Hi Văn đang chăm chú nhìn tấm khăn trải bàn có màu sắc sặc sỡ, bỗng bị câu nói này của anh làm cho chú ý mà ngước lên nhìn. Nhưng anh lúc này đã lướt qua vấn đề đó, ngồi tựa lưng vào ghế xoay xoay ly rượu vang trong tay. Khoảnh khắc này, Hi Văn mới để ý rằng anh thật sự rất đẹp trai, đẹp đến mức giống như là một nhân vật nam chính nào đó từ trong tiểu thuyết bước ra vậy.

Trước đây cô đọc tiểu thuyết rất nhiều, cũng từng chú ý đến đoạn tác giả miêu tả nam chính. Nhưng khi ngồi đối diện một người có nhan sắc như Đàm Gia Tường, cô lại không biết nên hình dung như thế nào cho phải. Anh có mái tóc rất đặc biệt, một màu trắng bạch kim rất sáng làm cho làn da kia càng thêm nổi bật. Nó không quá trắng như kiểu mịn màng của con gái, mà cũng có chút gì đó rất khỏe khoắn và mạnh mẽ. Đôi lông mày rậm, đôi mắt đen hẹp và dài, khiến người ta khó mà nhìn ra được biểu cảm hiện lên nơi ấy là gì. Đặc biệt, thứ khiến Hi Văn hay ngẩn ngơ khi nhìn anh chính là đôi môi, vì anh có một đôi môi rất đẹp, viền môi thanh thú cùng với xương hàm hoàn mỹ.

"Nhìn chán chưa? Chẳng phải không thích nhìn mặt tôi sao, hôm nay đổi ý à?"

Cô lườm anh một cái xéo xắc.

Thức ăn được phục vụ nhà hàng dọn ra, có một vài món liên quan đến bò dùng để bổ máu. Vì anh biết sau khi cô cắt vào cổ tay, lượng máu chảy ra từ đó không ít nên mới khiến cô mệt mỏi như vậy. Lần đầu đi ăn nhà hàng nên Hi Văn có hơi bỡ ngỡ, nhưng cũng không đến nỗi phải để anh mắng mình như lúc trên xe. Cô ăn không quen, nên thấy mùi vị hơi lạ. Bất giác quên mất thứ đồ uống trên bàn không phải nước lọc mà là rượu, cô tiện tay cầm lên uống ngay một hớp.

Khi mùi vị của rượu vang xộc vào mũi, Hi Văn nhận ra thì cũng đã muộn, cô bị sặc một phen, ho dữ dội. Đến cả rượu vang là loại rượu dễ uống mà cô còn không uống được, chứng tỏ cô vốn không thích hợp đến những chỗ như họp đêm hay nhà hàng sang trọng.

Đàm Gia Tường bật cười, đưa khăn giấy cho cô rồi giơ tay lên ra hiệu với phục vụ mang nước lọc đến. Ho xong rồi mà mặt vẫn còn ửng đỏ, lại thêm việc bị anh cười cho làm cô thấy rất xấu hổ.

"Anh vui lắm à?"

Anh không cười nữa, nhưng đôi mắt hẹp ấy lại có vài tia sáng lên, hơi nheo lại, vẫn còn có ý châm chọc cô.

"Tôi đã bảo sao? Em ngốc lắm."

Sau khi đi ăn xong, Đàm Gia Tường không vội về nhà mà còn lái xe đưa Hi Văn đến trước một cửa hàng quần áo. Cô lại bất ngờ một lần nữa, vì trước mắt là cửa hàng quần áo nữ chứ không phải nam. Nhưng sau khi ngẫm lại, cô nhớ đến lúc mình cùng anh từ mộ của bà Đàm về nhà, Châu Khởi Như đã xuất hiện ở phòng khách. Mặc dù anh đối với cô ta lạnh lùng xa cách, nhưng nhìn thái độ của ông Đàm và thái độ của cô ta đối với anh, cô cũng đoán ra được chút ít. Đợi suy nghĩ xong, Đàm Gia Tường đã rời khỏi xe mà đứng quay lưng lại với Hi Văn. Anh đợi mãi cũng không thấy cô ra, lại quay người chui đầu vào trong xe hỏi.

"Mới ăn xong mà vẫn còn mất sức sao? Muốn tôi bế em ra à?"

Hi Văn chớp chớp mắt.

"Anh mua đồ cho bạn gái, muốn tôi vào cùng làm gì?"

Đàm Gia Tường nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, hơn nữa nhìn vẻ mặt khó chịu của cô bây giờ cứ giống như đang ghen tuông giận dỗi vậy, trông rất tức cười. Anh không giải thích với cô về chuyện đó, mà chỉ cười khẩy một cái rồi nói.

"Vậy nhìn em không giống con gái à?"

Cô trố mắt ra nhìn, chưa kịp hé răng ra đáp trả đã bị Đàm Gia Tường mở cửa rồi dắt ra khỏi xe. Lần này anh không siết chặt lấy cổ tay của cô nữa, dù không phải đang cầm tay bị thương nhưng anh đã tiết chế lại sức lực một chút. Cô chưa từng thấy anh đối xử với mình nhẹ nhàng như thế, biết đâu đây lại đang là khởi đầu của một âm mưu gì đó.

Bước vào cửa hàng quần áo, Hi Văn bị hoa mắt bởi nơi này toàn là những bộ váy đẹp, những cái áo kiểu cách sang trọng nhưng vẫn rất trẻ trung. Cô lại suy nghĩ vu vơ, biết đâu anh đang mượn cô để làm hình mẫu cho Châu Khởi Như, muốn mua cho cô ta vài bộ váy cũng không chừng. Hình ảnh này giống với một vài mô típ trong tiểu thuyết mà cô hay đọc, quá là lâm li bi đát.

"Thích màu gì?"

Cô nhìn anh, phản ứng chậm một nhịp rồi lại cau mày không biết nên trả lời thế nào. Nếu đã là chọn mình làm người thử đồ tạo bất ngờ cho Châu Khởi Như, vậy tại sao còn hỏi cô thích màu gì. Đàm Gia Tường véo vào chóp mũi cô một cái.

"Tôi nhớ là em cắt vào cổ tay, đâu phải cắt mất sợi dây thần kinh não, sao lại phản ứng chậm vậy?"

Hi Văn trừng mắt với anh, lại giống như một con nhím con không biết lượng sức mà cứ thích xù lông với người lạ. Nhìn quanh nhìn quẩn một hồi, không biết Hi Văn lại nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng.

"Màu trắng. Mẹ nói tôi rất hợp với màu trắng."

Đàm Gia Tường gật gù, đi đến một nơi treo toàn những chiếc váy màu trắng rồi chọn tới chọn lui, lấy ra gần chục bộ. Không ngờ mắt thẩm mỹ của anh cũng tốt như thế, chọn toàn những kiểu rất tinh xảo và đẹp mắt, nhưng cũng không quá lố lăng mà lại đơn giản dễ nhìn.

Cầm một bộ lên ướm vào người Hi Văn, nét mặt anh vẫn lạnh lùng không đổi, nhưng giọng nói thì lại rất ôn nhu nhẹ nhàng.

"Thích không?"

Hi Văn không nhịn được cảm giác tò mò trong lòng, cuối cùng cũng phải hỏi anh.

"Anh mua nó cho tôi à?"

Đàm Gia Tường nhìn cô, nói với vẻ hiển nhiên.

"Chẳng lẽ mua cho tôi?"

"Nhưng quần áo của tôi vẫn còn. Hơn nữa, mấy cái váy này sang trọng đắt tiền như vậy..."
Hi Văn còn chưa nói xong, không biết anh đã lấy đâu ra một viên kẹo rồi nhét vào miệng cô, làm cô suýt nữa nuốt trọng. Anh đưa số váy áo đó sang cho nhân viên phục vụ trong cửa hàng, bảo họ gói lại hết không sót bộ nào rồi lại nói với cô.

"Đi bên cạnh tôi thì mặc đẹp một chút, đừng để tôi mất mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện