Ngày có kết quả thi cuối kỳ, có người vui mừng có người buồn, dựa vào xếp hạng kết quả thi, những bạn nào không đạt yêu cầu sẽ phải rời khỏi lớp, sau đó bạn mới từ các lớp khác sẽ được vào học lớp 3 từ đầu học kỳ tiếp theo.

Dương Chi vẫn giữ phong độ ổn định ở vị trí thứ nhất, Từ Gia Mậu theo sát phía sau, lúc này Bùi Thanh giành được vị trí thứ ba của Tô Bắc Bắc, đẩy cô ấy xuống vị trí thứ năm.

Khi giấy báo điểm được trả về, Bùi Thanh chợt cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, vừa quay đầu lại, quả nhiên Tô Bắc Bắc đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu ấy.

Bùi Thanh rùng mình một cái, khẽ nói với Thẩm Tinh Vĩ: “Tao cảm thấy người nào đó sắp hành động rồi.”

Thẩm Tinh Vĩ nói: “Thế nên?”

“Bảo vệ mạng sống quan trọng nhất, tao chuồn trước đây, nghỉ hè có việc thì liên lạc với tao qua điện thoại nhé.”

Bùi Thanh cầm cặp sách xoay người định chuồn, lại bị Thẩm Tinh Vĩ giữ chặt: “Mày sợ gì, lát nữa chủ nhiệm lớp còn vào dạy dỗ nữa đấy.”

Tô Bắc Bắc đột nhiên đập giấy báo điểm xuống mặt bàn, oán hận nói: “Cậu ấy dụ dỗ tớ.”

Dương Chi quay đầu lại nhìn Bùi Thanh đang run bần bật: “Hoàn toàn không nhìn ra luôn.”

Tô Bắc Bắc ưỡn ngực, ra vẻ nữ vương: “Muốn tớ yêu cậu ấy, đầu tiên cần phải đánh bại tớ.”

Dương Chi:……

“Rốt cuộc cậu ấy cũng làm được, tớ chờ ngày này lâu lắm rồi!”

Tô Bắc Bắc dứt lời, lập tức đi về phía Bùi Thanh, Dương Chi vội vàng giữ chặt tay cô ấy: “Này, cậu đừng dọa người ta, nghe nói thần kinh cậu ấy mỏng manh lắm.”

“Tớ biết.”

Bùi Thanh thấy Tô Bắc Bắc đi thẳng về phía mình, sợ tới mức vội vàng ấy sách bảo vệ ngực, nhảy phắt lên rồi ngồi xổm trên ghế, hét to một tiếng: “Cậu muốn làm gì!”

“Bạn Bùi Thanh.” Tô Bắc Bắc trịnh trọng nói: “Trong kỳ nghỉ hè, tớ muốn tới nhà cậu học, thuận tiện nhờ người có thành tích tốt hơn tớ là cậu giảng bài, có được không!”

Bùi Thanh dịch dịch ra sau, chưa kịp nói gì, Thẩm Tinh Vĩ ôm lấy bờ vai của cậu ấy, thay cậu ấy trả lời: “Được, đương nhiên là được, Thanh Nhi của bọn tớ rất thích được học với học sinh giỏi.”

Bùi Thanh muốn nói gì đó, lại bị Thẩm Tinh Vĩ che kín miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Thẩm Tinh Vĩ cười tủm tỉm nói: “Được rồi được rồi được rồi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại nhé.”

Tô Bắc Bắc xoay người rời đi, gò má thoáng ửng hồng.

Bùi Thanh đẩy Thẩm Tinh Vĩ ra, cau mày nói: “Sao mày lại quyết định thay tao.”

“Mày không nhìn thấy em gái người ta đang hẹn mày hả!” Thẩm Tinh Vĩ chọc chọc vào gáy cậu ấy: “Đứa đầu gỗ như mày, bỏ lỡ không biết bao nhiêu em gái rồi, tao còn cảm thấy tiếc thay cho mày.”

Bùi Thanh khinh thường bĩu môi: “Mày tiếc thì liên quan gì đến tao, tao cũng đâu cần phụ nữ.”

“Mày cứ mạnh miệng đi.”

Thẩm Tinh Vĩ hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đến văn phòng lấy giấy báo điểm của mình, lúc ra cửa vừa khéo va phải Khấu Hưởng.

Trên người đậm mùi thuốc lá.

Ánh mắt cậu dời xuống, nhìn thoáng qua giấy báo điểm trong tay Khấu Hưởng.

Xếp hạng trong lớp: 45

Xem ra thi không được tốt, xếp hạng từ sau 30 trở đi sẽ phải rời khỏi lớp 3.

Trong khoảng thời gian này, Khấu Hưởng vẫn luôn nỗ lực, tất cả anh em đều nhìn thấy, nhưng xếp hạng càng cao, người ngọa hổ tàng long càng nhiều, từ cuối đi lên nói dễ hơn làm, nhất là giai đoạn lớp mười hai, mỗi người đều vô cùng chăm chỉ, không hề dễ dàng.

Thẩm Tinh Vĩ duỗi tay vỗ vỗ bả vai Khấu Hưởng, an ủi: “Không sao đâu, dù gì mày cũng không học được, vào lớp nào cũng thế thôi.”

Khấu Hưởng giơ giấy báo điểm lên trước mắt cậu, bình tĩnh nói: “Ngại quá, tờ này là của mày.”

Thẩm Tinh Vĩ khó tin trừng mắt, giật giấy báo điểm trong tay anh: “What the f*ck!”

Khấu Hưởng vỗ bờ vai của cậu, khẽ cười: “Dù gì mày cũng không học được, vào lớp nào cũng thế thôi.”

Anh bỏ lại Thẩm Tinh Vĩ đang thất hồn lạc phách, lập tức đi về phía Dương Chi, trên đường Bùi Thanh gọi anh cũng không thèm để ý.

“Giấy báo điểm của tôi đâu.”

Khấu Hưởng đi đến ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô, hai đầu gối mở ra, đối diện cô.

“Sao tôi biết được.” Dương Chi đang cầm bài thi, kiểm tra lại chỗ mình làm sai.

“Vừa rồi tôi đến văn phòng, họ nói có người lấy giấy báo điểm của tôi đi rồi.”

“À.”

“Không phải em ư?”

“Không phải tôi.”

“Trên thế giới này trừ mẹ tôi, người quan tâm đến việc học của tôi nhất, ngoài em ra, còn có thể có ai.” Khấu Hưởng thở ra một tiếng hỏi lại “Hử”? Dương Chi không dám nhìn thẳng, khuôn mặt chợt ửng hồng, lấy giấy báo điểm của anh trong ngăn bàn ra, đặt lên mặt bàn: “Này, cầm đi.”

Khấu Hưởng không thèm đọc giấy báo điểm, chỉ hỏi cô: “Em hài lòng chưa?”

Dương Chi gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Khấu Hưởng nhét giấy báo điểm vào cặp sách cô: “Tặng cho em.”

Anh sờ đầu cô, xoay người định rời đi, Dương Chi vội vàng gọi anh lại: “Này, anh không xem hả?”

“Không cần.” Anh giơ tay lên: “Nó không có ý nghĩa với tôi.”

Dương Chi buồn bã nói: “Anh nỗ lực như vậy không phải vì kết quả cuối cùng ư, cái này còn không có ý nghĩa, vậy cái gì mới có ý nghĩa với anh.”

Khấu Hưởng không trả lời cô, đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.

Anh đi rồi, Dương Chi cúi đầu nhìn tờ giấy báo điểm, khóe miệng khẽ cong lên.

Nụ cười của cô tựa như một cơn gió hè tươi mát, khiến người khác vui vẻ thoải mái.

Khấu Hưởng nhìn cô, trong đôi mắt lạnh nhạt, có gợn sóng lăn tăn.

Chỉ nụ cười của cô, mới có ý nghĩa với anh.

*****

Chủ nhiệm lớp Tôn Bình đi vào phòng học, đặt sách lên bàn, hắng hắng giọng.

Các bạn ngồi trở lại vị trí của mình, thấp thỏm nhìn thầy.

Lúc này, chủ nhiệm lớp không giống như trước, nổi trận lôi đình hay thất vọng lắc đầu với bọn họ. Qua cái kính gọng vàng, Tôn Bình nhìn lại từng khuôn mặt non nớt của học trò trong lớp.

Thật lâu sau, thầy mới mở miệng nói: “Hôm nay, có lẽ là lần cuối cùng của một vài bạn nào đó được ngồi trong lớp chúng ta, nghe thầy lải nhải.”

Lời này nói ra, nhiều bạn nam đang ngủ gà ngủ gật cuối lớp cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

“Sắp vào lớp mười hai, thầy hy vọng các em có thể vực lại tinh thần, bởi trận chiến này, sẽ là trận chiến đầu tiên trong cuộc đời của các em.”

Tôn Bình nhìn từng bạn học sinh: “Trận chiến này thắng hay bại, không chỉ liên quan đến con đường sau này của các em, còn quyết định tới thái độ các em đối với cuộc sống sau này, là trốn tránh lùi bước, hay là dũng cảm tiến tới.”

“Đây là một cuộc đọ sức quan trọng trong cuộc đời.” Lời Tôn Bình nói vô cùng thấm thía: “Hy vọng các em đủ can đảm, không ngừng cố gắng.”

Ngay khi thầy vừa dứt lời, cuối lớp truyền đến.

Do lớp đang rất yên tĩnh, cho nên một tiếng cười lạnh khinh thường này, vô cùng rõ ràng, ai cũng có thể nghe thấy.

Người có thể không cho chủ nhiệm lớp mặt mũi như vậy, trừ Khấu Hưởng, không còn ai khác.

Sắc mặt Tôn Bình tối sầm: “Khấu Hưởng, em có ý kiến gì với lời thầy vừa nói sao?”

Khấu Hưởng thoáng xoay cổ, bình thản nói: “Em không có ý kiến gì, thầy nói gì cũng đúng, nhưng thầy một bên rót mật vào tai bọn em, một bên lại đuổi các bạn có thành tích không tốt ra ngoài, có khác gì mấy người kén cá chọn canh ngoài chợ đâu, còn nói đây là một cuộc đọ sức quan trọng trong cuộc đời, thầy nói lời này không cảm thấy xấu hổ sao.”

Anh vừa dứt lời, lớp học lặng thinh không một tiếng động.

Vài giây sau, yên lặng bị phá vỡ, các bạn học sinh ồn ào.

Có người dẫn đầu, có phạt cũng không trách đến mình, mọi người bắt đầu tôi một cậu bạn một câu, nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng.

“Đúng vậy thưa thầy, thầy nói chúng em phải nỗ lực học tập, chúng em đều rất nỗ lực, nhưng có cạnh tranh thì phải có thắng thua, người xếp hạng trước không nhất định đã nỗ lực, người xếp hạng sau cũng không nhất định không nỗ lực, dựa vào đâu mà phải loại những bạn xếp hạng sau ra ngoài, như thế khiến người ta có cảm giác giống như đang chọn gia súc ngoài thị trường vậy.”

“Gia súc” bị loại ra ngoài Thẩm Tinh Vĩ lập tức tỉnh táo lại, giơ cao tay: “Tán thành! Thần tán thành!”

“Em cũng không muốn đi, em không nỡ xa các bạn trong lớp.”

“Tới lớp mới lại phải thích nghi với bạn học mới thầy cô mới, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích học.”

“Em cảm thấy rất không công bằng.”

“Em cũng cảm thấy không công bằng!”

“Vẫn chưa vào lớp mười hai mà các em đã muốn làm phản rồi hả!” Chủ nhiệm lớp tức giận mắng một tiếng: “Đây là quyết định của lãnh đạo, thầy đâu còn cách nào khác.”

Các bạn học sinh lập tức nói: “Nhưng chuyện này vốn không công bằng ạ!”

Chủ nhiệm lớp nói: “Đợi đến sau này khi các em ra ngoài xã hội sẽ biết, trên thế giới này chuyện không công bằng còn có rất nhiều, sao có thể chuyện gì cũng dựa vào ý kiến của các em.”

Khấu Hưởng ngước mắt, khóe mắt con lên cười trào phúng ——

“Vậy thì những lời mật ngọt vừa rồi, em có thể đổ chúng đi không?”

Thẩm Tinh Vĩ phối hợp với Khấu Hưởng, lập tức nhảy lên trên bàn: “Nếu không có công bằng, vậy thì đừng nói đây là một cuộc đọ sức quan trọng trong cuộc đời, toàn thả p!”

Đúng lúc này, giáo viên dạy toán trùng hợp đi ngang qua cửa lớp học, nghe thấy tiếng ầm ĩ, cũng hiểu được đại khái mọi chuyện, cô ta đi vào phòng, chỉ vào Thẩm Tinh Vĩ nói:

“Thẩm Tinh Vĩ, bớt được học sinh như em mới tốt, con sâu làm rầu nồi canh, ở lại lớp chúng tôi chỉ làm ảnh hưởng đến các bạn khác thôi!”

Chủ nhiệm lớp vội vàng ra đón: “Em mau xuống khỏi bàn đi, đừng quậy phá!”

“Em không!”

Khấu Hưởng lạnh nhạt liếc cậu một cái: “Xuống dưới.”

Ai nói Thẩm Tinh Vĩ cũng không nghe, chỉ nghe Khấu Hưởng, cậu ngượng ngùng nhảy xuống khỏi bàn, lầu bầu nói: “Em không muốn đi, em không nỡ xa các bạn.”

Cô Vu hung hăng nói với cả lớp: “Có cái gì không công bằng, chẳng qua là các em ích kỷ, lớp 3 có được đội ngũ giáo viên tốt nhất trường, là lớp chọn, các em không muốn, các lớp khác có bao nhiêu bạn nằm mơ cũng muốn thi vào lớp 3. Ai bảo các em bình thường không cố gắng, hiện tại không muốn đi, không muốn cũng phải đi, thế giới này không phải để các em muốn như thế nào thì sẽ như thế nấy, khôn sống dại chết, đó là quy luật tự nhiên, giáo viên môn sinh học không dạy các em sao!”

Cô Vu vốn đã nổi tiếng khó tính, học sinh ai cũng sợ cô ta, cô ta mở miệng, đến người ầm ĩ nhất cũng phải im lặng.

Nhưng không ai ngờ, người vốn được cho là hiền lành, ít xảy ra mâu thuẫn với ai như Dương Chi, lại đột nhiên đứng lên, mở miệng ——

“Lớp 3 có được đội ngũ giáo viên tốt nhất, nhưng em cảm thấy, cô không phải là một cô giáo tốt.”

Cô vừa nói ra, cả lớp đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô nhóc này, dũng cảm đấy!

Chỉ có Khấu Hưởng, hơi nhướng mày, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh mắt phức tạp.

“Dương Chi, em nói gì vậy!” Chủ nhiệm lớp vội vàng trách cứ: “Em mau xin lỗi cô Vu đi, đừng nói lung tung.”

“Cô nói xã hội này không có công bằng, cô nói chúng em trẻ con, giáo viên sinh học dạy cho chúng em phép tắc khôn sống dại chết, chúng em không giỏi.”

Dương Chi nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hình cá của cô Vu, bình tĩnh nói: “Nhưng giáo viên lịch sử dạy kiến thức cho chúng em, em lại nhớ rất rõ ràng, Trung Quốc vào trăm năm trước, nếu không có thế hệ thanh niên Ngũ Tứ (1) đứng lên đấu tranh, xã hội cũ mục nát sẽ không được thay đổi. Lương Khải Siêu nói, thanh niên mạnh quốc gia ắt sẽ mạnh. Nếu nước chảy bèo trôi, khuất phục trước đường ngang ngõ tắt, cho rằng xã hội vốn chỉ có bộ dạng này, như vậy Trung Quốc sẽ không có hy vọng, cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.”

“Bất kể thế nào, em luôn tin chắc rằng hôm nay chúng em có bộ dáng gì, tương lai Trung Quốc sẽ mang bộ dáng đấy.”

Khấu Hưởng nhìn cô, hiếm khi cô nói chuyện thao thao bất tuyệt như vậy, song lời giải thích này ——

Chẳng khác nào ném đá vào hồ lặng.

Chủ nhiệm lớp im lặng suy ngẫm, làm nghề giáo, không chỉ dạy kiến thức trong sách giáo khoa cho học sinh, mà còn phải dạy học sinh cách đối nhân xử thế, ứng trước tấm lòng trước sau như một, không thể nước chảy bèo trôi, nhưng mà… Thầy lại không làm được.

Trận chiến này, không phải giành cho học sinh kém, lúc này ngay cả học sinh xuất sắc, đều chung một lý tưởng, còn không phải trăm lời như một sao.

Lập tức có bạn học sinh nữ bị cô Vu ức hiếp đứng dậy nói: “Cô Vu, em cảm thấy cô căn bản không xứng làm giáo viên!”

“Cô luôn ức hiếp học sinh nữ!”

“Đúng vậy, cô Vu cô chính là người không công bằng nhất lớp chúng ta!”

“Cô còn luôn mang thành kiến nhìn người khác!”

“Thật ra chúng em vô cùng ghét cô! Cô căn bản không xứng đáng làm giáo viên.”

Cô Vu tức đến run người: “Các em đều là đồ ngu dốt, tôi thấy các em đúng là phản rồi!”

Súng bắn chim đầu đàn, cô ta trút toàn bộ cơn tức vào Dương Chi: “Dương Chi, có phải em không muốn học bổng cuối năm đúng không!”

Bình chọn học bổng cần toàn thể giáo viên đảm nhiệm nhất trí thông qua mới có hiệu lực.

“Cô Vu, nói gì cũng phải có trách nhiệm.” Khấu Hưởng nâng cằm, liếc cô ta: “Thành tích và thái độ cư xử là chỉ tiêu để suy xét học bổng, từ bao giờ đến lượt cô nói không cho thì sẽ không cho?”

“Cô ta công khai sỉ nhục giáo viên, học sinh như vậy còn muốn học bổng ư?”

“Em không nghe thấy cô ấy sỉ nhục giáo viên, ngược lại nghe thấy cô Vu đây, hết lần này đến lần khác nói người khác là đồ ngu dốt, sỉ nhục học sinh nữ.”

Lúc này cô Vu mới phát hiện, có không ít học sinh đang cầm điện thoại, nhắm thẳng camera về phía cô ta.

Chẳng lẽ bọn chúng vừa quay hết lại rồi ư?

Cô ta vừa mới… Nói gì?

Trong lòng cô ta đột nhiên sợ hãi, giống như bóng cao su bị xì hơi, khí thế giảm xuống: “Các em… Thầy Tôn, tôi không quản được học sinh lớp thầy, học kỳ sau tôi sẽ xin không dạy lớp 3 nữa, thầy mời người khác giỏi hơn đi.”

Cô Vu nói xong nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng học.

Các bạn học sinh sôi nổi ném sách giáo khoa hoan hô: “Cô đi vui vẻ!”

“Tốt nhất đừng trở lại!”

……

Chủ nhiệm lớp Tôn Bình cũng hoàn toàn không dự đoán được, trong cuộc họp cuối năm của lớp, sẽ từ phản đối chia lớp, lại biến thành đại hội phê phán cô Vu…

Đám trẻ trong lớp, bình thường trừ thành phần hay ầm ĩ như Thẩm Tinh Vĩ, những bạn khác đều rất ngoan ngoãn, dẫn đầu chính là Khấu Hưởng, nhưng ngay cả học sinh có thành tích tốt như Dương Chi cũng…

“Chia lớp là quyết định của trường, thầy cũng không có cách nào khác.”

Khấu Hưởng chậm rãi đứng lên, nhìn chủ nhiệm lớp: “Vậy phiền thầy Tôn lại đến phòng quản lý đấu tranh giúp chúng em với ạ.”

Dương Chi quay đầu lại nhìn anh, rất ít khi anh nhúng tay vào việc lớp, anh luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, chỉ đơn độc trong thế giới của mình.

Giật mình nhận ra, chàng thiếu niên đã từng u ám nóng nảy, cũng đang dần thay đổi.

Ánh mặt trời vương trên người anh, cũng chiếu vào lòng anh.

Hết chương 43

(1): Thanh niên Ngũ Tứ là những thanh niên trí thức gồm học sinh, sinh viên, công nhân, thị dân và trí thức nòng cốt của Phong trào Ngũ Tứ năm 1919.

Về Phong trào Ngũ Tứ: Sau khi Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc, các nước thắng trận đã ký kết bản Hiệp ước Versailles, trong đó có điều khoản chuyển giao chủ quyền tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc) từ tay Đức sang cho Nhật Bản. Các tầng lớp nhân dân Trung Quốc, đặc biệt là học sinh sinh viên đã đứng lên đấu tranh chống lại quyết định này. Phong trào lan rộng, chuyển mũi nhọn đấu tranh từ chống lại Hiệp ước Versailles sang chống lại chính phủ Trung Hoa Dân quốc lúc bấy giờ.

Ngày 4 tháng 5 năm 1919, hơn 3000 học sinh sinh viên của 13 trường đại học Bắc Kinh đã tập hợp trước quảng trường Thiên An Môn, tiến hành biểu tình thị uy trên các đường phố Bắc Kinh để chống lại Hiệp ước Versailles.

Phong trào Ngũ Tứ đã lan rộng khắp 22 tỉnh và 150 thành phố ở Trung Quốc, trong đó lên mạnh nhất ở Thiên Tân, Nam Kinh, Hàng Châu, Vũ Hán… lôi cuốn đông đảo các tầng lớp nhân dân tham gia như học sinh, sinh viên, công nhân, thương nhân, thị dân, trí thức… Cuối cùng, chính phủ Trung Hoa Dân quốc buộc phải trả tự do cho tất cả những người bị bắt, cách chức Tào Nhữ Lâm, Lục Tông Dư, Chương Tông Tường, sau đó ra lệnh cho đoàn đại biểu Trung Quốc tại Pháp cự tuyệt ký vào Hiệp ước Versailles. Phong trào Ngũ Tứ coi như kết thúc thắng lợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện