Nếu như anh không yêu cô, hay nói cách khác là anh chưa yêu cô, Hạ Tử Khâm sẽ không tuyệt vọng đến thế, ít nhất cô vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi, nhưng lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cảm giác này giống như trái tim đột nhiên hóa thành cát, phóng tầm mắt chỉ thấy một khoảng mông lung. Hóa ra cô cũng chỉ là cái bóng của người vợ trước, là vật thay thế, hơn nữa cái bóng này chẳng khiến anh hài lòng cho lắm. Đến giờ nghĩ kĩ lại, càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng thấy tự ti.

Cô thậm chí chẳng thể rơi lệ, hóa ra thứ tình yêu cô vẫn tưởng tượng chỉ là một ảo tưởng hư vô. Sự dịu dàng, quan tâm, yêu chiều của Tịch Mộ Thiên đều không phải dành cho cô. Anh nhìn cô, thậm chí lúc yêu cô, trong lòng anh đều nhớ về một người phụ nữ khác.

Cô thật vô dụng vì đã đem lòng yêu anh, thật ngốc nghếch nên mới bị anh lừa bấy lâu nay. Nhưng bây giờ, cho dù có phải chết cô cũng sẽ rời xa anh, cả đời này không bao giờ muốn gặp lại anh, không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh nữa. Vậy mà ngay cả mong ước nhỏ nhoi ấy cũng không thể thực hiện được, đúng như Mạch Tử từng cảnh cáo, chỉ cần Tịch Mộ Thiên không đồng ý, cả đời này cô buộc phải làm “Tịch phu nhân”.

Đội trên đầu cái mũ “Tịch phu nhân” nhưng đóng vai một người phụ nữ khác, Hạ Tử Khâm có chết cũng không muốn, đây là nguyên tắc của cô, là giới hạn chịu đựng của cô.

Hạ Tử Khâm co người nằm trên giường, nhìn ra màn đêm nặng nề ngoài cửa sổ cho đến khi trời tảng sáng, ánh sáng trắng nhá nhem ở phía xa xa, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ nhạt rồi biến thành sắc vàng rực rỡ. Quá trì này hoàn toàn ngược lại với cuộc đời của cô, cuộc đời cô giờ đây đã rơi vào sự tối tăm, tối tăm đến mức có giơ bàn tay ra cũng không nhìn thấy rõ được các ngón.

Trong đầu Hạ Tử Khâm liên tục hiện lên những điều Tịch Mộ Thiên nói: “Tại sao lại li hôn? Cho anh một lí do thuyết phục đi!”

Đến tận lúc này rồi mà anh vẫn còn chất vấn cô như vậy. Hạ Tử Khâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cô trầm ngâm hồi lâu rồi lặp lại: “Lần đầu tiên anh dẫn em đến khách sạn là bởi vì em giống vợ trước của anh sao?”

Khi hỏi Tịch Mộ Thiên câu này, trong lòng Hạ Tử Khâm vẫn còn chút hi vọng mong manh, dù người khác có bảo cô là ngốc cũng chẳng sao. Tịch Mộ Thiên im lặng hồi lâu mới nói:

“Bây giờ có cần thiết phải truy cứu những vấn đề này không? Hạ Tử Khâm, em đang gây chuyện vô cớ đấy! Cho dù trước đây thế nào, người anh lấy làm vợ là em, vợ của anh bây giờ là Hạ Tử Khâm, không phải người phụ nữ khác!”

“Có cần thiết đấy!”

Lúc ấy chẳng biết Hạ Tử Khâm lấy đâu ra dũng khí để đối mặt với Tịch Mộ Thiên: “Cho dù Hạ Tử Khâm này có thấp hèn đến đâu cũng sẽ không làm vật thay thế cho người khác, đấy là sự coi thường đối với tình yêu!”

“Tình yêu ư?”

Ánh mắt Tịch Mộ Thiên chợt sẫm lại, tựa như màu bóng đêm ngoài cửa sổ, khóe môi chợt nhếch lên mỉa mai:

“Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ em quên rồi? Chúng ta lấy nhau chẳng liên quan gì đến tình yêu, bây giờ em nhắc đến hai chữ này không cảm thấy nực cười ư?”

Hạ Tử Khâm như bị hắt cả gáo nước lạnh vào mặt, người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên này quá lạnh lùng, quá hiện thực, cuối cùng thì cô cũng được lĩnh giáo rồi. Hơn nữa anh ta còn rất thông minh, nói ra câu này, rõ ràng là Hạ Tử Khâm đang gây sự vô cớ. Hồi đầu hai người kết hôn với nhau là có điều kiện, lúc đó cô nằm mơ cũng không ngờ mình lại yêu anh nhanh đến thế.

Trong khi đó, Tịch Mộ Thiên vẫn chưa thôi đả kích: “Nếu li hôn, Hạ Tử Khâm, em có gánh chịu được hậu quả không? Chắc không cần anh phải nhắc chứ hả? Nếu anh rút tiền viện trợ cho cô nhi viện Thánh Tâm, những đứa trẻ ấy sẽ thế nào? Có lẽ em biết rõ điều này hơn anh đấy!”

Cơ thể Hạ Tử Khâm như run lên, sắc mặt càng trắng bệch ra, đôi môi cô cắn chặt lại, từng lời nói của cô dường như rít qua kẽ răng: “Tịch Mộ Thiên, anh làm vậy mà không sợ trời phạt sao?”

Tịch Mộ Thiên cười khẩy: “Anh không tin vào trời, từ xưa đến giờ anh chỉ tin vào sức mạnh của bản thân. Hơn nữa, Hạ Tử Khâm này! Tịch Mộ Thiên là một doanh nhân, không phải nhà từ thiện, vì thế đừng có thách thức sự nhẫn nại của anh. Anh xưa nay nhẫn nại không hề nhiều, em nghĩ cho kĩ đi rồi cho anh đáp án, nếu em còn một mực đòi li hôn, vậy thì anh sẽ cho em toại nguyện!”

Tịch Mộ Thiên ném lại những lời ấy rồi quay người bỏ đi. Hạ Tử Khâm đột nhiên muốn cười thật lớn, tất cả những ngọt ngào trong quá khứ giờ bỗng trở thành một sự mỉa mai.

Hạ Tử Khâm chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nơi này chỗ nào cũng chỉ thấy bóng dáng của Vinh Phi Loan. Tại sao trước kia cô có thể cho rằng nó không hề tồn tại chút dấu tích nào của Vinh Phi Loan chứ? Trái lại, đâu đâu cũng là bóng dáng của cô ấy, phong cách mà Vinh Phi Loan thích, phòng chơi đàn của Vinh Phi Loan, còn có cả loài hoa Mê Điệt nữa.

“Ngoài cửa sổ màn mưa đêm mờ mịt, em ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ ngắm mưa đợi anh về. Mùi hương Mê Điệt loáng thoáng đâu đây, nhẹ nhàng tựa như tâm trạng lúc anh đến. Em chờ đợi anh trong cô đơn, ngửi mùi hương Mê Điệt mà anh yêu thích nhất, ngắm nhìn màn mưa đêm ngoài cửa sổ…”

Đây là một đoạn thơ ngẫu hứng kẹp trong cuốn album ấy. Sau khi xem qua, Hạ Tử Khâm cuối cùng đã hiểu, mỗi cây Mê Điệt trong nhà hoa kia đều mang tâm sự của Tịch Mộ Thiên, anh yêu cô ấy bao nhiêu. Rõ ràng là một ngày mùa thu nắng ấm áp, vậy mà sao toàn thân Hạ Tử Khâm cảm thấy lạnh toát, lạnh đến thấu xương.

Lúc bước vào, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Tử Khâm, giống như trở về khi còn nhỏ, lúc ấy Hạ Tử Khâm cũng thường ngồi co ro bên cửa sổ ngắm mưa như thế này, cái dáng gầy gò vô cùng tội nghiệp.

Nhiều khi Mạch Tử nghĩ, cái khao khát muốn bảo vệ Hạ Tử Khâm của mình có lẽ là do chính Hạ Tử Khâm khơi gợi lên. Nghe giọng điệu chẳng còn chút sức lực nào của Hạ Tử Khâm trong điện thoại, cả vẻ tuyệt vọng toát lên từ giọng nói, Mạch Tử thật sự lo lắng, gạt hết mọi việc đang làm để chạy đến đây.

Hạ Tử Khâm nghe thấy tiếng mở cửa liền khẽ ngẩng đầu lên, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà cô đã tiều tụy đi trông thấy. Mới ngày hôm qua thôi, cô dường như là một bông hoa đang nở xòe, vậy mà vừa qua một đêm đã héo tàn thế này rồi sao? Mạch Tử vô cùng xót xa, cô sải bước lại gần ôm chặt lấy Hạ Tử Khâm, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tử Khâm, miệng thì thầm an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Tử Khâm nhà ta là dũng cảm nhất, chẳng sợ gì hết!”

Đây là hành động Mạch Tử thường làm lúc còn nhỏ, cứ thế, bao nỗi tủi thân ấm ức tích tụ trong lòng Hạ Tử Khâm cả đêm bỗng chốc tuôn ra, cô khóc òa lên chẳng chút ngại ngần.

Mạch Tử thở phào, bộ dạng ban nãy của Hạ Tử Khâm khiến cho cô thực sự sợ hãi, trông Hạ Tử Khâm giống hệt như con búp bê vô hồn, Mạch Tử cứ ôm cô như thế, an ủi, để cô khóc lóc cho thỏa.

Hạ Tử Khâm khóc lóc thảm thiết, cuối cùng sau khi khóc đủ rồi, cô đẩy Mạch Tử ra, ngại ngùng hỏi: “Xin lỗi cậu, Mạch Tử! Cậu bận rộn như thế mà tớ còn gây phiền phức thêm cho cậu, tớ quả nhiên vẫn còn vô dụng như hồi nhỏ.”

Hạ Tử Khâm vừa nói vừa nấc khiến Mạch Tử không khỏi phì cười, đưa tay lên bẹo cái mặt đỏ hồng của cô: “Nói những lời khách khí làm gì? Tớ là Mạch Tử của cậu mà, cậu vẫn nhớ chứ hả?”

Hạ Tử Khâm ôm lấy Mạch Tử, vùi đầu vào ngực cô, hồi lâu sau mới u uất nói: “Mạch Tử, cậu vẫn là tốt nhất!”

Mạch Tử ngồi xổm xuống, nâng mặt Hạ Tử Khâm lên, hỏi: “Trong điện thoại nói không rõ ràng, giờ mau nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Hạ Tử Khâm chợt ảm đạm: “Tớ muốn li hôn, nhưng một chuyện đơn giản như thế tớ cũng không làm được. Anh ta không đồng ý, anh ta không yêu tớ, nhưng cũng không chấp nhận li hôn. Mạch Tử! Tớ không muốn sống với anh ta nữa, thật đấy, thật sự không thể sống tiếp!”

Mạch Tử ngây người: “Anh ta không yêu cậu thì cậu có thể làm cho anh ta yêu cậu mà. Với Tử Khâm dễ thương nhà chúng ta, tớ tin chuyện này chỉ là chuyện vặt!”

Hạ Tử Khâm cắn môi lắc đầu: “Không thể nào, anh ta lấy tớ chỉ bởi vì tớ giống vợ trước của anh ta, anh ta yêu vợ cũ của mình, tớ chỉ là thế thân mà thôi, từ trước đến nay tớ chỉ là một cái bóng, đã vậy lại còn là cái bóng khiến anh ta không hài lòng. Cả kiếp này, thậm chí kiếp sau, anh ta mãi mãi không thể yêu tớ. Tình yêu của tớ vừa mới bắt đầu đã đi đến đường cùng rồi. Mạch Tử, tớ phải làm sao đây? Tớ không muốn gặp anh ta, không muốn sống với anh ta nữa!”

Hạ Tử Khâm lật đi lật lại chỉ có mấy vấn đề này, Mạch Tử lau nước mắt cho cô rồi nói: “Khóc cái gì? Đồ ngốc, ngoài tình yêu ra, cuộc sống còn có bao nhiêu thứ đáng được trân trọng cơ mà! Cậu còn có tớ, có Mẹ viện trưởng, còn cả các anh chị em trong cô nhi viện. Tình yêu đâu có quan trọng như thế, hồi đầu cậu ở bên tên khốn Chu Thuyền kia chẳng phải cũng sống được đấy thôi? Có đúng không nào?”

Nước mắt Hạ Tử Khâm lại túa ra: “Chu Thuyền và Tịch Mộ Thiên không giống nhau, thật sự không giống nhau!”

Hạ Tử Khâm ngang bướng phản bác, Mạch Tử thở dài: “Thôi được rồi! Không giống thì không giống. Thế cậu định thế nào? Cho dù cậu định thế nào, tớ mãi mãi đứng về phía cậu!”

Đầu óc Hạ Tử Khâm hơi hỗn loạn, nhưng bây giờ cũng coi như có chút chủ kiến. Cô nghĩ thông suốt rồi, Tịch Mộ Thiên không đồng ý li hôn thì tạm thời không li hôn, ít nhất cô không thể mang những đứa trẻ ở cô nhi viện ra để đặt cược thắng thua cho tình yêu của bản thân. Dù vậy, cô vẫn không muốn gặp lại anh ta, thật sự không muốn.

Vào lúc cuộc đời thê thảm nhất lại là lúc sự nghiệp của cô được thăng hoa, bộ phim truyền hình dựa theo cuốn tiểu thuyết mà Hạ Tử Khâm viết đã bắt đầu bấm máy. Với tư cách là biên kịch, cô bắt buộc phải tham gia nghi thức khởi quay của bộ phim, bên cạnh niềm vui, cô cũng cảm thấy đôi chút bất lực. Có những người, có những việc cô bắt buộc phải đối mặt, Vinh Phi Lân là một ví dụ.

Lúc Hạ Tử Khâm bước vào Vinh Thị, cô nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng cạnh thang máy. Hạ Tử Khâm cúi đầu, định sẽ lướt qua anh ta nhưng lập tức đã bị Vinh Phi Lân tóm chặt cánh tay kéo lại. Cô chẳng buồn nghĩ ngợi, hất tay anh ra: “Vinh Phi Lân, anh không thấy phiền phức sao?”

Vinh Phi Lân cười vẻ trêu ngươi: “Tử Khâm, hôm nay sao nóng nảy thế? Em đang giận cá chém thớt đấy à?”

Hai người nọ mỗi người đứng một bên thang máy. Đang là giờ đi làm vì thế nhân viên qua lại rất đông, mặc dù ai nấy đều giả bộ không để ý đến họ nhưng thực chất người nào cũng đều đang dỏng tai lên hóng hớt, khiến sắc mặt Hạ Tử Khâm càng thêm khó coi. Cô ghìm chặt giọng xuống:

“Tôi giận cá chém thớt cái gì? Vinh Phi Lân, tôi thấy anh rất phiền phức! Coi như tôi năn nỉ anh, anh hãy tránh xa tôi ra một chút có được không?”

Sắc mặt Vinh Phi Lân trầm xuống, thang máy vừa mở, anh ta đã lôi cô vào bên trong, sự bất hòa của hai người khiến những nhân viên ở bên ngoài ai nấy đều sợ hãi, không dám động đậy.

Vinh Phi Lân một tay giữ chặt tay Hạ Tử Khâm, tay kia ấn nút lên tầng. Vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Hạ Tử Khâm nhìn thấy khuôn mặt sầm sì của Tịch Mộ Thiên đang tiến đến. Cô vợ bé nhỏ của anh sút cân rồi, chiếc áo măng tô màu trắng dài trùm mông đã không còn vừa vặn với cô.

Bước chân lang thang trên phố, ra khỏi tàu điện ngầm là Hạ Tử Khâm đi thẳng đến tòa nhà làm việc của Vinh Thị, gió mùa thu thổi bay làn tóc và vạt áo của cô, càng khiến cô trở nên cô độc.

Tịch Mộ Thiên bảo ông Lưu lái xe chầm chậm đi theo cô. Sau ngày hôm đó, lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên cảm thấy hối hận, hối hận vì đã nói ra những lời nhẫn tâm đó. Nhưng anh thật sự tức phát điên lên, anh không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cô dám đòi li hôn.

Li hôn, khi hai từ này lọt vào tai Tịch Mộ Thiên, nó như một khối thuốc nổ làm nổ tung đầu óc anh. Con ranh này thật vô lương tâm, vô lương tâm đến mức lúc ấy anh chỉ mong có thể bóp chết cô ngay lập tức. Tịch Mộ Thiên không giỏi về những khoản giải thích thanh minh này, càng không biết cách vun đắp cho hôn nhân, dù tính ra anh đã có tới hai cuộc hôn nhân, nhưng vẫn là một “người mới” không hơn không kém.

Hơn nữa anh thật sự không thích nói dối, đã thế cô vợ trẻ con lại thẳng thừng chất vấn rằng lúc đầu anh dẫn cô đến khách sạn, rồi lấy cô làm vợ có phải vì cô giống Phi Loan hay không? Tịch Mộ Thiên không thể phủ nhận, với tính cách của anh, nếu tối hôm đó không phải vì cảm thấy cô có đôi chút giống Phi Loan, anh đã sớm quăng cô xuống sông cho tỉnh táo lại rồi. Một đứa con gái lôi thôi uống say mèm giữa đêm tối làm sao lấy được sự thương xót của anh.

Cưới cô, Tịch Mộ Thiên cũng không chối cãi nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cô hơi giống Phi Loan. Nhưng Hạ Tử Khâm không biết được rằng, ngay cả lúc đầu mới kết hôn với Phi Loan, anh đâu có bỏ ra nhiều tâm sức như vậy. Ngoài cái vẻ bề ngoài na ná nhau ra, cô có điểm nào giống Phi Loan chứ?

Mặc dù sức khỏe của Phi Loan không tốt nhưng cô ấy rất biết kiềm chế, không bao giờ để anh phải lo lắng, Hạ Tử Khâm có thể không? Chỉ cần anh xao nhãng một chút là cô xảy ra chuyện ngay. Quan tâm và quản lí cô bỗng chốc trở thành thói quen của Tịch Mộ Thiên.

Tịch Mộ Thiên biết cô nhi viện rất quan trọng đối với Hạ Tử Khâm, vậy mà trong cơn tức giận, anh đã buông những lời nói đó rồi bỏ đi. Anh chỉ định cho hai người có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, điều này là cần thiết, tránh trường hợp cứ phải nghe cô luôn miệng lải nhải đòi li hôn, cũng là tránh để nói ra những lời lẽ quá đáng không thể cứu vãn. Ngoài ra anh muốn cô có thời gian suy nghĩ lại, bao nhiêu lâu nay đã bao giờ anh coi cô là Phi Loan?

Cho dù lúc đầu đúng là vì cô na ná Phi Loan, nhưng với tính cách ngang bướng của cô, anh làm sao coi cô là Phi Loan được? Cô là vợ của Tịch Mộ Thiên, là người vợ anh thực lòng thương yêu, tại sao cô không nhận ra chứ?

Hạ Tử Khâm thường ngày hồ đồ, không có cá tính, vậy mà những lúc như thế này lại ngang bướng, cố chấp đến lạ kì. Biết cô ra biệt thự nhà họ Tịch, Tịch Mộ Thiên còn định đợi cô về, khéo léo dỗ dành chứ không nói năng nặng lời nữa. Mặc dù với anh việc này quá là khó khăn, nhưng Tịch Mộ Thiên đã quyết định sẽ thử, dù gì xét cho cùng, những lời nói của anh lúc ấy cũng có phần quá quắt, làm cô mất hết cả sĩ diện. Ai dè, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng của Hạ Tử Khâm đâu, cuối cùng Tiểu Dương gọi điện thoại báo với anh, cô đã ra khỏi biệt thự nhà họ Tịch, bắt taxi về thẳng căn phòng trọ ngày xưa.

Tịch Mộ Thiên tức giận ném luôn cái điện thoại trong tay, nghiến răng trèo trẹo: “Giỏi lắm Hạ Tử Khâm, dám thi gan với tôi à, để tôi xem cô gan lì được đến bao giờ!”

Lòng nghĩ vậy nhưng suốt cả đêm anh trằn trọc không ngủ nổi, trong đầu toàn là hình ảnh của cô. Hạ Tử Khâm chẳng cầm theo cái gì, cứ thế mà bỏ đi, quần áo, giày dép chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thuốc cô cũng không thèm mang theo. Mặc dù phẫu thuật thành công nhưng cần phải hồi phục trong một khoảng thời gian dài, thế mà bây giờ con nhóc này lại đi hờn dỗi đòi li hôn với anh. Cơn giận bốc lên, Tịch Mộ Thiên thật sự chẳng muốn quan tâm đến cô nữa. Nhưng đến sáng hôm sau, anh vẫn bảo Tiểu Dương mang vài bộ quần áo và thuốc thang cho cô.

Tịch Mộ Thiên không ép cô, anh muốn đợi cho đến khi cô tự nghĩ thông suốt. Có điều anh quên mất vợ mình vốn hồ đồ, vô tâm vô tính, nếu anh không can thiệp thì cả đời này cô cũng chẳng nghĩ thông suốt được. Có khi còn nghĩ bậy bạ tưởng tượng ra nhiều điều không hay khác, khiến cho người khác tức phát điên.

Tịch Mộ Thiên nhìn cô và Vinh Phi Lân lôi lôi kéo kéo nhau ở thang máy, anh xém chút đánh mất hết phong độ và sự khắc chế đã tôi luyện bao năm, xông lên kéo cô ra ngoài, nhưng khi ánh mắt lướt qua Vinh Phi Lân, Tịch Mộ Thiên quyết định nhẫn nhịn.

Nói thực lòng, anh chưa bao giờ coi Vinh Phi Lân là đối thủ, Vinh Phi Lân tính tình lười nhác, không có chí lớn, nhưng Tịch Mộ Thiên thật sự không ngờ vì Hạ Tử Khâm mà cậu ta trở thành một người khác hẳn như vậy. Mấy hợp đồng qua tay Vinh Phi Lân, từ lúc đàm phán cho tới khi hoàn thành đều suôn sẻ đến kì lạ. Chỉ trong chớp mắt đã lộ ra khả năng thiên bẩm trong việc kinh doanh, Tịch Mộ Thiên cuối cùng đã hiểu ra, đây là cậu em vợ mà anh đã coi thường bấy lâu nay, thật đúng là “Ngọa hổ tàng long”, mà mưu kế của Vinh Phi Lân cũng khiến cho anh lần đầu tiên phải chính thức nhìn lại sự tồn tại của cậu em vợ này.

Theo những gì về sau Tịch Mộ Thiên biết được, Hạ Tử Khâm trưa đó đến tìm anh hoàn toàn là ngẫu hứng. Anh không biết vì sao Vinh Phi Lân lại có thể nắm chuẩn về thời gian đến như thế, nhưng có một điều anh dám chắc, trưa hôm ấy Vinh Phi Lân cố ý, cố ý nói ra những chuyện không đầu đuôi dễ gây hiểu lầm. Và khán giả mà cậu ta nhắm đến không phải anh mà là Hạ Tử Khâm đang đứng bên ngoài cửa, Vinh Phi Lân chẳng qua chỉ lợi dụng Tịch Mộ Thiên để dựng lên một màn kịch mà thôi.

Tịch Mộ Thiên nếu biết Vinh Phi Lân đã dốc tâm sức bày ra những thứ này và mục đích cuối cùng là Hạ Tử Khâm thì chắc chắn cậu ra sẽ không dễ dàng buông tay, muốn giành lấy Hạ Tử Khâm cho bằng được. Người đàn ông một khi đã nổi máu tranh giành, tiềm lực của anh ta chắc chắn sẽ được phát huy tối đa, nhất là tranh giành đàn bà hay giang sơn.

Tiểu Dương khẽ liếc sắc mặt khó coi của Tịch Mộ Thiên, thì thầm nhắc nhở: “Tổng giám đốc, nghi thức bấm máy mười giờ bắt đầu, bây giờ đã là chín giờ năm mươi rồi ạ!”

Thực ra Tiểu Dương không hiểu giữa Tịch Mộ Thiên và Hạ Tử Khâm đã xảy ra chuyện gì? Mới thời gian trước còn tốt đẹp lắm cơ mà. Kể từ sau khi Tịch Mộ Thiên kết hôn chớp nhoáng, mặc dù Hạ Tử Khâm cứ dăm ba ngày lại xảy ra chuyện gì đó là đảo lộn trật tự sống của Tịch Mộ Thiên, nhưng cũng khiến cho cuộc sống của anh trở nên mới mẻ và thú vị hơn. Suốt ngày theo sau vợ lo liệu đủ chuyện nọ chuyện kia, mặc dù trông Tịch Mộ Thiên có vẻ rất bực bội nhưng thực ra Tiểu Dương biết, Tịch Mộ Thiên hoàn toàn cam tâm tình nguyện, thậm chí còn vui vẻ với những rắc rối này. Sự chuyển biến ấy chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không nhận thức được, còn Tiểu Dương và ông Lưu, những người luôn bên cạnh Tịch Mộ Thiên lại đều nhìn thấy rất rõ.

Hồi Hạ Tử Khâm dưỡng bệnh ở bên Mỹ, Tịch Thị đang khởi công xây dựng bệnh viện, còn cả vài vụ làm ăn lớn bên Vinh Thị vẫn trong giai đoạn đàm phán hợp đồng, Tịch Mộ Thiên mặc dù bận từ sáng sớm đến tối khuya, thậm chí thức đêm thức hôm để làm việc, thế nhưng cứ có thời gian là anh lại bay ngay sang Mỹ.

Lúc ấy ông Lưu còn than thở: “Đúng là ý trời! Nhớ lại năm xưa lúc cô chủ ngày đêm đợi cậu chủ, cậu ấy mà bận thì vài ngày vài đêm cũng chẳng gặp được mặt. Thế mà phu nhân hiện nay chẳng cần nói nửa lời, cậu chủ cũng nhanh chóng xử lí công việc để bay sang thăm. Cô vợ này đã trở thành máu thịt trong tim cậu ấy rồi!”

Câu nói này của ông Lưu ngẫm ra thật sự không sai. Tất cả những người xung quanh Tịch Mộ Thiên đều biết Tịch Mộ Thiên lo lắng cho vợ như thế nào, thế mà cô vợ lại ngờ nghệch, hồ đồ.

Tiểu Dương cảm thấy chuyện này một phần cũng tại Tịch Mộ Thiên cơ, đàn bà mà, dỗ dành cái là được thôi, nhiều lúc cái gọi là nguyên tắc lại không hề thích hợp, nhất là trước mặt đàn bà. Nhưng Tổng giám đốc của họ lại không hiểu điều này, cứ ôm khư khư nguyên tắc của bản thân, cắn chặt răng không chịu giải thích, đã không giải thích thì thôi, lại còn nổi khùng nói những điều khó nghe, vì vậy mà chuyện đến mức này cũng là do Tịch Mộ Thiên tự làm tự chịu. Đương nhiên những điều này có đánh chết Tiểu Dương cũng không dám nói, anh đâu có chán sống. Nhưng đây là đại sảnh tòa nhà làm việc của Vinh Thị, một nơi không biết bao người qua lại, bộ mặt hằm hằm của Tịch Mộ Thiên đúng là hơi khó coi.

Lần này hai vợ chồng Tịch Mộ Thiên xảy ra chuyện có liên quan đến cả cậu em vợ của Tịch Mộ Thiên, mọi thứ đúng là rối tung hết cả lên, chẳng lẽ cậu công tử phong lưu của nhà họ Vinh lần này lại thật lòng?

Tiểu Dương đã đoán đúng, Vinh Phi Lân lần này thật lòng, cho dù thế nào anh cũng không từ bỏ Hạ Tử Khâm được. Anh từng nói Hạ Tử Khâm là số kiếp của mình, cái số đã đến, cho dù sống hay chết đều phải là cô, có trốn cũng không thoát. Hơn nữa Vinh Phi Lân hoàn toàn không có ý định trốn tránh.

Anh khăng khăng cho rằng Tịch Mộ Thiên không thể mang lại hạnh phúc cho Hạ Tử Khâm, nhưng Vinh Phi Lân này thì có thể. Vinh Phi Lân từng nghĩ ngợi rất nhiều, sau này anh sẽ đưa Hạ Tử Khâm lên núi xuống biển, phiêu bạt khắp nơi, khi nào mệt mỏi rồi sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để ở lại. Cô viết tiểu thuyết của cô, anh sẽ hầu hạ cô, nấu cơm, giặt quần áo, tâm trạng cô vui vẻ bệnh tình ắt sẽ tự khỏi. Khỏi bệnh rồi hai người có thể sinh một vài đứa nhóc cho vui cửa vui nhà. Vinh Phi Lân cứ suy nghĩ mãi về những chuyện này như thể bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

Chuyện Hạ Tử Khâm đi Mỹ làm phẫu thuật, Tịch Mộ Thiên không nói cho bất cứ ai biết, anh luôn coi Hạ Tử Khâm là vợ của mình, những chuyện riêng tư anh không cần thiết phải để người khác biết, do vậy từ lúc Hạ Tử Khâm vào viện cho đến khi bắt đầu giai đoạn phục hồi đầu tiên, ngoài Hạ Tử Khâm thông báo ra thì không có ai biết cả.

Đúng lúc Vinh Phi Lân hoài nghi Tịch Mộ Thiên đã giấu Hạ Tử Khâm đi đâu thì cô về nước. Vinh Phi Lân đã ngồi bên ngoài chung cư của Tịch Mộ Thiên suốt hai ngày trời mới thấy Hạ Tử Khâm và Mạch Tử bước ra ngoài, sau đó Mạch Tử đi trước, còn anh bám theo sau Hạ Tử Khâm.

Nhìn cô đi dạo phố như người mất hồn, anh mấy lần định chạy đến bên, nhưng Vinh Phi Lân biết anh có chạy đến cô cũng chẳng thèm đoái hoài đến mình. Con nhóc này ngờ nghệch là thế nhưng cũng nhiều lúc cố chấp đến phát khiếp.

Vinh Phi Lân nhìn thấy Hạ Tử Khâm đi đến cửa hàng bán đồ nam, sự đố kị trong lòng như ngọn lửa bùng lên. Cuối cùng, khi phát hiện Hạ Tử Khâm vui vẻ bọc quà ở một cửa hàng lưu niệm, ngọn lửa ghen tuông đã biến thành thuốc độc. Anh đến Tịch Thị trước cô một bước, lên tầng thượng trước cô, hơn nữa còn cố ý khép hờ cánh cửa. Tất cả mọi thứ đều thiên thời địa lợi nhân hòa, mục đích của Vinh Phi Lân dễ dàng đạt được. Anh đang chờ đợi một thời cơ, nhưng không đợi được thì phải tự mình tạo ra thời cơ ấy.

Nhưng anh nào ngờ Hạ Tử Khâm lại giận luôn cả mình nữa. Cửa thang máy vừa khép lại, Vinh Phi Lân đã tóm chặt lấy cánh tay cô, đè chặt vào vách thang máy:

“Vinh Phi Lân, anh điên à? Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Hạ Tử Khâm vùng vẫy quyết liệt, dùng chân đá anh. Vinh Phi Lân vốn dĩ không nghĩ cô ghê gớm đến thế, kêu lên đau đớn, thả tay cô ra, cúi gập người ôm lấy đũng quần.

“Hạ Tử Khâm, em muốn anh tuyệt tự tuyệt tôn à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện