Sau khi màn tung hoa hoành tráng kết thúc, tiếp theo sẽ là phần tuyên thệ và trao nhẫn cưới. Nhưng trước đó sẽ là phần chúc phúc từ cha mẹ hai bên. Đầu tiên là ông Lý bước lên sân khấu, ngoài mặt thì cười tươi nhưng ánh mắt thì luôn nhìn trừng trừng vào Lạc Thiên như để cảnh cáo anh ta. Ông Lý mang theo sợi dây chuyền ngọc bích trị giá trăm tỷ tặng cho Diễm Bích để làm quà cưới. Tiếp theo là vợ chồng ông Trương, không để thua kém nhà trai, ông tặng cho con gái mình một dinh thự ở Hoa Kỳ và một chiếc siêu xe vừa mới ra mắt cách đây không bao lâu để làm của hồi môn. Một số người họ hàng thân thích và bạn bè cũng tặng cho đôi vợ chồng trẻ này những món quà có giá trị cao. Sau đám cưới tổng giá trị cả hai thu thập có thể mua được 20 cái dinh thự. Màn trao quà kết thúc, đội kỹ thuật vào việc, họ đặt một máy chiếu lớn ở giữa sảnh tiệc và bắt đầu phát đoạn video ghi lại khâu chuẩn bị cũng như là quá trình yêu nhau của cả hai trong năm tháng tìm hiểu. Khách tham dự ai cũng phấn khích mà đồng loạt nâng ly rượu chúc mừng, vừa vỗ tay vừa hét lên bảo họ mau tuyên thệ rồi trao nhẫn cưới. Không chờ lâu hơn nữa, phần quan trọng để cả hai chính thức thuộc về nhau đã đến. Đứng trước tất cả mọi người, Diễm Bích dõng dạc tuyên thệ.

Tôi... Trương Diễm Bích, nguyện một lòng một dạ chỉ yêu một mình chú rể Lý Lạc Thiên, cho dù giàu sang hay nghèo khó, bệnh tật hay già yếu. Tôi vẫn sẽ luôn luôn bên cạnh đồng hành cùng, không than thở, không phản bội anh. Tôi xin thề!

Nhưng đến lượt Lạc Thiên thì hắn ta cứ ấp úng mãi không nói được gì. Hắn cứ đứng tần ngần trên sân khấu, khiến ông Lý khó chịu, cứ giục hắn nói nhanh. Lấy hết can đảm của mình, hắn cố kiềm nén lại cơn giận dữ bên trong mà tuyên thệ, nhưng vừa nói được nửa câu thì Xuân Nghi và Nguyên Phong xuất hiện ở giữa sảnh tiệc, Xuân Nghi thở hổn hển, tức giận hét lớn khiến khách tham dự bàng hoàng và sững sốt.

- Diễm Bích... mày làm gì Mỹ An rồi? - Mỹ An sao... - Lạc Thiên hốt hoảng.

-

- Tao không biết mày nói gì cả? - Diễm Bích trả lời Xuân Nghi.

- Xin lỗi... tạo không giữ cô ấy ở ngoài được. Cô ấy hung hăng lắm. - Nguyên phong nói.

- Mày bày trò đúng không? Tao biết chỉ có một mình mày mới làm được những chuyện như thế này.

- Trời ơi... Xuân Nghi im lặng và đi ra ngoài cùng tôi nào. - Nhất Trung vừa nói vừa kéo Xuân Nghi đi.

Tôi không đi, anh cũng nhìn thấy mà. Đám người mặc đồ đen đó đã bắt trói Mỹ An rồi đưa cô ấy lên xe và đi mất. Nếu không làm gì thì Mỹ An sẽ gặp chuyện mất.

- Thật vô lý, chỉ như vậy mà mày lại cho rằng tao là chủ mưu à?

- Không mày thì còn ai?

Đây là hôn lễ của tao, mày đừng có mà phá. Bảo an đâu hết rồi, sao lại để chuyện này xảy ra hả, mau kéo nó ra ngoài đi, đứng ở đó làm cái gì hả? - Diễm Bích tức giận gọi người đến đưa Xuân Nghi và Nguyên Phong ra ngoài.

Cả hai được bảo an đưa ra khỏi hôn lễ trước sự hoang mang của mọi người. Sau đó đội kỹ thuật được ra hiệu tiếp tục làm việc, một nhân viên ngồi dưới chân máy chiếu để chỉnh góc tiêu cự cho phù hợp, các nhân viên còn lại thì xếp thành một hàng dọc và đứng ngay ngắn xung quanh sân khấu. Lúc này ở phía trong cánh gà xuất hiện một bóng người bí ẩn, cô ta nhìn ra sân khấu với nụ cười kinh dị trên tay cầm theo một chiếc thẻ nhớ. Đợi đội kỹ thuật di chuyển hết ra phía ngoài, cô ta âm thầm hành động, lén lút lấy đĩa đám cưới ra và thay vào đó là chiếc thẻ nhớ của mình. Cùng lúc này ở bên ngoài vừa phát xong đoạn giới thiệu, chuẩn bị chuyển sang đoạn chính thì màn hình vịt tắt. Thấy có sự cố, đội kỹ thuật nhanh chóng đi kiểm tra tình hình nhưng ở cả hai bên phía cánh gà đã đóng toàn bộ cửa, họ không thể làm gì được. Vào lúc này bỗng nhiên màn hình sáng trở lại kèm theo đó là những âm thanh chói tai cùng những tiếng thở hổn hển được vang lên khắp buổi lễ. Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía màn hình, đó là đoạn phim cảnh riêng tư của Diễm

Bích và Nhất Trung, nó đã được phát thay cho video đám cưới. Ban đầu chỉ là một vài người bàn tán, nhưng rồi số lượng mỗi giây cứ tăng lên, khiến cho buổi lễ trở nên ồn ào. Cùng lúc đó Xuân Nghi và Nguyên Phong thoát được khỏi đám bảo an và quay trở lại buổi lễ cũng đã nhìn thấy được cảnh tượng này. Lạc Thiên thì đứng im như bức tượng vì không thể tin vào mắt mình, còn Diễm Bích thì ngồi bệt trên sân khấu với ánh mắt thất thần, tay chân cô run rẩy.

- Cái gì thế này? Mau tắt đi cho ta. - Nhất Trung vội vàng chạy lên sân khấu và hét lớn.

- Đội kỹ thuật đâu, mau làm gì đi chứ? - Ông Trương khẩn trương nói.

- Trời ơi... con gái tôi, Diễm Bích ơi... sao lại thành ra như thế này? - Mẹ Diễm Bích khóc lóc.

- Thưa ông Trương, cánh gà đã bị khóa từ bên trong. Chúng tôi không thể mở được. - Nhân viên kỹ thuật nói.

- Phá cửa đi chứ, nhanh lên.

- Cửa được làm từ gỗ cao cấp, chúng tôi không thể phá được.

- Lũ vô dụng. - Nhất Trung kích động đạp vào bụng nhân viên kỹ thuật.

- Xem em trai khác mẹ của ta đang làm gì với người được chọn làm vợ của ta kìa, thú vị đấy ha ha. - Lạc Thiên cười lớn.

- Lạc Thiên... không phải như vậy đâu. - Diễm Bích nói.

Đoạn phim được chiếu công khai mười phút trên màn hình sau đó thì tắt đi, tuy ngắn nhưng đã đủ để làm hủy hoại danh dự của một con người. Đám cưới đang diễn ra êm đẹp thì giờ lại bị bãi bỏ vì Lạc Thiên tuyên bố muốn hủy hôn. Phía bên nhà họ Trương không muốn bị mất mặt nên đã cố gắng cầu xin Lạc Thiên đừng làm như vậy, nhưng hắn ta nhất quyết không đồng ý. Vốn dĩ hắn đã không muốn đám cưới này được diễn ra, sự cố này khiến hắn đường đường chính chính có lý do để rời đi, không thể bỏ qua cơ hội này được. Lúc này cánh cửa hai bên cánh gà từ từ mở toang ra, một cô gái xuất hiện với cơ thể đầy vết bầm tím do bị đánh đập và điệu cười vô cùng sảng khoái, cô ta đặt chiếc thẻ nhớ vào tay Diễm Bích rồi nói.

- Tiểu thư... đây là quà cưới của em dành cho tiểu thư đấy, có thích không hả? - Lã Xuyến Chi nói.

- Con khốn, tao phải giết chết mày ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện