"Lại nữa ."
Tô Thiển Oanh cùng Trương Linh hàn huyên một hồi, lại cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó mới chậm rì rì về nhà.
Nếu như cô biết về nhà phải đối mặt với điều gì thì nhất định đã không chịu về sớm như vậy. Tiêu Tố Oanh trực tiếp giữ chặt cô: "Oanh Oanh, đi kêu Thừa Hữu tới nhà ăn cơm."
"Cái gì?"
Tiêu Tố Oanh đối với biểu tình ngạc nhiên này của cô chính là không thèm để ý: "Liền gọi điện thoại là được, bảo nó buổi tối tới đây."
Cô chết sững nửa ngày mới ngộp ra một câu: "Con không có số điện thoại của anh ta."
"Vậy con tự mình đi kêu nó."
Cô bất lực, đành phải hỏi số điện thoại, sau đó lưu vào điện thoại của mình. Điện thoại di động thực là một loại đồ vật kỳ diệu, chỉ là một dãy số, lại có thể kết nối một mối quan hệ.
Cô ngồi đối diện với máy tính, nhàm chán đánh chữ, mỗi lần làm việc này cô đều thấy khá tự hào bởi vì tốc độ đánh bàn phím của cô rất nhanh, người bình thường không thể so sánh. Ngón tay cô lướt trên bàn phím với một tốc độ thần kỳ, lúc ngón tay chạm vào bàn phím khiến cho tâm tình của cô tốt lên rất nhiều, như là đẩy những cảm xúc không vui vẻ tự động lùi ra xa.
Lúc nhìn qua thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải màn hình vi tính, cô rốt cuộc cũng cầm lấy điện thoại di động.
"Anh hôm nay có bận không?"
Lộ Thừa Hữu đang dùng tai nghe bluetooth để tiếp điện thoại, còn chưa kịp xem màn hình là ai, nghe thấy giọng nói của cô, động tác trong tay vô thức dừng một chút: "Em hi vọng tôi bận hay không bận?"
Tôi hi vọng anh bận chết. Cô lẩm bẩm.
"Liền hỏi một chút, quan tâm anh một chút."
Lộ Thừa Hữu cười cười, thời điểm này cầm lấy điện thoại, tay trái xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi: "Có việc gì?"
Tô Thiển Oanh giống như bóng bay vị xì hơi, vốn cô hi vọng anh sẽ nói một câu "Tôi rất vội" sau đó cô liền hồi đáp "Không quấy rầy anh nữa ", như vậy có thể đi báo lại kết quả mỹ mãn cho Tiêu Tố Oanh, dù sao người ta bận rộn, cũng không thể bắt ép người ta tới được. Kết quả anh lại hỏi ra một câu như vậy, vô cùng chán ghét.
"Mẹ tôi bảo tôi gọi anh tới ăn cơm."
"Hả." Anh đốn một chút: "Dì kêu tôi đến ăn cơm sao lại bảo em gọi?"
"Tôi làm sao biết được, tự đi mà hỏi bà ấy." Cô trực tiếp cúp điện thoại, nhìn điện thoại im lìm, cô còn quên chưa hỏi anh có tới hay không.
Thôi, đại khái khả năng có lẽ hẳn là muốn tới, dù sao cũng không cự tuyệt.
Cô còn nghĩ vui chơi thêm một lúc, thì Tiêu Tố Oanh đi tới: "Oanh Oanh."
"Dạ?"
"Con ở Xuyên Nhiên lâu như vậy, làm vài món ăn ở đó được không?"
Nếu như cô biết chủ ý của bà, chết cũng sẽ không gật đầu. Lúc cô đứng tại phòng bếp kiên nhẫn nghe mẹ chỉ dạy, vẫn là cảm thấy khách nhà mình thật có phúc. Đã có thể vào ăn hết cái này đến cái nọ, còn có thể hào phóng đưa ra bình luận, đương nhiên chỉ có đầu bếp là khổ sở nhất, đã tận tâm tận lực chuẩn bị món ăn, làm không tốt có khi còn bị khiển trách.
Đương nhiên, cô hiện tại chỉ là trợ thủ, theo Tiêu Tố Oanh nói thì chính là bồi dưỡng cho cô một chút kiến thức làm mẹ hiền vợ đảm. Tiêu Tố Oanh làm mấy món ăn, sau đó cô cũng làm mấy món ăn của Xuyên Nhiên, chỉ cần đủ số lượng là được. Mà yêu cầu của Tiêu Tố Oanh đặt ra chỉ là "không được quá khó nuốt."
Cho nên lúc Tiêu Tố Oanh chuẩn bị xong mấy món ăn, Tô Thiển Oanh chỉ còn một mình, mẹ cô thật chán ghét, lại coi khinh cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ phải có nhận thức mới về mìn, hối hận vì đã có ấn tượng sai về cô.
Mà Lộ Thừa Hữu cam đoan, anh tuyệt đối không phải tới để cười nhạo cô. Chỉ là lúc đứng tại ngưỡng cửa, tư thế cũng thay đổi mấy lần, Tô Thiển Oanh vẫn không hề phát hiện ra. Bởi vì giờ phút này cô đang nôn nóng, tay cô mở thế nào cũng không bật được bếp ga lên, rõ ràng mọi người đều có thể bật lên dễ dàng, tại sao cô lại không được. Cô mở đi mở lại nhiều lần, vẫn không bật được, tức chết cô, đang nghĩ gọi mẹ đến, kết quả là vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Thừa Hữu trong tư thế đan chéo tay lười biếng dựa vào cửa.
Tô Thiển Oanh cùng Trương Linh hàn huyên một hồi, lại cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó mới chậm rì rì về nhà.
Nếu như cô biết về nhà phải đối mặt với điều gì thì nhất định đã không chịu về sớm như vậy. Tiêu Tố Oanh trực tiếp giữ chặt cô: "Oanh Oanh, đi kêu Thừa Hữu tới nhà ăn cơm."
"Cái gì?"
Tiêu Tố Oanh đối với biểu tình ngạc nhiên này của cô chính là không thèm để ý: "Liền gọi điện thoại là được, bảo nó buổi tối tới đây."
Cô chết sững nửa ngày mới ngộp ra một câu: "Con không có số điện thoại của anh ta."
"Vậy con tự mình đi kêu nó."
Cô bất lực, đành phải hỏi số điện thoại, sau đó lưu vào điện thoại của mình. Điện thoại di động thực là một loại đồ vật kỳ diệu, chỉ là một dãy số, lại có thể kết nối một mối quan hệ.
Cô ngồi đối diện với máy tính, nhàm chán đánh chữ, mỗi lần làm việc này cô đều thấy khá tự hào bởi vì tốc độ đánh bàn phím của cô rất nhanh, người bình thường không thể so sánh. Ngón tay cô lướt trên bàn phím với một tốc độ thần kỳ, lúc ngón tay chạm vào bàn phím khiến cho tâm tình của cô tốt lên rất nhiều, như là đẩy những cảm xúc không vui vẻ tự động lùi ra xa.
Lúc nhìn qua thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải màn hình vi tính, cô rốt cuộc cũng cầm lấy điện thoại di động.
"Anh hôm nay có bận không?"
Lộ Thừa Hữu đang dùng tai nghe bluetooth để tiếp điện thoại, còn chưa kịp xem màn hình là ai, nghe thấy giọng nói của cô, động tác trong tay vô thức dừng một chút: "Em hi vọng tôi bận hay không bận?"
Tôi hi vọng anh bận chết. Cô lẩm bẩm.
"Liền hỏi một chút, quan tâm anh một chút."
Lộ Thừa Hữu cười cười, thời điểm này cầm lấy điện thoại, tay trái xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi: "Có việc gì?"
Tô Thiển Oanh giống như bóng bay vị xì hơi, vốn cô hi vọng anh sẽ nói một câu "Tôi rất vội" sau đó cô liền hồi đáp "Không quấy rầy anh nữa ", như vậy có thể đi báo lại kết quả mỹ mãn cho Tiêu Tố Oanh, dù sao người ta bận rộn, cũng không thể bắt ép người ta tới được. Kết quả anh lại hỏi ra một câu như vậy, vô cùng chán ghét.
"Mẹ tôi bảo tôi gọi anh tới ăn cơm."
"Hả." Anh đốn một chút: "Dì kêu tôi đến ăn cơm sao lại bảo em gọi?"
"Tôi làm sao biết được, tự đi mà hỏi bà ấy." Cô trực tiếp cúp điện thoại, nhìn điện thoại im lìm, cô còn quên chưa hỏi anh có tới hay không.
Thôi, đại khái khả năng có lẽ hẳn là muốn tới, dù sao cũng không cự tuyệt.
Cô còn nghĩ vui chơi thêm một lúc, thì Tiêu Tố Oanh đi tới: "Oanh Oanh."
"Dạ?"
"Con ở Xuyên Nhiên lâu như vậy, làm vài món ăn ở đó được không?"
Nếu như cô biết chủ ý của bà, chết cũng sẽ không gật đầu. Lúc cô đứng tại phòng bếp kiên nhẫn nghe mẹ chỉ dạy, vẫn là cảm thấy khách nhà mình thật có phúc. Đã có thể vào ăn hết cái này đến cái nọ, còn có thể hào phóng đưa ra bình luận, đương nhiên chỉ có đầu bếp là khổ sở nhất, đã tận tâm tận lực chuẩn bị món ăn, làm không tốt có khi còn bị khiển trách.
Đương nhiên, cô hiện tại chỉ là trợ thủ, theo Tiêu Tố Oanh nói thì chính là bồi dưỡng cho cô một chút kiến thức làm mẹ hiền vợ đảm. Tiêu Tố Oanh làm mấy món ăn, sau đó cô cũng làm mấy món ăn của Xuyên Nhiên, chỉ cần đủ số lượng là được. Mà yêu cầu của Tiêu Tố Oanh đặt ra chỉ là "không được quá khó nuốt."
Cho nên lúc Tiêu Tố Oanh chuẩn bị xong mấy món ăn, Tô Thiển Oanh chỉ còn một mình, mẹ cô thật chán ghét, lại coi khinh cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ phải có nhận thức mới về mìn, hối hận vì đã có ấn tượng sai về cô.
Mà Lộ Thừa Hữu cam đoan, anh tuyệt đối không phải tới để cười nhạo cô. Chỉ là lúc đứng tại ngưỡng cửa, tư thế cũng thay đổi mấy lần, Tô Thiển Oanh vẫn không hề phát hiện ra. Bởi vì giờ phút này cô đang nôn nóng, tay cô mở thế nào cũng không bật được bếp ga lên, rõ ràng mọi người đều có thể bật lên dễ dàng, tại sao cô lại không được. Cô mở đi mở lại nhiều lần, vẫn không bật được, tức chết cô, đang nghĩ gọi mẹ đến, kết quả là vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Thừa Hữu trong tư thế đan chéo tay lười biếng dựa vào cửa.
Danh sách chương