Khi thức dậy, điều hạnh phúc nhất có lẽ là được nằm cạnh người mình thích.

Mái tóc dài buông xõa, che đi một phần gương mặt, gương mặt vốn chỉ nhỏ bằng một bàn tay cũng sắp bị che khuất. Anh khẽ nhúc nhích, cô liền hừ một tiếng, âm thanh không lớn, giống một bé mèo con.

Đã bao giờ Dịch Trạch Thành thấy qua dáng vẻ ngoan ngoãn của cô như vậy đâu.

Lúc cô thức, lúc nào cũng có dáng vẻ giương nanh múa vuốt, ngay cả khi trên giường cũng đều thích cậy mạnh, còn muốn được ở trên.

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đồng hồ sinh học đã thành thói quen, vừa đến 7 giờ thì sẽ rời giường. Lúc trước ở nhà, anh sẽ chạy bộ trên máy chạy bộ 30 phút, sau đó đi tắm rửa. Ở đây không máy chạy bộ, thì anh sẽ đi làm bữa sáng.

“Hoắc Từ." Dịch Trạch Thành làm một bữa sáng đơn giản, sau đó quay lại kêu cô.

Kéo hai cái không được, anh ngồi xuống mép giường, muốn gọi nữa thì nghe thấy người trên giường mơ hồ nói: “Không cần.”

Mềm nhũn như một bé mèo con.

“Dậy ăn sáng nào." Anh đã bao giờ gọi ai thức dậy đâu, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, động tác không quá quen, giọng nhỏ nhẹ giống như sợ sẽ đánh thức cô.

Người trên giường nhúc nhích, hừ hai tiếng, giọng mũi ồm ồm: “Anh cõng em vào toilet đi.”

“Em bao nhiêu tuổi rồi hửm?" Dịch Trạch Thành xụ mặt, nhìn dáng vẻ giống như đang chuẩn bị dạy dỗ người.

Nhưng người trên giường bĩu môi một cái, hỏi lại: “Anh cõng hay không cõng?”

Được rồi, mắt còn chưa mở ra đã muốn làm ầm ĩ rồi. Dịch Trạch Thành cũng rất cưng chiều cô, ngồi ở mép giường, nói: “Cõng chứ, sao em còn không mau leo lên.”

Trên người anh vẫn đang mặc quần áo ở nhà, thoáng cái Hoắc Từ đã leo lên lưng anh. Nếu đây là lần đầu Dịch Trạch Thành gọi người thức dậy thì đây cũng là lần đầu tiên sau khi lớn lên, Hoắc Từ có người gọi dậy.

Bức màn đã kéo ra từ lâu, ánh mặt trời chiếu vào.

Bên ngoài có ánh mặt trời, bên trong có anh.

Ăn xong bữa sáng, tài xế đã tới đón Dịch Trạch Thành. Anh về phòng thay cả bộ tây trang màu xanh đen được thiết kế riêng, cổ tay áo sơ mi màu trắng hơi lộ ra bên ngoài ống tay áo vest, trên cổ tay áo có cái khuy măng-sét đá quý được mài dũa bóng loáng. Chiếc áo khoác màu xám nhạt được anh vắt lên trên cánh tay.

Hoắc Từ đang ngồi ở bàn ăn uống sữa tươi, vừa ngẩng đầu đã thấy diện mạo này của anh từ phòng ngủ đi ra.

Bộ vest được thiết kế riêng khiến cả người anh cao hơn mảnh khảnh hơn, ánh mặt trời phủ trên người anh như đang mạ lên một lớp ánh sáng chói mắt.

“Anh đi làm nhé." Dịch Trạch Thành nhẹ giọng nói.

Nghe những lời này, Hoắc Từ lại có loại cảm giác nói không nên lời. Giống như trái tim đang đập đột nhiên bị một mũi kim đâm xuyên qua và có gì đó từ bên trong không ngừng chảy ra, đó là một loại chất lỏng ngọt đến ngất ngây, từ từ bao phủ hết cả trái tim cô.

Hóa ra, cuộc sống cũng có thể ngọt ngào đến thế này.

Cô đứng lên, đi đến huyền quan nhìn anh mang giày. Anh mang giày xong, đứng ở cửa, nhìn cô cười khẽ: “Sao em lại nhìn xa xăm như vậy?”

Hoắc Từ đi về phía trước một bước, anh hỏi: “Có phải em đã quên cái gì rồi hay không?”

Cô có chút ngốc, nhìn hai tay anh trống trơn, khó hiểu hỏi: “Có phải là cặp tài liệu hay không? Nhưng mà anh có hả?”

Tưởng tượng ra dáng vẻ anh cầm theo cặp tài liệu, Hoắc Từ vừa định cười thì người đối diện đã tiến sát tới. Đến khi anh mạnh mẽ hôn cô đủ rồi mới thản nhiên nói: “Em đã quên một nụ hôn tạm biệt.”

Em đã quên một nụ hôn tạm biệt.

Mãi đến khi người nào đó đã bước vào thang máy, Hoắc Từ vẫn còn đứng ở cửa huyền quan, cô đưa tay lên sờ sờ miệng mình.

Người đàn ông này, sao lại nhiều chiêu trò như vậy chứ.

Không lâu sau Bạch Vũ cũng tới đón cô, hôm nay là ngày đầu tiên cô quay về làm việc sau khi vết thương đã hồi phục.

Thấy tâm trạng Hoắc Từ vui vẻ, Bạch Vũ cười hỏi: “Hôm nay tâm trạng em có vẻ vui nha, có phải em vui vì sắp được đi làm lại hay không?”

Hoắc Từ suy nghĩ một chút, mặt không chút biểu cảm, nói: “Không phải.”

“Vậy sao lại vui vẻ đến thế?” Bạch Vũ quen biết Hoắc Từ lâu như vậy, tâm trạng cô có tốt không, anh chỉ cần nhìn qua một là đã phân biệt được.

Hoắc Từ nghiêng đầu nghiêm túc mà suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nói: “Em phát hiện ra yêu đương thật sự rất tốt.”

Bạch Vũ: “……” Đệt mợ, vì sao miệng anh lại đen như vậy, mới sáng sớm tinh mơ vô duyên vô cớ ăn lại phải ăn một miệng cẩu lương.

**

“Chào mừng bà chủ, chiến thắng trở về." Lúc Hoắc Từ đi vào phòng làm việc đã thấy mọi người đều đứng dậy rồi tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên.

Cô cười nhạo một tiếng: “Phù phiếm.”

Bạch Vũ cười tủm tỉm bảo bọn họ mau đi làm việc. Hai người đi vào phòng làm việc của Hoắc Từ, đây là căn phòng lớn nhất trong phòng làm việc. Trên một bên tường treo đầy các tác phẩm của cô, chúng đều là những tác phẩm cô rất thích và chưa bao giờ xuất hiện trên bất kỳ tạp chí nào. Bức tường còn lại có một cái tủ thủy tinh chứa camera của cô.

“Buổi chiều chúng ta đến studio một chuyến, quảng cáo này rất đơn giản, là của một công ty trang sức trong nước." Bạch Vũ đang nhìn lịch làm việc của cô.

Hoắc Từ đang điều chỉnh ống kính, trong miệng ngậm kẹo que, nghe thấy lời này, rốp một tiếng, kẹo trong miệng đã bị cắn vỡ.

Bạch Vũ nghe thanh âm này, cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn cô.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với quảng cáo trang sức của T&A?” Hoắc Từ hờ hững hỏi.

Bạch Vũ cười giả lả, giải thích: “Anh hỏi rồi, là do lần này em bị bệnh nên Nam Vãn mới có cơ hội lợi dụng.”

Mặt Hoắc Từ không chút thay đổi mà nhìn Bạch Vũ, tiếng nhai kẹo trong miệng vang lên rộp rộp. Bạch Vũ bị cô nhìn chằm chằm như vậy, da đầu tê dại, không có cách nào nên anh đành nhỏ giọng nói: “Hoắc Từ, lần này chúng ta đừng chấp nhặt với Nam Vãn nhé. Quảng cáo của T&A lần này cứ cho cô ta đi, cũng đâu phải quảng cáo lần sau cô ta muốn cướp là cướp được đâu.”

“Nói đi, Nam Vãn đã tìm được chỗ dựa vững chắc nào mà làm cho anh phải sợ hãi như vậy." Hoắc Từ cười lạnh.

Mồ hôi lạnh của Bạch Vũ tuôn xuống, anh biết không giấu cô được nên nhỏ giọng nói: “Nghe nói lần này Nam Vãn trực tiếp thu phục Phó giám đốc phụ trách mảng marketing của T&A ở Trung Quốc. Cho nên dù quan hệ của chúng ta cứng như thép vẫn bị cô ta cạy một chân.”

Thật ra người bên T&A còn nói, Hoắc Từ là nhiếp ảnh gia mà công ty mẹ thích. Cũng không có nói từ nay về sau sẽ không hợp tác với Hoắc Từ nữa mà chỉ khẳng định lần quảng cáo trang sức này là của Nam Vãn. Muốn hai bên không nên tranh chấp, mọi người đều là người trong giới, hòa khí sinh tài.

Lúc Bạch Vũ nghe những lời này, anh tức giận tới nỗi muốn chửi mẹ nó luôn.

Bọn họ bị người ta cạy góc tường, trái lại còn muốn bọn họ nuốt cục tức này xuống.

Nếu không phải nghĩ tới sau này, không thể làm mất lòng T&A, Bạch Vũ thật sự hận không thể gi.ết chết T&A và con nhỏ Nam Vãn hèn hạ kia.

“Thôi, đối với loại thủ đoạn hèn hạ này, chúng ta đừng so đo với cô ta nữa." Bạch Vũ rất sợ Hoắc Từ, cô bị súng bắn bị thương mà còn có thể chạy đến khách sạn quậy banh đám cưới để trút giận cho bạn bè.

Lần trước bạn cô bị ức hiếp mà cô còn làm đến như vậy. Lần này bản thân cô lại bị người ta ức hiếp tới trên đầu, Bạch Vũ thật không dám tưởng tượng, nếu cô nổi giận, cô sẽ oán hận Nam Vãn đến cỡ nào nữa.

Nơi đầu sóng ngọn gió này vẫn nên yên tĩnh lại một chút đi.

Nhưng mà, anh càng muốn nhân nhượng thì càng gặp phải vấn đề.

Buổi chiều anh lái xe chở Hoắc Từ và vài nhân viên của phòng làm việc đến studio, kết quả sau khi tới mới biết bên trong vẫn chưa kết thúc. Bạch Vũ lập tức lạnh mặt, nói: “Lúc chúng ta đặt đã nói rõ sẽ xong trước ba giờ chiều mà.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đã sắp tới 3 giờ rưỡi rồi, đến cùng mấy người muốn sao?”

Thật ra, studio này là do Bạch Vũ đặt trước nhưng anh là đặt buổi chiều, người phụ trách đến xin anh nói buổi sáng muốn có việc gấp muốn mượn dùng một chút, có thể cho bọn họ mượn dùng tạm hay không. Dù sao buổi sáng anh cũng không cần nên bán cho bọn họ một cá.i ân tình.

Đã không muốn kiếm chuyện vậy mà bọn họ còn kéo dài tới lúc này vẫn chưa chịu kết thúc.

Anh vừa mới nói xong, đã thấy một nữ sinh đi từ bên trong ra, bực mình nói: “Cô Nam còn đang chụp ảnh ở bên trong, mấy người có thể đừng cãi nhau ầm ĩ ở cửa hay không, còn ra thể thống gì.”

Mắng xong, cô ấy mới nhìn rõ người đó là Bạch Vũ, lại là một đợt xấu hổ.

Không chỉ Bạch Vũ mà ngay cả Hoắc Từ cũng biết người này, đây là trợ lý bên cạnh Nam Vãn. Úi chà, thật là hung hãn nha.

“Thực xin lỗi, cô Hoắc, em không biết đó là ngài." Trợ lý nhỏ lập tức xin lỗi, cô ấy cũng rất oan ức, cô nàng ra đây là do Nam Vãn kêu, cô ta nói bên ngoài quá ồn sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình chụp ảnh của cô ta.

Nửa năm qua, thanh thế Nam Vãn tăng cao, người bên cạnh cũng đều bị tâng bốc đến lâng lâng. Cho nên khi trợ lý nhỏ đi ra, ánh mắt còn chưa thèm nhìn người đã lên tiếng mắng mỏ. Mắng xong mới phát hiện đó là một người không thể đắc tội.

Hoắc Từ nhàn nhạt mà nhìn cô ấy, “Không có gì.”

Giọng điệu vẫn còn tốt, cũng không làm cô gái nhỏ khó xử. Cô không phải là loại người thích bắt nạt người khác. Có điều cô nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay và nhẹ nhàng nói: “Bây giờ là 3:32, cô vào nói với họ, trước 3:40 phải trả chỗ cho tôi."

Trợ lý nhỏ bị cô dọa sợ, tuy rằng khi Hoắc Từ nói chuyện đều thản nhiên như vậy nhưng một khi mở miệng thì lại có một loại khí thế khiến cô nàng không thể không phục tùng.

Hoắc Từ nâng mí mắt lên nhìn cô nàng, “Còn không đi nhanh đi.”

Trợ lý nhỏ không dám ngây người nữa mà nhanh chóng chạy vào trong.

Cô ấy đi vào chưa đến một phút, người đại diện của Nam Vãn là Từ Vi đã đi ra. Nét mặt tươi cười: “Cơ thể cô Hoắc đã đỡ hơn chưa, tôi vẫn luôn muốn thăm bệnh nhưng lại sợ làm trễ nải thời gian điều trị của cô.”

Bạch Vũ thấy cô ta vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện Hoắc Từ bị thương, tuy là quan tâm nhưng cũng làm người ta không thoải mái.

Anh còn chưa kịp nói gì, Hoắc Từ đã liếc mắt nhìn Từ Vi một cái, “Cô có thời gian rảnh quan tâm đến tôi thì không bằng cô nhanh chóng đi vào trong đó giúp bọn họ dọn đồ đạc đi, chỉ còn có 6 phút thôi đó.”

“Cô Hoắc, Nam Vãn bên trong vẫn còn đang chụp, ngài cũng là nhiếp ảnh gia chắc hẳn ngài cũng hiểu được chỗ khó xử của nhiếp ảnh gia mà.”

Hoắc Từ nhìn cô ta, cười nhạo, “Không phải nhiếp ảnh gia nào cũng giống cô ta như vậy đâu.”

Từ Vi bị cô chế nhạo mà sửng sốt.

“Hoắc Từ, nơi này chính nơi chụp ảnh quảng cáo trang sức của T&A, cô cũng biết yêu cầu của T&A khắt khe thế nào mà cho nên Nam Vãn mới trễ giờ một chút, mong cô thông cảm." Từ Vi dùng giọng điệu kỳ quái nói.

Cô ta cố ý nhắc tới chuyện của T&A vì muốn Hoắc Từ tức giận.

Bạch Vũ ở bên cạnh chịu không nổi, “Từ Vi, chỗ này tôi đã đặt từ trước, mấy người chen ngang tôi không nói, vậy mà còn dám chiếm chỗ không trả. Làm phiền cô lập tức dẫn nhiếp ảnh gia Mã Mộng Hà ra, trả chỗ cho bọn tôi.”

Nếu cô ta đã mang T&A ra để làm người ta chán ghét thì Bạch Vũ cũng chẳng muốn nể mặt cô ta nữa.

Từ Vi nghe anh ở trước mặt mọi người gọi thẳng tên thật của Nam Vãn thì mặt lúc đỏ lúc trắng. Người xung quanh nghe đang thắc mắc Mã Mộng Hà là ai nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì biết ngay.

Nam Vãn, Mã Mộng Hà.

“Mấy người đừng có mà quá đáng, nếu để cho người của công ty T&A biết, chỉ sợ mặt mũi chúng ta ai cũng đều rất khó coi." Từ Vi nhìn bọn họ, trong lòng đắc ý.

Hoắc Từ có thể lợi hại ở trong ngành này như vậy, còn không phải là do có quan hệ hợp tác với mấy công ty lớn sao. Bây giờ Nam Vãn có thể cạy được một T&A thì sau này cũng có thể cạy được chỗ khác.

“Từ Vi." Phía sau truyền đến một tiếng gọi nhỏ, Nam Vãn mặc một bộ váy dài dệt kim đi ra, dáng người cô ta không cao gầy như Hoắc Từ mà thuộc loại xinh xắn hoạt bát, mặc đồ như vậy làm vóc dáng cô ta càng lùn hơn.

Đây là điểm làm đám người Bạch Vũ chán ghét Nam Vãn, thật không uổng khi gọi cô ta là đồ nhái của Hoắc Từ.

Rõ ràng phong cách quần áo của Hoắc Từ hoàn toàn không hợp với cô ta vậy mà cô ta vẫn cứ muốn thử.

Nam Vãn dịu dàng nhìn Hoắc Từ, mềm mại nói: “Hoắc Từ, thật sự có lỗi, đã làm trễ thời gian của cô. Dù sao đây cũng là quảng cáo trang sức T&A nên tôi không dám khinh thường. Hy vọng cô sẽ thông cảm.”

Hoắc Từ nghe hai người bọn họ cứ mở miệng ra là nhắc đến T&A thì chỉ cảm thấy buồn cười, hóa ra bọn họ cảm thấy nếu không có T&A thì bản cô sẽ không trụ nổi ở trong giới này nữa.

Cô tiến lên một bước, ai ngờ Từ Vi lại sợ tới mức tự động lùi về sau một bước.

Con người Hoắc Từ lạnh nhạt, sắc bén, Từ Vi thực sự là có chút khiếp sợ cô.

“Chụp thì thế nào, được dùng mới có tác dụng chứ." Hoắc Từ nhìn cô ta, châm biếm một tiếng.

Nam Vãn bị sự kiêu căng của Hoắc Từ làm tức tới run người, rõ ràng là cô ta thắng, cô ta là người nhận được hợp đồng quảng cáo, dựa vào cái gì mà Hoắc Từ có thể thản nhiên nói năng như vậy với cô ta.

“Vậy thì chúng ta cứ đợi xem liệu quảng cáo của tôi có dùng được không." Nam Vãn nhìn cô nói năng hung dữ.

Ai ngờ Nam Vãn vừa mới nói xong, điện thoại Từ Vi liền vang lên, cô ta ra chỗ khác nghe điện thoại. Không đến một hồi, điện thoại Bạch Vũ cũng vang lên, anh cũng đi nghe điện thoại.

Từ Vi đột nhiên đề cao thanh âm: “Cái gì? Hủy hợp đồng? Chuyện này sao có thể.”

Còn chưa nói xong, cô ta cảnh giác nhìn thoáng qua bên phía Bạch Vũ bên kia. Một lát sau, cô ta nói chuyện điện thoại xong thì trở về nhất định cứ phải kéo Nam Vãn đi. Nam Vãn đương nhiên là không muốn đi, cô ta còn không có khoe khoang đủ đâu, Từ Vi thật là sốt ruột.

Cô ta tới gần bên tai Nam Vãn nói hai tiếng, Nam Vãn vừa nghe đã nóng nảy, “Sao bọn họ lại có thể hủy hợp đồng?”

Nói xong, cô ta hung tợn mà quay đầu lại nhìn Hoắc Từ, “Là mày đúng không, mày là người ở phía sau khiến cho bên T&A hủy hợp đồng với tao đúng không?”

Từ Vi không kịp ngăn cản đã bị Nam Vãn nói chuyện này ra ngoài.

Nam Vãn bị T&A hủy hợp đồng? Trong lòng Hoắc Từ cũng thấy ngạc nhiên.

Mãi cho đến khi Nam Vãn bị Từ Vi mạnh mẽ lôi đi, Bạch Vũ mới có cơ hội nói với cô: “Anh vừa nhận được điện thoại gọi tới từ T&A, bọn họ nói tổng bộ khẩn cấp hủy bỏ hợp tác với Nam Vãn, hỏi em có sẵn lòng giúp tiếp quản quảng cáo trang sức này hay không?”

Nói xong, Bạch Vũ ôm bả vai cô, nếu không phải là đang ở bên ngoài, anh thật sự muốn cười ha ha nhưng đúng là cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy một trường hợp vả mặt nào sảng khoái đến như vậy. Anh dùng sức đè xuống vai Hoắc Từ: “Làm tốt lắm, Hoắc Từ.”

Hoắc Từ thản nhiên nói: “Em không có làm cái gì hết.”

Bạch Vũ mừng rỡ: “Chẳng lẽ là ông trời mở mắt rồi hả?”

Cô không biết có phải là ông trời mở mắt hay không nhưng mà cô cảm thấy chuyện này có liên quan với một người.

**

Dịch Trạch Thành giải quyết xong tài liệu, mới vừa gọi điện thoại nội bộ kêu thư ký đi vào lấy. Thì đã nhận được điện thoại Hoắc Từ, anh nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay công việc của em như thế nào?”

Hoắc Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa là hồ nước nhân tạo, lấp lánh ánh vàng.

Cô cắn m.ôi dưới, hỏi: “Chuyện Nam Vãn bị hủy hợp đồng có liên quan gì đến anh không?”

Bên kia im lặng, đột nhiên có tiếng cười nhàn nhạt, anh hỏi: “Xem ra em đã nhận được món quà công việc anh đã tặng em.”

Hoắc Từ thực sự không ngờ tới chuyện này lại có liên quan đến anh.

Cô nhất thời không biết hỏi cái gì, cuối cùng chỉ hỏi: "Làm sao anh có thể..."

“Cô ta làm gì để đoạt được công việc này thì anh cũng khiến cô ta mất đi như vậy.”

Hoắc Từ nhìn về phía xa, độ cong khóe miệng trước sau vẫn cong lên như vậy, hẳn là phải nói lời cảm ơn. Từ trước tới nay, cô đều tự mình che mưa chắn gió, giờ bỗng nhiên lại có người ở phía trước che mưa chắn gió cho cô.

“Không phải em thích chụp ảnh sao, những việc nhỏ như vậy thì cứ giao cho anh là được.”

Giọng nói người đàn ông vừa lạnh nhạt vừa hời hợt giống như xử lý chuyện đó thật sự chỉ là xử lý một chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.

Hoắc Từ nhẹ nhàng ừ một tiếng, chỉ cảm thấy sàn nhà dưới chân đột nhiên mềm nhũn, cả người như muốn bay lên.

Đến khi anh thản nhiên nói: “Có anh ở đây, không ai được cướp đồ của em hết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện