Hoắc Từ mãi đến khi về nhà, mở điện thoại di động một lần nữa, mới biết được vừa rồi Dịch Trạch Thành thế mà lại tag(*) cô trên mạng. Bởi vì hôm nay phóng viên lại gọi điện thoại cho cô, cho nên cô dứt khoát tắt máy.

(*) 艾特: đề cập đến ai đó trên mạng, nghĩa là dấu @

Nếu không phải sau khi cô mở máy lại có nhiều người liên tục oanh tạc Wechat như vậy, cô mới biết chuyện này.

Lúc này Dịch Trạch Thành đang tắm rửa ở toilet, Hoắc Từ gửi tin nhắn cho Mạc Tinh Thần.

Mạc Tinh Thần: “Dịch sư huynh của chúng ta thật quá đẹp trai rồi”.

Kể từ khi biết Dịch Trạch Thành tốt nghiệp đại học B, hơn nữa sau khi nhìn thấy tấm ảnh kinh động lòng người tại thư viện đó, Mạc Tinh Thần cảm thấy việc cả ngày gọi Dịch tiên sinh quá là xa cách, liền bắt đầu gọi sư huynh, sư huynh.

Hoắc Từ bật cười một tiếng, gõ ngón tay lên màn hình: “Người đàn ông của Hoắc ba ba cậu, có thể kém sao?”

Mạc Tinh thần tỏ vẻ cáu giận: “Bắt nạt tớ”.

Hoắc Từ thản nhiên đáp trả: “Không chừng sau này cậu có thể bắt nạt tớ cả đời”.

Gần đây tuy rằng Mạc Tinh Thần không đề cập gì đến tên ngốc Từ Tư Dương, nhưng theo Dịch Trạch Thành tiết lộ, anh ta đang thay đổi triệt để, hơn nữa không từ bỏ theo đuổi Mạc Tinh Thần, phỏng chừng việc này cũng sắp nằm trong tầm tay.

Trò chuyện một lúc, kết quả có một tin nhắn gửi đến: Tiểu Từ, anh là Thẩm Tùy An, có chút chuyện quan trọng muốn cho em biết, em hãy trả lời điện thoại.

Thẩm Tùy An có lẽ sợ cô nhìn thấy số điện thoại của anh là số lạ, không chịu nhận điện thoại, cho nên gửi tin nhắn trước.

Hoắc Từ nhìn tin nhắn, nhíu mày, một lát sau, số điện thoại của anh đã hiện lên màn hình.

“Tiểu Từ”, Thẩm Tùy An kết nối được điện thoại, gọi một tiếng thăm dò.

Hoắc Từ nhàn nhạt đáp: “Là tôi.”

“Tiểu Từ, xin lỗi, lần này là anh liên lụy em”, Thẩm Tùy An có chút áy náy, đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng. Anh chỉ đành nói với cô lý do gọi điện thoại: “Chuyện này anh nghĩ quả thật là do anh gây nên, bởi vì trước đó anh và Lục Vĩnh Hân chia tay, chỉ sợ cô ấy mang lòng ganh ghét, mới ra tay vu cáo hãm hại em”.

“Tôi biết”, kỳ thật phát sinh chuyện ngày hôm nay, cô đại khái cũng có thể đoán được chuyện này có liên quan đến ai.

Tuy rằng tính cách của cô không phải được mọi người yêu thích, nhưng những người ra tay ngoan độc muốn giết cô như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Huống hồ tập hợp các tay săn ảnh, lại tìm nhiều blogger tạo kết cục nhịp nhàng như vậy, đúng là tốn nhiều chi phí. Nếu thật không hận nàng đến tận xương tủy, đúng là luyến tiếc số tiền bỏ ra này.

Cô mỉa mai: “Anh thật có sức hấp dẫn”.

Thẩm Tùy An nghe được ý chế giễu của cô, chỉ là chuyện ngày hôm nay suýt nữa đã phá hủy thanh danh của cô, trong lòng cô tức giận, Thẩm Tùy An có thể hiểu được.

“Xin lỗi, là anh không xử lý tốt quan hệ với Lục Vĩnh Hân”, giọng nói của Thẩm Tùy An vẫn như trước tràn ngập sự áy náy.

Hoắc Từ cũng không phải là người thích nói lời cay nghiệt với người khác, cô biết trong chuyện này Thẩm Tùy An cũng là người bị hại. Anh có thể đứng ra thanh minh, cũng là bảo vệ danh dự của cô.

Mãi đến khi Thẩm Tùy An nhẹ giọng nói: “Kỳ thật điều anh muốn nói là, sở dĩ anh và Lục Vĩnh Hân chia tay, là bởi vì anh phát hiện cô ấy sai người cướp quảng cáo của em.”

Hoắc Từ sửng sốt, cô không ngờ thế mà lại là nguyên nhân này.

Thẩm Tùy An nói tiếp: “Người chụp ảnh kia tên là Nam Vãn, cô ta chính là bởi vì có Lục Vĩnh Hân nâng đỡ phía sau mới có thể thuận lợi cướp đi quảng cáo T&A của em. Lục gia là tập đoàn truyền thông, cho nên Lục gia ở trong giới quảng cáo rất có ảnh hưởng.”

Vị tổng giám T&A kia đột nhiên có quan hệ với Nam Vãn, chính là do Lục Vĩnh Hân ở giữa giật dây giới thiệu.

Mục đích là vì để Hoắc Từ hoàn toàn bị T&A vứt bỏ.

Không ngờ lại bị Dịch Trạch Thành giữa đường quấy nhiễu, Lục Vĩnh Hân chê Nam Vãn vô dụng, quở trách cô ta trên điện thoại, không ngờ bị Thẩm Tùy An nghe được.

Anh cũng không đòi hỏi Lục Vĩnh Hân là người đạo đức cao thượng, thế nhưng việc cô ấy đối phó Hoắc Từ, vừa vặn là bởi vì khi bọn họ còn trẻ có một đoạn quan hệ vừa mông lung vừa nhập nhằng.

Trước đó thật ra Thẩm Tùy An đã quyết định đính hôn cùng cô ta.

Nhưng vì xảy ra việc này mà ngược lại đã thúc đẩy hai bên chia tay.

Hoắc Từ cũng không ngờ, nguyên nhân phía sau của chuyện này đã sớm liên lụy sâu như vậy. Hóa ra không phải gần đây cô mới bị chú ý, mà đã bị người theo dõi từ lâu. Đáy lòng cô cười lạnh, xem ra chuyện Lục Vĩnh Hân bị chia tay đều tính sổ trên đầu người khác.

Cho nên lần này cô ta là muốn cùng lúc hủy hoại cả cô và Thẩm Tùy An.

“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện”, Hoắc Từ giọng điệu bình tĩnh.

Thẩm Tùy An qua điện thoại nên hiển nhiên không nhìn thấy khi cô nói những lời này, vẻ mặt lạnh lùng bao nhiêu, anh bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ liên hệ lại với Lục Vĩnh Hân, nếu cô ấy còn dám có lần sau, anh nhất định sẽ tố cáo lên tòa.”

“Đối phó với người như thế, anh cho là pháp luật sẽ hữu dụng sao?” Hoắc Từ cảm thấy có chút buồn cười, anh ta thật ngây thơ.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Dịch Trạch Thành mặc đồ ngủ, tóc ướt sũng tiến vào. Hoắc Từ lập tức nói: “Cứ như vậy đi, vẫn cảm ơn anh đã cho tôi biết sự thật”.

Đợi sau khi cô cúp máy, Dịch Trạch Thành thuận miệng hỏi một câu: “Là ai gọi tới vậy?”

“Thẩm Tùy An”, giọng điệu của Hoắc Từ vẫn thản nhiên.

Bàn tay đang cầm khăn của anh dừng lại, giọng có chút lạnh lùng: “Có việc sao?”

Đối với Thẩm Tùy An, Dịch Trạch Thành không xa lạ chút nào. Không chỉ là nhân vật chính của ngày hôm nay, còn là người đàn ông để lại vết tích đầu tiên trong cuộc đời Hoắc Từ. Tuy biết rằng hai người họ thậm chí ngay cả mối tình đầu cũng không phải, lúc này sắc mặt anh vẫn sửng sốt.

Hoắc Từ nhịn cười, nhìn xem người đàn ông này nhẫn nại như thế nào.

Quả nhiên tốc độ lau tóc của Dịch Trạch Thành bắt đầu chậm đi, anh giống Hoắc Từ, không thích dùng máy sấy. Mái tóc ngắn đen nhánh lúc này ướt sũng, bị tùy ý xoa nhẹ hai cái, sau đó dừng lại.

Anh quay đầu nhìn cô: “Sao lại không nói?”

Hoắc Từ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, lập tức dựa đầu vào vai anh “Sao anh lại muộn tao (*) như thế này chứ.”

(*) 闷骚: tạm dịch là ‘muộn tao’, ý chỉ những người bề ngoài lạnh lùng, lý trí, nhưng bên trong nội tâm lại rất cảm tính, nhiệt tình.

Một tiếng cười từ miệng anh không mặn không nhạt truyền ra, Hoắc Từ nghiêng đầu hôn anh một cái, lúc này mới đem chuyện Thẩm Tùy An nói kể cho Dịch Trạch Thành.

Cô cũng không phải muốn kêu anh ra mặt, chỉ là trong lúc đó giữa hai người bọn họ không có bí mật gì.

Quả nhiên nghe xong, mặt mày Dịch Trạch Thành càng lạnh lùng hơn, yên lặng một lúc lâu mới nói ra một câu: “Là như vậy sao”.

Thanh âm lạnh lùng đáng sợ.

***

“Tiểu Thành, uống ít thôi”, Hàn Kinh Dương cùng Tưởng Tĩnh Thành hai người ở trong khách sạn, sau khi anh trở về, cũng chưa về nhà, bởi vì uống nhiều rượu nên rõ ràng đêm nay sẽ ở bên ngoài, ngày mai lại quay về.

Ai biết được trong phòng hai người một lời cũng không hợp (*) lại cùng nhau uống rượu.

(*) 一言不合/yì yán bù hé/ là một thành ngữ trong tiếng Trung, chỉ việc nói chuyện không hợp nhau.

Lời nói ra là khuyên giải, thế nhưng người đàn ông phía đối diện có chút trầm mặc, mãi cho đến khi anh ta quay đầu nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, đèn neon chói mắt, đây là trên núi cao ba nghìn mét, nhìn không thấy cảnh phồn hoa.

Một người đàn ông, ở những năm tháng đẹp nhất, nhưng lại trải qua trong nỗi cô đơn khôn cùng.

Nhưng anh chưa bao giờ hối hận.

Cuối cùng ngay cả Hàn Kinh Dương cũng nhịn không được cảm khái: “Cậu nói xem thế giới sao lại nhỏ bé như vậy, Hoắc Từ cùng cô ấy lại có thể là bạn cùng phòng”.

“Đúng vậy, thế giới thật là nhỏ bé”, nhưng rốt cuộc anh làm sao cũng không nhìn thấy cô ấy được nữa, người con gái trong lòng anh, không thấy đâu nữa.

Hàn Kinh Dương nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng lời nói sau cùng nói ra lại là: “Tiểu Thành, quên đi”, Tưởng Tĩnh Thành ngồi đó không nói chuyện, trên lưng ghế là chiếc áo khoác bomber (*), anh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cách một lớp vải mỏng, anh đưa tay vỗ ngực, bàn tay có thể cảm nhận được trái tim toát ra sự mạnh mẽ hữu lực.

(*) hình minh họa kiểu áo khoác bomber ‘飞行夹克’:

Anh nói: “Quên không được, nơi này quên không được”.

Nơi ngón tay anh chỉ vào, chính là trái tim.

Đêm không ngủ, nhớ về nơi xa, nhớ về cô gái chưa quay về kia.

Kể từ khi Dịch Trạch Thành công khai chuyện tình cảm trên Weibo, fan hâm mộ trên Weibo đã vượt quá bốn triệu người, mà bài đăng Weibo đó đã được hơn 100.000 lượt chia sẻ, lượt thích đã vượt hơn 500.000.

Người đẹp ở bên nhau, ngoại trừ lời chúc phúc, còn lại cũng chỉ là lời chúc phúc.

Ngay cả lúc đi làm, khi lễ tân đứng dậy chào hỏi, cũng không còn dè dặt như lúc bình thường. Dù sao thì Dịch tổng thoạt nhìn nghiêm túc lạnh lùng, lại có thể là một người yêu chiều bạn gái như vậy.

Cư dân mạng miêu tả anh ấy trên Weibo, chính là Hoắc Từ, Hoắc Từ, Hoắc Từ.

Cho đến nay toàn bộ bài đăng đều là về Hoắc Từ.

Ngay cả khi Hoắc Từ đến văn phòng, cô cũng bị nghênh đón bởi đủ mọi thể loại vơ vét, vừa mới bước vào phòng, còn chưa nói lời nào, cũng không biết ai là người đầu tiên hô lên: “Bà chủ mời khách”.

“Mời khách, mời khách”, vì thế mọi người trong nháy mắt đều trở nên nhiệt tình.

Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy màn cầu hôn lãng mạn như vậy, cho dù không phải nữ chính, cũng đều rất kích động.

Hoắc Từ liếc nhìn bọn họ, lắc đầu cười: “Tối nay đến Thiển Xuyên, muốn ăn gì thì cứ gọi”.

Thiển Xuyên là một nhà hàng theo kiểu truyền thống Nhật Bản, nghe đến ai cũng phát cuồng, đây là một nhà hàng hạng sang với mức giá bình quân một người hơn 800 tệ. Tiếng thét chói tay suýt chút nữa là lật luôn mái nhà, Hoắc Từ nhìn bọn họ, nhắc nhở: “Cẩn thận bị phàn nàn”.

“Cứ để cho bọn họ phàn nàn, còn không bằng chúng ta chúc mừng bà chủ được cầu hôn thành công nha”.

Vì thế lại một trận reo hò hoan hô.

Lúc cô kể cho Dịch Trạch Thành nghe chuyện này, kết quả liền nghe anh thản nhiên trả lời: “Sao không ai đến chúc mừng anh?”

Lúc anh trả lời là lúc vừa bắt đầu hội nghị thường lệ buổi sáng, những người phụ trách của các bộ phận đều đến, bộ dạng mọi người đều nghiêm túc chăm chú như cũ.

Thấy anh ngay cả chuyện này cũng so bì với chính mình, không khách khí nói: “Có lẽ vì mối quan hệ với mọi người của anh không được tốt như em”.

Sau đó, người đàn ông đối diện không trả lời nữa.

Kết quả đến hơn ba giờ chiều, Hoắc Từ đang xử lý hậu kỳ của một tạp chí lớn, phòng làm việc bị gõ cửa, sau đó trợ lí vẻ mặt kinh hỉ nói: “Lão đại, bên ngoài có người đến”.

Chờ đến khi Hoắc Từ đi ra, phòng làm việc đã nghiễm nhiên đến giờ trà chiều.

Các món điểm tâm tinh xảo đặt trên đủ loại loại giá bạc, lúc này vẫn còn có người liên tục mang các món điểm tâm ngọt vào bên trong. Đúng lúc có một người đàn ông mặc âu phục tiến vào, khách sáo hỏi: “Xin hỏi vị nào là Hoắc tiểu thư?”

Mọi người nhìn sang, hiển nhiên người đàn ông mặc âu phục này cũng chú ý tới, đi đến trước mặt cô: “Hoắc Tiểu Thư, đây là Dịch Trạch Thành tiên sinh mời cô và nhân viên trong văn phòng dự bữa tiệc buffet chiều, mời cô ký nhận”.

Nhất thời, bầu không khí bùng cháy đến cực điểm theo lời của anh ta.

Vốn dĩ mọi người đều hào hứng với buổi ăn tối ở nhà hàng Nhật, kết quả còn có buổi trà chiều sa hoa tinh xảo như thế này. Bởi vì có người đã chú ý tới, quần áo mặc trên người của nhân viên vận chuyển bánh ngọt, rõ ràng là được in tên của khách sạn năm sao cao cấp.

Mọi người trong phòng làm việc của Hoắc Từ đều là người ăn uống chơi bời rành rẽ, đương nhiên đã sớm nhận ra, đây là khách sạn trà chiều rất nổi tiếng thời gian trước.

Trời ạ, lại có thể ở văn phòng mà thưởng thức tiệc trà chiều của khách sạn này.

Sau khi Hoắc Từ ký nhận, để cho bọn họ ăn trước, còn mình đi gọi điện thoại.

Dịch Trạch Thành nhận được điện thoại liền hỏi: “Nhận được đồ rồi?”

Đó là đương nhiên.

Anh hỏi: “Mọi người thích không?”

Hoắc Từ buông điện thoại ra, bên cạnh tất cả đều đang tung hô Dịch tiên sinh vạn tuế cuồng nhiệt, cô nói: “Vui muốn phát điên rồi”.

Sau đó anh thản nhiên nói: “Quan hệ của anh với mọi người so với em đã tốt hơn rồi”.

Hoắc Từ khiếp sợ không nói nên lời, bị Dịch Trạch Thành dọa sợ rồi.

Sao anh có thể ấu trĩ đến mức này? ***

Lúc này Dịch gia có một vị khách đến, vốn Từ Dịch đang tưới hoa ở cổng, chỉ thấy bảo mẫu hô một tiếng: “Hải tiểu thư đến rồi”.

Hải Liên cầm một chiếc túi trong tay, rõ ràng là quà tặng cho Từ Dịch.

Từ Dịch đặt chiếc ấm trên tay xuống, tiếp đón cô: “Hải Liên đến đây, làm khó con lúc nào cũng đến thăm bác rồi”.

Kỳ thật Hải Liên đã lâu không đến, dù sao thì ở trước mặt Dịch Trạch Thành nói vậy, khó tránh khỏi làm cô lúng túng. Về phần Từ Dịch, biết đứa con này của mình đã có người trong lòng, hiển nhiên sẽ không còn dám gán ghép uyên ương lung tung nữa.

Nhưng người tới là khách, nếu đã đến đây, bà làm trưởng bối, đương nhiên phải tiếp đãi khách khí.

Gọi bảo mẫu trong nhà đem cho Hải Liên hồng trà, chỉ thấy Hải Liên mang lễ vật đang cầm trong tay ra, nói là nhìn thấy ở nước ngoài, phù hợp với loại mỹ phẩm chăm sóc da của Từ Dịch. Từ Dịch đã đến tuổi này, hiển nhiên rất thích những loại mỹ phẩm này.

Nhưng bà vẫn mỉm cười, từ chối: “Mỗi lần con đến đây đều mang theo quà, thật sự là quá khách sáo rồi”.

Hải Liên vẫn cười dịu dàng như trước, nói về chuyện sản phẩm dưỡng da này, nhưng kết quả đề tài trò chuyện đúng là chuyển tới trên người Dịch Trạch Thành. Cô nhìn Từ Dịch thăm dò, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm qua chắc hẳn bác gái vẫn chưa biết gì?”

Chuyện ngày hôm qua, đầu tiên Từ Dịch ngẩn người, sau đó nhìn cô, thản nhiên mỉm cười.

“Con nói đến chuyện của Trạch Thành sao?” Bộ dáng của Từ Dịch khiến Hải Liên nhìn không ra, không biết là bà ấy thật sự không biết hay là không thèm để ý.

Thế nhưng có những lời cô đã để bụng từ lâu, Hoắc Từ kia, không phải chỉ là một người chụp ảnh nổi tiếng thôi sao. Nếu bàn về gia thế, cô ấy đương nhiên tốt hơn, hơn nữa cô còn là nhân tài mới trong giới thiết kế, so với chỉ biết chụp ảnh, cô mới là người có thể xưng là nghệ thuật gia.

Vừa nghĩ đến Dịch Trạch Thành chính là vì Hoắc Từ mới không cho cô mặt mũi, khẩu khí này, Hải Liên như thế nào cũng nuốt không trôi.

Cô biết những gia đình như Dịch gia sẽ coi trọng thân phận của con dâu nhất, công việc và gia thế của Hoắc Từ kia, làm sao có thể lọt vào mắt của người nhà họ Dịch.

Từ Dịch nhìn tròng mắt vẫn đang xoay chuyển không dứt của cô, cũng không vạch trần, không biến sắc hỏi: “Trạch Thành làm sao?”

Vì vậy Hải Liên liền nói ra sự tình đã được thêu dệt thêm, cuối cùng còn không quên nói một câu: “Con nói với bác những điều này, cũng không phải là tố cáo, chỉ là sợ anh Trạch Thành bị người ta lừa gạt”.

Ai ngờ cô vừa nói xong, sắc mặt của Từ Dịch bỗng trở nên lạnh lùng.

Bà nói: “Ý của con là, con ta ngay cả cách nhìn người cơ bản cũng không hiểu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện