Điều khủng khiếp nhất trên đời cũng chỉ có thế.

Thịnh Văn Ngông ngồi yên sau bàn làm việc của Thẩm Tại, suốt năm phút không hề di chuyển, mà năm phút trước, Thẩm Tại đã rời khỏi đây với khuôn mặt đen kịt.

Nhưng cốt truyện… Không nên như thế này!!!!

Cô hít một hơi thật sâu, như người máy cần được sạc điện, ngón tay cứng đờ gõ bàn bàn phím: [Lâu Ngưng, con, mẹ, mày!]

Kết cục chọc giận Thẩm Tại chính là đây. Cả ngày thứ hai, anh chẳng thèm nói chuyện với cô, dù là một câu dư thừa.

Thịnh Văn Ngôn đau khổ ngồi vào bàn làm việc. Vào thời gian nghỉ trưa cô gửi tin nhắn xin lỗi anh, toàn văn dài năm trăm từ, từng chữ đều đẫm máu! Nhưng không được hồi âm.

Cô cũng hiểu được, Thẩm Tại tức giận là đúng, bởi vì anh thật sự coi trọng việc học của cô, cho nên mới bớt thời gian giải quyết luận văn cho cô, ai mà ngờ cô lại nói dối anh.

Đây không phải những gì cô dự định. Vốn dĩ muốn mượn cớ tâm trạng không tốt ăn bữa cơm với anh, không nghĩ lại phát triển thành ở văn phòng xem luận văn…

Thịnh Văn Ngôn thở dài, thầm nghĩ lần này mình đã đạp lên ván sắt (*), bây giờ muốn tiếp xúc riêng với anh ngoài chuyện công việc thì lại càng khó.

(*)giống như đá vào một tấm sắt dày và tự làm mình bị thương

——

Thịnh Văn Ngôn lo lắng trong nhiều ngày. May là vào ngày thứ bảy, Triệu Thuận Từ gọi cho cô, hỏi cô có muốn đến nhà chơi không.

Nghe xong cuộc gọi này, cô nhảy cẩn lên, nhanh chóng bước xuống giường thay quần áo.

Chơi! Đương nhiên là phải đến chơi!

Cuối tuần chắc chắn Thẩm Tại sẽ trở về thăm bố mẹ, như vậy cô có thể gặp được anh rồi.

Lúc không có đám con cháu, trong nhà chỉ có Triệu Thuận Từ và bố của Thẩm Tại, Thẩm Đức Huy. Thẩm Đức Huy trầm tính ít nói, bình thường thích ở trong phòng sách viết chữ, xem sách, Thịnh Văn Ngôn cũng ít tiếp xúc với ông. Bởi vì Triệu Thuận Từ thích cô nên mỗi lần thấy cô, ông đều mang bộ dáng hoà thuận.

Sau khi bắt taxi đến nhà họ Thẩm, Triệu Thuận Từ tự mình ra đón cô vào, hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện: “Văn Ngôn, tuần trước dì có học được một món tráng miệng, vẫn luôn muốn làm cho con ăn, may mà cuối tuần con rảnh.”

Thịnh Văn Ngôn thiếu tình thương của mẹ, quanh năm lại không được bậc cha chú yêu mến, vì vậy sự tồn tại của Triệu Thuận Từ hoàn toàn lấp đầy khoảng trống này.

Ban đầu cô còn mang theo suy nghĩ nhân cơ hội này có thể gặp được Thẩm Tại, nhưng vừa nhìn thấy bà, cô đã quên bén cái cơ hội kia. Cô cũng rất thích ở chung với bà, loại cảm giác này y như mình được người lớn cưng chiều vậy.

“Thật không ạ? Dì đa năng quá, còn biết làm món tráng miệng nữa.”

Bà nói: “Ây da, nghỉ hưu ở nhà nhàm chán nên dì mới tìm hiểu mỗi thứ một chút thôi. Đáng tiếc là mọi người ở nhà không ai thích đồ ngọt, dì làm ra mà không ai ăn cả.”

“Con thích ăn!” Thịnh Văn Ngôn nói: “Sau này dì làm món nào mới, con đều sẽ đến ăn thử hết.”

“Được! Vậy thì tốt quá.”

Thịnh Văn Ngôn: “Con cũng muốn học cách làm. Con với dì cùng làm nha, dì chỉ con nữa.”

“Không thành vấn đề. Thật ra làm mấy món này cũng thú vị lắm.”

“Dạ!”

Vào phòng bếp, bà bảo người giúp việc ra ngoài, hai người ở bên trong nhào bột.

“Gần đây con gầy đi nhiều rồi phải không? Công ty bận lắm à?”

Thịnh Văn Ngôn nói: “Dạ bận.”

“Ây da, sao được? Thẩm Tại kỳ thiệt chứ, nó ném cho con một đống việc phải không?”

“Dạ không không không, sếp Thẩm quan tâm con nhiều lắm. Là con, con còn chọc sếp tức giận…”

Triệu Thuận Từ cau mày: “Tính tình của nó không được tốt, để dì kể cho con nghe. Năm nó mười tám mười chín tuổi, tính khí xấu lắm, lúc đó đã cãi nhau với bố nó, nó nói không về là không về, không tiêu tiền của gia đình là không tiêu, không ai khuyên được.”

“Bây giờ chú ấy tốt tính lắm… Tại con chọc chú ấy.”

Bà nghe được lời này thì lập tức bỏ bột mì trong tay xuống: “Có chuyện gì vậy con?”

“Chuyện công việc thôi ạ.” Cô nào dám nói ra lý do thật sự, nhỏ giọng thì thầm: “Cả một ngày hôm qua chú ấy mặc kệ con.”

“Gì cơ? Đàn ông đàn ang còn đi giận dỗi với một cô nhóc. Con chờ dì, dì gọi điện thoại bảo nó về ngay lập tức.”

“Đừng dì.” Cô vội vàng ngăn cản: “Nếu để chú ấy biết con cáo trạng với dì, chú ấy sẽ càng tức giận hơn.”

“Con yên tâm, không sao hết.” Triệu Thuận Từ nói: “Dì không nói con ở đây, dì bảo nó về nhà, để dì xem nó dám tức giận không?”

“…”

Bà nhanh chóng lau tay, gọi điện cho Thẩm Tại.

Thịnh Văn Ngôn ở bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ nghe bà nói qua điện thoại, hôm nay về nhà ăn tối.

Không biết Thẩm Tại nói cái gì mà bà đột nhiên xụ mặt xuống, mắng anh một trận, nhưng lúc cúp máy, bà đắc ý nói anh đã chịu thỏa hiệp.

Thịnh Văn Ngôn biết chuyện thì vừa mừng vừa sốt ruột. Cô nghĩ đợi lát nữa anh về, cô nhất định phải nghiêm túc nói lời xin lỗi!

Sau khi hoàn thành xong các công đoạn, Triệu Thuận Từ cầm thành phẩm bỏ vào lò nướng. Trong thời gian chờ đợi, cả hai ra phòng khách vừa xem TV vừa uống trà.

“Cậu chủ về rồi.” Nửa tiếng sau, xa xa nghe được tiếng chào đón của quản gia, tim cô thắt lại, vội vàng đặt tách trà xuống, ngồi thẳng người.

Tiếng bước chân ngày càng gần, một lúc sau, một bóng người cao lớn bước vào. Chàng trai khôi ngô mặc áo hoodie màu be, quần jean.

Không phải là anh.

Nhất thời cô có hơi thất vọng. Thấy Thẩm Thụ Diệc đi tới, cô chợt nhớ chuyện hôm sinh nhật cậu, có hơi lúng túng, hôm đó cũng xem như là cãi nhau rồi.

Thẩm Thụ Diệc bước vào, nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn ở đây, sắc mặt cậu cứng đờ.

Ngày đó ảnh hưởng quá lớn đến cậu. Trong khoảng thời gian này, cậu khá hoảng loạn, cậu thậm chí không dám tìm Thẩm Tại để xác nhận, Thịnh Văn Ngôn thích chú út, vậy chú út thì sao? Nếu chú út cũng thích Thịnh Văn Ngôn thì sao bây giờ?

Cậu luôn tự hỏi chính mình, như vậy phải làm thế nào, nhưng trước sau vẫn không có đáp án. Bởi vì cậu thích Thịnh Văn Ngôn, cậu chắc chắn là cậu thích cô.

“Thụ Diệc? Sao con đến đây?” Triệu Thuận Từ rất vui khi nhìn thấy cậu: “Không gọi nói bà biết một tiếng.”

Thẩm Thụ Diệc: “Dạ… Hôm nay cũng không bận gì nên muốn đến thăm bà.”

“Ối, con xem trùng hợp không? Hôm nay Văn Ngôn cũng đến thăm bà.” Bà kéo cháu trai mình ngồi xuống: “Con ngồi đi. Hôm nay bà với Văn Ngôn làm bánh ngọt, sắp xong rồi, lát cho con nếm thử.”

Thẩm Thụ Diệc: “Dạ.”

“Bà chủ, lò nướng xong rồi ạ.” Người trong phòng bếp đi ra thông báo.

“Được được, để tôi vào.” Bà đứng dậy làm vẻ mặt đầy ẩn ý với Thẩm Thụ Diệc: “Thụ Diệc, con ngồi nói chuyện với Văn Ngôn nha.”

Thẩm Thụ Diệc: “Dạ…”

Triệu Thuận Từ rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Im lặng một lúc lâu, cậu mới nói: “Tôi xin lỗi chuyện ngày hôm đó, là tôi nói chuyện kích động.”

Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn Thẩm Thụ Diệc, thật ra cô không giận cậu. Mặc dù ngày đó cậu nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng cũng có mặt đúng, cô đúng là nhan khống.

Mà cậu lại hiểu lầm nghiêm trọng với cô, nghĩ cô có hứng thú trêu chọc Thẩm Tại, không có gì đáng trách.

“Quên đi, không có gì, cậu không cần xin lỗi.”

Cậu cúi thấp đầu, không biết nên nói gì, thật lâu sau mới cứng ngắt hỏi: “Gần đây cậu có khoẻ không?”

“Tôi à, khoẻ lắm.”

“…Ồ”

Thịnh Văn Ngôn thấy cậu ngồi yên, rót cho cậu tách trà: “Uống không?”

“Cảm ơn cậu.”

Thịnh Văn Ngôn bật cười: “Đây là nhà bà nội cậu, sao cứ như đến nhà tôi vậy? Như đảo ngược lại cậu thành khách vậy.”

Cậu nghe xong cũng có chút buồn cười, nói: “Bà nội thật sự rất thích cậu. Hi vọng cậu sẽ đến nhà thường xuyên hơn.”

“Nếu tôi là người nhà họ Thẩm thì tốt rồi.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Bà của cậu tốt hơn bà của tôi nhiều.”

Chuyện nhà họ Thịnh, gần đây cậu cũng có nghe qua. Vì vậy mà bất tri bất giác rung động với cô, cho nên còn đặc biệt dò la hỏi thăm. Hỏi xong mới biết hoàn cảnh nhà cô.

Cậu luôn cho rằng cô là đại tiểu thư được gia đình cưng chiều không biết phép tắc, hóa ra cô cũng có một mặt mà người ngoài không biết.

Thẩm Thụ Diệc nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô bày ra vẻ hâm mộ khi nói câu này, cậu có hơi đau lòng: “Nếu cậu thích bà nội thì cứ đến đây thường xuyên, bà cũng thích cậu lắm.”

….

Thẩm Tại bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trên ghế sô pha có đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau, bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Ban đầu hình ảnh này vô cùng hài hòa, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Tại, cô gái ngồi trên sô pha nhìn thấy anh thì đột ngột đứng dậy, vẻ mặt lo lắng…

Mới đây còn rôm rả, hết vui ngay được. Có vẻ như anh đã phá hủy cảnh tượng đẹp đẽ này.

“Chú út…” Thẩm Thụ Diệc lên tiếng chào, theo bản năng quay đầu nhìn Thịnh Văn Ngôn, thấy cô cứ nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim bỗng chùng xuống.

Thẩm Tại xem như không thấy cô, lạnh lùng nói: “Ừ, sao cháu đến đây?”

Thẩm Thụ Diệc: “Cháu đến thăm bà nội.”

“Ừ.”

Thẩm Tại không định đi qua: “Bà nội đâu?”

Thẩm Thụ Diệc: “Ở trong bếp ạ.”

Anh gật đầu, xoay người đi đến phòng bếp. Thịnh Văn Ngôn đứng ở chỗ cũ, thấy anh hoàn toàn coi mình như không khí, trong lòng phát lạnh.

Hức, có cần phải tức giận đến vậy không?

——

Trong bếp lúc này, mẻ bánh ngọt mới ra lò tỏa ra mùi thơm ngát.

Triệu Thuận Từ đứng bên quầy bếp, đang định cắt bánh thành từng miếng, thấy Thẩm Tại bước vào liền bỏ dao xuống: ”Về rồi à?”

“Dạ.”

Bà trừng mắt với con trai mình: “Không mắng con là con không chịu về? Thiệt tình.”

Thẩm Tại: “Sao Thịnh Văn Ngôn lại ở đây?”

“Là mẹ gọi đến. Nếu không các con có chịu làm bánh ngọt với mẹ không?”

Thẩm Tại tuỳ ý để bà âm dương quái khí, anh hoàn toàn thích ứng được: “Cô ấy cũng không rảnh rang, ngày nào mẹ cũng gọi đến đây làm gì?”

“Gì mà không rảnh?” Bà tức giận nói ra lời này: “Mẹ nói này, có phải con làm khó cô nhóc đúng không? Gần đây giao cho người ta rất nhiều việc?

Thẩm Tại: “Khi nào con…”

“Con là người lớn rồi, đừng khó dễ với trẻ con nữa.”

Thẩm Tại hơi nhướng mày: “Sao? Cô ấy tố cáo với mẹ?”

Bà giơ tay lên mạnh bạo đánh anh một cái: “Cô bé nói con tốt tính, gì mà tố cáo chứ? Lòng dạ tiểu nhân…”

Anh cười nhạo: “Mẹ thiên vị cô ấy quá nhỉ?”

“Cần như vậy, Văn Ngôn tốt lắm.” Bà nhìn về phía phòng khách, vui vẻ hớn hở nói: “Mẹ còn trông mong con bé làm cháu dâu của mẹ nữa, con nhìn đi hai đứa nó xứng đôi ghê.”

Vẻ mặt anh lạnh lùng, ồ một tiếng: “Mẹ cứ trông mong đi nha, con lên lầu đây, khi nào ăn cơm thì gọi con.”

“Nè, con không nếm thử bánh kem à?”

“Không.”

Thẩm Tại về nhà, chỉ ở dưới vài phút rồi đi lên lầu. Thịnh Văn Ngôn thấy anh xuất hiện rồi biến mất khỏi tầm mắt mình.

Cô chẳng còn hứng ăn bánh kem nữa, ăn một lát thì hỏi: “Sếp Thẩm không ăn hả dì?”

Triệu Thuận Từ: “Nó không thích ăn món này.”

“Cái này ngon mà.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Nếu không con đem một miếng lên cho chú ấy ăn thử.”

Tay cầm nĩa của Thẩm Thụ Diệc hơi ngừng lại, nhưng không ngẩng đầu lên.

Triệu Thuận Từ trìu mến nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Ây da đứa nhỏ này thật tốt… Con không cần để ý đến nó đâu. Mỗi ngày nó đều quăng một đống việc cho con, con lại đưa đồ ăn cho nó.”

“Không sao đâu dì, vẫn nên mang cho sếp một miếng.” Cô nói đùa: “Lấy lòng sếp ấy mà!”

Bà sờ đầu cô: “Ha ha ha được, vậy con đi đi.”

”Dạ!”

Thịnh Văn Ngôn cầm bánh, thận trọng bước lên lầu. Thẩm Tại đang ở trong phòng sách, cô bước tới gõ cửa.

“Mời vào.”

Cô được phép nên mở cửa đi vào: “Dì bảo tôi đưa bánh kem cho anh…”

Vẻ mặt anh lạnh lùng: “Tôi không ăn, cầm xuống đi.”

Thịnh Văn Ngôn không chịu rời đi, cô đi đến chiếc bàn, đặt bánh kem xuống cho anh: “Ngon lắm, tôi tự làm đó.”

“Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Căn phòng rực rỡ ánh đèn, nhưng mặt anh lạnh đến dọa người. Cô thấy anh há miệng, ngậm mồm đều là từ chối, trong lòng chua xót tủi thân.

Thấy người vẫn chưa rời đi, anh cau mày nhìn cô: “Còn chuyện gì nữa?”

Thịnh Văn Ngôn nhích lại gần anh hai bước, kéo tay áo anh, vô cùng đắng lòng nói: “Thẩm Tại, tôi biết sai rồi, về sau tôi không bao giờ dám nói dối anh nữa, anh đừng tức giận được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện