Tối nay không có ánh trăng, tắt đèn, bóng tối dày đặc phút chốc tràn vào phòng. Dương Chi đặt tài liệu đọc thêm ở bên giường, sau đó tắt đèn, chui vào trong chăn.

Cô ngủ không được sâu, trong bóng đêm vô biên, một tiếng động nhỏ, truyền rất rõ vào tai.

Ngoài cửa, có tiếng bước chân.

Không lấy làm lạ, buổi đêm trong nhà vẫn thường xuyên có người đi lại. Dương Chi không quá để ý, mãi cho đến khi cô nghe thấy bước chân kia dừng lại trước cửa phòng cô.

Ngay sau đó, cửa phòng phát ra một tiếng “Kẽo kẹt” rất nhỏ.

Cửa phòng kho giống với cửa sổ, không thể đóng chặt. Tiếng “Kẽo kẹt” này làm cô giật mình tỉnh lại.

Dương Chi nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn lên trước người hô to: “Ai đấy!”

Người đó hoảng sợ, lảo đảo rời khỏi phòng.

Bóng dáng chạy trối chết trong bóng đêm kia, Dương Chi nhìn rất rõ, chính là tên em họ lưu manh Hoàng Thiên Thần của cô.

May mà không ngủ sâu, nếu không chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Dương Chi vội vàng rời giường, đẩy một cái tủ dựa tường đến cánh cửa, chắn lại cửa phòng không thể khóa, nhưng vẫn không ngủ yên.

Hôm nay là cuối tuần, Dương Chi lại dậy từ rất sớm, sau khi tỉnh dậy lại vất vả kéo chiếc tủ trở về chỗ cũ.

Lúc ăn sáng, cô hai Lý Quế Chi cằn nhằn than vãn, không biết nửa đêm cô còn làm cái gì trong phòng, cứ vang lên rầm rầm.

Dương Chi nghiêng đầu nhìn về phía em họ Hoàng Thiên Thần, cậu ta chớp chớp mắt với cô, cười một cái vô cùng ẩn ý mà đểu cáng.

Dương Chi thật sự không thể nhịn được nữa, đập “Bộp” chiếc đũa trong tay xuống bàn, nói với vợ chồng cô hai: “Tối hôm qua Hoàng Thiên Thần vào phòng cháu.”

Có vẻ Lý Quế Chi cũng không quan tâm, vừa ăn cháo, vừa thờ ơ hỏi Hoàng Thiên Thần: “Con vào phòng chị làm gì?”

Hoàng Thiên Thần hoàn toàn không ngờ tới được, người chị họ nhìn trông có vẻ hiền lành lại tố cáo mình, chiếc đũa trong tay cậu ta hơi khựng lại, ngay sau đó chợt nghĩ ra, cười hì hì nói: “Con có bài tập không làm được, muốn nhờ chị giảng giúp.”

Dương Chi đương nhiên không tin cậu ta tới để hỏi bài, tên này bình thường không chịu học hành, tâm tư căn bản không đặt vào việc học, không thể chủ động tìm cô hỏi bài được.

Lúc này, Dương Chi không muốn tiếp tục im lặng nữa.

“Em vào phòng chị mà không gõ cửa.” Cô gượng gạo nói: “Hơn nữa lúc ấy chị đã ngủ.”

“Thế nên em thấy chị ngủ rồi, em đi luôn còn gì.”

Vẻ mặt Hoàng Thiên Thần đểu giả, lại ra vẻ tủi thân nhún vai: “Mẹ, mẹ đã nói nếu có bài tập nào không hiểu thì đi hỏi chị mà, nhưng con thấy có vẻ chị không muốn con quấy rầy, còn dùng tủ chặn cửa phòng, làm như con sẽ ảnh hưởng đến chị ấy ngủ.”

Sắc mặt Lý Quế Chi tối sầm, ánh mắt nhìn Dương Chi giống như đang nhìn một con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa.

“Dương Chi, em cháu hỏi cháu bài không hiểu, cháu giúp nó một chút có sao đâu, chúng ta là người một nhà mà.” Lý Quế Chi liếc cô: “Hơn nữa nhà cháu thế nào, trong lòng cháu cũng rõ ràng, tới nhà cô ở, cô đã từng thu của cháu một cắc tiền phí sinh hoạt nào chưa, hiện tại chỉ nhờ cháu giúp em học thêm, cháu lại ra sức khước từ như vậy, tương lai có sự nghiệp rồi, còn có nhớ đến người nhà không?”

Tay Dương Chi siết chặt lấy cái thìa, không thể nhịn được nữa: “Không phải cháu không muốn hướng dẫn em ấy, là chính em ấy… Chính em ấy không an phận, động tay động chân.”

Thốt ra lời này, Lý Quế Chi lập tức nổi giận: “Nhìn xem, cháu nói gì vậy!”

“Lời cháu nói đều là sự thật.”

Hoàng Thiên Thần vội vàng ngụy biện: “Mẹ, con không có, dù sao cũng là chị của con! Chẳng qua chị không muốn kèm con học, chê con ngu, có nói con ngu như vậy, căn bản không thể thi đỗ trường trung học trực thuộc!”

Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lí do.

Dương Chi không muốn nói thêm gì nữa.

Lý Quế Chi đương nhiên tin tưởng con trai của mình, càng cảm thấy Dương Chi xấu tính, lắc đầu, thất vọng nói: “Thôi thôi, cháu tôn quý lắm, nhà cô không mời nổi, không muốn dạy kèm thì đừng dạy, cùng lắm thì cô tốn chút tiền tìm gia sư cũng được.”

Hoàng Thiên Thần vừa nghe thấy sẽ mời gia sư, trong lòng bất an, vội vàng sửa miệng: “Không… Không cần mời gia sư, cùng lắm thì sau này con cố gắng, nghe lời chị nói, chị ở nhà chúng ta, con có thể hỏi chị được nhiều vấn đề.”

Lý Quế Chi châm chọc nói: “Con coi người ta là chị, nhưng người ta không coi con là em trai, dù sao cũng là đứa trẻ mang về từ bên ngoài, không phải người một nhà, thôi, người chị họ này không nhận cũng chẳng sao.”

Dương Chi đứng lên, khẽ nói: “Hôm nay cháu sẽ dọn đi.”

Lý Quế Chi không tin Dương Chi sẽ thật sự dọn đi, lười nhác nói: “Tùy cháu thôi.”

Không ngờ Dương Chi thật sự về phòng thu dọn hành lý của mình, đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có đồ dùng hàng ngày đồ tắm rửa quần áo, cất vào trong cái vali nho nhỏ.

Cô kéo vali đi thẳng ra cửa, Hoàng Thiên Thần thấp thỏm hỏi mẹ: “Chị ta đi thật à?”

Giọng điệu còn có vẻ không nỡ.

Lý Quế Chi hừ lạnh một tiếng: “Trong thành phố con bé cũng không có thân thích, không có chỗ đặt chân, cứ chờ xem, sớm hay muộn cũng phải về. Từ nơi nhỏ bé đến, lòng dạ cao ngạo, hiện thực sẽ dạy nó biết phải làm người như thế nào.”

Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.

*****

Dương Chi kéo vali đi lang thang trên đường, may mắn hôm nay là cuối tuần, trường không có tiết, nếu không thật sự không biết phải làm thế nào mới phải, dù sao cũng không thể kéo vali đến trường được.

Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho mẹ, nhưng sau khi bấm số cô lại thoát ra.

Mẹ cô ở xa, mỗi ngày đều phải chăm sóc cho em trai, còn phải làm việc vất vả, cô không muốn làm bà khó xử.

Dương Chi ngồi trên ghế ven đường, ngẩn người nhìn xe cộ qua lại, đôi mắt hơi xót, cô dùng sức xoa xoa khóe mắt.

Mấy chiếc xe máy phóng ầm ầm ầm qua người cô, mang theo một cơn gió, khiến tóc cô bay tán loạn.

“A Hưởng, sao lại đi chậm lại thế?”

Trên motor, Thẩm Tinh Vĩ ngồi sau Khấu Hưởng, khó hiểu hỏi: “Nhìn thấy người quen à?”

Bóng dáng người thiếu nữ nhoáng lên rồi biến mất trong sương mù nắng mai.

Hình như đang khóc.

Khấu Hưởng quay đầu lại, khẽ lẩm bẩm: “Không phải.”

Anh giẫm chân ga, tăng tốc đuổi theo mấy chiếc motor sắp mất dạng.

Tự dưng, trong lòng thoáng chua chát, giống như gió mạnh cuốn bay sỏi đá.

Bực bội.

*****

Dương Chi ngồi bên đường, lau nước mắt một lúc, bỗng nhiên nhớ đến thông báo tuyển dụng gia sư hôm trước, cô vội vàng lục lọi cặp sách, tìm thấy tờ giấy ghi thông tin trong ngăn cặp.

Sở dĩ chưa liên hệ với đối phương là bởi nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn là học sinh cấp ba, tuy thành tích rất tốt, nhưng không phải giáo viên, nhất định đối phương sẽ không cần cô.

Nhưng hiện tại cũng đã lưu lạc đầu đường, Dương Chi rất cần nơi thu nhận mình, thậm chí có thể không trả tiền lương, chỉ cần có thể cung cấp một căn phòng nhỏ là được.

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng đã nhanh chóng được nhận, một giọng nữ dịu dàng tinh tế truyền đến: “Xin chào, xin hỏi ai đấy?”

“Chào cô ạ, cháu là Dương Chi, cháu có nhìn thấy thông báo tuyển dụng của cô trên internet, xin hỏi bên cô còn cần giáo viên dạy kèm tại nhà không ạ?”

Dường như đối phương nghe thấy giọng nói non nớt của cô, vì thế hỏi: “Xin hỏi cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cháu…” Dương Chi do dự một lát, cuối cùng nói thật: “Cháu là học sinh cấp ba, nhưng cháu có thể phụ đạo được chương trình học cấp ba ạ, thành tích của cháu rất tốt.”

“……”

Đối phương im lặng một lát, nói: “Xin lỗi, Dương tiểu thư, hiện tại cháu vẫn đang là học sinh, cô không thể nào thuê cháu được.”

Đúng như dự đoán…

Dương Chi thất vọng thở dài, nhưng vẫn muốn tranh thủ chút nữa: “Năm nay cháu vừa mới thông qua cuộc thi lò luyện vào trung học trực thuộc đại học B, đồng thời bản thân cháu cũng đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học…”

“Đợi đã, cháu nói cháu đã thông qua cuộc thi lò luyện vào trung học trực thuộc ư?”

“Vâng ạ.”

Bà Triệu dừng lại một chút, nói: “Dương tiểu thư, có thể qua được cuộc thi này, cô tin cháu hoàn toàn có thể phụ đạo được việc học cho con trai cô, nhưng có điều, giáo viên dạy kèm tại nhà cô muốn mời không chỉ phụ đạo thằng bé học tập, bởi vì cô sắp phải ra nước ngoài xử lý công việc, thời gian đó không ngắn, cô đăng thông báo tuyển dụng yêu cầu giáo viên có thể ở lại trong nhà, sau khi thằng bé tan học phải trông nom nó, hơn nữa còn phải báo lại cho cô việc học hành và sinh hoạt của thẳng bé, mang tính nửa là giáo viên, nửa là người lớn.”

Dương Chi không ngờ còn có nhiều yêu cầu như vậy, hơi chần chừ, bà Triệu lại nói: “Bởi vậy cô cần giáo viên có kinh nghiệm dạy học phong phú, có kiên nhẫn, biết giao lưu với học sinh như thế nào, thậm chí cần phải có kiến thức về tâm lý học, chỉ sợ cháu không thể đảm nhiệm. Hơn nữa con trai cô rất phản nghịch, những gia sư trước đây đều không làm gì được thằng bé, phải chủ động từ chức, trong đó có một người còn là giáo viên về hưu có kinh nghiệm phong phú.”

Công việc này có vẻ không đơn giản như cô đã nghĩ, mắt thấy cơ hội tới tay rồi lại sắp vuột mất, Dương Chi hơi nản lòng, cúi đầu nhìn đôi giày nhỏ của mình, nghĩ đến tình cảnh ở nhà cô hai, cô vẫn muốn vì mình mà tranh thủ.

“Cháu không hiểu tâm lý học, cũng chưa từng làm giáo viên, nếu nhiều giáo viên già kinh nghiệm phong phú còn không thể làm được, cháu cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng… Cháu vẫn muốn thử, dù sao có đôi khi bạn cùng trang lứa lại có tiếng nói chung, sẽ dễ giao lưu với nhau hơn.”

Bà Triệu không nói gì, dường như đang đắn đo, vài giây đó đối với Dương Chi vô cùng dài, cô căng thẳng, chờ đợi đối phương đáp lại.

“Được rồi, có lẽ có thể thử một chút.”

Bà Triệu nói: “Lát nữa cô sẽ gửi số điện thoại của trợ lý cho cháu, cháu liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ hẹn ngày gặp cháu. Những vấn đề an toàn khác, cháu đừng băn khoăn, bên này sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Tay Dương Chi nắm thành nắm đấm, khóe miệng cong lên mỉm cười, đè giọng nói: “Vâng ạ.”

Hết chương 4

Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện hư cấu, xin đừng bắt chước! Dạy tại nhà không an toàn, không nên dễ dàng tin người khác!

Đây là một câu chuyện ngọt ngào, dù sao đọc là được rồi.

Hai chương này anh Hưởng đều đang lăn lộn xã hội, chương sau sẽ bắt đầu xuất hiện nhiều hơn -3-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện