉ vừa lắc đầu vừa khóc, anh cảm thán, Lạc Diệc Minh nói cô ngu xuẩn, đúng là thật.

Mà ở trong bệnh viện, Lạc Diệc Minh đang chơi cùng An Minh, An Minh quệt miệng: “Ba nuôi, ở trong bệnh viện giả bệnh lâu như vậy, con rất khó chịu, khi nào con mới có thể về nhà.”

“Con mới vào vài ngày mà, con nói xem, giả vờ một chút là có thể gặp được ba ruột, không phải kiếm lại được rất lời sao?”

“Nhưng mà, lừa gạt mẹ thương tâm như thế, con cũng rất đau khổ.”

“Nghĩ nhiều hơn đến ba ruột của con, khổ sở đó sẽ được bỏ qua.”

“Mẹ thật sự tin tưởng sao?”

“Chỉ số thông minh của mẹ con, có thể không tin sao?”

An Minh nổi giận: “Không được nói mẹ con như vậy.”

“Ba nuôi thích thế.”

An Minh bày ra sát chiêu: “Đừng quên, mẹ con cũng là mẹ của ba.”

Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục.

Lạc Diệc Minh cũng cảm thấy là lúc đó dây thần kinh nào của mình có vấn đề mới có thể cùng Tô Thiển Oanh chơi trò chơi kia.

Nguyên nhân là đột nhiên, đầu óc không giống người thường của Tô Thiển Oanh nghĩ tới một ý tưởng kỳ quái, cô nghĩ đến lúc An Minh trưởng thành sẽ trở nên như thế nào. Một thời gian đó, ngày nào cô cũng nhắc đến đề tài này, khiến Lạc Diệc Minh thấy rất phiền, nhưng kỳ lạ là người nào đó lại vô cùng hứng thú.

Vì thế, người nào đó mở miệng nói với anh: “Anh thử giả bộ một chút đi, thử xem An Minh đến lúc lớn thế này, em sẽ có cảm giác như nào.”

Ngày đó nhất định là não của anh bị ai đó đồng hóa, cho nên còn vui vẻ chơi cùng cô.

Tô Thiển Oanh để cho anh ngủ trên đùi cô, nói với anh: “Con trai, mẹ muốn nói cho con…”

Đó cũng là nguyên nhân mà Lạc Diệc Minh trực tiếp hoảng sợ đến nỗi lăn xuống đất.

Cảm giác đo, giống như vừa bị sét đánh, mà còn vừa vặn đánh vào trên đầu cô.

Cho nên, đúng là sỉ nhục.

An Minh biết rõ câu nói vừa rồi đã đánh trúng sự đau khổ của Lạc Diệc Minh: “Chỉ số thông minh của mẹ con thế nào.”

“Thấp.” Lạc Diệc Minh kiên trì.

“Nói bậy, mẹ như vậy sao có thể sinh ra con trai đáng yêu như con? Mà còn, không phải lúc trước ba nuôi rất thích mẹ sao?”

“Cái này con không hiểu rồi. Chỉ số thông minh của mẹ con quá thấp, cho nên chúng ta mới chia tay, không phải ba nuôi ghét bỏ mẹ của con, nhưng ba nuôi sợ mình không thể trung hòa được thứ chỉ số thông minh này, cho nên mới vội vàng đưa mẹ con vào lòng người khác. Vì thế, ba ruột của con có tính cách rất kỳ lạ, chỉ có cậu ta mới trung hòa được với chỉ số thông minh của mẹ con.” Nói xong, anh cũng nhanh chóng thấy choáng váng.

Thằng nhóc kia lại rất khổ sở: “Ba ruột của con là một người như thế nào, ba cực kỳ thích con sao?”

“Đến mẹ con, ba con còn không ghét bỏ, chắc chắn sẽ không ghét bỏ con.”

“Không được nói mẹ con như vậy, con và mẹ con ở cùng một trận tuyến.”

“Con thử nghĩ lại xem lần trước ăn ở KFC là ai trả tiền.”

“Là mẹ mang con đi.”

“Con được lắm.”

An Minh cười: “Con rất muốn gặp ba ruột, thật sự rất muốn gặp ba.”

Lạc Diệc Minh hết than lại thở: “Đang đến rồi, rất nhanh sẽ gặp được.”

Thế nhưng, anh cũng cảm thấy chính mình sẽ bị Tô Thiển Oanh đánh đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện