Diễm Bích đi mời rượu từng người để cảm ơn sự có mặt của họ. Không khí buổi tiệc rất ồn ào với các hoạt động không thể nào vui hơn được nữa. Phía trên sân khấu mọi người thi nhau hò hát, nhún nhảy, phía dưới thì mọi người vui đùa ở bể bơi. Buổi tiệc kéo dài đến tận hai giờ sáng mới kết thúc. Sau khi mọi người ra về hết, Diễm Bích cũng đã thấm mệt, cô đi lên phòng ngủ tắm rửa sạch sẻ, thay bộ quần áo ngủ, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thật ngon để sáng mai làm một cô dâu thật xinh đẹp. Vừa ngả lưng xuống giường thì điện thoại rung lên, người gọi không ai khác chính là Nhất Trung, hắn bảo cô đi ra trước cổng nhà để nói chuyện với hắn một chút, chỉ vì hắn nhớ cô.
- Anh tìm tôi vào giờ này để làm gì? - Anh nhớ mùi hương trên cơ thể em, không được sao?
- Biến thái, anh có biết bây giờ là ba giờ sáng không hả?
- Thì sao? Giờ này tìm là hợp lý lắm rồi.
- Có gì nói nhanh.
- Ơ kìa em yêu, sao lạnh lùng với anh vậy, mới mấy hôm trước... chúng ta còn...
- Anh thôi đi, đó là giao dịch, anh không nhớ à?
- Hừm... Anh muốn triển khai cho em nghe kế hoạch anh sắp thực hiện thôi.
- Chẳng phải đã nói rồi sao, cứ như thế mà hành động đi.
- Năm giờ sáng anh sẽ đến kí túc xá trường.
- Không được... do trường sắp xếp, nó sẽ là người tung hoa trong đám cưới. Muốn làm gì thì đợi nó hoàn thành nhiệm vụ của nó trước. Đừng có làm hỏng đám cưới của em.
- Hừm... Sao không bảo với anh trước, giờ lại phải thay đổi kế hoạch rồi. Nhưng không sao, em yêu yên tâm, anh sẽ làm hài lòng em... giống như việc...
- Thôi ngưng nói đi... hết rồi đúng không? Em vào nhà nghỉ ngơi nhé!
- Ấy... đừng đi, chỉ còn vài giờ nữa là em có chồng rồi, cho anh ở bên cạnh em đi nè.
- Anh muốn gì?
- Ha ha sao em cứ thích hỏi mấy câu mà rõ ràng là em thừa biết đáp án vậy ta, tiểu thư như em thích giả ngu lắm hả?
- Không được đâu. Ngày mai tôi sẽ là người của Lạc Thiên rồi.
- Chính vì như vậy nên anh mới muốn đêm nay em phải là của anh.
Diễm Bích im lặng không nói gì, thấy vậy Thiên Bắc dúi vào tay cô vài tấm ảnh được chụp lén ở nhà vệ sinh nơi sẽ tổ chức hôn lễ, trong ảnh không ai hơn nữa nó còn tạo sự khác biệt với những cô gái tung hoa khác. Trong đội hình ai cũng ngưỡng mộ Mỹ An, nhưng không ai biết rằng bộ trang phục này một chút nữa thôi sẽ gây ra tai họa cho người mặc. Đồng hồ chỉ điểm đúng tám giờ, tất cả đội hình đã vào vị trí, khách tham dự cũng đã ngồi vào bàn, tiếng nhạc vang lên. Ở phía trên sân khấu chú rể Lạc Thiên trong bộ vest đen lịch lãm xuất hiện, tay cầm bó hoa hồng xanh quý hiếm, mọi người bên dưới tất cả đều reo hò trước sự đẹp trai và sang chảnh này. Đoạn nhạc đến khúc cao trào thì cánh cửa từ từ mở toang ra, đó là hình ảnh ba nắm tay con gái dẫn vào lễ đường của Diễm Bích và chủ tịch Trương, nhưng điều khiến mọi người xôn xao lại là chiếc váy cưới phiên bản đặc biệt chưa một ai đủ điều kiện để sở hữu. Với thiết kế ôm trọn cơ thể để lộ đường cong tuyệt mỹ và phần đuôi váy được đính những viên kim cương lấp lánh, tạo nên sự nổi bật cho Diễm Bích, thật đúng là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang vươn tầm thế giới, lần nào xuất hiện trước đám đông cũng tạo ấn tượng, khiến cho người khác không thể quên được. Ông Trương nhẹ nhàng cầm tay Diễm Bích đặt vào lòng bàn tay Lạc Thiên, trước khi nhường sân khấu cho hai nhân vật chính, ông vẫn không quên dặn dò đứa con rễ phải yêu thương Diễm Bích, đúng là một người ba thương yêu con gái. Khi đàn piano chuyển sang giai điệu khác, Lạc Thiên từ từ vén tấm màn che mặt của Diễm Bích, mọi người nhìn rõ được gương mặt xinh đẹp của cô dâu. Đứng bên cạnh chú rễ Lạc Thiên, cô dâu e dè, ngại ngùng trong thật đáng yêu, các khách mời ai cũng phải thốt lên câu xứng đôi vừa lứa, đúng là trời sinh một cặp, đẹp đôi đến mức không từ nào diễn tả được. Khi tay cả hai chạm vào nhau, cũng là lúc đội tung hoa làm việc, Mỹ An đừng đầu ra hiệu cho tất cả tiến hành thực hiện cùng một lúc, những cánh hoa hồng đỏ tung bay phấp phới trong không trung, sự lãng mạn được tăng thêm gấp đôi khi cô dâu và chú rể nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Diễm Bích ghé mặt lại gần Lạc Thiên.
- Anh nhìn ai ở bên đó hả? Người anh nên tập trung là em này, vợ của anh. - Diễm Bích thì thầm vào tai Lạc Thiên.
- Ừ... anh đương nhiên là biết mà. Em không cần phải nhắc nhở.
- Anh tìm tôi vào giờ này để làm gì? - Anh nhớ mùi hương trên cơ thể em, không được sao?
- Biến thái, anh có biết bây giờ là ba giờ sáng không hả?
- Thì sao? Giờ này tìm là hợp lý lắm rồi.
- Có gì nói nhanh.
- Ơ kìa em yêu, sao lạnh lùng với anh vậy, mới mấy hôm trước... chúng ta còn...
- Anh thôi đi, đó là giao dịch, anh không nhớ à?
- Hừm... Anh muốn triển khai cho em nghe kế hoạch anh sắp thực hiện thôi.
- Chẳng phải đã nói rồi sao, cứ như thế mà hành động đi.
- Năm giờ sáng anh sẽ đến kí túc xá trường.
- Không được... do trường sắp xếp, nó sẽ là người tung hoa trong đám cưới. Muốn làm gì thì đợi nó hoàn thành nhiệm vụ của nó trước. Đừng có làm hỏng đám cưới của em.
- Hừm... Sao không bảo với anh trước, giờ lại phải thay đổi kế hoạch rồi. Nhưng không sao, em yêu yên tâm, anh sẽ làm hài lòng em... giống như việc...
- Thôi ngưng nói đi... hết rồi đúng không? Em vào nhà nghỉ ngơi nhé!
- Ấy... đừng đi, chỉ còn vài giờ nữa là em có chồng rồi, cho anh ở bên cạnh em đi nè.
- Anh muốn gì?
- Ha ha sao em cứ thích hỏi mấy câu mà rõ ràng là em thừa biết đáp án vậy ta, tiểu thư như em thích giả ngu lắm hả?
- Không được đâu. Ngày mai tôi sẽ là người của Lạc Thiên rồi.
- Chính vì như vậy nên anh mới muốn đêm nay em phải là của anh.
Diễm Bích im lặng không nói gì, thấy vậy Thiên Bắc dúi vào tay cô vài tấm ảnh được chụp lén ở nhà vệ sinh nơi sẽ tổ chức hôn lễ, trong ảnh không ai hơn nữa nó còn tạo sự khác biệt với những cô gái tung hoa khác. Trong đội hình ai cũng ngưỡng mộ Mỹ An, nhưng không ai biết rằng bộ trang phục này một chút nữa thôi sẽ gây ra tai họa cho người mặc. Đồng hồ chỉ điểm đúng tám giờ, tất cả đội hình đã vào vị trí, khách tham dự cũng đã ngồi vào bàn, tiếng nhạc vang lên. Ở phía trên sân khấu chú rể Lạc Thiên trong bộ vest đen lịch lãm xuất hiện, tay cầm bó hoa hồng xanh quý hiếm, mọi người bên dưới tất cả đều reo hò trước sự đẹp trai và sang chảnh này. Đoạn nhạc đến khúc cao trào thì cánh cửa từ từ mở toang ra, đó là hình ảnh ba nắm tay con gái dẫn vào lễ đường của Diễm Bích và chủ tịch Trương, nhưng điều khiến mọi người xôn xao lại là chiếc váy cưới phiên bản đặc biệt chưa một ai đủ điều kiện để sở hữu. Với thiết kế ôm trọn cơ thể để lộ đường cong tuyệt mỹ và phần đuôi váy được đính những viên kim cương lấp lánh, tạo nên sự nổi bật cho Diễm Bích, thật đúng là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang vươn tầm thế giới, lần nào xuất hiện trước đám đông cũng tạo ấn tượng, khiến cho người khác không thể quên được. Ông Trương nhẹ nhàng cầm tay Diễm Bích đặt vào lòng bàn tay Lạc Thiên, trước khi nhường sân khấu cho hai nhân vật chính, ông vẫn không quên dặn dò đứa con rễ phải yêu thương Diễm Bích, đúng là một người ba thương yêu con gái. Khi đàn piano chuyển sang giai điệu khác, Lạc Thiên từ từ vén tấm màn che mặt của Diễm Bích, mọi người nhìn rõ được gương mặt xinh đẹp của cô dâu. Đứng bên cạnh chú rễ Lạc Thiên, cô dâu e dè, ngại ngùng trong thật đáng yêu, các khách mời ai cũng phải thốt lên câu xứng đôi vừa lứa, đúng là trời sinh một cặp, đẹp đôi đến mức không từ nào diễn tả được. Khi tay cả hai chạm vào nhau, cũng là lúc đội tung hoa làm việc, Mỹ An đừng đầu ra hiệu cho tất cả tiến hành thực hiện cùng một lúc, những cánh hoa hồng đỏ tung bay phấp phới trong không trung, sự lãng mạn được tăng thêm gấp đôi khi cô dâu và chú rể nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Diễm Bích ghé mặt lại gần Lạc Thiên.
- Anh nhìn ai ở bên đó hả? Người anh nên tập trung là em này, vợ của anh. - Diễm Bích thì thầm vào tai Lạc Thiên.
- Ừ... anh đương nhiên là biết mà. Em không cần phải nhắc nhở.
Danh sách chương