Chuyện này không bao lâu được truyền tới tai Khấu Hưởng, đương nhiên, phiên bản sau khi trải qua não của thẳng nam Bùi Thanh, đã biến thành Tống Mạt và Dương Chi là đôi chị em thân thiết, Tống Mạt vì muốn cứu vãn quan hệ, đưa cho Dương Chi một bộ mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ, Dương Chi vui vẻ nhận lấy, hai người lại tay trong tay đi WC.

Mối quan hệ giữa hai cô gái nông hay sâu, chỉ cần xem hai người đó có cùng đi WC hay không, nếu ngoài miệng xưng chị em, nhưng chưa từng cùng đi WC, vậy thì chỉ là tình chị em nhựa thôi.

Rốt cuộc Dương Chi và Tống Mạt có cùng đi WC hay không, đương nhiên không thể kiểm tra được, nhưng từ trong miệng Bùi Thanh nói, tình chị em thân thiết của hai người đúng là khiến người khác cảm động.

Bên sân bóng rổ, Thời Tự cười lạnh một tiếng, không nói một lời.

Nhưng Khấu Hưởng sau khi nghe thấy Tống Mạt tặng quà cho Dương Chi, anh mở miệng hỏi: “Thứ gì, bao nhiêu tiền?”

“Mỹ phẩm dưỡng da.” Bùi Thanh nói: “Nghe bọn con gái nói, hình như hơn hai ngàn.”

“Ờ.”

Thẩm Tinh Vĩ nói: “Hoa khôi Tống thật hào phóng, tao cũng muốn làm chị em tốt của cô ấy.”

Thời Tự tiếp tục cười lạnh, trợn mắt: “Tên thẳng nam thối.”

“Nói ai đấy!”

“Nói các anh đấy, tên thẳng nam thối.”

“Con nhóc chết tiệt kia, ba ngày không ăn đòn là ngồi lên đầu người khác đấy hả.” Thẩm Tinh Vĩ giơ tay ra vẻ muốn đánh Thời Tự, cơ thể Thời Tự nhanh nhẹn như một cô mèo, chạy trốn ra sau lưng Bùi Thanh: “Anh dám nói anh không phải thẳng nam không?”

“Ông đây không phải thẳng nam.”

Lúc này ngay cả Bùi Thanh cũng cười: “Lúc nào thì cong thế.”

Bấy giờ Thẩm Tinh Vĩ mới nhận ra không ổn: “Được đấy, dám tính kế tôi.”

Thời Tự hừ một tiếng: “Ai bảo anh ngốc, anh thật sự cho rằng con gái cứ tặng quà cho nhau là chị em thân thiết ư?”

Khấu Hưởng quay đầu lại: “Không thì thế nào.”

“Nói cho cậu biết, càng là chị em tốt, quan hệ càng thân thiết, ngoại trừ mấy ngày sinh nhật gì đó, căn bản sẽ không tặng quà xa xỉ, bình thường san sẻ đồ ăn vặt ăn cho nhau, hoặc cùng nhau xem phim mới phải.” Thời Tự dựa vào lưng Bùi Thanh ngồi xuống, hừ lạnh nói: “Không duyên không cớ lại tặng quà, còn đưa trước mặt cả lớp, không nhận tức là không cho Tống đại tiểu thư mặt mũi, nhận tức là Dương Chi suy nghĩ hạn hẹp, ham lợi nhỏ, chọn như thế nào, Tiểu Chi Nhi cũng là người khó xử.”

Thẩm Tinh Vĩ nghe thế thì kinh ngạc: “Có thể… Các cô ấy không phải bạn tốt sao?”

“Tôi nói này, quan hệ giữa con gái rất phức tạp.”

Mấy người cảm thán lại không phát hiện, sắc mặt Khấu Hưởng càng thêm âm tối tăm.

Buổi tối, WeChat của Tống Mạt nhận được lời mời thêm bạn mới, tên WeChat là Caesar.

Cô ta hưng phấn gửi tin nhắn trong hội chị em: Khấu Hưởng vừa mới thêm tớ.

Ngay sau đó mấy cô gái làm ầm ĩ lên:

“Cậu ấy thêm cậu! Chủ động!”

“Wow, có hy vọng rồi.”

“Nói gì thế, hai người bọn họ người vẫn luôn có hy vọng, rốt cuộc Khấu Hưởng cũng chịu chủ động.”

“Hì hì hì, chúc mừng Mạt Mạt.”

Tống Mạt vui vẻ thêm anh, sau đó gửi một cái sticker hình con thỏ đáng yêu sang.

Không đến một phút, Khấu Hưởng gửi tin nhắn cho cô ta, là một thông báo chuyển khoản ——

3000.

Tống Mạt hoàn toàn sửng sốt.

Lời nhắn thêm trên tin chuyển khoản là: Mỹ phẩm dưỡng da, không biết bao nhiêu tiền, thiếu thì nói cho tôi, thừa không cần trả.

Không một câu giải thích, giải thích vì sao anh muốn giúp Dương Chi trả số tiền này.

Tống Mạt ớn lạnh từ bàn chân lên đến cột sống, tay nắm chặt điện thoại, làn da siết đến trắng bệch.

Thông báo tin nhắn nhóm trong WeChat nhảy ra liên tục.

“Tình hình thế nào rồi!”

“Khấu Hưởng có tỏ tình hay không!”

“Nào có nhanh như vậy, nhất định đang thả thính.”

“Hưng phấn hưng phấn, đêm nay tớ không ngủ được mất.”

“Đâu phải cậu, hưng phấn cái gì.”

“Tớ vui vẻ thay Mạt Mạt mà!”

Tống Mạt nhận tiền chuyển khoản của Khấu Hưởng, không thể không tiếp nhận, giống như cô ta không trâu bắt chó đi cày ép Dương Chi phải nhận bộ mỹ phẩm dưỡng da Estee Lauder kia, cô ta không có lựa chọn nào khác, bởi Khấu Hưởng nhất định sẽ còn tìm cô ta, nếu có tiếp, chỉ sợ cũng không đơn giản là trả tiền như vậy.

Tống Mạt là một cô gái kiêu ngạo.

Sau khi nhận chuyển khoản, cô ta soạn tin, gửi cho Khấu Hưởng một tin nhắn: Đã trễ thế này rồi cậu còn chưa ngủ ư【 chớp mắt 】.

Nhưng đáp lại là ——

Bạn không phải là bạn của đối phương, không thể gửi tin nhắn.

Anh đã xóa cô ta! Hội chị em trong WeChat còn đang ầm ĩ, Tống Mạt bực bội rời khỏi WeChat, mất hai phút bình tĩnh lại, sau đó đăng nhập vào WeChat lần nữa, gửi tin nhắn vào nhóm ——

“Đừng đoán mò, mau ngủ đi, ngủ ngon 【 ngượng ngùng 】”

“Hy vọng quá.”

“Hì hì hì, chúc mừng nhé Mạt Mạt.”

*****

Buổi tập luyện aerobic dần đi vào quỹ đạo, Dương Chi nắm bắt nhịp điệu âm nhạc rất tốt, so với mấy người trong đội, động tác của cô còn đúng nhịp hơn nhiều, nhưng vì vừa mới bắt đầu tập luyện, dáng người thiếu vẻ mềm mại. Song cô lại chăm chỉ, cần cù bù thông minh.

Cô nhảy aerobic, cơ thể mảnh mai tựa như một con linh dương trẻ tràn ngập sức sống.

Tống Mạt nhìn cô, ánh mắt gợn sóng.

Một người cô gái trẻ chưa từng trải đời nếu ghen ghét một cô gái khác, đơn giản chỉ là nhan sắc, tài năng và đàn ông.

Lúc Dương Chi mới đến, trông rất bình thường, kết bím tóc, khó mà che dấu vẻ quê mùa, bởi vì tự ti mà không có khí chất, cô ta căn bản không để cô vào mắt.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô lại thay đổi một cách vô tri vô giác, đến một ngày chợt phát hiện ra, cô đứng trước mặt, tựa như một bông hoa lan im lặng nở rộ, mang một tư thái hoàn toàn khác…

Rắn độc trong lòng Tống Mạt, dần dần phun nọc.

“Dương Chi, tại sao động tác này cậu vẫn không làm tốt thế.”

“Nếu không cậu đứng bên cạnh luyện đi, luyện tốt rồi vào nhảy với mọi người.”

“Dương Chi, nghiêm túc một chút, sắp phải tổng duyệt rồi, nếu luyện không tốt, sẽ không thể lên sân khấu.”

Nụ cười của Tống Mạt luôn ấm áp như gió xuân, tự nhiên hào phóng.

Dương Chi đi ra một góc, nhìn kỹ động tác, từng bước từng bước, cố gắng làm đến trạng thái hoàn hảo nhất.

Bên cạnh có hai bạn nữ, vừa ép chân vừa nói chuyện.

“Tối qua Khấu Hưởng thêm WeChat của Mạt Mạt đấy.”

“Nghe Mạt Mạt nói, có vẻ hai người trò chuyện cũng không tệ.”

“Mạt Mạt thích Khấu Hưởng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.”

“Hai người bọn họ siêu xứng đôi!”

Xứng đôi.

Chữ này Dương Chi thường xuyên nghe thấy được từ mẹ, theo một cách nói khác, gọi là môn đăng hộ đối. Mẹ cô nói, con gái không thể gả thấp, nhưng cũng tuyệt không thể trèo cao, bởi kinh tế không bình đẳng, người phụ nữ sẽ không có tiếng nói trong nhà, để đàn ông nuôi dưỡng, đừng nhìn hiện tại anh ấy cưng chiều con, sau này sắc phai tình nhạt, con cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đứa con.

Đây tuyệt đối không phải cuộc hôn nhân lý tưởng.

Cả đời mẹ cô cũng không có được tấm chồng như ý, bà hy vọng hôn nhân của Dương Chi không có khuyết điểm.

Con nhất định phải trở nên thật ưu tú, sau đó nỗ lực tìm kiếm một nửa xứng đôi vừa lứa với con.

Dương Chi nhìn Tống Mạt, cô ta thật sự ưu tú, có được tất cả những thứ khiến các cô gái khác phải ghen ghét, gia thế, nhan sắc, bạn bè, tài năng…

Có người sinh ra đã ở trong vũng bùn, mà có một số người, từ nhỏ đã được bao sự chiều chuộng.

Thế giới này chưa bao giờ công bằng.

Buổi sáng khi Dương Chi vứt cái hộp Estee Lauder kia đi, đúng lúc Khấu Hưởng từ trên tầng đi xuống. Anh trơ mắt nhìn cô ném nó vào túi rác màu đen, chuẩn bị cầm ra ngoài vứt, lại không nói một lời.

Không thích thì vứt, thế này đã là gì, chỉ 3000 tệ mà thôi.

“Anh Khấu Hưởng, buổi chiều tổng duyệt, anh có tới xem không?” Dương Chi ngẩng đầu hỏi Khấu Hưởng, thấy anh không mấy hứng thú, cô lại bổ sung: “Không tới cũng không sao.”

Cô siết chặt túi rác màu đen trong tay, vì chột dạ mà không dám ngẩng đầu.

Chột dạ cái gì, cô cũng không biết.

“Để xem tôi có thời gian hay không đã.” Anh kéo cổ áo, thờ ơ nói.

*****

Sau khi tan học, Dương Chi và mấy người Tống Mạt đi vào sân bóng rổ tổng duyệt.

Lúc thay quần áo trong phòng thay đồ nữ, Dương Chi chậm chạp không chịu đi ra. Tống Mạt gõ gõ cửa phòng cô: “Dương Chi, thay xong chưa?”

“Xong ngay đây.”

Dương Chi mặc bộ đồ nhảy vào, cảm giác không được tự nhiên. Bộ aerobic này bó sát người, phác hoạ dáng người hoàn hảo của cô, nhưng… Có cái kia.

May mà hôm nay cô mặc áo lót thể thao, không có gọng nâng, nếu không thật sự xấu hổ gần chết.

Dương Chi lấy bọc ngực đàn hồi trong túi ra, cố đè ép bẹp xuống, lúc này mới đi ra ngoài.

Bộ ngực vẫn dễ thấy, nhưng không còn khoa trương. Tống Mạt liếc cô một cái, mặt không đổi sắc nói: “Mọi người phải nâng cao tinh thần, lát nữa có giáo viên phụ trách văn nghệ đến đây xem thành quả luyện tập của chúng ta, mọi người phải có trạng thái tốt nhất đấy.”

“Không thành vấn đề!”

“Yên tâm đi Mạt Mạt.”

Đội cổ động viên mặc áo T shirt và váy ngắn đi vào sân bóng rổ, toàn bộ các bạn nam đang đánh bóng rổ đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía các cô, hò hét âm ĩ.

Dương Chi đi cuối cùng, cố gắng làm bản thân không quá nổi bật. Từ tiếng bàn tán của các bạn nữ xung quanh, cô nâng mắt, chợt nhìn thấy Khấu Hưởng đang ngồi trên khán đài đối diện, anh đang nói chuyện với một bạn nam mặc đồ thể thao màu xanh, ánh mắt như có như không nhìn sang phía cô.

Màn nhảy aerobic không đến năm phút, nhanh chóng kết thúc, cả quá trình Dương Chi đều vô cùng cố gắng, cố gắng nhảy thật tốt.

Sau khi kết thúc, trong phòng thay quần áo, Dương Chi nghe thấy các bạn nữ ríu rít bàn tán ——

“Tớ chú ý tới, cả quá trình Khấu Hưởng đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Mạt Mạt đấy.”

“Cậu có chắc chắn cậu ấy đang nhìn Mạt Mạt không.”

“Tất nhiên, dù sao cũng không thể là người phía sau Mạt Mạt…”

Thấy Dương Chi đi ra, các cô gái lập tức ngừng câu chuyện. Trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng, thay sang quần áo thường, đi ra khỏi phòng thay đồ.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Khấu Hưởng đang dựa vào tường, mấy người Thẩm Tinh Vĩ huýt sáo với Dương Chi, ra sức vỗ tay: “Lợi hại lợi hại.”

“Quả thật đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành!”

Dương Chi liếc bọn họ, cười nói: “Không đến mức đấy đâu, cũng đừng dùng thành ngữ linh tinh.”

Lúc này, Tống Mạt và hội chị em cũng đi ra, nhìn thấy Khấu Hưởng, các cô gái vội vàng truyền ánh mắt cho nhau, đẩy đẩy Tống Mạt.

Tống Mạt đỏ mặt.

Lúc này, Khấu Hưởng đi tới, giơ cốc trà sữa lên, hướng đưa trà sữa, là Tống Mạt.

Các cô gái liên tục đẩy Tống Mạt: “Mau nhận đi!”

Nhưng mà, Tống Mạt không nhận. Dương Chi đứng sau cô ta đi ra, mặt không cảm xúc, nhận ấy.

Các cô gái phía sau choáng váng, ríu rít bàn tán.

“Cảm ơn nhé.”

Khấu Hưởng khẽ cười một tiếng: “Đi trước đây.”

Dương Chi gật đầu, chột dạ, không dám nhiều lời.

Khi Dương Chi rũ mắt, nhìn thấy rõ tay Tống Mạt đang nắm chặt bên quàn, khớp xương trên mu bàn tay trắng bệch.

Giống như cô khi nhận được “Món quà” hôm đó.

*****

Buổi tối Khấu Hưởng về nhà, thấy Dương Chi đang ngồi ngay ngắn trên bàn học, cúi đầu làm bài tập, ánh đèn ấm áp phủ lên khuôn mặt nhỏ thanh túc của cô.

Thấy anh trở về, cô chỉ vào đàn ghi-ta hỏi: “Tôi có thể đàn không?”

“Tất cả đồ đạc trong phòng tôi thích chơi thì cứ chơi, không phải đợi tôi về rồi trưng cầu ý kiến của tôi đâu.”

Anh vừa nói vừa lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Dương Chi “Ừ” một tiếng, vội vàng chạy tới ôm đàn ghi-ta, thoáng sung sướng.

“Đúng rồi, cảm ơn cốc trà sữa hôm nay của anh.” Dương Chi tùy tiện gảy một cái, giống như cùng cô cảm ơn.

Khấu Hưởng giơ quần áo trong tay lên: “Tôi đi tắm đã.”

Dương Chi bỗng nhiên buông đàn ghi-ta: “Anh Khấu Hưởng, hôm nay tôi bảo anh tới, là có ý đồ…”

Khấu Hưởng nhìn cô, cô mím môi, hàng mi dài rủ xuống quét qua mí mắt, vẻ mặt hơi mâu thuẫn.

“Tôi biết.”

“Anh biết?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Khấu Hưởng bâng quơ nhún vai: “Bảo tôi đến đưa nước cho cô, đúng không.”

“Không chỉ là đưa nước…”

Còn muốn cho người nào đó, hoặc để người nào đó nhìn thấy…

“Cho dù cô không mở miệng, tôi cũng sẽ đến, Thẩm Tinh Vĩ hẹn tôi chơi bóng.” Khấu Hưởng thuận tay sờ lên gáy cô: “Trà sữa uống có được không?”

“Uống được, nhưng quá ngọt.”

“Cô thích ngọt không?”

“Không quá quen, trước đây tôi rất ít ăn đồ ngọt.”

“Sẽ dần quen thôi.”

Dương Chi cảm thấy có lẽ anh đang ám chỉ gì đó, lúc này, Khấu Hưởng đột nhiên mở miệng: “Có một vấn đề, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô.”

Dương Chi dự cảm được gì đó, hơi hoảng hốt: “Anh hỏi đi.”

“Cô phải đồng ý trước, không được tức giận.”

“Không tức giận.”

Ánh mắt Khấu Hưởng dời xuống, nhìn chăm chú vào bộ ngực hơi phồng lên của cô: “Cái kia của con gái các cô… Cũng có thể tự kiểm soát, biến lớn rồi lại thu nhỏ sao?”

Dương Chi:……

Cô thật sự muốn đập ghi-ta vào đầu anh! Vấn đề ngốc nghếch gì vậy!

Khấu Hưởng lập tức ồn ào: “Cô đã đồng ý không tức giận rồi!”

“Không thể!” Dương Chi quay người đi, che ngực lớn tiếng trả lời anh: “Không thể không thể!”

Đâu phải bọt biển, cái gì mà biến lớn rồi lại biến nhỏ! Ngốc nghếch!

“Ồ.” Khấu Hưởng gật gật đầu: “Tôi đi tắm đây.”

Buổi tối, Dương Chi cởi áo lót thể thao ra, vuốt ngực của mình, đứng trước gương, thử nâng lên.

Thật ngốc, nâng lên là lớn, thả xuống là nhỏ, anh có biết nghĩ không thế.

Nhưng hôm nay lúc nhảy cô mặc áo lót thể thao, cộng thêm áo bó ngực, ấn chặt nó xuống đúng là nhỏ hơn rất nhiều.

Nghĩ đến tên kia chứa nghi ngờ này trong đầu, mặt Dương Chi đỏ lên, đổ ập xuống giường, dùng gối che mặt lại.

Hết chương 30
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện