Chu Thuyền sao có thể không biết Tịch Mộ Thiên chứ, người cầm sào “con thuyền” Tịch Thị, gần đây lại nắm chức Tổng giám đốc tạm thời của Vinh Thị. Đối với một nhân viên bình thường như Chu Thuyền, đó là những nhân vật xa tận chân trời, chứ đừng nói chuyện với tới, chỉ cần được gặp mặt thôi cũng là vận may hiếm có rồi. Trong khi đó Hạ Tử Khâm lại… Chu Thuyền nhìn Hạ Tử Khâm bằng ánh mắt ngạc nhiên không dám tin. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông lệch vai màu hồng nhạt, để lộ bờ vai thon thả, dây áo lót đen càng làm tôn lên làn da trắng của cô, trông có vẻ gì đó rất gợi cảm.

Hạ Tử Khâm có hơi kinh ngạc đứng bật dậy, quần short ngắn ôm vào cặp chân nuột nà, cô đi đôi giày màu bạc, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ, khác hẳn với hình ảnh một cô gái đeo kính gọng đen, chân mang dép lê, đầu tóc bù xù của trước kia.

Hạ Tử Khâm bây giờ trong mắt bất cứ người đàn ông nào cũng là một cô gái đẹp, Chu Thuyền càng không thể tin nổi cô và Tịch Mộ Thiên có quan hệ gì, thế nhưng cảnh tượng thân mật giữa hai người khi nãy đập vào mắt anh ta, khiến anh ta đau đớn thắt ruột thắt gan.

Hạ Tử Khâm từ khi nào bỗng trở nên quyến rũ đến thế? Còn Tịch Mộ Thiên, Chu Thuyền nhớ anh ta là một người đàn ông góa vợ, mọi người đều biết điều này. Món đồ mình không cần nữa vứt đi, đến khi bị người khác nhặt mất mới phát hiện hóa ra đó là một món đồ tốt, người nhặt lên lại là người mà mình biết chắc rằng bản thân cả đời không bao giờ có thể đứng cao bằng anh ta, tâm trạng Chu Thuyền lúc này chua xót đến khó tả.

Sau cơn chua xót, anh ta rất muốn quay đầu bỏ đi, gặp lại Hạ Tử Khâm trong tình huống này không phải là kết quả mà Chu Thuyền mong muốn, nhưng anh ta lại bị đồng nghiệp kéo lại:

“Này, Chu Thuyền! Tôi nhớ hình như người đẹp kia từng đến tham dự đám cưới của cậu thì phải. Đúng rồi, nói là em gái đại học của cậu, phải không nhỉ? Ha ha, hồi đó đúng là có vẻ xuềnh xoàng lắm, thế mà hôm nay như biến thành một người khác vậy, nếu không nhìn kĩ là tôi chẳng nhận ra nữa đấy!”

Nói rồi anh ta nhìn Chu Thuyền bằng ánh mắt đố kị vẻ chua xót: “Chu Thuyền, thằng ranh, cậu còn giỏi hơn bọn tôi nữa đấy! Vợ vừa có tài, em gái lại vớ được Tổng giám đốc Tịch, thế này cậu tha hồ tung hoành nhé, chỉ cần bảo em gái cậu nói giúp một câu, không biết chừng sẽ được chuyển thẳng lên Tổng công ty ấy chứ, tiền đồ cứ phải gọi là rộng mở. Sau này có phát tài chớ quên anh em đấy!”

Chu Thuyền nở nụ cười gượng gạo, thân phận của Hạ Tử Khâm ngoài đám bạn học cùng hai người ra, những đồng nghiệp này đều không ai biết, bọn họ chỉ mới gặp cô ở trong tiệc cưới của anh ta.

Bị đám đồng nghiệp xúi giục ra chào hỏi, Chu Thuyền không thể bỏ qua sĩ diện của bản thân nên đành lì lợm bước đến, nhờ thế mà Hạ Tử Khâm được cứu nguy. Đúng lúc cô không biết nên nghĩ ra cách gì để đối phó với Tịch Mộ Thiên, may thay lại có Chu Thuyền xuất hiện. Sau một hồi ngạc nhiên, Hạ Tử Khâm nhanh chóng đứng dậy, nở nụ cười vô cùng độ lượng kiểu quân tử không thèm chấp nhất chuyện quá khứ:

“Chu Thuyền, lâu lắm không gặp, anh cũng đi ăn à?”

Thái độ nhiệt tình giả tạo của Hạ Tử Khâm lại càng khiến Chu Thuyền thêm bối rối không biết phải làm thế nào, anh ta chớp mắt: “Tử Khâm, dạo này em sao rồi?”

Hạ Tử Khâm nhanh chóng phát hiện ra mình đã chữa lợn lành thành lợn què rồi, không biết Chu Thuyền uống nhầm thuốc gì mà lại gọi tên cô một cách thân mật như thế, khiến cho Hạ Tử Khâm suýt chút nữa nhầm tưởng “kẻ phản bội” không phải anh ta mà là chính cô.

Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhận ra một gã đàn ông như Chu Thuyền chẳng phải thứ gì tốt đẹp, còn bản thân nhận ra mình đã quá ngốc nghếch, ngốc đến nỗi đi yêu anh ta suốt bốn năm trời, chẳng trách Mạch Tử bảo đầu óc của cô có vấn đề.

Sắc mặt Hạ Tử Khâm chợt sầm xuống, vẻ tốt bụng ban nãy dường như tan biến, Hạ Tử Khâm cắn chặt răng, đúng vào lúc cô tưởng Tịch Mộ Thiên sẽ không đếm xỉa đến chuyện này thì anh bỗng nhiên đứng dậy, một tay túm lấy túi xách của Hạ Tử Khâm, tay kia nắm lấy tay cô, ra lệnh: “Ăn xong rồi thì về nhà thôi!”

Nói rồi không để cô kịp phản ứng, anh đã kéo tay cô ra quầy thanh toán. Thanh toán xong, Hạ Tử Khâm thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với Chu Thuyền đã bị Tịch Mộ Thiên kéo ra khỏi hàng đồ nướng.

Ngồi vào trong xe, Hạ Tử Khâm ngoảnh đầu nhìn lại vẫn còn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Thuyền. Chiếc xe rẽ hướng, cửa hàng đồ nướng bị bỏ lại phía sau.

Trong xe rất yên tĩnh, Hạ Tử Khâm cảm thấy không khí có chút gì đó không bình thường, cũng có thể do cô có tật giật mình. Hạ Tử Khâm liếc Tịch Mộ Thiên, anh ngồi im lìm một góc, cúi đầu xuống tiếp tục lướt web, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên mặt, khiến cho khuôn mặt ấy càng trở nên mơ hồ.

Trong lòng Hạ Tử Khâm bỗng trào lên một cảm giác lo lắng, tâm tư của Tịch Mộ Thiên ra sao xưa nay cô chưa bao giờ đoán được, mà nếu muốn biết cô chỉ có thể hỏi một câu ngốc nghếch: “Này Tịch Mộ Thiên, anh quen Chu Thuyền à?”

Giọng nói của cô nhỏ xíu, rõ ràng là có vẻ dè dặt, Tịch Mộ Thiên yên lặng vài giây mới khẽ ậm ừ. Tâm trạng Hạ Tử Khâm chuyển từ lo lắng qua thấp thỏm, mâu thuẫn. Cô bối rối đưa tay lên gỡ cái cặp tóc bằng pha lê trên đầu xuống, những lọn tóc đen như mun tung ra, lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cô nghịch ngợm mấy lọn tóc trên tay, khẽ liếc nhìn Tịch Mộ Thiên: “Sao anh quen anh ta?”

Giọng nói có vẻ trầm, khô khốc nhưng rõ ràng rất gượng gạo. Tịch Mộ Thiên hơi ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình thản như thường lệ nhưng lại khiến Hạ Tử Khâm càng thêm u uất: “Hạ Tử Khâm, em đừng quên chúng là đã quen nhau như thế nào nhé. Tối đó em lèm bèm cái gì, chẳng nhẽ em không còn nhớ chút nào sao?”

Câu nói này của Tịch Mộ Thiên khiến Hạ Tử Khâm lập tức im bặt, người đàn ông này luôn biết điểm yếu của cô nằm ở đâu. Trên đường về nhà, Hạ Tử Khâm trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc tối hôm đó cô đã nói gì với Tịch Mộ Thiên nhỉ? Cái bộ dạng ngây ngô ấy lọt vào mắt Tịch Mộ Thiên, lạ kì thay, nỗi khó chịu trong lòng bỗng chốc tan biến đâu mất.

Kì thực Tịch Mộ Thiên đã quên béng từ lâu đêm đó Hạ Tử Khâm đã nói với anh những gì? Người đẹp ở trước mặt, anh làm gì còn nhớ nổi cô đã lèm bèm điều gì, hơn nữa vừa lên đến giường, miệng cô không kêu đau thì cũng là rên rỉ. Nhưng Tịch Mộ Thiên rất hiểu Hạ Tử Khâm, anh biết rõ đấy là cách tốt nhất để bịt miệng cô lại.

Chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không phát giác ra rằng, sự thay đổi âm thầm cũng là một phần của cuộc sống, Hạ Tử Khâm đã dần trở thành trọng tâm trong cuộc sống của anh. Chuyện của cô, sinh nhật của cô, sở thích của cô, khẩu vị của cô, ngay cả cá tính của cô… đều được Tịch Mộ Thiên nắm rõ như lòng bàn tay.

Lòng kiêu hãnh của Tịch Mộ Thiên lớn bằng trời, gần như từ lúc mới sinh ra đã có rồi, vì vậy một gã đàn ông hèn kém như Chu Thuyền đâu có lọt vào mắt anh, giao điểm duy nhất giữa hai người họ chính là cô ngốc Hạ Tử Khâm.

Còn về những chuyện ngày xưa, Tịch Mộ Thiên chẳng mấy để tâm, dù gì cũng là quá khứ rồi, cứ mang ra nhai đi nhai lại thật chẳng vẻ vang gì, nhưng ban nãy cảm giác khó chịu cũng là khó tránh. Từ lúc quyết định lấy Hạ Tử Khâm về, Tịch Mộ Thiên đã đưa cô vào danh sách sở hữu của mình, cũng vì vậy mà anh để tâm đến Vinh Phi Lân nhiều hơn là cái gã bạn trai cũ tên Chu Thuyền của Hạ Tử Khâm.

Về đến nhà, Hạ Tử Khâm ra ban công, lấy di động gọi cho Mạch Tử.

“Mạch Tử, có phải lúc uống say tớ thường hay nói nhảm không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừ giọng nói của Mạch Tử: “Giờ cậu mới biết sao? Mỗi lần cậu uống say là mệt lỗ nhĩ lắm, chuyện cũ chuyện mới cậu đều mang ra ca cẩm hết một lượt, thậm chí chuyện lúc còn nhỏ, tớ làm hỏng quần áo con búp bê của cậu, cậu cũng nhớ. Hạ Tử Khâm, cậu là đồ quỷ nhỏ mọn thù dai, tớ còn lạ gì cậu nữa. Hạ Tử Khâm, cậu uống say lại chán sống đấy à?”

Câu nói sau cùng nâng cao hẳn âm lượng, khiến cho màng nhĩ của Hạ Tử Khâm cảm thấy ngứa ngáy, cô vội vàng kéo điện thoại ra xa tai. Hạ Tử Khâm nhất thời quên mất chuyện lúc lên đại học, bởi vì uống rượu mà có một lần tim bị tái phát, Mạch Tử đã nghiêm cấm cô động đến rượu.

Hạ Tử Khâm thè lưỡi, dè dặt kề điện thoại vào tai chống chế:

“Ai uống rượu chứ? Tớ chỉ hỏi chơi vậy thôi!”

“Hỏi chơi á?”

Mạch Tử không mấy tin vào những gì Hạ Tử Khâm nói: “Nói tóm lại, Hạ Tử Khâm, tớ không cho phép cậu động đến rượu, biết chưa hả? Tớ không muốn đến lúc tớ về lại nhìn thấy cậu nằm trong bệnh viện đâu. Mặc dù cậu đã lấy chồng nhưng vẫn thuộc quyền quản lí của tớ!”

Hạ Tử Khâm vội vàng tìm cớ cúp máy, Mạch Tử nhiều lúc còn tinh ranh hơn cả Tịch Mộ Thiên, nhất là xét về việc hiểu rõ con người cô, chẳng có chuyện gì giấu được Mạch Tử cả.

Không biết có phải vì Mạch Tử mỏ quạ hay không, nửa đêm Hạ Tử Khâm bị đau dạ dày, mới đầu chỉ hơi đau, cô nghĩ có khi chỉ cần nằm sấp một lúc là khỏi, thế là nghiến răng chịu đựng.

Tịch Mộ Thiên vẫn đang làm việc trong thư phòng, tiến hành kiểm tra lần cuối hạng mục đầu tư gần đây nhất của tập đoàn. Hạng mục này nếu đi vào hoạt động, theo đánh giá bước đầu có thể khiến lợi nhuận năm nay của Tịch Thị tăng gấp đôi, mà quan trọng hơn cả, cổ phần thị trường cũng sẽ tăng thêm vài phần trăm, đồng nghĩa rằng vương quốc thương nghiệp của Tịch Mộ Thiên sẽ bước lên một bậc thềm mới.

Làm việc đến tận nửa đêm Tịch Mộ Thiên mới quay về phòng ngủ, thấy Hạ Tử Khâm nằm cô quắp như con tôm, đầu đầy mồ hôi, Tịch Mộ Thiên thật sự hoảng sợ. Chẳng kịp thay quần áo cho cô, anh vội vàng quàng chiếc áo choàng tắm qua người Tử Khâm rồi bế cô đến bệnh viện.

Viêm dạ dày thứ phát. Nằm trong phòng VIP của bệnh viện thuộc Tịch Thị, toàn thân Hạ Tử Khâm mềm nhũn như một quả cà héo, cô ngước mắt lên nhìn chai nước truyền đang chậm chạp nhỏ giọt, không biết đến đời thuở nào mới truyền xong.

Vừa mới động đậy cánh tay một chút cô đã bị Tịch Mộ Thiên giữ chặt, nhíu mày nhìn, Hạ Tử Khâm chớp mắt lia lịa, khẽ nói vẻ ái ngại: “Tịch Mộ Thiên, em muốn đi vệ sinh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện