"... ừ."

Giọng anh lúc này giống như có ma lực làm yên lòng người, Kha Giảo hít một hơi thật sâu, đè tâm tình vừa rồi xuống, mới đi theo Tạ Tu Dực về phía thang máy trước mặt, Tăng Thiến nín cười, giơ tay để trợ lý đưa Thời Tân bị lời nói của Kha Giảo chặn cho nhất thời quên cả phản kích về nhà, rồi cũng nhanh chóng chạy đuổi theo họ.

Tạ Tu Dực cùng nhân viên phòng làm việc có vẻ cũng coi như thân thiết, đến phòng thu âm chuyên nghiệp của WDS ở tầng 27, anh giơ tay khẽ đánh tiếng chào họ, rồi trực tiếp đi thẳng vào.

Trước đây Kha Giảo chưa từng tới phòng thu âm chuyên nghiệp, lúc này tò mò đứng ở trong phòng điều khiển nhìn đông nhìn tây, cảm thấy cái gì cũng rất mới mẻ, cho đến khi Tăng Thiến ở đằng sau vỗ một chưởng lên lưng cô, mới khiến cô chợt lấy lại tinh thần.

"Rau Chân Vịt." Quay đầu lại, liền thấy Tăng Thiến cười giống hệt một con cáo già, nâng một cánh tay khoác lên vai cô, "Nói thật, mình quen cậu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cậu nổi giận ngay trước mặt người lạ như vừa rồi thế đâu."

Kha Giảo ngẩn người, "Vừa rồi mình ghê lắm sao?"

"Cực ghê, làm mình cũng sợ luôn, có điều mình rất cảm ơn cậu đã thay mình nói ra, nếu không phải ông chủ nhất định bắt mình dẫn dắt tên tóc vàng đó, mình mới không dẫn dắt, cậu nhìn cái tính tình đó của cậu ta thì biết, bình thường cũng gây không ít rắc rối cho mình," Tăng Thiến nổi sấm sét đùng đùng nói, đột nhiên lại cười càng thâm ý hơn, "Trước đó thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mấy ngày không gặp, thế nào mà quan hệ giữa cậu với Tạ đại thiếu của chúng ta trở nên tốt như vậy?"

"... Có à?"

"Chẳng lẽ cậu không biết, hôm nay hoàn toàn không phải mình bảo cậu tới, mà là tự anh ta lợi dụng tên tuổi của mình bảo cậu tới sao?" Tăng Thiến ngẩng đầu nhìn Tạ Tu Dực phía sau cửa sổ thủy tinh một chút, lúc nhìn lại cô cười quả thực đến giống một con sói đang vẫy đuôi, "Bây giờ xem như mình biết lý do rồi, hóa ra là đặc biệt đưa cậu tới nghe anh ta hát nha, chậc chậc chậc, Rau Chân Vịt mình phải nhìn cậu bằng con mắt khác thật rồi, ngay cả tên khác người như vậy cũng có thể bắt lại! Cao! Không phải cao bình thường nha!"

Kha Giảo xạm mặt lại xoa xoa tóc mình, "Mình luôn cảm thấy mình đối với Tạ Tu Dực có chút cảm giác chăm "Gấu Con" nhà mình, có thể là vô hình trung đứa trẻ to xác mặt đơ này đã kích phát tình mẹ của mình chăng?"

"Trẻ to xác mặt đơ?" Tăng Thiến nghe thấy cái biệt danh mới kỳ lạ này của Tạ Tu Dực, suýt chút nữa cười đến tắt thở, "Chao ôi, quá chuẩn hình tượng luôn..."

Kha Giảo cực kỳ ghét bỏ nhìn cô ấy cười nghiêng ngả, "Dè dặt, dè dặt chút."

"Cậu còn dám nói mình? Tối qua là ai oanh tạc Wechat của mình, nói bản mạng của cậu đột nhiên nói muốn phối kịch truyền thanh cho sách của cậu? Cần mình công khai thả đoạn thoại cậu gửi ra không? Nhìn cái dáng vẻ mê trai đó của cậu đi, mùa xuân còn chưa tới đâu."

Vừa nhắc tới Djay, quả nhiên Kha Giảo lại lập tức tiến vào trạng thái mắt tỏa trái tim hồng, "Kể cho sáng sớm nay anh ấy còn add QQ của mình..."

Không đợi cô tiếp tục cùng Tăng Thiến nói thêm chút nữa, đã nghe thấy âm thanh gõ vào thủy tinh vang lên lanh lảnh.

Cô ngẩng đầu, thì thấy Tạ Tu Dực đang đứng ở bên kia cửa thủy tinh lẳng lặng nhìn cô, nhìn dáng vẻ anh, hình như là muốn bảo cô đi tới bên cạnh cửa.

Đi mấy bước tới, cô đặt một tay ở trên kính, nghiêng đầu một chút, làm vẻ mặt hỏi anh "Sao vậy?"

Mặc dù cách lớp thủy tinh, là không nghe được tiếng của nhau, nhưng dường như cô lại thấy được khóe miệng anh cong lên, trong tầm mắt, anh nhanh chóng dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ phía dưới cô, rồi lại chỉ chỉ lỗ tai mình.

Kha Giảo cúi đầu nhìn.

Ồ, thì ra anh muốn cô đeo tai nghe lên.

Ngoan ngoãn đeo tai nghe lên, làm động tác "OK" với anh, cô vừa định đưa một bộ tai nghe khác cho Tăng Thiến ở bên cạnh, lại nghe thấy một tiếng giòn giã nhẹ nhàng vang lên.

Chỉ thấy người nào đó rất cao ngạo lạnh lùng đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gõ gõ trên cửa thủy tinh.

"... Cậu ấy chỉ muốn một mình cô đeo tai nghe nghe cậu ấy hát."

Các nhân viên ngồi tại chỗ dường như đã sớm được lĩnh giáo tính khí của Tạ Tu Dực, vậy mà phiên dịch thủ ngữ của anh ra vô cùng chính xác, dứt khoát đứng hết dậy trực tiếp rời khỏi phòng điều khiển, "Đúng rồi, thanh xướng của cậu ấy là kinh diễm nhất trong tất cả ca sĩ tôi từng nghe, cô bé cứ từ từ hưởng thụ đi."

"Chậc chậc chậc chậc chậc..."

Tăng Thiến bị ngăn cản đeo tai nghe chỉ cười không nói, tất cả lời nói đều hợp thành mấy từ tượng thanh này, cười mờ ám rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng thu âm.

Kha Giảo bị mấy câu nói của nhân viên nói đến nỗi lòng hơi ngứa ngáy, lúc ngẩng đầu lại, lại thấy Tạ Tu Dực đã quay lại trước mic, đang tập trung đeo tai nghe lên, điều chỉnh độ cao mic, ánh đèn vàng êm dịu vỗ trên gò má an tĩnh của anh, nhẹ nhàng làm nổi bật lên đường cong ngũ quan hoàn mỹ của anh.

Làm nghề viết lách, Kha Giảo vẫn biết mình có nhạy cảm cùng khả năng quan sát trời sinh, thật ra thì từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Tạ Tu Dực, cô đã có thể cảm nhận được sức bật phá của người đàn ông này giấu ở trong sâu thẳm.

Ẩn núp. Cô luôn cảm thấy, dưới vẻ ngoài lạnh lùng bình tĩnh của anh, ẩn núp ngọn lửa đủ để đốt cháy tất cả.

"Nghe thấy không?" Cô nghĩ đến nhập thần, trong tai nghe đã truyền đến giọng nói của anh rất rõ ràng.

"... Ừm, nghe thấy." Cô nhanh chóng ngồi xuống bên bàn điều khiển, cầm micro nói, vừa cười hì hì gật đầu với anh, "Anh mau bắt đầu đi, tất cả mọi người đều đang khen anh là âm thanh của tự nhiên, mà tôi còn chưa từng nghe anh lộ giọng thật."

Trong tai nghe hoàn toàn yên tĩnh, Kha Giảo nâng cằm đợi mấy phút, mới đột nhiên nghe thấy một giọng hát bất ngờ chui vào tai.

"Đừng nhớ lại con đường đẹp như ngọc lưu ly, nửa đêm con thuyền phương Tây nổi giữa lòng hồ"

"Âm thanh của đêm dài, bức tranh in bóng hình ngọn nến"

Kha Giảo một tay cầm tai nghe, ngây ngốc ngồi trên ghế, giống như người gỗ nhìn Tạ Tu Dực phía sau cửa thủy tinh.

Tài hoa hơn người cùng hào hoa phong nhã mà Tăng Thiến từng nói, tất cả đều được chứng thực đơn giản bằng mấy câu với thanh xướng kinh diễm này.

Từng câu từng chữ, phát âm rõ ràng, hơi thở, giọng hát cùng nhịp điệu ấm áp dịu dàng lại trầm thấp lãnh đạm, dưới hoàn cảnh hoàn toàn không có sự hỗ trợ của nhạc nền, cũng giống như ngọn núi cao đột nhiên nhô lên từ mặt đất bằng phẳng.

"Yên lòng tới xem ngọn nến bên cửa sổ phía Tây, chợt cười như mộng vũ"

"Chốn Đông Cung, nuốt tiếng nói vào."

"Qua rất nhiều tháng năm ngươi có hiểu hay không"

...

Cô xin thề, trong hiện thực cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nghe qua giọng ca hay như vậy, bình thường anh nói cực ít, cô nhiều nhất chỉ có thể dựa vào vài ba câu nói mà cảm nhận được giọng của anh hay, nhưng không ngờ tới, anh vừa mở miệng hát, lại là âm sắc tuyệt mỹ như thế này.

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn cho là trên thế giới này có thể mang đến chấn động thính giác kiểu này cho cô, chỉ có một mình Djay thôi.

Còn có, anh hẳn là ca sĩ hiện đại phổ biến chứ? Sao lại hát ca khúc cổ phong nhỉ... Hơn nữa, cái âm sắc này, thật sự rất quen...

Lúc này, trong đầu của cô chợt lóe lên một ý nghĩ cả chính cô cũng không dám tin.

Giọng của Tạ Tu Dực lúc hát, thật sự có chút tương tự Djay, ban đầu là sáu phần tương tự, càng nghe, càng cảm thấy đã gần tám phần rồi.

Không, không thể đâu nhỉ?...

Bởi vì quá nhiều kinh ngạc và bất ngờ, thậm chí ngay cả thanh xướng của anh kết thúc, cô cũng không kịp phản ứng, đến lúc Tạ Tu Dực dùng micro trong phòng thu âm ho nhẹ hai tiếng, cô mới tỉnh cơn mơ.

Dùng sức lắc lắc đầu, cách lớp thủy tinh, Kha Giảo ngây ngẩn nhìn anh.

"Hay?" Anh thấp giọng nói vào mic.

"Ừm, cực kỳ hay..." Cô lắp bắp nói, "Không phải hay bình thường, lời và nhạc cũng rất hay..."

"Hơn nữa, ban đầu tôi tưởng là anh hát cổ phong, nhưng giờ ngẫm lại hình như lại không giống ca khúc cổ phong điểm hình, có phải gọi là Trung Quốc phong không ấy nhỉ? Lại nói, bài hát này sẽ trở thành ca khúc chủ đề trong album sắp tới của anh sao?" Cô giống như đang nói chuyện với anh, lại giống như đang độc thoại, không bao lâu sau, tai nghe của cô lại đột nhiên bị người tháo xuống.

Ngẩng đầu lên, lại cùng lúc đụng vào một đôi mắt xinh đẹp.

"Thật sự thấy hay?"

Chẳng biết Tạ Tu Dực đã đi ra khỏi phòng thu âm lúc nào, lúc này nhàn hạ dựa vào bàn điều khiển, thản nhiên nhìn vào mắt cô mở miệng.

Bởi vì anh đột nhiên đến gần, cô theo bản năng liền cảm thấy nhiệt độ gương mặt mình hơi tăng lên.

Ánh mắt anh dưới ánh đèn có vẻ đen mà sáng, dường như rực rỡ hơn bình thường, cũng có vẻ chăm chú hơn, làm cô trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám nhìn anh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Thật ra thì, hiện tại cô rất muốn rất muốn hỏi, Tạ Tu Dực, lẽ nào... anh chính là Djay sao? Tỉ lệ người ở ngay bên cạnh trong cuộc sống thực tế, với người như thiên thần cô yêu mến ba năm ở giới 2D là cùng một người, chắc chỉ có thể là một phần nghìn vạn thôi.

Nhưng làm fan trung thành, bất luận bản mạng của mình dùng mấy cái giọng để hát, đều phải có thể phân biệt được, cho nên, rốt cuộc thì họ không chỉ trùng hợp có giọng giống nhau thôi, mà... thật sự là cùng một người?

... Không thể nào, chắc chắn không thể nào.

Đầu sắp bị cái suy nghĩ điên rồ này bức nổ tung, lúc này trong phòng thu âm cũng chỉ có hai người họ, anh đứng, cô ngồi, khoảng cách gần như vậy, cô còn có thể cảm nhận được mùi thơm mát nhàn nhạt trên người anh.

Còn có, sao mà chân anh dài thế chứ...

"Hm?"

Thấy cô không trả lời, anh lại trầm thấp dùng giọng mũi nói một chữ.

"Tôi..." Mặt Kha Giảo đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, dứt khoát quyết tâm, cắn răng, "Thực ra, tôi cảm thấy... giọng của anh, rất giống bản mạng Djay của tôi..."

Trong lòng run sợ chờ câu trả lời của Tạ Tu Dực, kết quả qua nửa ngày, anh chỉ nhàn nhạt đáp trả một câu, "Thế à?"

"... Chỉ là, chỉ là giống mà thôi, đều rất hay, ha ha ha."

Thấy anh hoàn toàn không do dự trả lời như vậy, cô cười gượng vài tiếng, lặng lẽ ở trong lòng tát mình một cái, nhanh chóng phủ định ý nghĩ hoang đường vừa rồi.

Haiz, nhất định là cô mong Djay đến sắp điên rồi, ngay cả internet với hiện thực cũng không phân biệt được, dùng mũi nghĩ cũng biết hai người họ chắc chắn không thể là cùng một người, chỉ là âm sắc đều quá hay mà thôi.

Lúc cô tự kinh bỉ mình sâu sắc, đầu bỗng bị anh vỗ nhẹ một cái.

Ngẩng đầu, thì thấy Tạ Tu Dực đã mặc áo khoác vào rồi, đôi môi mỏng vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, có vẻ dường như tâm tình rất tốt, tự tay giúp cô quàng khăn.

"Được rồi đồ ngốc, về nhà thôi."

Không bao lâu Kha Giảo liền lặng lẽ được quấn chặt khăn quàng, lặng lẽ được nắm tay áo dắt ra khỏi phòng thu âm.

Được thôi, cô chính là đồ ngốc TAT...

~ Hết chương 7 ~

___________________________________

Lời tác giả:

Aiya TAT... thổ huyết rồi... tim bị giây phút kia làm vỡ thành trăm mảnh rồi... Công Tử đại nhân, chúng ta không lôi kéo bán manh như thế đâu được không hả!!! Tối nay có để người ta ngủ hay không đây TAT... Vì sao muốn chơi loại tiểu tâm cơ này chứ... Vì sao hả... Rau Chân Vịt cô cũng thật là, đều đoán đúng rồi, lại vẫn không dám xác nhận, kết quả bị người nào đó hung hăng chơi một vố còn bị mắng là đồ ngốc nữa!!! Ha ha ha ha

Thật ra thì tôi cũng nghĩ xong rồi, vạch trần cái thân phận kịch tình nhưng đặc sắc kia... Theo tiết tấu của tôi, để cho các bạn mỗi chương đều tuyệt đối không nghĩ tới!!!

Còn có, ca từ Tiểu Hoàng Đậu của các bạn viết hay không? Tôi đã nghĩ kỹ, sau khi viết hoàn chỉnh lời xong, phải tìm các đại thần tới hát ~

Yo ~ Chương này đề cử bài 《Hoa Gian Sự》 của Đầu Bài Mộ Hàn tổng tài của các bạn ~ nhận lấy không cần cảm ơn ~

Bị vẻ đáng yêu của Công Tử làm đỏ mặt xin giơ tay!!!

Lời Editor:

Công Tử nhìn thế thôi, chứ anh cũng đáng yêu vô đối đấy ^_^

YouTube:



Hoa Gian Sự [花间事] | Mộ Hàn: https://youtu.be/4Zkb8wv_G9I



Hoa Gian Sự [花间事] | TưLôi Đô ft. Assen Tiệp: https://youtu.be/0ldql7QVs5w

SoundCloud: Hoa Gian Sự [花间事] | Mộ Hàn: https://soundcloud.com/meocon243/hoa-gian-su-mo-han

5Sing: Hoa Gian Sự [花间事] | Mộ Hàn: http://5sing.kugou.com/yc/2657059.html
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện