Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, trong bóng đêm, dường như đồ đạc cũng được mạ thêm một tầng sắc lạnh.

Dương Chi lấy hết can đảm đi đến cuối hành lang, mỗi một bước, đều như đi trên thớt thớt, thong thả mà cẩn thận.

“Ai đấy?” Cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của con gái từ phía hành lang khác truyền đến, trong ban đêm yên tĩnh, vô cùng bất ngờ.

Dương Chi sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tiếp đó, cô lại nghe thấy tiếng thở dốc rất nhỏ, giọng nữ cao vút, giọng nam trầm thấp.

Sau khi Dương Chi nghe rõ, cô ngẩn người đứng yên tại chỗ.

Cô không phải đứa trẻ ngây thơ non nớt không biết gì, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể phát ra âm thanh kịch liệt như thế.

Mà nơi phát ra âm thanh, rõ ràng chính là căn phòng đang đóng chặt của Khấu Hưởng.

Dương Chi ngơ ngác đứng ngoài cửa, mặt đỏ đến mức có thể rán trứng, cả người khó chịu.

Trong đầu không kìm được hiện lên những hình ảnh khó diễn tả.

Điên rồi sao!

Mà tiếng kêu trong phòng, càng ngày càng lên cao.

Dương Chi hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, phản ứng theo bản năng của cơ thể cô là chạy, chạy một mạch đến hành lang sau vườn hoa, ngồi xổm bên cột đá cẩm thạch há miệng thở hổn hển, ôm chặt lấy đầu, không muốn nghe, cũng không muốn nghĩ.

Cô vô cùng sợ hãi.

*****

Khấu Hưởng vội vàng chạy về nhà, gặp được Dương Chi bên cột đá trên hành lang, cô ôm đầu gối ngồi dưới cột đá lạnh băng, ôm đầu, tay che kín lỗ tai, trông có vẻ đã bị dọa sợ.

Trong lòng Khấu Hưởng đau đớn, ngay sau đó sải bước đi lên phía trước.

“Dương Chi.”

Khẽ gọi một tiếng, đầu lưỡi hơi cuốn, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Dương Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là vết sẹo nhạt dưới khóe mắt anh, do anh đang banh mặt nên trông có vẻ hung dữ.

Cô ngơ ngác không kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Khấu Hưởng chậm rãi hất cằm, nhìn về phía tầng hai.

Phòng ngủ cuối hành lang tầng hai đang “Chiến đấu kịch liệt”, là mấy tên không đứng đắn kia đang giở trò, mỗi lần đều sửa cũ thành mới, không bao giờ hết trò xấu.

Có thể thấy được, trò xấu rất thành công, cô đã bị dọa.

Khấu Hưởng dời mắt, nhìn thấy bộ quần áo hoạt hình hello kitty của cô, cô đi dép lê, ngón chân trắng nõn cuộn lại.

Cô nhóc này suy nghĩ đơn giản, chưa từng thấy chuyện đời như vậy.

Cho nên mẹ nó đang làm trò gì vậy!

Khấu Hưởng dập tắt tàn thuốc trong tay, không đợi cô mở miệng, lập tức kéo tay cô.

Cô tay cô mềm mại như không xương, da thịt lành lạnh.

“Caesar…”

Sau khi lên tầng, anh kéo cô đi tới căn phòng phía cuối hành lang.

Dương Chi bắt đầu luống cuống: “Đừng như vậy, á, tôi không đi…”

Khấu Hưởng lười giải thích, nhưng trong lòng lại ấm ức không muốn bị cô hiểu lầm.

“Buông ra, đừng như vậy mà.”

Dương Chi giãy giụa, ra sức thoát khỏi tay anh, nhưng không thể làm gì, chàng trai trước mắt tự như Ma Vương, cô không có chỗ trốn.

Càng tới gần cửa phòng, âm thanh càng rõ ràng, mặt Dương Chi đỏ như gấc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi tôi không nên đến đây, xin anh buông tha cho tôi…”

Thật ra Dương Chi đã sớm chuẩn bị tâm lý, có lẽ anh sẽ làm gì đó chống lại cô, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ dùng cách này, hoàn toàn vượt qua giới hạn cuối cùng và sức tưởng tượng của cô.

Cô không muốn nhìn thấy cảnh kia! Người đàn ông này, còn đáng sợ hơn suy nghĩ của cô nhiều!

Cửa phòng bị mở ra, Dương Chi vội vàng nhắm mắt lại, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi đã quấy rầy, thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi!”

Ánh đèn trong phòng sáng trưng, rộng rãi thoáng đãng, quần áo hai người Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ vẫn còn ngay ngắn, cùng đứng trên chiếc giường lớn màu xanh biển.

Lạch cạch.

Bùi Thanh bắt chéo chân, cười như không cười ngồi trên sô pha, câu được câu không thổi B-Box, bộp bộp bộp.

Thấy Khấu Hưởng trực tiếp kéo Dương Chi vào phòng, Bùi Thanh sợ tới mức rớt cả kính.

Tình huống gì đây…

Dương Chi còn lấy tay che kín mắt, căn bản không dám mở, trong miệng liên tục nói “Thật xin lỗi”.

“Hai đứa mày, đừng kêu nữa.” Bùi Thanh vội vàng hô: “Show over.”

Thời Tự với Thẩm Tinh Vĩ đang quậy đến vui vẻ, khóe mắt liếc thấy Khấu Hưởng đang sầm mặt và Dương Chi đang che mắt đứng ngoài cửa, chợt sửng sốt, tiếng kêu ê ê a a đột nhiên im bặt.

Khấu Hưởng thấy Dương Chi vẫn không chịu mở mắt, dứt khoát cậy từng ngón tay thon dài của cô ra.

Dương Chi vô cùng gian nan mở mắt, cùng hai người trên giường, hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Thời Tự nhếch miệng, vẫy tay với Dương Chi, xấu hổ chào hỏi: “Hi.”

Dương Chi nhìn bộ dáng toát mồ hôi ra sức “Làm việc” của cô ấy với Thẩm Tinh Vĩ, lại quay đầu nhìn sang Khấu Hưởng bên cạnh, cô chợt hiểu ra, hoá ra đây là… Hợp sức lừa cô đấy mà!

*****

11 giờ đêm, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh tựa lưng ngồi trên sô pha, Thời Tự ôm cặp đùi thon dài khiến người khác phải đổ máu mũi của mình ngồi trên thảm bên bàn nước, cúi đầu chơi điện thoại.

Bọn họ là toàn bộ thành viên trong ban nhạc August của Khấu Hưởng.

Dương Chi cẩn thận quan sát họ.

Thời Tự rất nổi bật, mặc dù đương trong tiết đầu xuân lạnh lẽo, cô ấy vẫn mặc rất hot, đương nhiên dáng người cũng rất nóng bỏng, đôi mắt đen nhánh phủ một lớp phấn nhũ, móng tay sơn đỏ rực.

Thoải mái ăn mặc khác người như vậy, Dương Chi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Đương nhiên cũng chỉ có những cô gái phóng khoáng như vậy mới làm được những chuyện “Khác người” như thế.

Nghĩ đến tiếng kêu khiến người khác đỏ mặt vừa rồi, mặt Dương Chi lại nóng lên.

Còn Thẩm Tinh Vĩ, Dương Chi đã rất quen thuộc, cứ mở miệng lại một câu “Chị dâu”, gọi Dương Chi vô cùng thân mật, còn từng giúp đỡ cô, cả người tràn ngập năng lượng ấm áp như ánh mặt trời.

Trong mấy người, Bùi Thanh là người có phong vị đàn ông nhất sau Khấu Hưởng, mày rậm mắt to da vàng, vừa đẹp trai lại chững chạc, có điều khí chất hơi trầm, Dương Chi nhớ được cậu ấy, là bởi cậu chưa từng trốn học, gần như hôm nào cũng đến lớp, nghe giảng cũng rất nghiêm túc, thành tích học tập vô cùng tốt.

Khấu Hưởng nghiêng người dựa vào sô pha, cằm hơi nhếch lên, đường cong đẹp đẽ, tay xoa đôi mắt mệt mỏi, đầu ngón tay giơ lên, chỉ về phía ba người đối diện: “Nói chung là như vậy, kế hoạch A.”

Nói ra, tự dưng lại cảm thấy hơi thẹn.

Ấn đường Dương Chi nhíu lại: “Vì muốn đuổi tôi đi ư.”

Thẩm Tinh Vĩ và Thời Tự vội vàng chối tội: “Toàn bộ kế hoạch đều do Thanh Nhi lên ý tưởng, hoàn toàn không liên quan đến chúng tôi, à, cũng không liên quan đến Caesar, ừ!”

Còn không quên giúp đội trưởng của họ chối tội.

Người lớn tuổi nhất – Bùi Thanh khinh thường nhìn bọn họ, thở hắt ra một tiếng cười lạnh: “Nhát gan.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh tiếp xúc trực tiếp với Dương Chi, cậu ấy nhướng mày nhìn cô: “Cậu chính là thí sinh thi qua được cuộc thi “Lò luyện” hả?”

Ánh mắt của hai học sinh giỏi tiếp xúc với nhau, rèn rẹt rèn rẹt tóe ra tia lửa, giống như một cuộc chiến battle yên lặng, không ai nhường ai.

Dương Chi vò góc áo, khẽ nói: “Là tôi.”

Bùi Thanh nổ một phát súng ra đòn phủ đầu với cô.

Thẩm Tinh Vĩ lập tức lấy chân đạp Bùi Thanh: “Có sao đâu có sao đâu, hiện tại chị dây là gia sư của A Hưởng, tôn trọng người ta một chút đi.”

Thời Tự cũng quyết định đứng về phía Dương Chi, đập một cái vào gáy Bùi Thanh: “Vị trí đứng đầu giao cho chị dâu đi, cậu ngồi yên ở vị trí thứ hai là được rồi.”

Bùi Thanh không ngờ đồng đội của mình lại trở mặt, cậu ấy khó tin nhìn bọn họ: “Chị dâu, cái quái gì vậy?”

“Các cậu đừng nói bậy.” Dương Chi đỏ mặt.

Bình thường bọn họ gọi bậy cô là chị dâu còn bỏ qua được, bây giờ lại vui đùa ngay trước mặt anh, thật sự quá xấu hổ.

Ánh mặt Khấu Hưởng nhìn chăm chú vào vành tai đỏ bừng của cô, giống như một quả anh đào chín mọng.

Đúng là hay đỏ mặt…

“Mấy người trước đây đều do hai người chúng tôi dùng quái chiêu đuổi đi.” Thẩm Tinh Vĩ nhướng mày: “Biện pháp hơi thô, nhưng dùng được.”

Dương Chi biết người cậu đang nói ở đây là những người gia sư trước.

“Tôi… Tôi sẽ không đi.” Dương Chi bình tĩnh lại, nói một cách chắc chắn: “Tôi cần công việc này.”

“Chậc, Dương Tiểu Chi, mẹ của Caesar trả tiền lương cho cậu không thấp đúng không.”

Thẩm Tinh Vĩ vẫn không quên nhiệm vụ bọn họ tới lần này, dẫn dắt từng bước: “Nói lý lẽ, cậu dạy Caesar học bù, cũng phải xem người ta có đồng ý hay không đúng không? Trên thế giới này có ép mua ép bán, chứ tôi chưa từng thấy ai ép người ta học bù bao giờ cả.”

Dương Chi mím môi, cúi đầu nhìn cái dép xù bông của mình, không nói một lời.

Không liên quan gì đến tiền lương cả, cho dù có không trả một đồng cho cô, cô cũng bằng lòng nhận công việc này, chỉ cần có thể cho cô chỗ nương thân, không phải về nhà cô hai.

Nhưng mà… Lòng tự trọng cao không cho phép cô nói những lời này, cô không muốn vạch áo cho người xem lưng, nhất là với bạn cùng lớp.

“Cô nương Chi Chi, tôi rất thích cậu, đừng làm tôi mất thiện cảm.” Thời Tự cũng khoanh tay trước ngực, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này giống như yêu đương vậy, quan trọng là anh tình tôi nguyện, cậu muốn đè Caesar nhà chúng tôi, cậu cũng phải hỏi xem Caesar có đồng ý cho cậu đè hay không, đúng không, dù sao cũng không thể dùng sức mạnh, vậy là trái pháp luật.”

Bùi Thanh nhếch miệng, hướng ánh mắt khâm phục về phía Thời Tự.

Quả nhiên, ví dụ của Thời Tự, làm sắc mặt Dương Chi càng thêm đỏ.

Trẻ em thành phố nói năng rất khéo léo, huống chi là ca sĩ phải dùng tốc độ miệng như bọn họ, bọn họ há miệng phun ngọc nhả vàng, Dương Chi không thể phản bác lấy một câu, chỉ có thể im lặng.

Cô đứng lẻ loi một mình rất đáng thương, ngược lại mấy người kia trông như đang ức hiếp cô vậy.

Cuối cùng, người chưa từng nói chuyện là Khấu Hưởng mở đôi mắt hẹp dài, nhìn về phía cô, khuôn mặt cô căng thẳng đến đỏ bừng, tay liên tục vò góc áo, động tác vô thức này tỏ rõ trong nội tâm cô đang vô cùng sợ hãi và bất an.

Mẹ nó.

Đột nhiên cảm thấy thật là khốn nạn, mấy người lại đi ức hiếp một cô nhóc.

Thẩm Tinh Vĩ theo lời Thời Tự, tiếp tục tấn công phòng tuyến tâm lý của cô: “Hơn nữa, hàng năm bố mẹ Caesar không ở nhà, căn nhà này nói thẳng ra chỉ có hai người, mọi người đều trẻ tuổi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hì hì, tôi vừa mới biểu diễn, coi như làm mẫu cho hai người trước…”

Tay Dương Chi siết chặt thành nắm đấm, môi dưới bị răng cắn đến trắng bệch.

“Không còn sớm.”

Người vẫn luôn im lặng là Khấu Hưởng bỗng nhiên mở miệng, bâng quơ thốt ra ba chữ, ngắt lười Thẩm Tinh Vĩ.

Mắt thấy cách mạng thắng lợi đã gần ngay trước mắt, phòng tuyến tâm lý của cô nhóc này sắp bị phá tan, tại sao lại tự dưng kêu dừng vậy? Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ đều khó hiểu nhìn Khấu Hưởng.

Khấu Hưởng chậm rãi đứng thẳng người, lạnh nhạt liếc bọn họ: “Không cần tao phải hạ lệnh trục khách chứ.”

Hết chương 10

Tác giả có lời muốn nói: Đại Chi Nhi: “Anh em vĩnh viễn chỉ là anh em.”

Khấu cún con trầm tư một lát, nhìn mấy người Thẩm Tinh Vĩ: “Chúng ta quen nhau ư?”

Thẩm Tinh Vĩ: “Có lợi ích cái là trở mặt ngay, vợ mày mới là vợ, anh em chỉ là người ngoài thôi.”

Khấu cún con :)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện