Nghe chơi... nghe chơi... nghe chơi...
Đợi đến tối về nhà lúc nằm trên giường, đầu Kha Giảo vẫn đầy ắp hai chữ to đùng này, đang không ngừng chuyển động.
Cảnh tượng lúc đó đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ như mới, Tạ Tu Dực cứ như vậy nghiêng người dựa vào ghế sô pha, dưới con mắt mờ ám kinh khủng của Nhuế Ưu cùng tình huống tất cả đại thần trong giới đều đang nghe trộm, như cười như không nói với cô, anh đã ghi âm Demo của ca khúc cô thích nhất, gửi cho một mình cô nghe.
Hơn nữa, trong lời nói của anh dường như còn có một chút giọng điệu cưng chiều nhàn nhạt, đó nhất định là ảo giác của cô, đúng không TAT...? Dù sao lúc đó, đợi cô lưu bài hát xong, cô liền lập tức cầm túi lên, như là chạy trốn rời khỏi nhà anh.
Nếu bài hát này, chỉ là anh hát thì cũng thôi, nhưng bây giờ anh không chỉ là Tạ Tu Dực, còn đồng thời là bản mạng giới 2D cô đã thích lâu như vậy rồi đó.
Tạ Tu Dực? Hay là Djay?
Hiện tại cô thật sự không biết rốt cuộc nên coi anh là ai mà đối xử, mới có thể hơi giảm bớt một chút cảm xúc sôi trào mãnh liệt trong lòng nữa.
Giống như Tịch Nguyên nói, cô cũng rất rõ ràng, từ khi quen biết cho đến khi vạch trần thân phận thật sự của anh tới nay, tất cả sự bảo vệ cùng đối xử đặc biệt mà mọi người chưa từng thấy, anh đều cho cô.
Điều này khiến cô rất vui vẻ, rất cảm động, rất nhiệt huyết sôi trào, rất tim đập rộn ràng, cũng rất sợ hãi.
Tiến vào sâu hơn những điều đó, không phải cô không nghĩ đến.
Mà là thật không dám nghĩ.
Thời điểm muôn phần xoắn xuýt như này qua chưa bao lâu, thì xảy ra một chuyện nằm trong dự liệu, nhưng lại đến quá nhanh.
Phim điện ảnh 《Mặt Nạ Trắng Đen》 do Tạ Tu Dực thể hiện ca khúc chủ đề cùng tên cuối cùng cũng chính thức công chiếu trên toàn quốc.
Bộ phim này do đạo diễn lớn trong nước từng đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Thế giới chỉ đạo, những diễn viên hạng nhất phái diễn xuất trong nước diễn, kể về cuộc đời lang bạt của một nữ ca sĩ thời Dân Quốc.
Hình ảnh phim chế tác tinh xảo, tình tiết không câu nệ, ngày công chiếu thứ chín, không ngoài dự đoán phòng vé đột phá 200 triệu nhân dân tệ, trở thành quán quân phòng vé đầu năm mới.
Cùng lúc với phòng vé đang thế như trẻ tre, ca khúc chủ đề phim khiến vô số người kinh diễm đến rơi lệ, cũng làm cho danh tiếng của người thể hiện là Tạ Tu Dực lan truyền rộng rãi.
Ca khúc chủ đề là một bài hát Trung Quốc phong, còn mang theo hương vị độc đáo của thời Dân Quốc, Kha Giảo nghe bản gốc OST ở trên mạng xong, lại lần nữa bị giọng hát của Tạ Tu Dực làm rung động.
Giọng chữ, câu điệu, toàn bộ tình cảm của nữ ca sĩ trong phim được anh thể hiện có lẽ còn sinh động hơn.
Trước khi bộ phim này được chiếu, căn bản không có ai biết ca sĩ mới ký hợp đồng nhập giới này ngay cả một tác phẩm cũng không có.
Mà sau bộ phim này, tên của anh, trở thành chủ đề nói chuyện hăng say trong miệng tất cả mọi người.
Một đêm thành danh.
Anh dùng giọng ca cùng tài hoa kinh người của mình, giải thích bốn chữ này một cách hoàn mỹ.
Sau đó, sự xuất hiện ngắn ngủi trên bữa tiệc ăn mừng doanh thu phòng vé bộ phim của anh, lại đẩy luồng nhiệt hỏa này về phía cao trào mới.
Ăn mặc đơn giản, lại không thể che giấu dù chỉ một tí ti dung mạo cùng khí tức còn khiến người ta không thể dời mắt hơn những nam nghệ sĩ có mặt tại đó.
Thậm chí ngay cả đạo diễn cũng đối với anh xem trọng có thừa, còn ngay trước mặt tất cả minh tinh và truyền thông ở đó, làm một cái đánh giá phải coi là nói lời kinh người về anh như này.
"Trước khi nhà sản xuất nói với tôi Tạ Tu Dực sẽ thể hiện ca khúc chủ đề của bộ phim, tôi còn ôm chút hoài nghi với cậu ca sĩ không tên tuổi này, mà sau khi tôi trực tiếp nghe hai câu thanh xướng của cậu ấy, tôi liền biết, siêu sao tiếp theo của giới âm nhạc Hoa Ngữ sắp ra đời rồi."
"Để chúng ta cùng mỏi mắt chờ mong xem tôi có nói khuếch trương quá hay không, trong cơ thể người đàn ông trẻ tuổi này, ẩn chứa sức mạnh có thể thiêu đốt tất cả."
Mà lời đạo diễn nói, cũng đồng thời nhận được sự nhất trí tán thành của các diễn viên chính bộ phim, thế nhưng Tạ Tu Dực là nhân vật trung tâm câu chuyện, cả quá trình ngoại trừ một câu tự giới thiệu và "cảm ơn" ra, chưa hề nói nhiều thêm một câu nào.
Làm Kha Giảo ngồi trước ti vi ở nhà, sau khi xem hết đoạn clip được phát trong tin tức giải trí, trong lòng cũng là lâu thật lâu vẫn khó mà bình tĩnh.
Mặc dù cô đã tâm sáng như gương lâu rồi, dựa vào thực lực của anh, anh nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng cái cô không có nghĩ tới là, anh lại dùng tốc độ và cường độ kinh người như vậy, phá vỡ luồng chảy thông thường của người mới debut giới showbiz.
Cô hiểu, anh trầm mặc, là bởi vì tính cách anh khiêm tốn không khoa trương, nhưng rơi vào trong mắt người khác, kiểu thái độ lạnh nhạt xa cách cao ngạo lạnh lùng do một nghệ sĩ mới thể hiện ra này, ngược lại lại trở thành chất xúc tác khiến anh càng ngày càng hot.
Nói chung, anh đã không cách nào khống chế, trở thành ngọn núi tuyết đột nhiên nhô lên giữa mặt đất bằng phằng của giới showbiz.
Kha Giảo hiển nhiên xuất phát từ nội tâm vui mừng cho anh.
Nhưng lại mơ hồ, ôm một tia lo lắng.
Đại khái có khoảng thời gian một tuần lễ liền, Kha Giảo lại giống trước kia khi anh bận làm ca khúc chủ đề, không nhìn thấy anh ở nhà.
Nhuế Ưu thì lại mỗi ngày sẽ đúng giờ từ cách nhà bên cạnh chạy tới ăn cơm cô nấu, khá là cổ vũ.
"Rau Chân Vịt bé nhỏ."
Hai người ngồi đối diện nhau, Nhuế Ưu gẩy miếng cơm, ngẩng đầu, "Gần đây Tạ Tu Dực có liên lạc với em không?"
"Có thì có," Kha Giảo dừng đũa, "Sẽ nói cho em biết mỗi ngày anh ấy đang bận gì, nhưng không nhiều lắm."
"Thật á?" Nhuế Ưu xem ra rất kinh ngạc, "Em có biết, cậu ấy vẫn luôn rất ghét nhắn tin với người khác không?"
"Thế ạ?" Cô ngẩn người, thầm nghĩ hình như từ khi quen nhau tới nay, Tạ Tu Dực vẫn luôn nhắn tin trao đổi với cô kia mà.
"Ghét nhắn tin, càng ghét gọi điện, muốn tìm người cậu ấy, anh thường áp dụng thái độ đơn giản thô bạo, trực tiếp đập cửa nhà cậu ấy, đập đến khi cậu ấy ra mới thôi." Nhuế Ưu đảo mắt, "Có thể khiến cậu ấy gửi tin nhắn, quả thực còn khó hơn lên trời."
Kha Giảo nghe đến đây, trong lòng bỗng nóng lên.
Cho dù đợt này anh ở bên ngoài thật sự bận vô cùng, nhưng mỗi ngày bất kể muộn thế nào, vẫn sẽ nói một tiếng "ngủ ngon" đơn giản với cô.
Vừa định nói thêm câu gì, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông từ ngoài cửa truyền tới.
"Chẳng lẽ là Tạ Tu Dực về rồi?" Nhuế Ưu từ trong bát cơm ngẩng cao đầu, lại mạnh mẽ dùng đũa gắp một miếng thịt to nhét vào trong miệng, "Không được, anh phải ăn khẩn trương! Miễn cho lát nữa cậu ấy lại giành với anh!"
Kha Giảo cười "phì" một tiếng, đi ra mở cửa nhà, nhưng cửa mở ra, đứng bên ngoài lại là Tăng Thiến.
"Rau Chân Vịt, Tạ Tu Dực cớ nhà không?" Tăng Thiến sải bước đi vào, nét mặt nhìn qua có vẻ rất lo lắng, trên trán còn có mồ hôi.
"Sao thế?" Cô nhíu mày, "Anh ấy không có nhà."
Đoán chừng là Tăng Thiến sốt ruột thật, cả giày cũng không cởi, xông vào trong nhà nhìn một vòng, lại quay sang Kha Giảo, "Thế cậu biết giờ anh ấy ở đâu không?"
"Không biết." Kha Giảo lắc đầu, lại hỏi Nhuế Ưu, "Nhuế Ưu anh biết không?"
Nhuế Ưu nhún vai, "Chẳng nhẽ giờ cậu ấy không phải ở bên ngoài phối hợp tuyên truyền sao?"
"Nếu là thế tôi vui còn không kịp ấy." Tăng Thiến nặng nề thở dài, giơ tay đỡ trán, "Sáng nay mình vốn đã bàn xong với anh ấy rồi, tám giờ tới nhà đón anh ấy tới rạp chiếu phim trong nội thành tuyên truyền phim, ai ngờ đợi đến hơn mười giờ, anh ấy cũng chưa xuất hiện, gọi điện anh ấy không nhận, nhắn tin anh ấy không trả lời, mình tưởng anh ấy đã tới hiện trường rạp chiếu phim rồi, chạy tới xem thì anh ấy cũng không ở đó, lúc đó buổi tuyên truyền đã bắt đầu lâu rồi, mình chỉ có thể tạ lỗi với ban tổ chức nói anh ấy tạm thời xảy ra chút việc không thể tới, còn kéo nghệ sĩ khác tới thay thế."
Sau khi nói một hơi, vẻ mặt Tăng Thiến càng trở nên khó coi hơn, "Fan hâm mộ ở hiện trường đợi anh ấy cũng khổ sở vô cùng, tụ tập ở cửa rạp chiếu phim không chịu đi, đợi sau khi mình đối phó chuyện chỗ đó xong về công ty bị ông chủ mắng một trận, anh ấy vẫn chưa trả lời điện thoại của mình."
"Một tuần trước, cho dù anh ấy không tình nguyện hơn nữa, chí ít còn không có tình huống chơi mất tính cho leo cây tạm thời thế này, mình thật sự bị sự tùy hứng của ông tướng này làm cho tâm sức mệt mọi quá đi..."
Kha Giảo nghe vậy trong lòng cũng dần dần hiện lên lo lắng, không kìm lại được lấy điện thoại ra, "Vậy mình gửi cái tin nhắn cho anh ấy thử xem."
"Đúng đúng." Nhuế Ưu ở một bên mở miệng nói, "Để Rau Chân Vịt nhắn tin cho cậu ấy, cho dù cậu ấy không trả lời những người khác, của Rau Chân Vịt chắc cậu ấy sẽ trả lời."
"Cũng phải..." Mắt Tăng Thiến sáng lên, nắm chặt cánh tay Kha Giảo, "Rau Chân Vịt, nhờ cậu đó, chỉ có cậu có thể thu phục Tạ đại thiếu thôi, cậu mau mau giúp mình tìm ra anh ấy đi, ngày mai anh ấy còn có một đống lớn thông báo, nếu anh ấy vẫn không xuất hiện ông chủ sẽ chém đầu mình đó!"
Kha Giảo gửi tin nhắn xong, để điện thoại trên bàn, ba người cùng trong phòng đợi một lúc, Tạ Tu Dực cũng không trả lời tin nhắn của cô.
"Mình đang nghĩ, anh ấy có thể ở chỗ nào gần nhà hay không?" Trong lòng Kha Giảo càng ngày càng nặng trĩu, cắn môi, khẽ nói, "Gần đây anh ấy bận như vậy, ngộ nhỡ bệnh dạ dày tái phát, nếu ngất ở đâu đó..."
Mặc dù Nhuế Ưu nói gần đây Tạ Tu Dực sau khi về nhà đều có cơm ngon ăn, nhưng thời gian ăn uống của anh không quy luật, có thể vẫn sẽ làm cho cái dạ dày bị mì gói dày vò đến hỏng của anh tái phát bệnh cũ.
"Có khả năng này," Nhuế Ưu sờ sờ cằm, bỏ đũa xuống, mặc áo khoác vào, "Vậy chúng ta chia nhau tới lân cận tìm một chút đi, để tránh có ngộ nhỡ gì."
"Được," Tăng Thiến cũng quả quyết đi về phía cửa nhà, "Tôi lái xe ở xung quanh xem sao, hai người đi bộ, ai tìm thấy lập tức gọi điện liên lạc ngay."
Ánh nắng buổi chiều vốn tươi sáng, bởi vì Tạ Tu Dực đột nhiên mất tích mà đắp lên một chút hơi mù, Kha Giảo một tay siết chặt điện thoại, một bên nhìn ngắm từng quán lại từng quán ở phố ăn vặt gần đó, chân mày lại càng ngày càng nhíu chặt.
Công viên, quán âm nhạc, nhà sách, nhà hàng,... tất cả địa điểm gần nhà anh mà anh có thể sẽ xuất hiện, cô đều tìm kỹ một lượt.
Từ giữa trưa thẳng đến khi mặt trời xuống núi, nhưng vẫn... không tìm thấy anh.
Đi tới bên lề đường, cô không nhịn được cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi thẳng một cú điện thoại qua.
Sau khi kết nối, lại không ngờ nghe thấy một giọng nữ máy móc lạnh băng, "Xin lỗi, số máy quý khách gọi đã tắt máy."
Vậy mà lại tắt máy.
Tim cô giống như bị hung hăng đập một phát.
Chia ra gọi điện cho Tăng Thiến và Nhuế Ưu, biết được họ cũng không tìm được, Kha Giảo mất hết hồn vía, cứ đi rồi đi, thế mà lại đi tới dưới lầu nhà mình.
Đợi cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu móc chìa khóa từ trong túi ra, vừa ngẩng đầu, liền đột ngột dừng bước.
Chỉ thấy trên bậc thang cửa nhà cô, một bóng người rất quen thuộc đang ngồi đó, người đó đội mũ, trên mặt còn đeo khẩu trang, lúc này ngẹo đầu dựa trên cánh tay của mình, nhìn dáng vẻ, hình như là ngủ rồi.
... Là anh không sai.
Mặc dù vừa nhìn có hơi bị dọa, thế nhưng cô thật sự đã quá hiểu người này rồi, cho dù nhìn không rõ mặt, cô cũng biết anh là ai.
Đúng là bất đắc dĩ mà, chạy hơn nửa khu, người muốn tìm lại ở cửa nhà cô...
Lại nói, sao anh muốn chạy đến cửa nhà cô chứ?
Kha Giảo thở dài, rón rén đi về phía anh, đợi đi tới trước mặt anh, cô giơ tay lên, vỗ vỗ vai anh.
Ai ngờ, giây tiếp theo, người vốn đang yên lặng như ngủ rồi lại đột nhiên vươn hai cánh tay, kéo cô đến gần bên người mình.
Dưới ánh sáng chỉ có của ánh đèn hành lang, Tạ Tu Dực chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp như đá quý đen, từ dưới nhìn lên cô, từ trong khẩu trang trầm thấp nói ra một chữ, "Mệt."
Trong nháy mắt Kha Giảo bị anh kéo qua đó, trái tim cũng đã nhảy lên tận cổ họng, lúc này ngây người tại chỗ, đã ngốc đến nỗi ngay cả một câu cũng không nói lên được rồi.
"Để anh dựa một lát."
Giây tiếp theo, anh cứ như vậy tự nhiên kéo cô lại gần hơn một chút, dùng cánh tay vòng qua cô, nhẹ nhàng dựa đầu trên bụng dưới của cô, "Đợi em lâu lắm rồi."
~ Hết chương 21 ~
_________________________________
Lời tác giả:
Chương này đề cử bài mới của Đầu Bài 《Phủ Ngưỡng Hà Sơn》, người thể hiện: Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz, khí thế hào hùng vô cùng ~
Tôi phát hiện tôi thật lòng thích viết văn giới giải trí... Viết đến giữa chỗ Công Tử một đêm thành danh liền không nhịn được càng viết càng high!!!
Bắt đầu từ chương này, coi như chính thức bước vào giai đoạn phát triển giới 3D upupup!! Cũng xem như bước vào phần tinh hoa Công Tử lừa bắt vợ!
Công Tử, hơn nửa đêm, anh làm nũng như vậy là quá đáng lắm được không!!! Ai chịu nổi chứ!! Nói cho tôi biết!! Ai không phun máu mũi!!!!???
Lời Editor:
YouTube: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: https://youtu.be/8QbckvnM3ZQ
SoundCloud: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: https://soundcloud.com/meocon243/phu-nguong-ha-son-ngo-an-mo-han-bien-buc-kinh-tu-jazz
5Sing: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: http://5sing.kugou.com/yc/2749225.html
Đợi đến tối về nhà lúc nằm trên giường, đầu Kha Giảo vẫn đầy ắp hai chữ to đùng này, đang không ngừng chuyển động.
Cảnh tượng lúc đó đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ như mới, Tạ Tu Dực cứ như vậy nghiêng người dựa vào ghế sô pha, dưới con mắt mờ ám kinh khủng của Nhuế Ưu cùng tình huống tất cả đại thần trong giới đều đang nghe trộm, như cười như không nói với cô, anh đã ghi âm Demo của ca khúc cô thích nhất, gửi cho một mình cô nghe.
Hơn nữa, trong lời nói của anh dường như còn có một chút giọng điệu cưng chiều nhàn nhạt, đó nhất định là ảo giác của cô, đúng không TAT...? Dù sao lúc đó, đợi cô lưu bài hát xong, cô liền lập tức cầm túi lên, như là chạy trốn rời khỏi nhà anh.
Nếu bài hát này, chỉ là anh hát thì cũng thôi, nhưng bây giờ anh không chỉ là Tạ Tu Dực, còn đồng thời là bản mạng giới 2D cô đã thích lâu như vậy rồi đó.
Tạ Tu Dực? Hay là Djay?
Hiện tại cô thật sự không biết rốt cuộc nên coi anh là ai mà đối xử, mới có thể hơi giảm bớt một chút cảm xúc sôi trào mãnh liệt trong lòng nữa.
Giống như Tịch Nguyên nói, cô cũng rất rõ ràng, từ khi quen biết cho đến khi vạch trần thân phận thật sự của anh tới nay, tất cả sự bảo vệ cùng đối xử đặc biệt mà mọi người chưa từng thấy, anh đều cho cô.
Điều này khiến cô rất vui vẻ, rất cảm động, rất nhiệt huyết sôi trào, rất tim đập rộn ràng, cũng rất sợ hãi.
Tiến vào sâu hơn những điều đó, không phải cô không nghĩ đến.
Mà là thật không dám nghĩ.
Thời điểm muôn phần xoắn xuýt như này qua chưa bao lâu, thì xảy ra một chuyện nằm trong dự liệu, nhưng lại đến quá nhanh.
Phim điện ảnh 《Mặt Nạ Trắng Đen》 do Tạ Tu Dực thể hiện ca khúc chủ đề cùng tên cuối cùng cũng chính thức công chiếu trên toàn quốc.
Bộ phim này do đạo diễn lớn trong nước từng đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Thế giới chỉ đạo, những diễn viên hạng nhất phái diễn xuất trong nước diễn, kể về cuộc đời lang bạt của một nữ ca sĩ thời Dân Quốc.
Hình ảnh phim chế tác tinh xảo, tình tiết không câu nệ, ngày công chiếu thứ chín, không ngoài dự đoán phòng vé đột phá 200 triệu nhân dân tệ, trở thành quán quân phòng vé đầu năm mới.
Cùng lúc với phòng vé đang thế như trẻ tre, ca khúc chủ đề phim khiến vô số người kinh diễm đến rơi lệ, cũng làm cho danh tiếng của người thể hiện là Tạ Tu Dực lan truyền rộng rãi.
Ca khúc chủ đề là một bài hát Trung Quốc phong, còn mang theo hương vị độc đáo của thời Dân Quốc, Kha Giảo nghe bản gốc OST ở trên mạng xong, lại lần nữa bị giọng hát của Tạ Tu Dực làm rung động.
Giọng chữ, câu điệu, toàn bộ tình cảm của nữ ca sĩ trong phim được anh thể hiện có lẽ còn sinh động hơn.
Trước khi bộ phim này được chiếu, căn bản không có ai biết ca sĩ mới ký hợp đồng nhập giới này ngay cả một tác phẩm cũng không có.
Mà sau bộ phim này, tên của anh, trở thành chủ đề nói chuyện hăng say trong miệng tất cả mọi người.
Một đêm thành danh.
Anh dùng giọng ca cùng tài hoa kinh người của mình, giải thích bốn chữ này một cách hoàn mỹ.
Sau đó, sự xuất hiện ngắn ngủi trên bữa tiệc ăn mừng doanh thu phòng vé bộ phim của anh, lại đẩy luồng nhiệt hỏa này về phía cao trào mới.
Ăn mặc đơn giản, lại không thể che giấu dù chỉ một tí ti dung mạo cùng khí tức còn khiến người ta không thể dời mắt hơn những nam nghệ sĩ có mặt tại đó.
Thậm chí ngay cả đạo diễn cũng đối với anh xem trọng có thừa, còn ngay trước mặt tất cả minh tinh và truyền thông ở đó, làm một cái đánh giá phải coi là nói lời kinh người về anh như này.
"Trước khi nhà sản xuất nói với tôi Tạ Tu Dực sẽ thể hiện ca khúc chủ đề của bộ phim, tôi còn ôm chút hoài nghi với cậu ca sĩ không tên tuổi này, mà sau khi tôi trực tiếp nghe hai câu thanh xướng của cậu ấy, tôi liền biết, siêu sao tiếp theo của giới âm nhạc Hoa Ngữ sắp ra đời rồi."
"Để chúng ta cùng mỏi mắt chờ mong xem tôi có nói khuếch trương quá hay không, trong cơ thể người đàn ông trẻ tuổi này, ẩn chứa sức mạnh có thể thiêu đốt tất cả."
Mà lời đạo diễn nói, cũng đồng thời nhận được sự nhất trí tán thành của các diễn viên chính bộ phim, thế nhưng Tạ Tu Dực là nhân vật trung tâm câu chuyện, cả quá trình ngoại trừ một câu tự giới thiệu và "cảm ơn" ra, chưa hề nói nhiều thêm một câu nào.
Làm Kha Giảo ngồi trước ti vi ở nhà, sau khi xem hết đoạn clip được phát trong tin tức giải trí, trong lòng cũng là lâu thật lâu vẫn khó mà bình tĩnh.
Mặc dù cô đã tâm sáng như gương lâu rồi, dựa vào thực lực của anh, anh nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng cái cô không có nghĩ tới là, anh lại dùng tốc độ và cường độ kinh người như vậy, phá vỡ luồng chảy thông thường của người mới debut giới showbiz.
Cô hiểu, anh trầm mặc, là bởi vì tính cách anh khiêm tốn không khoa trương, nhưng rơi vào trong mắt người khác, kiểu thái độ lạnh nhạt xa cách cao ngạo lạnh lùng do một nghệ sĩ mới thể hiện ra này, ngược lại lại trở thành chất xúc tác khiến anh càng ngày càng hot.
Nói chung, anh đã không cách nào khống chế, trở thành ngọn núi tuyết đột nhiên nhô lên giữa mặt đất bằng phằng của giới showbiz.
Kha Giảo hiển nhiên xuất phát từ nội tâm vui mừng cho anh.
Nhưng lại mơ hồ, ôm một tia lo lắng.
Đại khái có khoảng thời gian một tuần lễ liền, Kha Giảo lại giống trước kia khi anh bận làm ca khúc chủ đề, không nhìn thấy anh ở nhà.
Nhuế Ưu thì lại mỗi ngày sẽ đúng giờ từ cách nhà bên cạnh chạy tới ăn cơm cô nấu, khá là cổ vũ.
"Rau Chân Vịt bé nhỏ."
Hai người ngồi đối diện nhau, Nhuế Ưu gẩy miếng cơm, ngẩng đầu, "Gần đây Tạ Tu Dực có liên lạc với em không?"
"Có thì có," Kha Giảo dừng đũa, "Sẽ nói cho em biết mỗi ngày anh ấy đang bận gì, nhưng không nhiều lắm."
"Thật á?" Nhuế Ưu xem ra rất kinh ngạc, "Em có biết, cậu ấy vẫn luôn rất ghét nhắn tin với người khác không?"
"Thế ạ?" Cô ngẩn người, thầm nghĩ hình như từ khi quen nhau tới nay, Tạ Tu Dực vẫn luôn nhắn tin trao đổi với cô kia mà.
"Ghét nhắn tin, càng ghét gọi điện, muốn tìm người cậu ấy, anh thường áp dụng thái độ đơn giản thô bạo, trực tiếp đập cửa nhà cậu ấy, đập đến khi cậu ấy ra mới thôi." Nhuế Ưu đảo mắt, "Có thể khiến cậu ấy gửi tin nhắn, quả thực còn khó hơn lên trời."
Kha Giảo nghe đến đây, trong lòng bỗng nóng lên.
Cho dù đợt này anh ở bên ngoài thật sự bận vô cùng, nhưng mỗi ngày bất kể muộn thế nào, vẫn sẽ nói một tiếng "ngủ ngon" đơn giản với cô.
Vừa định nói thêm câu gì, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông từ ngoài cửa truyền tới.
"Chẳng lẽ là Tạ Tu Dực về rồi?" Nhuế Ưu từ trong bát cơm ngẩng cao đầu, lại mạnh mẽ dùng đũa gắp một miếng thịt to nhét vào trong miệng, "Không được, anh phải ăn khẩn trương! Miễn cho lát nữa cậu ấy lại giành với anh!"
Kha Giảo cười "phì" một tiếng, đi ra mở cửa nhà, nhưng cửa mở ra, đứng bên ngoài lại là Tăng Thiến.
"Rau Chân Vịt, Tạ Tu Dực cớ nhà không?" Tăng Thiến sải bước đi vào, nét mặt nhìn qua có vẻ rất lo lắng, trên trán còn có mồ hôi.
"Sao thế?" Cô nhíu mày, "Anh ấy không có nhà."
Đoán chừng là Tăng Thiến sốt ruột thật, cả giày cũng không cởi, xông vào trong nhà nhìn một vòng, lại quay sang Kha Giảo, "Thế cậu biết giờ anh ấy ở đâu không?"
"Không biết." Kha Giảo lắc đầu, lại hỏi Nhuế Ưu, "Nhuế Ưu anh biết không?"
Nhuế Ưu nhún vai, "Chẳng nhẽ giờ cậu ấy không phải ở bên ngoài phối hợp tuyên truyền sao?"
"Nếu là thế tôi vui còn không kịp ấy." Tăng Thiến nặng nề thở dài, giơ tay đỡ trán, "Sáng nay mình vốn đã bàn xong với anh ấy rồi, tám giờ tới nhà đón anh ấy tới rạp chiếu phim trong nội thành tuyên truyền phim, ai ngờ đợi đến hơn mười giờ, anh ấy cũng chưa xuất hiện, gọi điện anh ấy không nhận, nhắn tin anh ấy không trả lời, mình tưởng anh ấy đã tới hiện trường rạp chiếu phim rồi, chạy tới xem thì anh ấy cũng không ở đó, lúc đó buổi tuyên truyền đã bắt đầu lâu rồi, mình chỉ có thể tạ lỗi với ban tổ chức nói anh ấy tạm thời xảy ra chút việc không thể tới, còn kéo nghệ sĩ khác tới thay thế."
Sau khi nói một hơi, vẻ mặt Tăng Thiến càng trở nên khó coi hơn, "Fan hâm mộ ở hiện trường đợi anh ấy cũng khổ sở vô cùng, tụ tập ở cửa rạp chiếu phim không chịu đi, đợi sau khi mình đối phó chuyện chỗ đó xong về công ty bị ông chủ mắng một trận, anh ấy vẫn chưa trả lời điện thoại của mình."
"Một tuần trước, cho dù anh ấy không tình nguyện hơn nữa, chí ít còn không có tình huống chơi mất tính cho leo cây tạm thời thế này, mình thật sự bị sự tùy hứng của ông tướng này làm cho tâm sức mệt mọi quá đi..."
Kha Giảo nghe vậy trong lòng cũng dần dần hiện lên lo lắng, không kìm lại được lấy điện thoại ra, "Vậy mình gửi cái tin nhắn cho anh ấy thử xem."
"Đúng đúng." Nhuế Ưu ở một bên mở miệng nói, "Để Rau Chân Vịt nhắn tin cho cậu ấy, cho dù cậu ấy không trả lời những người khác, của Rau Chân Vịt chắc cậu ấy sẽ trả lời."
"Cũng phải..." Mắt Tăng Thiến sáng lên, nắm chặt cánh tay Kha Giảo, "Rau Chân Vịt, nhờ cậu đó, chỉ có cậu có thể thu phục Tạ đại thiếu thôi, cậu mau mau giúp mình tìm ra anh ấy đi, ngày mai anh ấy còn có một đống lớn thông báo, nếu anh ấy vẫn không xuất hiện ông chủ sẽ chém đầu mình đó!"
Kha Giảo gửi tin nhắn xong, để điện thoại trên bàn, ba người cùng trong phòng đợi một lúc, Tạ Tu Dực cũng không trả lời tin nhắn của cô.
"Mình đang nghĩ, anh ấy có thể ở chỗ nào gần nhà hay không?" Trong lòng Kha Giảo càng ngày càng nặng trĩu, cắn môi, khẽ nói, "Gần đây anh ấy bận như vậy, ngộ nhỡ bệnh dạ dày tái phát, nếu ngất ở đâu đó..."
Mặc dù Nhuế Ưu nói gần đây Tạ Tu Dực sau khi về nhà đều có cơm ngon ăn, nhưng thời gian ăn uống của anh không quy luật, có thể vẫn sẽ làm cho cái dạ dày bị mì gói dày vò đến hỏng của anh tái phát bệnh cũ.
"Có khả năng này," Nhuế Ưu sờ sờ cằm, bỏ đũa xuống, mặc áo khoác vào, "Vậy chúng ta chia nhau tới lân cận tìm một chút đi, để tránh có ngộ nhỡ gì."
"Được," Tăng Thiến cũng quả quyết đi về phía cửa nhà, "Tôi lái xe ở xung quanh xem sao, hai người đi bộ, ai tìm thấy lập tức gọi điện liên lạc ngay."
Ánh nắng buổi chiều vốn tươi sáng, bởi vì Tạ Tu Dực đột nhiên mất tích mà đắp lên một chút hơi mù, Kha Giảo một tay siết chặt điện thoại, một bên nhìn ngắm từng quán lại từng quán ở phố ăn vặt gần đó, chân mày lại càng ngày càng nhíu chặt.
Công viên, quán âm nhạc, nhà sách, nhà hàng,... tất cả địa điểm gần nhà anh mà anh có thể sẽ xuất hiện, cô đều tìm kỹ một lượt.
Từ giữa trưa thẳng đến khi mặt trời xuống núi, nhưng vẫn... không tìm thấy anh.
Đi tới bên lề đường, cô không nhịn được cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi thẳng một cú điện thoại qua.
Sau khi kết nối, lại không ngờ nghe thấy một giọng nữ máy móc lạnh băng, "Xin lỗi, số máy quý khách gọi đã tắt máy."
Vậy mà lại tắt máy.
Tim cô giống như bị hung hăng đập một phát.
Chia ra gọi điện cho Tăng Thiến và Nhuế Ưu, biết được họ cũng không tìm được, Kha Giảo mất hết hồn vía, cứ đi rồi đi, thế mà lại đi tới dưới lầu nhà mình.
Đợi cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu móc chìa khóa từ trong túi ra, vừa ngẩng đầu, liền đột ngột dừng bước.
Chỉ thấy trên bậc thang cửa nhà cô, một bóng người rất quen thuộc đang ngồi đó, người đó đội mũ, trên mặt còn đeo khẩu trang, lúc này ngẹo đầu dựa trên cánh tay của mình, nhìn dáng vẻ, hình như là ngủ rồi.
... Là anh không sai.
Mặc dù vừa nhìn có hơi bị dọa, thế nhưng cô thật sự đã quá hiểu người này rồi, cho dù nhìn không rõ mặt, cô cũng biết anh là ai.
Đúng là bất đắc dĩ mà, chạy hơn nửa khu, người muốn tìm lại ở cửa nhà cô...
Lại nói, sao anh muốn chạy đến cửa nhà cô chứ?
Kha Giảo thở dài, rón rén đi về phía anh, đợi đi tới trước mặt anh, cô giơ tay lên, vỗ vỗ vai anh.
Ai ngờ, giây tiếp theo, người vốn đang yên lặng như ngủ rồi lại đột nhiên vươn hai cánh tay, kéo cô đến gần bên người mình.
Dưới ánh sáng chỉ có của ánh đèn hành lang, Tạ Tu Dực chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp như đá quý đen, từ dưới nhìn lên cô, từ trong khẩu trang trầm thấp nói ra một chữ, "Mệt."
Trong nháy mắt Kha Giảo bị anh kéo qua đó, trái tim cũng đã nhảy lên tận cổ họng, lúc này ngây người tại chỗ, đã ngốc đến nỗi ngay cả một câu cũng không nói lên được rồi.
"Để anh dựa một lát."
Giây tiếp theo, anh cứ như vậy tự nhiên kéo cô lại gần hơn một chút, dùng cánh tay vòng qua cô, nhẹ nhàng dựa đầu trên bụng dưới của cô, "Đợi em lâu lắm rồi."
~ Hết chương 21 ~
_________________________________
Lời tác giả:
Chương này đề cử bài mới của Đầu Bài 《Phủ Ngưỡng Hà Sơn》, người thể hiện: Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz, khí thế hào hùng vô cùng ~
Tôi phát hiện tôi thật lòng thích viết văn giới giải trí... Viết đến giữa chỗ Công Tử một đêm thành danh liền không nhịn được càng viết càng high!!!
Bắt đầu từ chương này, coi như chính thức bước vào giai đoạn phát triển giới 3D upupup!! Cũng xem như bước vào phần tinh hoa Công Tử lừa bắt vợ!
Công Tử, hơn nửa đêm, anh làm nũng như vậy là quá đáng lắm được không!!! Ai chịu nổi chứ!! Nói cho tôi biết!! Ai không phun máu mũi!!!!???
Lời Editor:
YouTube: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: https://youtu.be/8QbckvnM3ZQ
SoundCloud: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: https://soundcloud.com/meocon243/phu-nguong-ha-son-ngo-an-mo-han-bien-buc-kinh-tu-jazz
5Sing: Phủ Ngưỡng Hà Sơn [俯仰河山] | Ngô Ân, Mộ Hàn, Biên Bức, Kính Tử Jazz: http://5sing.kugou.com/yc/2749225.html
Danh sách chương