“Lại đây”, Dịch Trạch Thành đứng ở cửa, thản nhiên nhìn cô.

Hoắc Từ không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, lập tức đi tới. Dịch Trạch Thành kéo tay cô, nắm có hơi chặt, Hoắc Từ không khỏi nhíu mày liếc nhìn anh.

Lúc này ánh mắt anh đang nhìn thẳng về phía Lục Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch như hồ sâu không thấy đáy.

“Tiên sinh, tiểu thư, lần này là sơ sót lớn của tiệm chúng tôi, thật sự vô cùng có lỗi với hai vị”. Quản lí nhà hàng lại đến, người đến đây dùng cơm đều không phải người bình thường, thế mà xém chút nữa khiến khách xảy ra chuyện ở trong thang máy.

Dịch Trạch Thành vừa mới đến, nghe ông ta nói vậy, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao, thang máy xảy ra chút sự cố”, vẻ mặt Hoắc Từ vẫn như thường, bình tĩnh nói.

Dịch Trạch Thành nắm tay cô nhẹ nhàng hơn, anh khẽ gật đầu: “Chúng ta trở về đi”.

Lục Lâm Chính đứng bên cạnh, thấy anh ta ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn đến mình, tức giận nở nụ cười: “Gặp lại bạn cũ, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, thật bất lịch sự”.

Hoắc Từ sững sờ, cô không ngờ bọn họ vậy mà lại quen biết nhau.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Dịch Trạch Thành đã buông tay cô, bước về trước hai bước rồi giơ tay đấm một cú. Cú đấm này của anh thật không chút lưu tình, Lục Lâm Chính bị đánh cả người lui về sau vài bước.

Đợi đến khi anh ta ngẩng đầu lên, khóe miệng đều đã bị đánh bầm.

Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn: “Bây giờ chào hỏi rồi, hài lòng không?”

Hoắc Từ sợ tới mức tiến lên ngăn cản, chỉ sợ anh sẽ ra tay lần nữa.

Quản lý nhà hàng hô to một tiếng, dìu Lục Lâm Chính dậy, nhanh chóng hỏi: “Tiên sinh, có cần báo cảnh sát không?”

“Cút”. Lục Lâm Chính đẩy ông ta ra, cười lạnh nhìn người đàn ông đối diện.

May mà anh ta cũng không động thủ, Hoắc Từ không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ, không dám để họ ở cùng nhau lần nữa. Vội vàng kéo Dịch Trạch Thành đi, tới cửa thì nhìn thấy xe của anh đang đậu ở bên ngoài.

Hai người lên xe, nhưng không ai lên tiếng.

Dọc đường đi Hoắc Từ nhìn anh mấy lần, Dịch Trạch Thành chủ động động thủ, cô hiểu tính cách của anh, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, cô tuyệt đối sẽ không tin anh sẽ chủ động đánh người.

“Hai người quen nhau sao?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng cũng đã khẳng định.

Trong lúc đứng đợi đèn giao thông, Hoắc Từ nhìn về phía trước, hỏi anh. Dịch Trạch Thành thế nhưng lại hỏi lại: “Hai người quen nhau như thế nào?”

“Công ty của anh ta tài trợ cho lần triển lãm này”, Hoắc Từ quay đầu sang nhìn anh, nghe thấy những lời này, môi anh nhếch lên, vẻ mặt càng lạnh lùng.

Không khí bên trong xe rõ ràng có chút ngưng trọng.

Từ sau khi Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành ở bên nhau, cô chưa từng thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh. Thật ra tính tình của anh ấy rất tốt, chỉ là tính cách có phần lãnh đạm mà thôi. Nhưng giờ phút này dường như anh thật sự không vui.

Hai người về đến nhà, thay giày rồi đi vào.

Dịch Trạch Thành trực tiếp lấy điện thoại ra, đi đến cửa sổ phòng khách bắt đầu gọi điện thoại. Hoắc Từ thấy anh đang bận, liền đi đến nhà bếp lấy hai cốc nước. Khi cô mang nước quay trở lại phòng khách, Dịch Trạch Thành đã cúp điện thoại.

Cô bước đến và đưa cốc nước cho anh.

“Anh đã bảo Dương Minh đi liên hệ, em đổi nhà tài trợ khác đi, tiền bồi thường anh sẽ xử lý. Nhà tài trợ mới sẽ xuất hiện trong vòng ba ngày, sẽ không làm chậm trễ buổi triển lãm của em”.

Anh nhìn Hoắc Từ, đôi mắt thâm trầm, giọng điệu kiên định không ai có thể xen vào.

Hoắc Từ nghe xong, lòng hơi lạnh đi.

Cô hỏi: “Tại sao?”

“Anh biết lần triển lãm ảnh này rất quan trọng đối với em, anh nhất định sẽ làm cho nó thành công”. Hoắc Từ không nói gì nhưng Dịch Trạch Thành đều thấy được cả, trong mấy tháng qua cô đều ở nhà và dành phần lớn thời gian nhốt mình trong phòng.

Những tấm ảnh đó đều là tâm huyết của cô. Anh hiểu được sự vất vả của lần chụp ảnh này và biết cô đã phải trả giá như thế nào để có những tấm ảnh đó.

Trước đó anh cũng đã bảo Dương Minh liên hệ với công ty marketing tốt nhất ở Trung Quốc, yêu cầu phải làm cho lần triển lãm ảnh này nổi tiếng. Có một số việc tuy anh không nói ra, nhưng không có nghĩa là không làm. Tính tình Dịch Trạch Thành chính là như vậy, rất nhiều thời điểm sẽ hành động nhiều hơn nói.

Hoắc Từ không nói nữa, mà càng bình tĩnh hơn hỏi: “Tại sao?”

Ngừng một chút, cô nói: “Là vì anh và anh ta không hợp nhau?”

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Dịch Trạch Thành đút một tay vào túi, vẻ mặt lộ ra sự mạnh mẽ nói không nên lời. Hoắc Từ vẫn chưa cảm thấy được anh là con cháu của đại viện, thế nhưng lúc này khi anh nói chuyện, sự mạnh mẽ đó đã khiến cô tin rồi.

Cô nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Không có khả năng, hợp đồng đã ký rồi”.

“Hắn có ý đồ gì lẽ nào em không biết sao?”, Dịch Trạch Thành nhìn cô.

Lúc này cả hai đều đang giằng co, không ai nhượng bộ ai. Thật ra mà nói thì cả hai đều có tính cách ương ngạnh. Trước kia Dịch Trạch Thành luôn cưng chiều Hoắc Từ, trong cuộc sống của hai người vẫn là Dịch Trạch Thành chiều chuộng cô nhiều hơn.

Lúc này thái độ của anh cương quyết hơn, Hoắc Từ cũng không nhượng bộ.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn bị nghi ngờ, không phải không thèm để ý, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội phản kích. Từ lúc nhỏ tính cô đã ngoài mềm trong cứng, lúc đi học chưa bao giờ làm cha mẹ lo lắng, nếu như có lần nào thi cử không tốt, cô lại càng nỗ lực hơn ai hết, không cần người khác nhắc nhở.

Về sau tính cách lại càng cứng rắn hơn, chính là kiểu đụng vào tường phía Nam thì sẽ phá luôn bức tường phía Nam, cô tự mình thay đổi tính khí ở quá khứ.

Hoắc Từ nói: “Anh ta có tâm tư gì thì có liên quan gì tới em?”

“Việc thay đổi nhà tài trợ anh sẽ giúp em xử lý thỏa đáng, em là không hài lòng cái gì?” Dịch Trạch Thành bình tĩnh nhìn cô.

Rốt cuộc Hoắc Từ chính là không thích thái độ của anh.

“Đây là công việc của em, không cần người khác khoa tay múa chân xen vào”.

Sau một lúc lâu, Dịch Trạch Thành nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Đúng, anh là người khác. Thực xin lỗi, là anh đã đi quá giới hạn”.

***

Ngày hôm sau, Dịch Trạch Thành đến Thượng Hải công tác. Hai người trong lúc đó hoàn toàn lạnh nhạt, mấy ngày liền không có liên lạc. Bạch Vũ thấy cô tan làm mà không trở về nhà, còn khuyên cô không nên để quá mệt mỏi.

Mãi đến khi gặp cô ở chỗ cũ, tròng mắt Bạch Vũ xém chút nữa là rơi ra ngoài.

“Sao em lại ở đây?” Bạch Vũ vội vàng ngồi xuống. Nếu biết cô đến, anh sẽ không gọi người khác đến.

Trước mặt Hoắc Từ đặt một ly nước, đôi chân dài tùy ý để dưới bàn, ở trên ghế sô pha rã rời nói: “Mạc Tinh Thần gọi điện thoại kêu em tới”.

Bạch Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đợi nửa tiếng Mạc Tinh Thần mới vội vã chạy đến.

“Thế nào tớ cũng phải đổi xe, tháng này đã bị hỏng hai lần rồi”, Mạc Tinh Thần ngồi xuống, lập tức oán giận.

Bạch Vũ nhìn cô: “Đổi mau đi, một cô gái đẹp mà lái chiếc xe như vậy”.

“Anh thì biết cái gì, anh nghĩ rằng em không muốn đổi xe sao, cũng không phải là không có tiền”, Mạc Tinh Thần lười nhác phản ứng lại.

Bạch Vũ nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Người ta là Blogger, em cũng là Blogger. Như thế nào mà người ta thu nhập cả năm được một triệu, em lại không được.”

Danh hiệu Blogger của Mạc Tinh Thần quả thật không xứng đáng, thú vui lớn nhất của cô chính là tung đủ loại tin tức nóng hổi, sau đó trêu chọc những người hâm mộ nhỏ bé kia. Muốn nói đến kiếm tiền thực sự, chính là kiếm được phí quảng cáo từ các thương hiệu, cũng có khi phải tiếp xúc với các minh tinh, thỉnh thoảng tung ra tin tức của họ.

Hoắc Từ liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nhắc nhở: “Người nào đó có giá trị trăm triệu, nếu không thì cậu cân nhắc một chút đi”.

“Tớ là loại người vì phú quý mà chịu ủy khuất sao?” Mạc Tinh Thần cười lạnh.

Bên phía Bạch Vũ còn có bạn bè nên phải đi tiếp đãi. Mạc Tinh Thần thấy anh ta đi rồi mới cúi đầu nhìn Hoắc Từ, “Làm sao vậy, cậu với Dịch tiên sinh cãi nhau rồi sao?”

Hoắc Từ nhíu mày, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sao cậu biết?”

“Bởi vì trên mặt cậu viết câu ‘tôi rất không vui’”, tuy rằng bình thường Hoắc Từ cũng mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng vui hay không chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Mạc Tinh Thần vô cùng khí phách vỗ đùi cô: “Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Hoắc Từ cười khẩy, uống một hơi cạn sạch cốc nước trước mặt, nhưng vẫn không nói lời nào.

May mà Mạc Tinh Thần cũng không sốt ruột, qua một hồi lâu, tự cô cũng mở miệng kể.

Chờ Mạc Tinh Thần nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là haha bật cười to. Cô vừa cười vừa nhìn Hoắc Từ nói: “Cậu chưa nhìn ra sao? Anh ấy là đang ghen tị nha, tớ đoán chắc lúc đó anh ấy nhất định muốn bẻ gãy tay của Lục Lâm Chính luôn, hắn thế mà lại còn vén tóc cậu”.

Hoắc Từ nhìn cô, Mạc Tinh Thần đã tựa vào vai cô mà cười.

“Hóa ra người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu, bắt gặp người có ý với bạn gái mình đều sẽ ghen nha”.

Hoắc Từ cười lạnh: “Không thể nào, anh ấy không phải là người ấu trĩ như vậy”.

Mạc Tinh Thần bĩu môi, cười nhạt: “Không nói về anh ấy nữa, chúng ta thử đổi giới tính một chút đi. Nếu như có một cô gái vì để tiếp cận anh ấy, cố tình hợp tác cùng với công ty anh ấy. Cậu nghĩ như đối tác làm ăn thôi, bình thường luôn cần xã giao, nếu gần đây bọn họ gặp nhau, cậu sẽ làm gì?”

Cô rất mong chờ câu trả lời của Hoắc Từ.

Đến khi Hoắc Từ lạnh lùng nói: “Có thể là giế.t chết cô ta”.

Dám có ý đồ với người đàn ông của cô.

“Nếu muốn tôi nói, Hoắc Từ bộ dáng xinh đẹp, hành động nghĩa khí, khiến người ta yêu thích, cậu nhìn xem bộ dáng Dịch Đoan Đoan kìa, ai lại muốn tranh giành”, Hàn Nghiêu rót một ly rượu, cười nói.

Mấy ngày nay anh ta vừa đúng lúc đang nghỉ phép, nghe nói Hàn Kinh Dương và Dịch Trạch Thành đang ở Thượng Hải, nhân tiện đi đến Nam Kinh thăm đồng đội.

Dịch Trạch Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn. Hàn Kinh Dương vỗ mạnh anh “Đoan Đoan thì làm sao? Từ nhỏ tới lớn đều là chúng ta nhìn nó trưởng thành, dáng vẻ lúc nhỏ kia không giống vẻ xinh đẹp khi lớn đâu”.

“Đó gọi là xinh đẹp sao? Gầy như giá đỗ, nếu có ngày gió lớn thổi qua, nha đầu đó sẽ bị thổi bay đầu tiên.” Hàn Nghiêu hừ lạnh một tiếng.

Hàn Kinh Dương nghe đến đây, việc này với Dịch Đoan Đoan thật kỳ quặc. Nhưng nhìn sắc mặt Dịch Trạch Thành càng lúc càng đen, anh vội vàng nhắc nhở em trai ngốc của mình, anh trai của người ta vẫn còn ở đây này.

“Theo tôi thì cậu ghen cũng quá vô lý rồi, không phải là công việc sao, người ra vội vàng đem tiền tặng cho vợ cậu, cậu xem như thắng cuộc cũng không nên quá tính toán chi li.” Hàn Kinh Dương cười haha, đưa tay kéo quần.

Cả ba người đã uống rất nhiều rượu.

Khi Dịch Trạch Thành ở cùng người khác, tuyệt đối sẽ không uống rượu. Thế nhưng khi ở cùng bọn họ sẽ không kiêng kị gì.

Anh nhíu mày, dứt khoát phủ nhận: “Ai nói tôi ghen, tôi chỉ không muốn cô ấy dính vào quá sâu.”

“Nói đến thì nhà họ Lục này hiện nay đang rất nổi bật, người đang ở Thành Đô kia, có thể là người này.” Hàn Kinh Dương giơ ngón cái, đều là người chung một vòng, còn chưa biết ai là ai.

Lại nói tiếp, bây giờ Mạnh Tây Nam đang ở dưới trướng người khác

Dịch Trạch Thành xoa ấn đường: “Lục Lâm Chính này tính cách quá nham hiểm.”

Hàn Kinh Dương ôm lấy cổ anh, cười to: “Nhóm của chúng ta có ai là người tốt. Cậu đó, cũng quá là quan tâm vợ mình rồi.”

Thật sự là ứng với câu nói kia.

Bởi vì quá quan tâm, cho nên mới lo lắng.

Dịch Trạch Thành tựa vào sô pha, nghĩ đến Hoắc Từ. Cô nhóc này thật sự là không gọi điện cho anh nữa. Đêm hôm đó hai người vẫn cùng ngủ trên giường nhưng lại không ôm đối phương như lúc bình thường. Nằm đưa lưng vào nhau, ai cũng không lên tiếng. Anh cũng không cố ý cùng Hoắc Từ như thế này, chỉ là nhất thời không bỏ cái tôi xuống được.

Thực ra tính của anh ấy có hơi lạnh lùng, thế nhưng tuyệt đối không phải người tính toán chi li.

Nói như thế nào nhỉ, anh hi vọng Hoắc Từ có thể thuận theo anh, đứng bên cạnh anh không cần lí do.

Ngày thứ hai đến Thượng Hải, cũng theo lịch trình đã sắp xếp từ sớm, trước đó đã nói với cô ấy. Thế nhưng hai người đều còn vướng mắc, không thể nhượng bộ được.

Ngày triển lãm đầu tiên của Hoắc Từ là vào thứ bảy, Dịch Trạch Thành đã chuẩn bị để về trước một ngày.

Ai ngờ lại xảy ra chút chuyện, xưởng dược phẩm ở Tô Châu xảy ra sự cố, anh phải lập tức đến đó. Đợi sau khi xử lý xong vấn đề thì chỉ còn cách ngày triển lãm một ngày. Anh đã đặt vé buổi sáng nhưng máy bay lại bị hoãn do sương mù dày đặc ở Tô Châu.

“Đặt vé tàu cao tốc”, Dịch Trạch Thành đợi ở phòng chờ VIP một tiếng đồng hồ, quyết định dứt khoát.

Dương Minh biết anh đang rất gấp gáp trở về để đến triển lãm ảnh của Hoắc tiểu thư nên không dám chậm trễ, nhanh chóng đặt cho anh một vé tàu cao tốc.

Bên phía Hoắc Từ vẫn không biết chuyện của anh, chỉ biết là Dịch Trạch Thành vẫn chưa trở về. Nếu nói trong lòng cô không thất vọng thì là giả. Kỳ thật cô đã nói Bạch Vũ chuẩn bị chấm dứt hợp đồng.

Ban đầu Bạch Vũ không hiểu, suýt nữa đã cãi nhau với cô.

Ngày cuối cùng của buổi triển lãm có khá nhiều người đến.

Việc bán vé ở trạm Bắc Kinh đã kết thúc trong vòng vài phút đồng hồ, mấy ngày nay, truyền thông liên tục đưa tin về buổi triển lãm ảnh lần này và tên của Hoắc Từ thỉnh thoảng lại lên top từ khóa được tìm kiếm. Chủ đề bác sĩ không biên giới lại một lần nữa được nhắc đến rộng rãi.

Trên thế giới này luôn có một nhóm người, họ vì lý tưởng của mình, sử dụng y thuật để cứu những người sống trong nghèo khó và chiến tranh.

Đặc biệt những vị bác sĩ này đều có cuộc sống ưu việt, thế nhưng họ lại bằng lòng vứt bỏ điều đó.

Trong xã hội đầy rẫy thị phi này cũng không phải tất cả đều phát sinh vì tiền, luôn có một số người có lý tưởng không bao giờ từ bỏ.

Mà triển lãm ảnh của Hoắc Từ chính là để ghi chép lại lý tưởng của những con người này.

Một khi trạm Bắc Kinh ra mắt, sẽ tạo ra một hiệu ứng xã hội rất lớn. Chủ đề muôn thuở về sự thật và lý tưởng tựa hồ như đã tìm được lời giải thích mới.

Còn Hoắc Từ, cô cũng không còn là một nhiếp ảnh gia bị thương mại hóa, một nhiếp ảnh gia chỉ có thể chụp tạp chí thời trang và quảng cáo.

Cô ấy cũng có một trái tim hiền lành thiện lương, có thể bắt được những khoảnh khắc khiến người ta cảm động.

Ngày cuối cùng, cô đích thân đến phòng triển lãm. Đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thế nhưng người từ tận đáy lòng cô kỳ vọng nhất lại không đến. Hoắc Từ lưu luyến nán lại phòng triển lãm, xung quanh thật yên tĩnh, mọi người đều im lặng nhìn những bức ảnh trên tường.

Mãi đến khi cô gặp một người phụ nữ đứng trước một bức ảnh, cô ấy cúi đầu lục túi xách nhưng lại không tìm được khăn tay.

Hoắc Từ bước đến đưa khăn tay cho cô. Người phụ nữ có chút kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu nói một tiếng cảm ơn. Cho đến khi người phụ nữ quay đầu nhìn thấy cô mới có chút kinh ngạc vui mừng hỏi: “Cô là người chụp ảnh sao?”

Trước cửa có bức ảnh chụp Hoắc Từ nên người phụ nữ này nhận ra cô.

“Cô thích bức ảnh này?” Hoắc Từ nhẹ giọng hỏi.

Đây là bức ảnh duy nhất chụp Dịch Trạch Thành, sườn mặt đối diện với ống kính, đó là khi bọn họ đến Liberia, do Hoắc Từ chụp. Tay anh bị dao giải phẫu của đồng nghiệp cắt trúng, đối mặt với việc phơi nhiễm nghề nghiệp nguy hiểm nhất.

Hoắc Từ chụp bóng lưng anh yên tĩnh đứng ở nơi đó, anh dịu dàng nhìn những đứa trẻ ở châu Phi đá qua lại một chai nhựa rách nát.

Mặc dù bị như vậy ở thời điểm đó, anh cũng chưa từng oán giận.

Người phụ nữ lấy khăn lau khóe mắt, ôn nhu nói: “Tôi thích lắm, cô chụp rất tốt”.

Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn bức ảnh trên tường, bên mặt cương nghị của người đàn ông khiến trái tim cô thoáng chút rung lên. Tại sao cô lại phải giận anh? Cô yêu anh như vậy, hi vọng anh ấy có thể mãi mãi vui vẻ, vì sao lại cứ giận dỗi với anh chứ.

Trong nháy mắt cô cảm thấy mình quả thật là một đứa ngốc.

Khi Hoắc Từ còn đang ngẩn ngơ, Bạch Vũ bước đến, nói khẽ: “Hoắc Từ, Dịch Trạch Thành đến rồi, đang ở trên lầu”.

Mấy ngày nay Dịch Trạch Thành không đến, Bạch Vũ biết bọn họ đang giận dỗi. Mới vừa rồi anh đứng ở lan can tầng hai thì thấy anh ta bước vào cửa, vội vàng chạy đi báo tin cho Hoắc Từ.

Hoắc Từ nghe xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cô bước đi vội vã đến nỗi suýt nữa thì đụng phải người đang tiến vào.

Dịch Trạch Thành vươn tay ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Sao lại chạy?”

Hoắc Từ còn đang ôm chặt anh, anh đã lên tiếng: “Xin lỗi em, Hoắc Từ.”

“Em nên đứng về phía anh”, Hoắc Từ khẽ nói, bất kể lý do gì cô cũng nên kiên định đứng về phía anh.

Nói xong cô lại cảm thấy tủi thân “Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến.”

Nhìn thấy bộ dáng của cô, tim Dịch Trạch Thành đã sớm dịu đi, anh nói: “Là do công việc chậm trễ, anh nên gọi cho em sớm hơn.”

Anh đưa tay chạm vào má cô, cất giọng dịu dàng.

Hoắc Từ suy nghĩ một chút, hé môi: “Em đã để Bạch Vũ đi đàm phán chuyện hủy bỏ hợp đồng.”

Trái tim Dịch Trạch Thành đã sớm rối loạn, anh áy náy nhìn cô: “Em nói đúng, đây chỉ là hợp tác làm ăn, là anh quá nhạy cảm.”

“Nhưng anh lại không vui,” Hoắc Từ nhẹ giọng nói.

Anh im lặng một lúc lâu, cho đến khi giọng nói của anh lại vang lên: “Bởi vì anh ghen.”

Hoắc Từ ngây người nhìn anh, trên mặt chớp mắt xuất hiện ý cười.

“Thành Thành”, một giọng nói mang vẻ ngạc nhiên gọi.

Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ, xoay người cô lại, lúc này trước mặt họ chính là người phụ nữ trung niên lúc nãy nói chuyện cùng Hoắc Từ. Vẻ ngoài của bà rất đẹp, trên mặt cũng đã có nếp nhăn thế nhưng lại không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt xinh đẹp, ngược lại những vết nhăn đó lại làm cho bà có thêm sự tao nhã của người lớn tuổi.

“Mẹ đến rồi à”, Dịch Trạch Thành nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ mỉm cười: “Con đặc biệt gửi người ta mang vé tới, mẹ làm sao lại không đến chứ”.

Hoắc Từ im lặng lắng nghe, hóa ra họ quen nhau, thảo nào lúc nãy bà ấy dừng lại trước bức ảnh.

“Hoắc Từ”, Dịch Trạch Thành nắm tay cô nói: “Giới thiệu với em, vị này chính là mẹ anh”.

Hoắc Từ sửng sốt.

Cho đến khi anh nghiêm túc nói: “Mẹ, đây là người con thích, Hoắc Từ”.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Lâm Chính: Vẫn là nên đưa ta lên sân khấu nha, ta vừa xuất hiện thì bọn họ sẽ cãi nhau.

Dịch băng sơn: Ngươi cảm thấy bị đánh chưa đủ đau? Hoắc tuyết trắng: đánh hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện