Lạc Diệc Minh đứng ở đó không đi, không phải là không muốn đuổi theo, chỉ là muốn đợi Lộ Thừa Hữu xuất hiện.

Tiểu An Minh đợi ở bệnh viện nên thấy rất phiền, cả đời còn lại cũng không muốn ở đây nữa, liền lôi kéo Lộ Thừa Hữu lập tức trở về nhà.

Lộ Thừa Hữu đặt tay của Tiểu An Minh vào trong tay Tô Thiển Oanh, sau đó đi về phía Lạc Diệc Minh.

Lạc Diệc Minh cũng nhìn anh cười cười.

“Đang đợi mình à?” Vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu bình tĩnh nhìn anh.

“Cậu còn cho là ai khác?”

“Có việc gì?”

“Không có việc gì thì không thể chờ cậu?”

“Vậy cậu tiếp tục chờ đi, mình đi trước.”

Ý cười của Lạc Diệc Minh hạ xuống, sau đó gọi anh lại: “Mình cũng chỉ nói mấy câu thôi.”

Mà lúc này Lộ Thừa Hữu mới ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Hiện tại, Lạc Diệc Minh cũng vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ lúc về sau của Tô thiển Oanh. Cô đứng trong đám người, ưỡn bụng, trong ánh mắt còn tràn ngập sự kiên quyết không thể từ bỏ, anh đã nhìn cô rất lâu, cô cũng không hề phát hiện ra anh.

Trong một khắc đó, anh nhìn bụng của cô đến thất thần.

Tô Thiển Oanh là một người như thế nào, anh cũng có chút hiểu biết, giống như một thứ đồ trang sức đẹp, là đồ tốt nên dễ vỡ, muốn để nó tồn tại lâu dài, chỉ có cách là giữ gìn chăm sóc thật tốt. Người con gái như vậy, bạn có thể không chọn cô ấy, nhưng đến lúc lựa chọn rồi lại muốn đưa tay ra bảo vệ cô ấy.

Cho nên, khi nghi ngờ cô mang thai, anh cũng nghi ngờ đứa bé trong bụng cô chính là con của Lộ Thừa Hữu, Lạc Diệc Minh mới tỉnh ngộ, rốt cuộc thì cô thích Lộ Thừa Hữu như thế nào, lại có thể nguyện ý sinh ra đứa bé của cậu ta, tình nguyện rời xa quê hương, tình nguyện trả giá toàn bộ.

Lạc Diệc Minh cũng đã nghĩ tới, bản thân mình không cần phải làm gì để giúp cô, có thể lập tức rời đi.

Đối với một người bạn gái trước như thế, anh không có nghĩa vụ phải giúp cô.

Nhưng đứng ở sân bay đã lâu, đám đông phóng viên mãi sau mới rời đi, anh lại để người đại diện bố trí mọi thứ cho cô.

Thứ gì lại có thể khiến cho Tô Thiển Oanh sợ người lạ nguyện ý đi tìm việc làm, thậm chí bị chê rất nhiều, có thể khiến cô chịu mệt, chịu bị mắng, có thể để cô động tay nấu cơm giặt quần áo.

Anh biết rõ và còn nhớ rõ, lúc học đại học cô còn từng cầm một túi lớn quần áo mang vứt đi, thật sự không nghĩ là cô lại làm như thế, thậm chí có lúc cô còn mang về cho nhà mình giặt. Đúng thế, cô ấy là một người như vậy, không muốn nấu cơm, không muốn giặt quần áo, tuyên bố nhất định sẽ tìm cho mình một người đàn ông có thể làm hết những việc đó cho mình. Nhưng về sau, cái gì đã khiến cô tự thân tự lực như thế.

Thậm chí, Lạc Diệc Minh cũng chưa từng nghe thấy một câu oán giận nào của cô, cũng chưa từng thấy cô khóc bao giờ.

Tô Thiển Oanh của trước kia, nếu như không làm được gì đó, thường hay oán hận, nơi nào có cái gì không tốt, nơi nào có cái gì không vừa ý cô, cô thật sự không quen như thế.

Nhưng là, về sau, cô cái gì cũng luôn nén giận, cô chỉ nói với Lạc Diệc Minh: là do cô lựa chọn, cho nên, trong lúc cô lựa chọn, cô chỉ nói với mình, rằng cô nhất định phải bỏ hết xuống.

Lạc Diệc Minh nhìn thấy có một lần cô khóc, là ở trong sinh nhật của An Minh, cô khóc, sau đó nói: “Em muốn gặp mẹ em, ba em, và cả ông nội của em.”

Anh vẫn nhìn cô, nhưng vẫn chưa nghe thấy câu nói mà cô nên nói: “Em muốn gặp Lộ Thừa Hữu.”

Lạc Diệc Minh cho cô mượn tiền, sau đó từ từ trả dần.

Cô không muốn dùng tiền của nhà mình, muốn mình tự có công việc riêng, có thể tự chăm sóc bản thân.

Cô mang theo một đứa bé, muốn tự mình chăm sóc nó, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế, cũng không thể đùn đẩy cho ai.

Nhưng vào lúc đó, cô cũng không hề nghĩ đến sẽ về nhà nhờ đến sự trợ giúp, cô vẫn kiên quyết đến đây.

Mấy năm nay, Lạc Diệc Minh thi thoảng cũng đến nhìn An Minh, đến xem cô sống thế nào.

Đột nhiên anh lại nghĩ đến, cô đã chứng kiến tuổi thanh xuân của anh, cho dù sau này, thân phận của bọn họ có với nhau lúc đó đã không còn.

Anh nghĩ, Tô Thiển Oanh làm nhiều như thế, một ngày nào đó cô phải nhận được thứ mà cô muốn, nhất định là như thế.

Lạc Diệc Minh nói những lời này cực kỳ lạnh nhạt, Tô Thiển Oanh đối với anh mà nói, tuy không phải là tình yêu, nhưng lại là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Anh phát hiện ra Lộ Thừa Hữu xúc động, cho dù biểu hiện ra không rõ ràng.

Lộ Thừa Hữu nhìn anh: “Cảm ơn, cảm ơn cậu đã chăm sóc cô ấy mấy năm qua.”

“Cậu biết không, không phải là vì cậu, thậm chí cũng không phải vì cô ấy, thật ra chỉ là vì bản thân mình mà thôi.”

Lộ Thừa Hữu cười cười: “Nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu đã chăm sóc vợ con mình.”

Lạc Diệc Minh gật gật đầu: “Về sau, lúc mình kết hôn, nhớ mừng nhiều một chút.”

“Nhất định.”

“Chăm sóc cho cô ấy tốt vào, mấy năm nay cô ấy cũng không dễ dàng gì.”

“Mình biết.”

Lộ Thừa Hữu trịnh trọng gật đầu.

“Ngày hai người kết hôn, An Minh phát sốt rất nghiêm trọng, cho nên cô ấy mới vội vã chạy về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện