Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, đến cuối tháng Một, bộ ảnh Thủy Quang bị ép phải chụp cuối cùng cũng coi như đã chụp xong, lúc đầu nói là hai ngày là chụp xong, kết quả lại mất bao nhiêu thời gian thế này. Hôm đó cô từ công ty nhiếp ảnh đi ra ngoài, bất giác thở phào một hơi. Nhân viên trang điểm đi đến gần, hỏi cô: “Cô Tiêu, Chương Tổng không đến đón cô à?”

“Anh ấy đi công tác rồi.” Câu trả lời tự nhiên thốt ra khiến Thủy Quang cũng sững sờ.

Die nda nl equ ydo n<3 becuacon

Thời khắc này, Lâm Giai Giai bất giác duỗi tay ra khua khua trước mặt Thủy Quang đang đờ đẫn. “Thủy Quang, sao lại đơ ra vậy? Sao bạn trai cậu vẫn chưa đến thế? Không phải anh ấy định đến vào phút cuối, sau đó thanh toán cho chúng ta là xong đấy chứ? Mình còn phụng mệnh hai kẻ bận rộn khác là phải tìm hiểu người đàn ông của cậu rồi quay về báo cáo với bọn họ nữa.”

Thủy Quang nín thinh, đang định lấy di động ra xem giờ thì nó chợt đổ chuông, là Chương Tranh Lam gọi đến. Cô vừa bắt máy, người ở đầu máy bên kia liền nói: “Anh đến nơi rồi, vừa đỗ xe xong.”

“Vâng.”

Đối phương lại cười, nói: “Vừa rồi anh láu xe nhanh quá, suýt xảy ra tai nạn.”

Thủy Quang chợt nhíu mày. “Sao anh không cẩn thận như vậy?”

Chương Tổng tỏ vẻ vô tội. “Chẳng phải vì sợ em phải đợi lâu sao?”

Lâm Giai Giai nhỏ tiếng nói với người trước mặt: “Bạn trai cậu đến rồi à?”

Thủy Quang không trả lời Giai Giai, chỉ nói vào trong điện thoại: “Em dập máy đây.”

Giai Giai nhìn cô ngắt điện thoại, bất giác cười he he. “Bảo bối Thủy Quang, bạn trai cậu vừa nói gì khiến cậu căng thẳng thế? Hứ, lông mày nhíu lại thành nơ bướm rồi.”

Thủy Quang nghiêm túc nói: “Mình sợ anh ấy không đến trả tiền, mình chẳng mang theo bao nhiêu tiền cả.”

“Phụt!” Lâm Giai Giai cười sặc sụa.

Chẳng mấy chốc Chương Tranh Lam đã xuất hiện trong nhà hàng mang phong cách Hồng Kông này. Anh mặc áo gió tối màu, phối hợp với quần bò trông cực kỳ phong độ và nổi bật. Giai Giai ngồi hướng ra cửa chính, lập tức phát hiện anh chàng đẹp trai này, vừa nhìn thấy liền vẫy tay. “Bên này!”

Chương Tranh Lam quay sang đúng lúc người nào đó cũng vừa quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau. Anh cười, sải bước qua đó, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, gật đầu nói với Lâm Giai Giai: “Thật là ngại quá, hôm nay công ty có nhiều việc nên anh đến muộn một chút.”

Lâm Giai Giai vội nói: “Không sao, không sao! Anh đến là được rồi. He he, vừa rồi Thủy Quang còn sợ anh không đến trả tiền nữa đấy.”

Thủy Quang vô cùng hối hận, quên mất Giai Giai là người không biết giữ mồm giữ miệng.

Chương Tranh Lam cười, quay sang nhìn người bên cạnh. “Anh mang đủ tiền, muốn ăn gì thì gọi thêm nhé!”

“Em ăn no rồi.”

Chương Tranh Lam nói: “Vậy sao? Anh vẫn chưa ăn đấy.” Anh vẫy nhân viên phục vụ đến gọi thêm mấy món nữa. Trong lúc đợi đồ ăn còn nói chuyện với Lâm Giai Giai một cách thoải mái. Khi thức ăn được mang lên, anh lấy bát đũa của Thủy Quang để ăn.

Thủy Quang nói: “Chẳng phải nhân viên phục vụ lấy bát đũa cho anh rồi sao?”

Chương Tổng vừa ăn vừa nói: “Tiết kiệm tài nguyên.”

Giai Giai chớp mát nhìn Thủy Quang. Đến tận sau này cô còn thường nói đùa với Thủy Quang: “Bạn trai cậu vượt qua cả tiêu chuẩn tìm bạn trai của mình.”

Thủy Quang thực sự không biết cái gọi là “tiêu chuẩn cao” của ai đó là như thế nào, chỉ có trình độ ngang bướng, rắc rối thì thực sự quá cao, bởi vì lần nào cũng làm cho cô phải bó tay. Bây giờ Thủy Quang thỉnh thoảng sẽ ở chỗ anh, điều này đương nhiên là do sự ngang bướng, rắc rối của người nào đó gây ra.

Hôm nay, sau khi ăn cơm cùng Giai Giai, Thủy Quang lại bị đưa đến nhà anh.

Sáng hôm sau, Thủy Quang thức dậy đi làm. Chương Tranh Lam làm việc cả đêm trong thư phòng, lúc này đi đến ôm lấy cô rồi nói: “Anh sẽ nghỉ hưu trước năm bốn mươi tuổi, sau đó chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới nhé?”

Thủy Quang nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của anh mọc râu lúng phún, liền nói: “Anh đi tắm đi, em nấu cháo cho anh, ăn xong thì đi ngủ.”

Buổi trưa, Chương Tranh Lam đến công ty mở cuộc họp. Mọi người đều nhìn người đàn ông với bước chân mạnh mẽ, tinh thần sảng khoái cất bước đi vào phòng họp, trên tay còn cầm một chiếc cốc giữ nhiệt mới xuất hiện gần đây, đi đến ngồi xuống vị trí chủ tọa, sau đó giơ tay ra hiệu cuộc họp có thể bắt đầu.

Trước nay, các cuộc họp của GIT đều có hiệu suất cao nên chẳng mấy chốc đã đến phần cuối cùng, lão Trần vừa tắt đèn vừa nói: “Đầu tháng Hai, Thiên Hạ chính thức bước vào giai đoạn quảng cáo, áp phích hoàn thiện rồi, mọi người xem… khụ… người mẫu là cô Tiêu Thủy Quang…” Câu cuối cùng lẽ ra không cần nói, lần này chẳng qua “buột miệng nói ra” là bởi thân phận của “cô Tiêu Thủy Quang” này vô cùng đặc biệt, là bạn gái của sếp tổng đấy! Mọi người trước khi nhìn lên hình chiếu đều bất giác quay đầu nhìn sếp tổng nhà mình. Chương Tranh Lam nhìn lên màn hình lớn, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, ngón trỏ tay phải thỉnh thoảng gõ xuống mặt bàn. “Bắt đầu đi!”

“Ồ, vâng!” Lão Trần lật qua trang chủ đề rồi ấn nút tự động trình chiếu, từng bức ảnh xuất hiện trên màn hình. Căn phòng lặng ngắt như tờ, những người có mặt không phải là chưa gặp qua mỹ nữ, nhưng cô ấy… thật sự xinh đẹp, lay động lòng người. Có người còn thốt lên: “Mỹ nữ trong dân gian.”

Người đứng lên đầu tiên là người chủ trì cuộc họp. Anh đi bật đèn, nói: “Dùng bức số 1 và số 2, còn những bức khác, lát nữa lão Trần đưa USB cho tôi. Tan họp.”

Đám tinh anh trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau. Hà Lan ôm tập tài liệu đứng lên. “Biết cái gì gọi là mong muốn chiếm hữu rồi chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện