Dương Chi bước ra khỏi căng tin, ánh nắng chói chang làm loé mắt, trong tay cô cầm một chai nước khoáng chưa mở nắp.

Cho dù thế nào, hôm nay Khấu Hưởng cũng đã giải vây giúp cô, trong lòng Dương Chi rất biết ơn, tuy vẫn phải dựa vào chút thông minh. Nếu anh có thể không học thuộc, mà dựa vào chính suy nghĩ của mình để giải đề, Dương Chi sẽ càng vui vẻ.

Đã đọc qua là không quên, thật sự không phải ai cũng có thể làm được.

Bây giờ nhất định Khấu Hưởng đang chơi bóng rổ trên sân đến mướt mát mồ hôi, trước đây chưa bao giờ Dương Chi đưa nước cho Khấu Hưởng lúc chơi bóng. Cô cảm thấy, đứng bên sân bóng nhìn các bạn nam chơi bóng, chờ bọn họ đánh xong, đưa nước tới, thật khờ.

Không có pháp luật nào quy định, con gái nên trở thành người xem của con trai.

Nhưng hôm nay, cô coi như có qua có lại một lần.

Vừa mới rẽ vào khu dạy học, bên hoa viên nhỏ truyền đến một tiếng huýt sáo, Dương Chi quay đầu lại, nhìn thấy Từ Gia Mậu đang nghiêng người dựa vào thân cây, vẫy vẫy tay với cô.

Dương Chi vốn không định để ý đến cậu ta, ai ngờ cậu ta lại đi thẳng tới chỗ cô: “Dương Tiểu Chi, chào buổi chiều.”

“Có việc gì không?” Dương Chi kiên nhẫn quay đầu lại hỏi.

“Tai nghe đẹp đấy.” Cậu ta nhìn dây nghe màu đen từ vành tai mềm mại và sợi tóc đen nhánh kéo xuống, duỗi tay lấy đi, lại bị Dương Chi nghiêng người tránh thoát.

Từ Gia Mậu nhếch miệng cười: “Đắt lắm nhỉ.”

“Không đắt.” Dương Chi trả lời.

Từ Gia Mậu cười như không cười nói: “Tôi biết nhìn đồ.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì!” Dương Chi đột nhiên quay đầu, ánh mắt hừng hực lửa giận.

“Tâm sự tí thôi mà, dù sao cậu với Khấu Hưởng cũng tốt như vậy.” Cậu ta cười cười: “Hiện tại mọi người đều nói Caesar là bại tướng dưới tay Mon, trên sân khấu battle không hát được, thẹn quá hoá giận ra tay đánh người, đây là lịch sử đen tối mà cậu ta không xoá đi được.”

“Cậu ấy không phải bại tướng dưới tay cậu!” Dương Chi gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Buổi tối hôm đó, cậu là người phạm quy trước!”

“Dương Tiểu Chi, không hiểu battle đừng nói bậy, diss không phải phạm quy.” Cậu ta nhìn cô, bình thản nói: “Dùng tay không dùng miệng, đấy mới là phạm quy.”

Dương Chi không hiểu mấy thứ này, không thể bao biện, chỉ có thể nói: “Caesar không phải bại tướng dưới tay bất cứ ai.”

“Cậu thật sự rất tin tưởng cậu ta nhỉ.” Từ Gia Mậu nói: “Có thể nhìn thấy cậu ta cũng rất che chở cậu.”

“Tôi cũng có thể nhìn thấy cậu rất ghen ghét cậu ấy.” Dương Chi nhìn chằm chằm Từ Gia Mậu, gằn từng chữ một.

Từ Gia Mậu cười lạnh một tiếng: “Tôi có gì mà phải ghen ghét với cậu ta.”

“Tôi không biết.” Dương Chi lắc đầu: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của cậu, cậu ghen ghét cậu ấy.”

Trong lòng Từ Gia Mậu như bị đâm thủng, sắc mặt cậu ta bỗng nhiên lạnh lùng: “Hip-hop không phải thứ mà phú nhị đại như cậu ta có thể thấu hiểu, hip-hop là âm nhạc của người thấp hèn, đau khổ, trút giận, bùng nổ và giãy giụa… Chỉ dựa vào tài năng là không đủ, người như cậu ta, được bố mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đâu biết đau khổ là gì, trong giới lúc này, cái tên Caesar thật sự quá chói tai, chờ xem, tôi nhất định sẽ hủy diệt cái tên này trong giới Hip-hop.”

Dương Chi rũ mắt, lắc đầu, cô không biết linh hồn của hip-hop, nhưng cô biết, âm nhạc tuyệt đối không nên là đau khổ, bởi vì nó chạm tới linh hồn, xoa dịu trái tim mọi người.

Khi Từ Gia Mậu đi ngang qua cô, tiện tay lấy chai nước khoáng trong tay cô, cười với cô: “Người nghèo không mua nổi nước khoáng, cảm ơn.”

“Này.”

Khi Dương Chi phục hồi lại tinh thần, Từ Gia Mậu đã đi xa.

*****

Tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây to, rải rác toàn bộ sân thể dục, kêu đến rung màng nhĩ.

Mấy chàng trai mặc đồng phục bóng rổ mặc đỏ tươi bắt mắt, ngồi dưới tán cây tránh nóng, Bùi Thanh chơi B-box, những người khác chơi freestyle.

Nói đến freestyle, Khấu Hưởng tuyệt đối là thiên tài trong phương diện này, anh nhớ quá nhiều từ vần, cho một giai điệu tùy ý, bất kể ở đâu bất kể chủ đề gì, anh đều có thể tự do phát huy, lời ra làm người khác kinh ngạc.

Trước mắt, còn chưa có ai có thể freestyle PK thắng Khấu Hưởng, đương nhiên ngoại trừ trận đối chiến với Mon.

“Đã điều tra xong.” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Mon, trước đây là đại ca của trường Mười Ba, nhà rất nghèo, nhưng lại có một bà mẹ trẻ trung xinh đẹp.”

Khi cậu nói chuyện cũng mang theo tiết tấu flow.

“Bố mất sớm, mẹ gả cho người giàu có, cậu ta lăn lộn với bọn chợ búa, dân xã hội.” Thẩm Tinh Vĩ tiếp tục nói: “Tính tình nóng nảy, không hợp ý là ra tay đánh người, có khi còn đánh nhau thay ăn cơm, nghe nói tới được trường trung học trực thuộc, hoàn toàn dựa vào “bố” của cậu ta giúp đỡ.”

“Quan trọng là, thành tích còn có thể tốt như vậy.” Bùi Thanh tỏ vẻ không phục với chuyện này: “Thi cuối kỳ tao nhất định phải vượt nó.”

Thẩm Tinh Vĩ cười cười: “Mày nên đè em gái Tô xuống dưới trước đi đã.”

Nhắc tới Tô Bắc Bắc, sắc mặt Bùi Thanh hơi mất tự nhiên, dời mắt: “Đừng nói tao còn chưa đẩy được cô ấy xuống, cô ấy cũng đã dự tính mưu sát tao như thế nào rồi, nếu tao thật sự vượt lên thứ hai, có khi hôm sau đến lớp sẽ bị dao bay đến chém trúng, chết bất đắc kỳ tử.”

Thẩm Tinh Vĩ cười ha ha: “Thằng hâm, mày thật sự cho rằng cô ấy tiếp cận mày là vì muốn làm mày rớt hạng ư?”

“Tóm lại cũng không thể là thích ông đây được.” Bùi Thanh mắng: “Cái đồ thẳng nữ sắt thép kia, cô ấy mà thích đàn ông á.”

“Nói người ta là thẳng nữ sắt thép cũng không nghĩ lại bản thân mình…” Thẩm Tinh Vĩ mắng một tiếng: “Thẳng nữ sắt thép với thẳng nam sắt thép, hai đứa mày ở bên nhau, nhất định có trò vui.”

“Ha ha.”

Thẩm Tinh Vĩ mặc cậu ấy, quay đầu nhìn Khấu Hưởng: “Kì thi khảo sát chung, A Hưởng chuẩn bị vào học lớp nào?”

Bóng rổ xoay hai vòng trên đầu ngón tay Khấu Hưởng, lăn xuống, anh bình tĩnh nói: “Không đi đâu cả.”

Thẩm Tinh Vĩ bất đắc dĩ nói: “Số phận do trời chứ không do mình, nếu thi không nằm trong top 30, vậy thì đành phải thu dọn đồ đạc cuốn gói mà đi thôi, đừng cười tao, mày cũng thế, đừng nói mày tên Caesar, cho dù mày tên Cleopatra VII, thế cũng không được.”

“Tao có gia sư mà?” Khoé miệng Khấu Hưởng thoáng cong lên..

Thẩm Tinh Vĩ phát hiện, nhắc tới Dương Chi, ánh mắt anh trở nên vô cùng dịu dàng.

“Gia sư của mày có thể thi giúp mày chắc?” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Sớm biết có nhiều chức năng như thế tao đã mời gia sư về rồi.”

“Về đây.” Khấu Hưởng đứng dậy rời đi.

“Sớm thế?” Thẩm Tinh Vĩ gọi anh lại: “Còn chưa vào tiết mà.”

Khấu Hưởng đút tay trong túi, kéo dài bước chân lười biếng: “So với ở đây nằm mơ giữa ban ngày, không bằng về học thuộc thêm hai đề.”

Thẩm Tinh Vĩ:……

Trí nhớ tốt thì sao, có bản lĩnh thì mày học thuộc hết tất cả tài liệu học đi xem nào! Bùi Thanh đột nhiên dừng B-box, cách đó không xa, Từ Gia Mậu đi tới, tay cầm một chai nước khoáng, lúc la lúc lắc: “Mấy người, chơi bóng không?”

“Chơi bóng gì, không bằng làm trận battle.” Thẩm Tinh Vĩ cười lạnh nói: “Mon, được xưng là đứng thứ nhất băng đảng hát rap.”

Từ Gia Mậu cười nhạt: “Sao nào, buổi tối hôm đó, Caesar còn chưa bị đánh phục?”

Khấu Hưởng xoay người, bình tĩnh nói: “Phải xem là thua kiểu gì đã, nếu cậu nói đến khua môi múa mép, vậy thì cậu còn kém xa lắm…”

Khóe mắt anh cong lên, kéo theo vết sẹo bên dưới cũng cong cong: “Nếu cậu nói đến nắm đấm, những lời này tôi mới là người nên hỏi lại, bị tôi đánh có phục không.”

Bây giờ trên trán Từ Gia Mậu vẫn còn vết khâu, đấy là kiệt tác của Khấu Hưởng.

Thẩm Tinh Vĩ hất cằm, nói: “Tên nhóc thối, trường trung học trực thuộc là địa bàn của bọn tôi, khuyên cậu đừng làm gì quá đà, nếu không cho dù “bố” cậu có lợi hại đến đây, ông đây cũng có biện pháp làm cậu vào đứng ra quỳ đấy!”

Gốc gác thành phố, có quyền có thế, không cần quan tâm.

Giơ tay là có thể sờ đến trời cao.

Sắc mặt Từ Gia Mậu đột nhiên trở nên rất xấu, cậu ta im lặng một lúc, giơ chai nước khoáng trong tay lên: “Không chơi bóng thì thôi, phí công Dương Tiểu Chi mua nước cho tôi rồi, về lớp làm bài đây, sắp thi khảo sát đầu lớp 12 rồi, biết đâu tôi còn chưa quỳ ra ngoài, người nào đó cũng đã bị đuổi ra khỏi lớp 3.”

Cậu ta vừa dứt lời, Khấu Hưởng ném bóng đi, lập tức bước về phía cậu ta, vô cùng tức giận.

“Caesar!” Mấy người Thẩm Tinh Vĩ thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy lên ngăn cản Khấu Hưởng: “Đừng kích động.”

“Cậu ta cố ý chọc tức mày đấy, đừng mắc mưu.”

“Cút ngay.” Giọng anh lạnh lẽo đến độ đóng băng.

Lúc này, mấy người Thẩm Tinh Vĩ tuyệt đối không thể tránh ra, nếu không thật sự sẽ toi mạng, Khấu Hưởng mà tức giận ra tay không biết nặng nhẹ, như thế là trúng kế của Từ Gia Mậu rồi.

Từ Gia Mậu nhìn Khấu Hưởng phẫn nộ, cười lạnh một tiếng, cầm chai nước khoáng về lớp.

Dương Chi mua nước lần nữa rồi quay về, lại phát hiện Khấu Hưởng đã không còn ở sân thể dục, trong lớp cũng không có ai, không biết mấy tên thối kia lại lêu lổng đi đâu rồi.

Từ Gia Mậu ngồi bên làm bài, thấy cô trở về, vẫy tay với cô: “Lại đây, giảng giúp tôi bài này.”

Dương Chi không tình nguyện đi tới, đọc lướt qua đề bài, nói: “Đề này không khó mà.”

“Tự dưng mắc kẹt.” Từ Gia Mậu cau mày, đẩy giấy nháp chằng chịt phần tính toán cho cô xem, khiêm tốn xin hướng dẫn.

Không giống như đang cố tình kiếm chuyện.

Dương Chi dứt khoát ngồi xuống, sau khi đọc kỹ đề, giảng lại bước làm cho cậu ta.

Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, nhóm người Thẩm Tinh Vĩ tràn ngập mùi thuốc lá đi vào lớp, Khấu Hưởng vừa nhấc đầu đã trông thấy Từ Gia Mậu ngồi cạnh Dương Chi.

Dương Chi nghiêng người ghé vào bàn cậu ta, chăm chú tính toán trên giấy nháp, tay cậu ta lại không yên phận nắm một lọn tóc đen nhánh của cô nghịch.

Da đầu Khấu Hưởng căng lên.

Anh và Từ Gia Mậu giống như thiên địch, kiểu gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp.

Cho nên khi Khấu Hưởng trực tiếp xách ghế sắt hùng hổ đi về phía Từ Gia Mậu, giơ ghế lên, đột nhiên đập vào lưng cậu ta, Từ Gia Mậu đã sớm đề phòng, nghiêng người, tránh thoát đòn tấc công trí mạng của anh.

Nhưng lối đi rất hẹp, cậu ta vẫn không thể hoàn toàn né tránh, góc ghế sắc nhọn cắt vào cánh tay, phụt một cái, từng giọt máu như hổ phách bắn ra.

Đương nhiên Từ Gia Mậu cũng không phải kẻ đáng thương chịu người khác ức hiếp, bấy giờ cậu ta nhấc chân lên đá, đá vào bụng Khấu Hưởng, Khấu Hưởng ngã ngửa vào dãy bàn đằng sau.

Sắc mặt cậu ta hung ác, ánh mắt tàn nhẫn.

Từ Gia Mậu không giống nhóm Khấu Hưởng, bình thường có ầm ĩ lợi hại đến đâu cũng có giới hạn.

Cậu ta thì không.

Từ Gia Mậu thuận tay rút con dao gấp trong túi ra, “Vút” một cái mở ra.

“Hôm nay bố mày sẽ dạy mày làm người.”

Vừa dứt lời, sắc lạnh chợt lóe, Từ Gia Mậu đâm xuống cánh tay Khấu Hưởng.

Biến cố xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, có bạn nữ nhìn thấy dao sợ tới mức hét lên. Ngược lại người cách bọn họ gần nhất là Dương Chi phản ứng đầu tiên, cô đột nhiên lao vào người Khấu Hưởng bên người, cố gắng dùng thân thể nhỏ nhắn của mình che chắn cho anh.

Khấu Hưởng không kịp phản ứng, xoay người che cho Dương Chi, tiện tay cầm tập tài liệu trên bàn, ném về phía Từ Gia Mậu.

“Roẹt”, tiếng lưỡi dao rạch vào giấy giòn vang.

Dương Chi và Khấu Hưởng lao đến cuối lớp, còn nhát chém kia của Từ Gia Mậu rơi vào khoảng không, chém rách sách vở của một bạn nào đấy.

Từ Gia Mậu sầm mặt, đi tới chỗ Khấu Hưởng.

Dương Chi không biết mình lấy được sức mạnh từ đâu, cô che chắn Khấu Hưởng ở phía sau gào to một tiếng với Từ Gia Mậu: “Cút ngay!”

Tiếng gào xé giọng này thật sư làm Từ Gia Mậu dừng bước.

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới, một cô gái bình thường trông nhu nhược yếu đuối lại có những lúc hung bạo như thế.

Cô hung hăng trừng cậu ta, tròng mắt hằn tia máu.

Chuyện đánh nhau, một tiếng trống là thêm lòng can đảm, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống can đảm cạn kiệt, trận chiến này chỉ là bộc phát, cơ bản không có gì đáng đánh.

Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh nhanh nhẹn đóng cửa lớp vào trước.

“Sắp vào tiết rồi, hai người có thể ngừng lại không?”

Khấu Hưởng và Từ Gia Mậu lạnh mặt nhìn nhau, tay Khấu Hưởng cầm ghế, Từ Gia Mậu vuốt dao nhỏ, không ai nhường ai.

“Nếu nghĩ kỹ lại chuyện này thì không đáng phải vậy.” Bùi Thanh đi tới, đè cánh ray Khấu Hưởng, lý trí phân tích: “Nếu ầm ĩ đến văn phòng, bọn mày biết hậu quả là gì rồi chứ.”

Dương Chi nắm chặt cổ tay Khấu Hưởng, nhiệt độ cơ thể anh rất cao, bên dưới là cơ bắp phồng lên, rất cứng.

“Anh đã từng đồng ý với tôi rồi.”

Tiếng gào vừa rồi dường như đã tiêu hao hết sức lực của cô, giọng cô khản đặc.

Ánh mắt Khấu Hưởng dần dần dịu đi, một cảm xúc khác len lỏi vào trong tim anh, quấn quanh, anh chỉ muốn hung hăng ấn cô gái này vào trong lòng ngực mình.

Một khi đàn ông đã mềm lòng, họ sẽ không thể tàn nhẫn được.

Khi Khấu Hưởng ném ghế xuống, Từ Gia Mậu cũng thu dao, trở về chỗ ngồi của mình.

Hai người làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hết thảy, trở về gió êm sóng lặng.

Vào lúc Dương Chi sắp buông Khấu Hưởng ra, anh lại đột nhiên cầm tay cô.

Bóp thật mạnh.

Hết chương 38
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện