Dì Chu và người làm vườn họ Vương nghe thấy động tĩnh ngoài sân, vội vàng khoác thêm áo đi ra ngoài, chợt thấy trên sân, Khấu Sâm cầm một cái bình hoa sứ cổ tráng men xanh vô cùng giá trị, đuổi theo Khấu Hưởng chạy quanh vườn hoa.

“Mày còn dám lên mặt với ông đây, cánh dài rộng rồi đúng không, hôm nay ông đây phải đánh chết mày cái thằng nhãi ranh!”

Khấu Hưởng xoay người giữ chặt lấy cổ tay Khấu Sâm, hai bố con cứ giằng co như vậy vài giây.

Đương nhiên Khấu Sâm không phải đối thủ của chàng thiếu niên khoẻ mạng, ông gắng sức mấy lần nhưng vẫn không thoát được sự kiềm chế của anh.

“Thằng nhóc thối, buông tay!”

Khấu Hưởng cắn chặt răng, nhìn ông, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn.

Dì Chu thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy tới kéo hai người ra: “Đừng đánh đừng đánh, thiếu gia, cậu mau buông tay, sao cậu có thể động thủ với tiên sinh!”

Người làm vườn họ Vương cũng che giữa hai người, dỡ bình hoa trong tay Khấu Sâm xuống: “Ôi tiên sinh, đây chính là đồ cổ hàng nghìn năm tuổi, tuyệt đối không thể đập, đầu thiếu gia rất cứng, nếu đập xuống sẽ vỡ mất, uổng phí mấy trăm vạn phu nhân đã bỏ ra mua bình hoa về!”

Khấu Sâm: “Một cái bình vớ vẩn mà cũng mất mấy trăm vạn á?”

Chú Vương: “Không đâu, tôi nghe nói đây là vật quý được truyền từ thời thời Tống đấy.”

Khấu Sâm cẩn thận buông bình hoa xuống: “Thế sao ông không nói sớm, suýt nữa đã đập hỏng rồi!”

“Cũng đúng!”

Khấu Hưởng:……

Anh trợn mắt, xoay người đi ra khỏi nhà, Khấu Sâm đứng đằng sau gọi giật anh lại: “Đã muộn thế này rồi mày đi đâu, mày quay lại cho tao!”

“Nếu trước đây bố đã bỏ mặc con, vậy thì vĩnh viễn đừng động đến con.” Anh gào lên.

“Mày nói ông đây bỏ mặc mày, nếu ông đây mà bỏ mặc mày thì sao mày có thể lớn như vậy, có rắc rối nào mày gây ra ở trường mà ông đây không giải quyết cho mày không, mấy năm nay mày đánh nhau, số người bị đưa vào bệnh viện mày thử đếm trên đầu ngón tay xem có bao nhiêu, căn bản mười ngón tay cũng đếm không hết, ông mà bỏ mặc mày thì mày có thể sống được đến bây giờ ư?”

Tiếng Khấu Sâm xa dần, Khấu Hưởng đã bước nhanh ra đường cây xanh trong tiểu khu, anh chạy đi, hơi thở hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nhà khiến người khác khó thở kia, thoát khỏi ông bố gia trưởng, thoát khỏi những trách nhiệm mà anh phải gánh vác.

Du học gì chứ, anh căn bản không muốn thừa kế cái công ty chó má đó, ai thích đi thì đi, dù sao anh cũng không thích.

Khấu Hưởng vừa đi vừa gọi cho Bùi Thanh, đầu bên kia điện thoại, phòng Bùi Thanh rất yên tĩnh, cậu ấy khẽ hỏi anh: “Caesar, có việc gì thế?”

“Ra ngoài uống rượu với tao không.”

“Sao thế đại ca, chúng ta vừa mới tách ta mà, uống rượu gì chứ.”

“Mày có ra hay không.”

“Không được, dạo này thân thể mẹ tao không được tốt, buổi tối tao phải ở nhà.”

Khấu Hưởng cúp điện thoại, lại gọi cho Thẩm Tinh Vĩ, nhưng bên kia còn chưa nhấc máy anh đã ném mạnh điện thoại ra ngoài, nóng nảy gầm nhẹ một tiếng, đá vào cây ngô đồng phía sau.

Mấy người qua đường phía sau thấy thế, đều vội vàng đi đường vòng.

Trên đường phố trống trải, một mình Khấu Hưởng lang thang không có mục tiêu, vô thức duỗi tay tìm thuốc lá, lại phát hiện đã lâu không hút thuốc lá. Bên cạnh có một tiệm tạp hoá vẫn còn buôn bán, anh đi tới mua thuốc, song lại cất đi.

“Thôi.”

Anh khựng lại, không nhận bao thuốc mà ông chủ đưa, xoay người sải bước đến vườn hoa, không ngờ lại đụng phải mấy tên côn đồ.

“Tên nhóc thối đi đường không có mắt à!”

“Này này, va vào người khác còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!”

Khấu Hưởng quay đầu lại tức giận gầm lên một tiếng: “Cút đi!”

“Ồ, có cá tính đấy, các anh em, lên dạy cho nó một bài học đi.”

*****

Dương Chi ngồi bên bàn học làm bài tập.

Phòng không quá rộng, có thể đặt một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo, bàn học kê sát cửa sổ, giá sách dựng bên cạnh, trang trí đều thống nhất là màu trắng mang phong cách tối giản.

Căn chung cư hai phòng này tuy không lớn, nhưng được thiết kế rất khéo léo, hơn nữa môi trường tiểu khu rất tốt, mỗi hộ gia đình phải quẹt thẻ mới được vào tiểu khu.

Thủ tục ly hôn giữa mẹ cô và chú Lý nhanh chóng làm xong, ban đầu đương nhiên chú Lý không muốn, nhưng thái độ của mẹ cô lại rất kiên quyết, hơn nữa có Lục Diệc hỗ trợ mời luật sư tìm chú Lý nói, chú Lý có thể kết án bạo lực gia đình, nếu mang ra toà án, tương lai sẽ rơi vào tình huống mất cả người lẫn của.

Sau đó trong quá trình điều giải, chú Lý đau khổ cầu xin mẹ cô cho ông ta thêm một cơ hội, thậm chí không tiếc quỳ xuống cầu xin bà tha thứ, trong lòng Dương Chi thấp thỏm, sợ mẹ lại mềm lòng. Nhưng thật may, mẹ cô vẫn là một người phụ nữ kiên cường, nếu bà đã đưa ra quyết định, vậy thì chắc chắn đã được suy nghĩ kỹ càng, không dễ thay đổi, nếu không cũng không đến mức giữ gìn cái gia đình tồi tệ này nhiều năm như vậy.

Cuối cùng, một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cắt đứt liên hệ cuối cùng của hai mẹ con với người đàn ông kia, hiện tại hai người sống bên nhau, trong lòng Dương Chi cảm thấy vô cùng kiên định.

Cô tin, chỉ cần bản thân nỗ lực, tất cả những gì cô muốn đều sẽ chậm rãi hoàn thành.

Bất chợt, mẹ gõ vang cửa phòng cô: “Chi Nhi, con ra đây uống canh gà này.”

“Con không uống đâu, uống khuya quá sẽ béo đấy ạ.”

“Con học tập vất vả như vậy, sao có thể béo được, mẹ để trong hộp giữ nhiệt, con học xong thì ra uống đi nhé.”

“Vâng ạ, mẹ, mẹ mau ngủ đi.”

Dương Chi vừa nói vừa đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, thả lỏng gân cốt. Mọi khi vào lúc này, Khấu Hưởng sẽ nhắn tin tới cho cô, nhưng hôm nay thật yên tĩnh.

Dương Chi cầm điện thoại, nhìn màn hình tối om, ngẫm nghĩ, soạn tin nhắn gửi cho anh, hỏi anh đang làm gì.

Tin nhắn gửi đi được nửa giờ, anh không hề trả lời, trong lòng Dương Chi thoáng bất an, lại gọi cho anh, vẫn không ai nhấc máy.

Lúc này Dương Chi càng thêm thấp thỏm.

Trong lúc cô đang sốt ruột nóng nảy, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Khấu Hưởng gọi đến.

Dương Chi nhấc máy, alo alo vài tiếng, đầu bên kia rất yên tĩnh, mãi không có người nói chuyện, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập lại bị anh kìm ném.

Tim Dương Chi chìm xuống: “Anh làm sao thế.”

Bên kia vẫn không nói gì, cô nôn nóng truy vấn: “Khấu Hưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”

Thật lâu sau, giọng nói trầm khàn của Khấu Hưởng truyền đến: “Tôi không sao, chỉ muốn nghe thấy giọng em thôi, tôi cúp máy đây.”

Dương Chi dự cảm không ổn, vội vàng nói: “Anh đang ở đâu thế.”

“Tôi đang ở bên ngoài.”

“Anh đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao muộn thế này mà anh còn chưa về nhà?”

“Không có việc gì.”

Dương Chi thật sự bị anh làm cho tức điên, đã như thế rồi còn nói với cô là không có việc gì, anh nghĩ cô ngốc sao? Dương Chi biết tính Khấu Hưởng, biết liên tục ép hỏi anh sẽ không có hiệu quả, cô chỉ có thể kiên nhẫn dịu dàng hỏi: “Khấu Hưởng, anh có muốn gặp em không.”

Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Dương Chi nắm chặt điện thoại, mãi đến khi giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên.

“Tôi muốn gặp em.”

*****

Vài phút sau, Dương Chi thay quần áo đi là, hình như mẹ cô đã ngủ, vì thế cô rón ra rón rén đi ra cửa, quay đầu lại thấy hộp giữ nhiệt được đặt trên bàn, bên trong là canh gà mẹ hầm, cô dứt khoát mang theo hộp cơm, nhẹ nhàng ra cửa.

Giờ đã gần 11 giờ, trung tâm công viên, ánh trăng thanh chiếu xuống đường đá, Dương Chi ôm hộp giữ nhiệt lẻ loi đi vào, nhìn xung quanh.

Trên hàng ghế dài cách đó không xa, cô thấy một hình bóng quen thuộc, anh ngồi lẳng lặng trên ghế, sự sắc bén bình thường đã thu lại, giờ phút này ánh trăng soi xuống người anh, anh cúi đầu, không khí trầm tĩnh.

Dương Chi chạy tới, bất ngờ phát hiện khóe miệng anh có vết máu bầm, dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái nhợt, không còn chút máu.

“Anh đánh nhau đấy à?” Dương Chi nhíu mày, nghiêm túc chất vấn: “Anh có nhớ đã đồng ý gì với em không.”

Anh đã đồng ý với cô, sẽ không đánh nhau với người khác.

“Tôi nuốt lời rồi, thật sự xin lỗi.”

Lần này anh lại ngoan ngoãn nhận lỗi, nỗi tức giận của Dương Chi nhanh chóng bị đau lòng thay thế, cô ngồi xuống bên cạnh anh, duỗi tay ôm mặt anh, để anh đối mặt với mình.

Ban đêm vắng vẻ, ánh trăng yên tĩnh, vạn vất đều ngủ, ngay cả gió cũng lặng.

Dương Chi giơ tay vuốt ve mặt anh, từ đôi mày kiêu ngạo đi xuống, đến đuôi mắt, lại đến mũi, mỗi một tấc da tấc thịt, dịu dàng đến vô tận.

Ánh mắt cô mang theo lưu luyến và say mê, cuối cùng đầu ngón tay rơi xuống bờ môi mỏng của anh, nhẹ nhàng đè lên.

“Anh có đau không.”

Cho dù anh có đau hay không, cô vẫn đau lòng.

Trên thế giới này, hoá ra vẫn có một người vì anh mà đau lòng.

Tâm trạng tăm tối của Khấu Hưởng, trong khoảnh khắc đó, chợt xua tan, trong lòng như có đồng cỏ xanh yên bình, cuồn cuộn gợn sóng.

Anh cầm tay cô, đặt bên môi, hôn thật mạnh.

“Vì sao anh lại đánh nhau.” Cô nhíu mày hỏi anh.

“Đụng phải một chút.” Khấu Hưởng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Tuổi trẻ nóng nảy, ông đây lười chấp với bọn họ.”

Dương Chi:……

Kẻ tám lạng người nửa cân thì có.

“Sao tự dưng anh lại chạy ra, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Bố tôi tới.” Khấu Hưởng lạnh nhạt nói: “Không ở nổi trong nhà.”

“Chú đã nói gì với anh?”

“Ông ấy ép tôi làm việc tôi không thích.” Khấu Hưởng giấu chuyện đi du học, không muốn bởi vậy mà ảnh hưởng tới Dương Chi, nói nhiều cô nhất định sẽ suy nghĩ miên man.

Dương Chi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Mẹ em hay nói, lúc còn trẻ chưa đến tuổi làm bố mẹ lại lập tức trở thành bố mẹ, chân tay luống cuống, không làm tốt được việc gì, sau đó năm dài tháng rộng khiến ta có bộ dáng của người làm bố làm mẹ, biết thấu hiểu con cái thì con cái cũng đã trưởng thành.”

Đây cũng là một việc bất đắc dĩ.

Khấu Hưởng lại lắc đầu, càng thêm im lặng.

Không phải như vậy, bố mẹ anh không hề luống cuống tay chân, thậm chí còn không hề vui vẻ chào đón anh tới thế giới này.

Bọn họ không yêu anh, anh không được chào đón.

Từ năm sáu tuổi dần dần có ký ức, Khấu Hưởng đã nhận thức được, bố mẹ anh không hạnh phúc, anh được sinh ra là một sai lầm.

Trong những năm phản nghịch không biết kiềm chế, hành vi phóng túng, cố ý gây ra nhiều tai họa, để Khấu Sâm giải quyết hậu quả cho anh, anh dùng chính cách thức của mình, chứng minh sự tồn tại của bản thân, giống như với bố mẹ mà nói, ý nghĩa tồn tại của anh chỉ là gây họa.

Cho dù, cho dù anh chỉ hy vọng Khấu Sâm có thể giành chút thời gian quan tâm đến anh.

Khấu Hưởng chìm vào sự yên lặng, chợt giật mình, cảm giác được có một đôi tay lạnh băng, đặt lên mu bàn tay anh, đè xuống.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của Dương Chi dưới ánh trăng vô cùng trong trẻo.

“Anh đừng đau buồn, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”

Lời cô nói tạo cho anh một sức mạnh rất lớn, anh cầm tay cô, đặt lên vết sẹo trên khóe mắt mình.

“Em vẫn luôn muốn biết nó xuất hiện thế nào mà lại không dám hỏi. Bây giờ tôi có thể nói cho em về lai lịch của nó.” Anh bình tĩnh nói: “Sinh nhật năm mười hai tuổi, bố tôi bị mẹ tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại thúc giục về nhà, tâm trạng không tốt, lúc ăn cơm đã xảy ra tranh chấp, hai người càng cãi càng to, tôi rất bực bội, vì muốn làm họ im lặng, tôi đã đập vỡ chai rượu sâm banh, lấy một mảnh thủy tinh rạch lên mặt mình.”

Hơi thở Dương Chi nghẹn lại.

Khấu Hưởng lại cười: “Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, trong lòng tôi rất sung sướng.”

Ít nhất vào lúc ấy, anh trở thành tiêu điểm trong mắt họ, có một vài phút nào đó, trong mắt họ có anh.

Lòng Dương Chi tràn ngập chua xót, cô nâng mặt anh lên, đôi môi nhỏ nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên mặt Khấu Hưởng.

Trước đây luôn cảm thấy vết sẹo này trông thật dữ tợn, làm người khác sợ hãi.

Nghe được câu chuyện về vết sẹo này, Dương Chi chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Từng chút từng chút, cô hôn lên mặt anh, hốc mắt ươn ướt.

Khấu Hưởng đè lên bả vai cô: “Em đừng thương xót cho tôi, đến tuổi này rồi, tôi không còn là trẻ con.”

“Em không thương xót anh, em đau lòng cho anh.” Ánh mắt Dương Chi mềm mại, duỗi tay lấy hộp giữ nhiệt ở đằng sau ra: “Có chuyện gì ăn xong cũng giải quyết được hết, em mang theo bữa khuya cho anh này.”

Khấu Hưởng sờ bụng, kinh ngạc hỏi: “Sao em biết tôi đói.”

“Đương nhiên là em biết rồi, anh trốn ra khỏi nhà, đi đánh nhau, chẳng ngừng nghỉ một chút nào cả.”

Dương Chi mở hộp ra, canh gà om nấm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mặt nước phủ một lớp mỡ vàng rực rỡ, khiến người khác muốn nếm thử.

“Đây là món tự tay mẹ em làm, anh mau nếm thử đi.”

Khấu Hưởng lập tức bưng hộp giữ nhiệt lên, uống ừng ực ừng ực một hơi, ấm áp vào bụng, tâm trạng nháy mắt trở nên tốt hơn.

“Tay nghề của mẹ thật giỏi.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Đợi đã…

Dương Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”

Anh nhướng nhướng lông mày: “Không có gì.”

Hết chương 61
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện