Bốn tuần trôi qua, Thiên An vẫn đi học, chỉ là không nghe điện thoại của Thiên Vũ, cuối cùng, Dạ Long phải tới trường tìm cô. Lo sợ mối quan hệ bị phanh phui, cô đành theo anh ta về căn biệt thự ven sông Sài Gòn.
Cả căn nhà rộng lớn không có ai, ngay cả hắn. An vừa bước vào trong, Dạ Long đã đi ra ngoài đóng cửa lại, An hơi giật mình. Cô đi lại bàn trà, nơi cô đã kí khế ước bán thân, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đợi. Phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, tiếng nện của giày da trên nền gạch từ tốn, chậm mà chắc đang tiến về phía An. Thiên Vũ đứng phía sau, khom người, vòng tay ôm cổ An, vùi đầu vào tóc cô hít mùi hương đã làm hắn nghiện.
- Thiên Vũ! Xin anh tự trọng!
- Anh nhớ em, sao phải tự trọng.
Đàn ông khá lạ lùng, hình như khi chiếm được lần đầu của phụ nữ đều sẽ biến đổi, và Thiên Vũ cũng như thế. Nhưng chẳng phải hắn rất uy quyền và giàu có, phụ nữ vây quanh rất nhiều nên mới chọn cô làm tình nhân hợp đồng đó sao? Sự thay đổi của hắn làm cô hoang mang. An đứng lên xoay người nhìn Thiên Vũ. Thấy An nhìn mình ngạc nhiên, Vũ nhếch mép cười, từ tốn đi vòng qua, ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ chỗ kế bên ý bảo An ngồi.
- Em sao rồi? Cơ thể còn mệt không? An hốt hoảng nhìn anh, mặt biến sắc, có vài phần giận dữ.
- Anh nghĩ sau chuyện đó, chúng ta sẽ thân hơn chứ nhỉ. Sao em lại xa cách vậy? Anh chỉ muốn biết bệnh cảm của em khỏe chưa mà em nhìn anh cứ như cọp.
- Lần sau, anh đừng cho người đến trường tìm em, không hay đâu.
- Vì sao không nghe, không trả lời tin nhắn của anh?
- Em gần thi, muốn tập trung ôn thi.
- Được, thi xong báo anh biết.
- Thiên Vũ! Em có chuyện muốn nói.
Thiên Vũ mặt bình thản như nước, hơi nghiêng đầu nhìn An, một tay vắt lên thành ghế, một tay đặt lên đùi nhịp nhịp, chân bắt chéo chữ ngũ, trông anh ta nhàn nhã như sắp thưởng thức kịch hay vậy. An ngồi ở đầu ghế, tay bấu vào đầu gối, môi mím chặt, cố hít sâu để bình tĩnh nói chuyện với người đàn ông này.
- Em muốn được sống bình yên, những ân tình anh dành cho em, hãy coi như đêm đó là em trả nợ cho anh.
Thiên Vũ hơi biến sắc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nâu âm trầm tối đen lạnh nhạt. Anh đứng lên, đi về phía An, khom người chống hai tay lên thành ghế, nhốt An ở giữa, cúi thấp người, thì thầm vào tai cô:
- Anh! Là người đàn ông đầu tiên của em. Từ đêm đó, em đã là phụ nữ của anh. Em nghĩ một đêm là trả sạch quan hệ của chúng ta, làm gì có chuyện hời như vậy. Giữa anh và em, kết thúc không phải do em quyết định đâu, cô bé!
Thiên An cả kinh trợn to mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nhưng tron đó chỉ có hình bóng lo sợ của cô thôi. Thiên Vũ thấy đã dọa cô sợ, nên cũng hòa hoãn nhếch mép cười.
- Anh đã hứa.....
- Đúng, nhưng hôm nay anh tuyên bố....nuốt lời...vì anh thích em.
- Em cũng thích anh!
Lần này, đến Thiên Vũ chấn động, cau mày nhìn vào đôi mắt trong veo, ngấn nước sắp khóc của An, nhưng gương mặt rất quật cường, không cho nước mắt chảy. Cô vừa thừa nhận, cô cũng thích anh, vì sao phải kiên cường phủi sạch quan hệ của hai người?
- Anh rất giống anh hai em, điều đó gây cho em thiện cảm khi đối diện với anh. Em thích vẻ ung dung bình tĩnh của anh khi đối mặt với lũ giang hồ trong lần đầu cứu em. Anh chỉ ngồi trong xe nhưng chính vẻ trầm ổn, tĩnh lặng của anh đã cho em cảm giác an toàn. Em mê say vẻ tự tin của anh, dù bỏ ra tận một tỷ cũng không hề nao núng suy nghĩ, chính vì thế em đã ngưỡng mộ anh như thần tượng. Chúng ta đóng giả người yêu, anh cho em cơ hội thực hiện ước mơ đúng nghĩa. Anh nuông chiều bao bọc em như người yêu thực thụ. Anh ngủ cả đêm bên em mà không làm gì quá đáng. Nên em thích anh, và kính trọng anh. Ngay giữa đêm đông giá rét, hình ảnh anh đứng giữa bản chỉ với áo khoác da mỏng manh, nhưng cũng đã cho em ấm áp, lời nói "anh đây, vợ", thật sự đã làm tim em loạn lên. Xung quanh làng bản có nhiều người áo đen, em biết anh đã huy động lực lượng chỉ để tìm em, tất cả mọi thứ anh làm đã tạo cho em sự ỷ lại, và tin tưởng vào anh, một cách tuyệt đối. Em đã nghĩ, em thật hạnh phúc khi có được thêm một anh hai, dù không phải anh ruột. Nhưng đêm đó đã phá hủy tất cả. Em không hận anh, chỉ xin anh để em được bình yên. Em không thể tiếp nhận nổi sự thay đổi trong mối quan hệ này.
An không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cổ áp bức đang nhìn mình. Cô đang chờ sự nổi giận của Thiên Vũ. Chợt, cô nghe tiếng cười trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu, sau đó là bàn tay to lớn nắm cằm ngẩng mặt cô lên, một nụ hôn dịu dàng đặt trên trán thật lâu. An ngây ngốc đơ người trước hành động của anh. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, tay vuốt ve gò má trắng mịn, nở nụ cười nửa miệng tà mị.
- Hợp đồng trước kia đã kết thúc. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu. Anh hai thì không yêu được, nhưng anh thì có. Anh sẽ biến ước mơ của em thành thật, không phải chỉ trên những tờ giấy có thời hạn 3 năm.
- Anh....!
- Em sắp thi, em có thể về ôn thi. Khi nào xong báo anh.
An sắp bị bức điên rồi, sao thái độ của hắn khó đoán, không giống trong mô típ truyện ngôn tình cô hay đọc vậy, chẳng phải hắn sẽ nổi điên, la lối thậm chí đánh người. Sao hắn lại bình tĩnh, còn ngọt ngào như vậy. An trân trối nhìn Thiên Vũ, rồi cũng đeo ba lô đi ra về. Sau khi cô đi, vẻ mặt Vũ trở nên âm trầm, ánh mắt nâu càng thêm u tối.
An đi ra đường, thơ thẩn đi dọc bờ sông, nghĩ một hồi móc điện thoại gọi cho Khánh Đình. Cả hai hẹn gặp ở công viên gần nhà của An.
- Bà kia, lặn đi đâu mà giờ mới gọi cho tui hả.
- Lặn đâu, bên trường tui sắp thi.
- Vậy hôm trước bà bị gì mà kêu tui nói dối anh bà?
An nhìn bạn, nghĩ một hồi quyết định kể hết cho bạn nghe, Khánh Đình há hốc miệng.
- Trời, vậy là bà đã....hihi. Sao, cảm giác nó sao? Kể tui nghe đi.
- Cảm giác gì chứ, tui bị mất ngàn vàng mà bà cười hả?
- Trời, thời đại gì rồi mà rách cái màng mỏng ấy phải buồn. Tui nói bà nghe á, mình lớn rồi, chuyện nam nữ kia cũng bình thường thôi, trước sau gì cũng đến, sao mình không hưởng trước. hehe. Nghe nói rất sướng.... hehe. Quan trọng phải biết ngừa thai à, tự bảo vệ mình.
- Ngừa thai?
- Nè, bà đừng nói cả hai không sử dụng biện pháp gì nhá.
An lắc lắc đầu, mắc cỡ cúi mặt.
Khánh Đình bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mình.
- Chòi, vậy hai người quan hệ lâu chưa? Coi uống thuốc kịp không?
Mà ngày quan hệ có vào ngày giữa chu kì của bà không? Tui nói này bà kia, mình học giới tính từ năm lớp 9 rồi mà, trên bảng thông báo của trường cũng dán đầy về HIV, cách ngừa thai...bà không đọc à?
- Tui, tui biết nhưng quên.
- Vậy bà quan hệ lâu chưa?
- Khoảng 4 tuần rồi.
- Vậy giờ bà chờ đến sáng mai mua que thử thai đi, nếu có chuyện thì giải quyết sớm. Mà nghĩ chắc số phận rồi, điều ước bà thành thực mà buồn gì chứ. hahaha!
- Còn giỡn?
- Tui nói thiệt, thời bây giờ gái trinh hiếm lắm à, nếu bà quyết giữ thì làm cho hắn từ thích thành yêu rồi cưới bà sau khi học xong, là trọn vẹn đôi đường.
- Nhưng tui, tui không biết có yêu hắn không?
An nhớ tới anh hai, có khi nào vì quá thần tượng nên nhầm lẫn mối tình cảm này hay không, cô cũng không hiểu rõ trái tim mình.
- Phụ nữ à, cưới trước rồi yêu sau. Yên tâm, hahaha
An chỉ còn biết nhìn bạn thở dài. Cầu mong đừng có thai vào lúc này.
An ghé siêu thị mua ít đồ, sẵn mua luôn que thử thai để sẵn, xách đồ lên nhà nấu cơm. Dạo này thấy anh hai về trễ, lại khá mệt mỏi, cô vì chuyện của mình cứ lơ lững, bỏ luôn nấu cơm nhà, nghĩ thấy mình thật tệ. Vào nhà, vội vàng mang hai que thử vào phòng cất trong ngăn tủ, An ra ngoài chuẩn bị nấu cơm.
Hơn 8 giờ, Khang mới về tới nhà, An nằm ngủ trên ghế sofa, đồ ăn trên bàn ăn đã nguội lạnh. Khang cau mày, lắc đầu nhìn cô bé đang cuộn tròn người ôm gối ngủ, chợt có hình ảnh gì đó chớp lóe, nó làm đầu anh đau dữ dội. Khang ngồi phịch xuống, xoa xoa mi tâm. An thức giấc, dụi dụi mắt.
- Anh hai về rồi, để em hâm đồ ăn lại.
- Không cần vội, anh hơi đau đầu, chưa muốn ăn.
- Vậy em đi lấy thuốc cho anh uống.
- Uhm
An lấy ly nước và viên Panadol đưa cho Khang, anh cầm viên thuốc uống, cầm tới ly nước, đột nhiên nhìn An rất khó hiểu, mặt anh đăm chiêu gì đó, rồi cũng cầm ly uống. Xong ngã đầu lên thành ghế, nhắm mắt.
An ngồi xích lại, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương cho Khang, mùi thơm Lavender thoang thoảng vương vất quanh mũi, bàn tay mềm mại dịu dàng xua đi cơn đau đầu, mang lại cảm giác thư thái bình yên. An xoa thái dương, miết dọc theo hai bên chân mày, cứ chăm chú nhích lại, gần như chồm lên để có thể massage đầu cho Khang. Một người vô tư, một người bắt đầu dậy sóng, mùi hương mê đắm quẩn quanh ngày càng gần, bất chợt, Khang mở mắt, nắm lấy đôi bàn tay An. Cô hơi giật mình vì Khang đột ngột mở mắt, ánh mắt Khang mệt mỏi, nhìn cô rất tha thiết nhu tình, An nhất thời quên mất anh đang nắm tay mình, cứ ngây ngốc đắm chìm trong ánh mắt ấy. Tay kia của Khang từ từ nâng lên, chế trụ ngay ót của An, khi An chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Khang đã xoay người hôn lên đôi môi đang hé mở của cô. Nụ hôn từ tốn, dịu dàng mơn trớn. Hơi thở trầm ấm mùi gỗ thoang thoảng xông vào buồng phổi. An cứ ngơ ngẩn mở to mắt như thế. Khang nắm hai tay An đưa lên đầu, tư thế giống của Vũ đêm đó lúc chuẩn bị áp người xuống, khiến An cả kinh, nổ "ầm" một tiếng, An hoàn hồn đẩy anh ra, nhìn anh trân trối.
Khang bị đẩy ra bất ngờ, nhìn An không giải thích, mà cười khổ, rồi đứng lên đi vô nhà tắm. Còn An cứ nhìn theo, trong đầu là bao câu hỏi lớn.
Cả căn nhà rộng lớn không có ai, ngay cả hắn. An vừa bước vào trong, Dạ Long đã đi ra ngoài đóng cửa lại, An hơi giật mình. Cô đi lại bàn trà, nơi cô đã kí khế ước bán thân, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đợi. Phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, tiếng nện của giày da trên nền gạch từ tốn, chậm mà chắc đang tiến về phía An. Thiên Vũ đứng phía sau, khom người, vòng tay ôm cổ An, vùi đầu vào tóc cô hít mùi hương đã làm hắn nghiện.
- Thiên Vũ! Xin anh tự trọng!
- Anh nhớ em, sao phải tự trọng.
Đàn ông khá lạ lùng, hình như khi chiếm được lần đầu của phụ nữ đều sẽ biến đổi, và Thiên Vũ cũng như thế. Nhưng chẳng phải hắn rất uy quyền và giàu có, phụ nữ vây quanh rất nhiều nên mới chọn cô làm tình nhân hợp đồng đó sao? Sự thay đổi của hắn làm cô hoang mang. An đứng lên xoay người nhìn Thiên Vũ. Thấy An nhìn mình ngạc nhiên, Vũ nhếch mép cười, từ tốn đi vòng qua, ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ chỗ kế bên ý bảo An ngồi.
- Em sao rồi? Cơ thể còn mệt không? An hốt hoảng nhìn anh, mặt biến sắc, có vài phần giận dữ.
- Anh nghĩ sau chuyện đó, chúng ta sẽ thân hơn chứ nhỉ. Sao em lại xa cách vậy? Anh chỉ muốn biết bệnh cảm của em khỏe chưa mà em nhìn anh cứ như cọp.
- Lần sau, anh đừng cho người đến trường tìm em, không hay đâu.
- Vì sao không nghe, không trả lời tin nhắn của anh?
- Em gần thi, muốn tập trung ôn thi.
- Được, thi xong báo anh biết.
- Thiên Vũ! Em có chuyện muốn nói.
Thiên Vũ mặt bình thản như nước, hơi nghiêng đầu nhìn An, một tay vắt lên thành ghế, một tay đặt lên đùi nhịp nhịp, chân bắt chéo chữ ngũ, trông anh ta nhàn nhã như sắp thưởng thức kịch hay vậy. An ngồi ở đầu ghế, tay bấu vào đầu gối, môi mím chặt, cố hít sâu để bình tĩnh nói chuyện với người đàn ông này.
- Em muốn được sống bình yên, những ân tình anh dành cho em, hãy coi như đêm đó là em trả nợ cho anh.
Thiên Vũ hơi biến sắc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nâu âm trầm tối đen lạnh nhạt. Anh đứng lên, đi về phía An, khom người chống hai tay lên thành ghế, nhốt An ở giữa, cúi thấp người, thì thầm vào tai cô:
- Anh! Là người đàn ông đầu tiên của em. Từ đêm đó, em đã là phụ nữ của anh. Em nghĩ một đêm là trả sạch quan hệ của chúng ta, làm gì có chuyện hời như vậy. Giữa anh và em, kết thúc không phải do em quyết định đâu, cô bé!
Thiên An cả kinh trợn to mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nhưng tron đó chỉ có hình bóng lo sợ của cô thôi. Thiên Vũ thấy đã dọa cô sợ, nên cũng hòa hoãn nhếch mép cười.
- Anh đã hứa.....
- Đúng, nhưng hôm nay anh tuyên bố....nuốt lời...vì anh thích em.
- Em cũng thích anh!
Lần này, đến Thiên Vũ chấn động, cau mày nhìn vào đôi mắt trong veo, ngấn nước sắp khóc của An, nhưng gương mặt rất quật cường, không cho nước mắt chảy. Cô vừa thừa nhận, cô cũng thích anh, vì sao phải kiên cường phủi sạch quan hệ của hai người?
- Anh rất giống anh hai em, điều đó gây cho em thiện cảm khi đối diện với anh. Em thích vẻ ung dung bình tĩnh của anh khi đối mặt với lũ giang hồ trong lần đầu cứu em. Anh chỉ ngồi trong xe nhưng chính vẻ trầm ổn, tĩnh lặng của anh đã cho em cảm giác an toàn. Em mê say vẻ tự tin của anh, dù bỏ ra tận một tỷ cũng không hề nao núng suy nghĩ, chính vì thế em đã ngưỡng mộ anh như thần tượng. Chúng ta đóng giả người yêu, anh cho em cơ hội thực hiện ước mơ đúng nghĩa. Anh nuông chiều bao bọc em như người yêu thực thụ. Anh ngủ cả đêm bên em mà không làm gì quá đáng. Nên em thích anh, và kính trọng anh. Ngay giữa đêm đông giá rét, hình ảnh anh đứng giữa bản chỉ với áo khoác da mỏng manh, nhưng cũng đã cho em ấm áp, lời nói "anh đây, vợ", thật sự đã làm tim em loạn lên. Xung quanh làng bản có nhiều người áo đen, em biết anh đã huy động lực lượng chỉ để tìm em, tất cả mọi thứ anh làm đã tạo cho em sự ỷ lại, và tin tưởng vào anh, một cách tuyệt đối. Em đã nghĩ, em thật hạnh phúc khi có được thêm một anh hai, dù không phải anh ruột. Nhưng đêm đó đã phá hủy tất cả. Em không hận anh, chỉ xin anh để em được bình yên. Em không thể tiếp nhận nổi sự thay đổi trong mối quan hệ này.
An không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cổ áp bức đang nhìn mình. Cô đang chờ sự nổi giận của Thiên Vũ. Chợt, cô nghe tiếng cười trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu, sau đó là bàn tay to lớn nắm cằm ngẩng mặt cô lên, một nụ hôn dịu dàng đặt trên trán thật lâu. An ngây ngốc đơ người trước hành động của anh. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, tay vuốt ve gò má trắng mịn, nở nụ cười nửa miệng tà mị.
- Hợp đồng trước kia đã kết thúc. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu. Anh hai thì không yêu được, nhưng anh thì có. Anh sẽ biến ước mơ của em thành thật, không phải chỉ trên những tờ giấy có thời hạn 3 năm.
- Anh....!
- Em sắp thi, em có thể về ôn thi. Khi nào xong báo anh.
An sắp bị bức điên rồi, sao thái độ của hắn khó đoán, không giống trong mô típ truyện ngôn tình cô hay đọc vậy, chẳng phải hắn sẽ nổi điên, la lối thậm chí đánh người. Sao hắn lại bình tĩnh, còn ngọt ngào như vậy. An trân trối nhìn Thiên Vũ, rồi cũng đeo ba lô đi ra về. Sau khi cô đi, vẻ mặt Vũ trở nên âm trầm, ánh mắt nâu càng thêm u tối.
An đi ra đường, thơ thẩn đi dọc bờ sông, nghĩ một hồi móc điện thoại gọi cho Khánh Đình. Cả hai hẹn gặp ở công viên gần nhà của An.
- Bà kia, lặn đi đâu mà giờ mới gọi cho tui hả.
- Lặn đâu, bên trường tui sắp thi.
- Vậy hôm trước bà bị gì mà kêu tui nói dối anh bà?
An nhìn bạn, nghĩ một hồi quyết định kể hết cho bạn nghe, Khánh Đình há hốc miệng.
- Trời, vậy là bà đã....hihi. Sao, cảm giác nó sao? Kể tui nghe đi.
- Cảm giác gì chứ, tui bị mất ngàn vàng mà bà cười hả?
- Trời, thời đại gì rồi mà rách cái màng mỏng ấy phải buồn. Tui nói bà nghe á, mình lớn rồi, chuyện nam nữ kia cũng bình thường thôi, trước sau gì cũng đến, sao mình không hưởng trước. hehe. Nghe nói rất sướng.... hehe. Quan trọng phải biết ngừa thai à, tự bảo vệ mình.
- Ngừa thai?
- Nè, bà đừng nói cả hai không sử dụng biện pháp gì nhá.
An lắc lắc đầu, mắc cỡ cúi mặt.
Khánh Đình bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mình.
- Chòi, vậy hai người quan hệ lâu chưa? Coi uống thuốc kịp không?
Mà ngày quan hệ có vào ngày giữa chu kì của bà không? Tui nói này bà kia, mình học giới tính từ năm lớp 9 rồi mà, trên bảng thông báo của trường cũng dán đầy về HIV, cách ngừa thai...bà không đọc à?
- Tui, tui biết nhưng quên.
- Vậy bà quan hệ lâu chưa?
- Khoảng 4 tuần rồi.
- Vậy giờ bà chờ đến sáng mai mua que thử thai đi, nếu có chuyện thì giải quyết sớm. Mà nghĩ chắc số phận rồi, điều ước bà thành thực mà buồn gì chứ. hahaha!
- Còn giỡn?
- Tui nói thiệt, thời bây giờ gái trinh hiếm lắm à, nếu bà quyết giữ thì làm cho hắn từ thích thành yêu rồi cưới bà sau khi học xong, là trọn vẹn đôi đường.
- Nhưng tui, tui không biết có yêu hắn không?
An nhớ tới anh hai, có khi nào vì quá thần tượng nên nhầm lẫn mối tình cảm này hay không, cô cũng không hiểu rõ trái tim mình.
- Phụ nữ à, cưới trước rồi yêu sau. Yên tâm, hahaha
An chỉ còn biết nhìn bạn thở dài. Cầu mong đừng có thai vào lúc này.
An ghé siêu thị mua ít đồ, sẵn mua luôn que thử thai để sẵn, xách đồ lên nhà nấu cơm. Dạo này thấy anh hai về trễ, lại khá mệt mỏi, cô vì chuyện của mình cứ lơ lững, bỏ luôn nấu cơm nhà, nghĩ thấy mình thật tệ. Vào nhà, vội vàng mang hai que thử vào phòng cất trong ngăn tủ, An ra ngoài chuẩn bị nấu cơm.
Hơn 8 giờ, Khang mới về tới nhà, An nằm ngủ trên ghế sofa, đồ ăn trên bàn ăn đã nguội lạnh. Khang cau mày, lắc đầu nhìn cô bé đang cuộn tròn người ôm gối ngủ, chợt có hình ảnh gì đó chớp lóe, nó làm đầu anh đau dữ dội. Khang ngồi phịch xuống, xoa xoa mi tâm. An thức giấc, dụi dụi mắt.
- Anh hai về rồi, để em hâm đồ ăn lại.
- Không cần vội, anh hơi đau đầu, chưa muốn ăn.
- Vậy em đi lấy thuốc cho anh uống.
- Uhm
An lấy ly nước và viên Panadol đưa cho Khang, anh cầm viên thuốc uống, cầm tới ly nước, đột nhiên nhìn An rất khó hiểu, mặt anh đăm chiêu gì đó, rồi cũng cầm ly uống. Xong ngã đầu lên thành ghế, nhắm mắt.
An ngồi xích lại, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương cho Khang, mùi thơm Lavender thoang thoảng vương vất quanh mũi, bàn tay mềm mại dịu dàng xua đi cơn đau đầu, mang lại cảm giác thư thái bình yên. An xoa thái dương, miết dọc theo hai bên chân mày, cứ chăm chú nhích lại, gần như chồm lên để có thể massage đầu cho Khang. Một người vô tư, một người bắt đầu dậy sóng, mùi hương mê đắm quẩn quanh ngày càng gần, bất chợt, Khang mở mắt, nắm lấy đôi bàn tay An. Cô hơi giật mình vì Khang đột ngột mở mắt, ánh mắt Khang mệt mỏi, nhìn cô rất tha thiết nhu tình, An nhất thời quên mất anh đang nắm tay mình, cứ ngây ngốc đắm chìm trong ánh mắt ấy. Tay kia của Khang từ từ nâng lên, chế trụ ngay ót của An, khi An chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Khang đã xoay người hôn lên đôi môi đang hé mở của cô. Nụ hôn từ tốn, dịu dàng mơn trớn. Hơi thở trầm ấm mùi gỗ thoang thoảng xông vào buồng phổi. An cứ ngơ ngẩn mở to mắt như thế. Khang nắm hai tay An đưa lên đầu, tư thế giống của Vũ đêm đó lúc chuẩn bị áp người xuống, khiến An cả kinh, nổ "ầm" một tiếng, An hoàn hồn đẩy anh ra, nhìn anh trân trối.
Khang bị đẩy ra bất ngờ, nhìn An không giải thích, mà cười khổ, rồi đứng lên đi vô nhà tắm. Còn An cứ nhìn theo, trong đầu là bao câu hỏi lớn.
Danh sách chương