Mặc dù Đàm Gia Tường không giỏi việc này cho lắm, buộc tóc cho Hi Văn cũng không được chặt, nhưng cô vẫn giữ nguyên như vậy. Cô biết anh còn vụng về hơn cả mình, chẳng qua chỉ là không muốn vạch trần anh mà thôi.
Gần đây không có ông Đàm, căn nhà này cũng trở nên bình yên hẳn, Châu Khởi Như cũng không thấy xuất hiện. Đàm Gia Tường cả tuần không đi đâu chơi, chỉ ở nhà xem ti vi, đi theo Hi Văn ra vườn rồi đến tối thì bơi lội ở sân sau.
Sân sau.
Đây là nơi mà Hi Văn mới vừa nghe bà Chu nhắc đến, là khu tập thể dục thể hình dành riêng cho Đàm Gia Tường. Lúc cô vừa vào đây thì xảy ra khá nhiều chuyện, nên việc anh dành thời gian rãnh rỗi là không có. Bây giờ ổn định rồi, cô mới được dịp đi theo anh ra sân sau, xem anh tập luyện. Nhiệm vụ của Hi Văn ở chỗ này cũng vô cùng đơn giản, luôn chuẩn bị nước và khăn lau mặt, có cả quần áo khô nếu như anh có bơi lội. Nơi này có khá đầy đủ dụng cụ, lại còn ở ngoài trời nên rất thoáng đãng và mát mẻ. Đàm Gia Tường cởi trần, mặc một chiếc quần short đen vải thô mát mẻ khiến Hi Văn thấy hơi ngượng.
"Đứng đó tự kỉ à? Qua đây."
Thấy cô đứng ở tận đầu hồ bơi, anh mới vẫy tay gọi cô đến. Anh dặn dò.
"Chuẩn bị nước uống đi, tôi tập thể hình trước đã."
Hi Văn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thấy anh vừa chạm hai tay vào xà ngang, còn chưa kịp dùng sức nâng người lên đã bị cô kéo xuống, khiến anh ngã ngồi trên đất.
"Khoan đã."
Đàm Gia Tường ngã một cú khá đau, nhăn hết cả mặt. Anh nhìn cô với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
"Em muốn ám sát tôi hả?"
Cô bị bản tính hung dữ này của anh doạ sợ, nhưng vẫn phải nói ra những gì mà mình định nói.
"Sao anh không tập rồi bơi, ra mồ hôi nhiều mà còn ngâm mình trong nước rất dễ bệnh."
Anh ngước lên nhìn, cô lúc này vẫn đang đứng ở đối diện anh, tay cầm một cái khăn bông xám nhạt. Trên tóc của cô là sợi dây buộc tóc mà anh đã đưa lần trước. Hi Văn thấy hơi ngại, vì anh đã nhìn mình khá lâu rồi mà cũng không nói năng gì, còn cười cười rất khó hiểu. Bỗng Đàm Gia Tường chống tay xuống đất đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Cô ngửa cổ ra phía sau một chút, anh lại khom người về trước một chút. Anh nghiêng đầu, lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười đó.
"Sự quan tâm này của em, tôi sẽ ghi nhận."
Hi Văn bĩu môi, thấy anh đúng thật là tự tin thái quá, độ tự tin này cao ngất ngưởng đến mức không ai sáng bằng. Cô đứng ở đó nhìn anh tập, mỗi khi cơ thể nâng lên theo thanh xà ngang, hai cánh tay liền lộ ra phần cơ bắp rắn rỏi. Không ngờ người như anh cũng siêng năng thật, lại còn có lối sống khá lành mạnh. Thường thì những người ăn chơi sẽ chẳng bao giờ dành thời gian cho những việc này, thay vào đó là việc có mặt ở các họp đêm, uống rượu, thuốc lá. Cô cảm thấy nếu như anh cũng bỏ rượu đi thì tốt quá, vì rượu anh uống chỉ toàn loại mạnh, còn uống rất nhiều.
Đàm Gia Tường vô tình quay sang, thấy Hi Văn đang ngẩn người ra thì buông tay khỏi thanh xà, nhảy xuống trước mặt cô làm cô giật mình. Anh cười hỏi.
"Sao vậy? Nhìn tôi hấp dẫn đến mức thả hồn theo mây luôn sao?"
Hi Văn nhíu mày, thấy câu này của anh đúng là tự tâng bốc bản thân mình quá rồi. Thế là cô liền bĩu môi.
"Anh mới là người tự cho mình ở trên mây đấy."
Đàm Gia Tường nghiêng đầu, nhấn giọng hỏi.
"Nói lại lần nữa?"
Cô mím môi nhìn anh rồi lại nhìn đi nơi khác, ánh mắt rơi vào cơ ngực của anh. Trong lúc đang mơ hồ, vai cô bỗng nhiên bị đẩy ra phía sau một cái, cả người cô chao đảo rồi ngã ngửa xuống hồ. Đàm Gia Tường đứng đó nhìn cô bật cười, còn cô thì chới với dưới mặt nước, ngôi lên lặn xuống.
"Cứu... Tôi... Không biết bơi."
Anh dường như không nghe thấy, vì âm thanh cô đập tay trên mặt nước quá lớn. Hi Văn bất lực vùng vẫy, không nghĩ rằng anh lại có thể làm vậy với mình. Cho đến khi nhìn thấy cô thôi phản kháng, từ từ chìm xuống hồ, chỉ còn những đầu ngón tay đưa lên khỏi mặt nước. Lúc này anh mới biết, mình đã đùa quá trớn rồi.
Đàm Gia Tường đang cầm cái khăn trên tay, thấy Hi Văn không phản ứng nữa liền ném nó sang một bên, mặt anh biến sắc. Anh nhảy xuống hồ rồi lặn xuống, cô lúc này đã bất tỉnh nhân sự, toàn thân thả lỏng vào trong nước. Bơi đến kéo cô vào lòng mình, anh lay người cô thật mạnh, nhưng lực cản của nước khiến người cô nhẹ tênh.
Anh cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cô, hoà cùng chút nước của hồ bơi, hơi mặn. Sau khi đưa được Hi Văn lên bờ, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người ướt sũng.
"Hi Văn. Tỉnh lại. Hi Văn."
Nét mặt Đàm Gia Tường trắng bệch, vô cùng sợ hãi. Trước đây anh từng bị thương tích đầy mình, cổ tay đầy máu, thậm chí từng nhìn thấy người ta chết trôi trên sông. Ấy vậy mà bao nhiêu cảnh tượng ấy, cũng không đủ khiến trái tim anh hoảng loạn như bây giờ, như lúc Hi Văn nằm bất tỉnh ở đây. Anh ấn lồng ngực cô mấy cái, không có phản ứng. Anh lại vỗ nhẹ vào mặt cô, giọng nói bất an.
"Tôi sai rồi. Tôi không nên đùa như thế. Em tỉnh lại đi được không?"
"Hi Văn. Tôi van em đấy."
Đàm Gia Tường cúi mặt xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô. Đợi sau khi hô hấp vài lần, ấn vào ngực vài lần, cô mới bắt đầu ho dữ dội rồi nôn hết nước tích trong bụng ra ngoài. Hi Văn tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là đánh vào ngực anh mấy cái cho hả giận.
"Bây giờ là ai ám sát ai vậy chứ? Anh làm vậy mà cũng làm được hả? Anh..."
Còn chưa mắng chưa chửi xong, cô đã bị cái ôm bất ngờ của anh làm cho toàn thân cứng đờ, câu sau là gì cũng quên mất. Anh liên tục xoa đều trên tấm lưng ướt sũng của cô, bờ vai rộng lớn run rẩy, cả giọng nói cũng run theo.
"Xin lỗi. Xin lỗi em."
Gần đây không có ông Đàm, căn nhà này cũng trở nên bình yên hẳn, Châu Khởi Như cũng không thấy xuất hiện. Đàm Gia Tường cả tuần không đi đâu chơi, chỉ ở nhà xem ti vi, đi theo Hi Văn ra vườn rồi đến tối thì bơi lội ở sân sau.
Sân sau.
Đây là nơi mà Hi Văn mới vừa nghe bà Chu nhắc đến, là khu tập thể dục thể hình dành riêng cho Đàm Gia Tường. Lúc cô vừa vào đây thì xảy ra khá nhiều chuyện, nên việc anh dành thời gian rãnh rỗi là không có. Bây giờ ổn định rồi, cô mới được dịp đi theo anh ra sân sau, xem anh tập luyện. Nhiệm vụ của Hi Văn ở chỗ này cũng vô cùng đơn giản, luôn chuẩn bị nước và khăn lau mặt, có cả quần áo khô nếu như anh có bơi lội. Nơi này có khá đầy đủ dụng cụ, lại còn ở ngoài trời nên rất thoáng đãng và mát mẻ. Đàm Gia Tường cởi trần, mặc một chiếc quần short đen vải thô mát mẻ khiến Hi Văn thấy hơi ngượng.
"Đứng đó tự kỉ à? Qua đây."
Thấy cô đứng ở tận đầu hồ bơi, anh mới vẫy tay gọi cô đến. Anh dặn dò.
"Chuẩn bị nước uống đi, tôi tập thể hình trước đã."
Hi Văn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thấy anh vừa chạm hai tay vào xà ngang, còn chưa kịp dùng sức nâng người lên đã bị cô kéo xuống, khiến anh ngã ngồi trên đất.
"Khoan đã."
Đàm Gia Tường ngã một cú khá đau, nhăn hết cả mặt. Anh nhìn cô với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
"Em muốn ám sát tôi hả?"
Cô bị bản tính hung dữ này của anh doạ sợ, nhưng vẫn phải nói ra những gì mà mình định nói.
"Sao anh không tập rồi bơi, ra mồ hôi nhiều mà còn ngâm mình trong nước rất dễ bệnh."
Anh ngước lên nhìn, cô lúc này vẫn đang đứng ở đối diện anh, tay cầm một cái khăn bông xám nhạt. Trên tóc của cô là sợi dây buộc tóc mà anh đã đưa lần trước. Hi Văn thấy hơi ngại, vì anh đã nhìn mình khá lâu rồi mà cũng không nói năng gì, còn cười cười rất khó hiểu. Bỗng Đàm Gia Tường chống tay xuống đất đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Cô ngửa cổ ra phía sau một chút, anh lại khom người về trước một chút. Anh nghiêng đầu, lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười đó.
"Sự quan tâm này của em, tôi sẽ ghi nhận."
Hi Văn bĩu môi, thấy anh đúng thật là tự tin thái quá, độ tự tin này cao ngất ngưởng đến mức không ai sáng bằng. Cô đứng ở đó nhìn anh tập, mỗi khi cơ thể nâng lên theo thanh xà ngang, hai cánh tay liền lộ ra phần cơ bắp rắn rỏi. Không ngờ người như anh cũng siêng năng thật, lại còn có lối sống khá lành mạnh. Thường thì những người ăn chơi sẽ chẳng bao giờ dành thời gian cho những việc này, thay vào đó là việc có mặt ở các họp đêm, uống rượu, thuốc lá. Cô cảm thấy nếu như anh cũng bỏ rượu đi thì tốt quá, vì rượu anh uống chỉ toàn loại mạnh, còn uống rất nhiều.
Đàm Gia Tường vô tình quay sang, thấy Hi Văn đang ngẩn người ra thì buông tay khỏi thanh xà, nhảy xuống trước mặt cô làm cô giật mình. Anh cười hỏi.
"Sao vậy? Nhìn tôi hấp dẫn đến mức thả hồn theo mây luôn sao?"
Hi Văn nhíu mày, thấy câu này của anh đúng là tự tâng bốc bản thân mình quá rồi. Thế là cô liền bĩu môi.
"Anh mới là người tự cho mình ở trên mây đấy."
Đàm Gia Tường nghiêng đầu, nhấn giọng hỏi.
"Nói lại lần nữa?"
Cô mím môi nhìn anh rồi lại nhìn đi nơi khác, ánh mắt rơi vào cơ ngực của anh. Trong lúc đang mơ hồ, vai cô bỗng nhiên bị đẩy ra phía sau một cái, cả người cô chao đảo rồi ngã ngửa xuống hồ. Đàm Gia Tường đứng đó nhìn cô bật cười, còn cô thì chới với dưới mặt nước, ngôi lên lặn xuống.
"Cứu... Tôi... Không biết bơi."
Anh dường như không nghe thấy, vì âm thanh cô đập tay trên mặt nước quá lớn. Hi Văn bất lực vùng vẫy, không nghĩ rằng anh lại có thể làm vậy với mình. Cho đến khi nhìn thấy cô thôi phản kháng, từ từ chìm xuống hồ, chỉ còn những đầu ngón tay đưa lên khỏi mặt nước. Lúc này anh mới biết, mình đã đùa quá trớn rồi.
Đàm Gia Tường đang cầm cái khăn trên tay, thấy Hi Văn không phản ứng nữa liền ném nó sang một bên, mặt anh biến sắc. Anh nhảy xuống hồ rồi lặn xuống, cô lúc này đã bất tỉnh nhân sự, toàn thân thả lỏng vào trong nước. Bơi đến kéo cô vào lòng mình, anh lay người cô thật mạnh, nhưng lực cản của nước khiến người cô nhẹ tênh.
Anh cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cô, hoà cùng chút nước của hồ bơi, hơi mặn. Sau khi đưa được Hi Văn lên bờ, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người ướt sũng.
"Hi Văn. Tỉnh lại. Hi Văn."
Nét mặt Đàm Gia Tường trắng bệch, vô cùng sợ hãi. Trước đây anh từng bị thương tích đầy mình, cổ tay đầy máu, thậm chí từng nhìn thấy người ta chết trôi trên sông. Ấy vậy mà bao nhiêu cảnh tượng ấy, cũng không đủ khiến trái tim anh hoảng loạn như bây giờ, như lúc Hi Văn nằm bất tỉnh ở đây. Anh ấn lồng ngực cô mấy cái, không có phản ứng. Anh lại vỗ nhẹ vào mặt cô, giọng nói bất an.
"Tôi sai rồi. Tôi không nên đùa như thế. Em tỉnh lại đi được không?"
"Hi Văn. Tôi van em đấy."
Đàm Gia Tường cúi mặt xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô. Đợi sau khi hô hấp vài lần, ấn vào ngực vài lần, cô mới bắt đầu ho dữ dội rồi nôn hết nước tích trong bụng ra ngoài. Hi Văn tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là đánh vào ngực anh mấy cái cho hả giận.
"Bây giờ là ai ám sát ai vậy chứ? Anh làm vậy mà cũng làm được hả? Anh..."
Còn chưa mắng chưa chửi xong, cô đã bị cái ôm bất ngờ của anh làm cho toàn thân cứng đờ, câu sau là gì cũng quên mất. Anh liên tục xoa đều trên tấm lưng ướt sũng của cô, bờ vai rộng lớn run rẩy, cả giọng nói cũng run theo.
"Xin lỗi. Xin lỗi em."
Danh sách chương