Cuối tháng sáu, tới gần kỳ thi cuối kỳ, toàn bộ các lớp đều đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Khấu Hưởng và mấy người Thời Tự quay lại bản demo, gửi đến nhà sản xuất của cuộc thi, rất nhanh đã được đáp lại, đối phương khen âm sắc của các thiếu niên rất tốt, lời ca tự sáng tác cũng thú vị, giai điệu rất hay.

Nhưng, nếu toàn bộ quá trình rap mà không có phần hát, e rằng hơi đơn điệu, cũng không dễ dàng được thính giả hiện tại đón nhận, cho nên nhà sản xuất đưa ra kiến nghị là, hy vọng có thể có thêm phần nhạc thịnh hành, do ban nhạc giọng nam làm chủ, thế nên nếu có thể thêm giọng nữ thì càng tốt.

*****

Bên sông, thủy triều vỗ vào con đập, dòng xe cộ đi ngang qua làm vòm cầu ầm ầm vang vọng, gió to gào thét.

Thời Tự dựa vào cột đá rỗng ruột, nhún vai nói: “Các cậu đừng nhìn tôi, nhạc thịnh hành tôi không chắc đâu, có thể hát, nhưng không nhất định hát ổn.”

Thẩm Tinh Vĩ đề nghị: “Nếu không Caesar hát nhạc thịnh hành, tao hát rap.”

Toàn bộ ban nhạc, cũng chỉ có giọng của Khấu Hưởng mới có thể hát được nhạc thịnh hành.

Nhưng Khấu Hưởng bầu một phiếu phủ quyết: “Tao không hát nhạc thịnh hành đâu.”

Anh chưa bao giờ chịu hát ca khúc được yêu thích, duy nhất một lần nghe thấy anh hát 《 Bí mật không thể nói 》của Châu Kiệt Luân ở KTV, nhưng là vì theo đuổi người ta.

Từ đó về sau, thật sự chưa từng thấy anh mở miệng hát nhạc có giai điệu.

“Tao phát hiện có phải mày có thành kiến với nhạc thịnh hành không?” Thẩm Tinh Vĩ lấy khuỷu tay chọc chọc Khấu Hưởng: “Ngoại trừ rap thì không hát nhạc khác?”

“Đúng vậy.” Khấu Hưởng trả lời rõ ràng: “Ông đây không hát nhạc thịnh hành.”

Có đôi khi anh thật sự cố chấp đến đáng sợ, giống hệt ông bố cứng đầu đi trước, nhưng cũng do phần cố chấp mạnh mẽ này, khiến bố anh có thể đánh bại toàn bộ đế quốc thương nghiệp bằng hai bàn tay trắng ở thập niên 90.

“Đừng làm khó Caesar.” Thời Tự nói: “Cậu ấy vào giới vì hip-hop, có thể kiên trì đi tiếp đã quá tốt.”

Con gái luôn dễ dàng thấu hiểu hơn con trai, hợp tác nhiều năm như vậy, Thời Tự hiểu Khấu Hưởng, hiểu tình cảm và lý tưởng của anh.

Anh muốn cả thế giới biết đến hip-hop, hiểu được hip-hop.

Cô ấy vào giới sớm hơn anh mấy năm, trước đây lần đầu tiên anh tới nhà máy bỏ hoang battle với người khác, không ai tin tên nhóc phú nhị đại này có thể làm được gì, mãi đến khi anh chỉ mất nửa năm, đánh bại tên rapper tự cho mình là siêu đẳng nhất ở nhà máy bỏ hoang.

Thiếu niên nói năng hùng hồn, trước nay chưa từng mất đi, anh vẫn luôn đi trên con đường này, thực hiện lý tưởng của mình.

Sau này, có Bùi Thanh, có Thẩm Tinh Vĩ, rốt cuộc anh cũng không phải chiến đấu một mình nữa.

Lý tưởng giống như ngọn lửa cháy hừng hực trong lò sưởi vào đêm đông, luôn có thể hấp dẫn người độc hành lẻ loi trong đêm tối giữa trời đông giá rét, bọn họ tâm đầu ý hợp, tụ hội bên nhau, không nói lời nào, lại có thể nương tựa lẫn nhau.

Về chuyện thi đấu, mọi người bàn bạc không có kết quả, Thời Tự muốn rút lui, ngay từ đầu chính cô ấy là người kiên quyết muốn làm, kéo ban nhạc vào, song hiện tại gặp khó khăn, cô ấy lại muốn lùi bước.

Rất áy náy, cảm thấy rất có lỗi với mọi người.

Thẩm Tinh Vĩ vỗ vỗ lưng Thời Tự: “Không sao đâu, dù sao cũng sắp lên 12 rồi, không tham gia thi đấu cũng không sao.”

Bùi Thanh nói: “Đúng vậy, mẹ tôi cũng chưa chắc đã đồng ý.”

Điếu thuốc trong tay Khấu Hưởng cháy gần hết, bị anh ấn vào cột đá dập tắt, anh cõng đàn ghi-ta xoay người rời đi.

“Caesar, đi đâu đấy?”

Khấu Hưởng không quay đầu lại, chỉ giơ tay, bình thản nói: “Nghĩ cách.”

*****

Trong phòng, dì Chu nhẹ nhàng đi vào, đặt bánh tart trứng lên bàn, không quấy rầy hai đứa nhỏ đang vùi đầu làm bài tập.

Thiếu gia thay đổi từng ngày, bà hoàn toàn được chứng kiến.

Không thể không nói, cô gái trẻ này, đúng là có thủ đoạn, có thể át chế được tính bất cần đời của thiếu gia.

Dì Chu nhìn Khấu Hưởng khôn lớn, đã bao giờ thấy anh kiên nhẫn ngồi học như thế này đâu.

Khấu Hưởng thay đổi, mỗi ngày dì Chu đều sẽ gọi điện thoại báo lại cho bà Triệu, trong lòng bà Triệu rất vui, lại tăng tiền lương cho Dương Chi.

Bánh tart trứng vào phòng, một mùi hương ngòn ngọt thoang thoảng bên mũi.

Khấu Hưởng vừa làm bài, vừa duỗi tay ra sờ.

“Bốp” một tiếng, dì Chu hất tay anh ra: “Đây là phần của Dương tiểu thư.”

“Thật bất công.”

“Không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao?” Dì Chu biết tính biết nết của anh, chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cho nên đồ tráng miệng cũng không chuẩn bị cho anh.

“Tôi muốn ăn, không được sao?” Khấu Hưởng nhíu mày.

Ồ, đúng là đổi tính đổi nết.

Dì Chu tấm tắc thấy lạ, đại thiếu gia không chỉ thay đổi khẩu vị, ngay cả tính nết cũng thay đổi, từ bao giờ, bà mới được thấy bộ dáng cười vui sướng này của anh nhỉ.

Từ khi Khấu Hưởng sáu tuổi, dì Chu đã nuôi nấng anh, phu nhân và tiên sinh có mâu thuẫn, nàng cũng được chứng kiến.

Nhưng mâu thuẫn của họ không thể so với vợ chồng bình, tính tình phu nhân kiêu ngạo, tiên sinh lại nóng nảy. Bọn họ không cãi nhau, khi bọn họ ở bên nhau sẽ tán gẫu, bàn về cổ phiếu, tâm sự về cây cảnh trong vườn… Trừ những thứ đó ra, không có cái khác.

Dì Chu đã lớn tuổi, trải qua nhiều việc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, giữa phu nhân và Khấu tiên sinh, tuyệt đối có vết rách rất sâu, không thể bù đắp và chữa trị.

Giữa bọn họ không giống vợ chồng, không có sự ân cần hoà ái của vợ chồng, ngược lại càng giống người xa lạ nửa lạ nửa quen. Từ lâu họ đã chia phòng mà nằm, hiện tại mỗi người một nhà.

Tiên sinh có một khu bất động sản khác ở phía Tây thành phố, sống một mình; mà phu nhân, đơn giản đi Scotland, cư trú cùng với bố mẹ dưỡng già, quản lý tài sản gia đình bên nước ngoài, rất ít khi về nước.

Biệt thự trống rỗng, chỉ còn Khấu Hưởng sống một mình.

Khi dì Chu mới gặp Khấu Hưởng, đứa nhỏ mới hơn sáu tuổi, đôi mắt đen nhánh không ngây thơ như những đứa trẻ khác, cả người anh toát lên khí chất tối tăm, giống như căn biệt thự cổ này, tản ra hơi thở cổ kính dầm mưa dãi nắng.

Anh trầm mặc ít lời, không cười, nhưng cũng không khóc.

Có đôi khi dì Chu còn cảm giác, anh giống như quỷ hồn vất vưởng trong ngôi nhà âm u này.

Không giống người sống.

Dù Chu thiện tâm, vô cùng đau xót đứa nhỏ này.

Đứa nhỏ này, nhìn thì phản nghịch, thật ra tâm tính rất tốt, ai đối xử tốt, ai đối xử không tốt với anh, anh rất rõ ràng. Đôi khi, anh còn trò chuyện với dì Chu, hoặc giúp bà làm ít việc nhà.

Dòng âm nhạc mà thiếu gia theo đuổi, dì Chu hoàn toàn không hiểu, nhưng bà bằng lòng làm khán giả của anh, đeo kính lão, xem anh giương nanh múa vuốt biểu diễn, tuy mấy tiếng kim loại kia luôn làm bà đau đầu.

Dì Chu cảm thấy dòng nhạc anh hát đâu phải là hát, mà là vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu, thật khó nghe, nếu anh có thể làm một ngôi sao lớn, vậy thì thế giới này chẳng có ngôi sao nào cả.

Đương nhiên, lời này bà cũng từng nói đúng sự thật, chủ yếu là khuyên thiếu gia, đừng làm những chuyện vô bổ, không còn thời gian làm chuyện đứng đắn. Bà biết, tương lai thiếu gia sẽ phải trở thành người thừa kế sản nghiệp to lớn này.

Nhưng thiếu gia không chịu nghe ý kiến của bà, nói không được.

Dì Chu đặt bánh tart trứng xuống, dặn Dương Chi nhân lúc còn nóng thì ăn luôn rồi rời khỏi phòng.

Dương Chi thất thần, có chuyện vẫn luôn kìm nén trong lòng muốn nói với Khấu Hưởng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Qua nghỉ hè là lên 12, cô không định tiếp tục phụ đạo cho Khấu Hưởng nữa, cô muốn tập trung vào việc học của mình.

Cô có mục tiêu, đại học B tốt nhất cả nước, cô nhất định phải thi đỗ.

Hơn nữa, trước mắt tiền lương tiết kiệm được cộng với tiền thưởng mà bà Triệu hào phóng trả cho đã hoàn toàn đủ cho cô thuê một phòng trọ tốt trong khu dân cư.

Đương nhiên, dọn khỏi nhà Khấu Hưởng, dừng phụ đạo, cũng không chỉ bởi lên lớp 12, mà là…

Tâm tư mà Khấu Hưởng đối với cô đã rõ như ban ngày.

Cô không thể một bên cầm tiền lương mẹ người ta trả, một bên cưa cẩm con trai, thật sự quá vô đạo đức.

Ừm, tuy rằng cô không chủ động cưa anh, nhưng hai người sống cùng nhau dưới một mái nhà suốt năm rộng tháng dài, Khấu Hưởng lại có tình có nghĩa với cô, tuy cô tin bản thân mình có thể giữ vững, nhưng mà…

Dù sao nếu tiếp tục ở cùng nhau, tóm lại không ổn, bất kể thế nào Dương Chi cũng phải rời đi, trong khoảng thời gian này thành tích của Khấu Hưởng đã tiến bộ không ít, cô cũng coi như thành công mà lui thân, tương lai anh làm như thế nào, không phải chuyện mà cô có thể quản lý.

Song lời này, phải nói như thế nào mới tốt đây.

Bên bà Triệu chắc chắn dễ nói, nhưng bên Khấu Hưởng… Với tính tình của anh, có thể để cô cứ như vậy mà rời đi sao.

Dương Chi ngơ ngác nhìn Khấu Hưởng, anh cầm bút chì tính toán công thức trên giấy nháp, ngón tay thon dài trắng nõn.

Có tay đàn ông, vừa thô vừa ngắn vừa đen, rất xấu, có tay đàn ông, lại sạch sẽ như trăng sáng, mặc dù khớp xương không thon gọn như phụ nữ, nhưng lại có hương vị khác.

Tay Khấu Hưởng chính là như vậy.

“Em muốn ngắm tôi đến bao giờ?” Anh bâng quơ mở miệng hỏi.

Dương Chi hoảng sợ, vội vàng dời mắt, thầm nói không phải anh đang tập trung làm bài ư, sao còn có thể biết cô nhìn lén anh.

“Nếu em muốn ôm tôi, không phải báo trước đâu, lúc nào cũng được hết.”

Anh vừa nói vừa thả tay trái xuống, đùi mở ra, giống như lúc nào cũng sẵn sàng cho cô ôm.

Dương Chi:……

Tại sao lại lái được sang chuyện này, ai muốn ôm anh chứ! Cô ném tẩy vào đầu anh: “Làm đề của anh đi.”

Khấu Hưởng làm xong bài thi, đưa cho Dương Chi kiểm tra, sau khi Dương Chi nhìn lướt qua, thoáng kinh ngạc, hôm nay chất lượng hoàn thành bài rất cao, không sai một câu nào.

“Anh, anh học thuộc đáp án ở đâu đấy?”

Khấu Hưởng nhíu mày: “Không tin tôi?”

Dương Chi thật sự hơi khó tin, nhưng cô đã giám sát anh giải xong bài thi này.

“Có thật là anh độc lập hoàn thành không?”

“Nếu không có sự tín nhiệm cơ bản nhất, sau này chúng ta nắm tay nhau cả đời thế nào được.”

Dương Chi: “……”

Được rồi, cô sẽ khích lệ anh một chút: “Hôm nay anh rất tuyệt.”

“Có chuyện này, tôi muốn bàn bạc một lát.” Khấu Hưởng đẩy ghế dựa ra sau, thay đổi tư thế ngồi. Dương Chi lập tức đứng dậy lùi ra sau, đề phòng nói: “Tôi sẽ không ôm anh đâu!”

Khấu Hưởng nghe vậy, lông mày nhướng nhướng, ý cười trên khoé mắt càng sâu: “Tôi muốn hỏi em nghỉ hè có rảnh không?”

“Sao thế?”

“Đài truyền hình tổ chức cuộc thi tuyển chọn ca sĩ, được lên TV, August đăng ký tham gia, không được thuần rap, thiếu một giọng nữ hát nhạc thịnh hành.”

“Nghỉ hè à?”

“Quy mô cuộc thi tương đối nhỏ, đại để cần ba vòng, địa điểm là thành phố S.”

“Thành phố S, ngồi tàu hỏa đến cũng phải mất vài tiếng đồng hồ nhỉ.”

“Tàu nhanh, bốn giờ.”

“À” Dương Chi suy nghĩ, nói: “Chắc chắn mẹ tôi không yên tâm để tôi đi đến nơi xa như thế, hơn nữa, dượng tôi không thích tôi hát.”

Khấu Hưởng tỏ vẻ không thể hiểu: “Có nhiều việc bọn họ không đồng ý lắm, nếu cái gì cũng phải chờ bọn họ đồng ý, thật là nhàm chán, hơn nữa, bố dượng em đâu phải bố ruột, dựa vào đâu ông ta không thích em hát thì em sẽ không hát?”

Dương Chi liều mạng lắc đầu: “Thật sự không thể.”

Bố dượng là trụ cột kinh tế trong nhà, chuyện to chuyện nhỏ đều do ông ta làm chủ, mẹ cô cần ông ta, Dương Chi cũng không thể làm trái.

Anh cũng không băn khoăn vấn đề này, đôi mắt sáng quắc nhìn cô: “Cuộc thi này, em muốn tham gia không?”

Để tay lên ngực tự hỏi, thật ra Dương Chi rất muốn đi, vừa rồi anh mở miệng, cô đã dao động.

“Tôi muốn.”

“Vậy đi, đến lúc đó tôi tới nhà em tiếp em.”

“Không được!” Dương Chi giống như con thú nhỏ giật mình, vội vàng nói: “Tuyệt đối đừng tới, tôi thật sự không đi được.”

“Tại sao không đi được, nghĩ bừa một lý do, nói làm thêm, hoặc là đi du lịch với bạn cũng được mà.”

“Không phải, anh không hiểu đâu.” Dương Chi không dám nhìn anh, vội vàng đứng dậy: “Cứ vậy đi, tôi về phòng trước.”

Đúng lúc cô định ra cửa, Khấu Hưởng vo tròn bài thi, ném mạnh tới trước mặt cô: “Em luôn cảm thấy tôi không hiểu em, chuyện gì em cũng không nói cho tôi, tôi hiểu em thế nào được.”

Tay nắm then cửa của Dương Chi đột nhiên nắm thật chặt, cửa mở hé, gió lớn ùa vào.

Không phải không thể nói, chỉ là… Cô không muốn bày một mặt chật vật tối tăm của mình ra trước mắt anh.

Ai cũng có thể, anh không thể.

Cô rất trân trọng tình cảm Khấu Hưởng giành cho cô, bảo vệ thật cẩn thận, không muốn để thứ khác làm bẩn.

*****

Khấu Hưởng nằm trên sô pha hờn dỗi hết cả buổi trưa, Dương Chi và Tô Bắc Bắc hẹn nhau đến thư viện thành phố làm bài tập.

Trước khi đi, cô còn gọi anh, hỏi anh có muốn đi cùng hay không.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khấu Hưởng không muốn để ý tới cô, xoay người, vùi đầu vào sô pha.

Tức giận, như cá vàng vậy.

Dương Chi thở dài một tiếng, đi ra khỏi cửa.

Tiếng thở dài kia, vẫn luôn quanh quẩn trong trái tim anh.

Lúc này dì Chu ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng, vỗ vỗ đùi anh, Khấu Hưởng rụt cái chân đang bắt chéo lại.

Dì Chu thẩm cầm táo lên gọt: “Lại không vui à?”

“Hừ.”

“Vừa rồi tôi nghe thấy cậu nói chuyện với Dương tiểu thư, thi đấu gì thế?”

Khấu Hưởng tức giận nói: “Dì lại nghe lén rồi.”

Dì Chu cười cười: “Thi đấu gì vậy, Dương tiểu thư không đi, cậu thấy tôi được không, tôi giúp cậu hát.”

Trong đầu Khấu Hưởng bỗng xuất hiện khung cảnh dì Chu lên sân khấu hát rap cùng anh, chợt bị chọc cười, dù rằng anh cố gắng banh mặt, không cho chính mình cười ra tiếng, trông cười còn khó coi hơn khóc.

Dì Chu đặt dao gọt hoa quả xuống: “Giả vờ cái gì, muốn cười thì cười đi.”

Khấu Hưởng che miệng, cười trộm, duỗi tay lấy quả táo trong tay dì Chu, dì Chu không cho anh, tự mình cắn một miếng: “Muốn ăn thì tự gọt đi.”

Khấu Hưởng hừ một tiếng, ngồi dậy cầm táo, không gọt, há mồm cắn luôn: “Dì lên sân khấu để múa hí khúc hả.”

“Cậu đừng có khinh thường dì cậu, trước đây dì cậu chính là giọng ca vàng của thôn đấy, hát 《 Hy vọng trên đồng 》, còn hay hơn cả bản gốc!” Dì Chu giật quả táo trong tay anh, chê bai: “Bẩn quá.”

Khấu Hưởng cười: “Thật lợi hại, nhưng hiện tại không ai nghe dòng nhạc này cả.”

“Đúng vậy, hiện tại là thời đại của người trẻ tuổi các cậu.” Dì Chu vừa gọt táo giúp anh, vừa nói: “Dương tiểu thư là cô gái đến từ trấn nhỏ, tính cách kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua, nhất là không muốn để người khác nhìn thấy mình khổ sở.”

Khấu Hưởng quay mặt đi, lầm bầm: “Cô ấy nói ra tôi sẽ giúp cô ấy, tôi đối xử tốt với cô ấy mà cô ấy chẳng nhìn ra.”

“Sao không thấy được.” Dì Chu khuyên nhủ: “Trong lòng cô bé này có đắn đo, có tình nghĩa, cậu thấy cái gì cô ấy cũng giấu trong lòng, nhưng vẫn rõ ràng, cậu đối xử tốt với cô ấy, tương lai có lẽ gấp mười lần gấp trăm lần thì thế nào.”

Cùng dì Chu lải nhải hàn huyên một lúc, những khúc mắc trong lòng Khấu Hưởng cũng tan đi không ít.

“Tôi không cần cô ấy trả lại.” Anh hừ một tiếng: “Ông đây làm ơn không cần báo đáp, sau này thế nào tôi mặc cô ấy.”

Ngoài cửa sổ, không trung vang lên tiếng sấm rền, không khí oi bức.

Từng hạt mưa trút xuống trong không khí nặng nề khô nóng.

Khi Khấu Hưởng lên tầng, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi dì Chu: “Lúc cô ấy ra ngoài có mang ô không hả dì?”

Hết chương 40
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện