Sáng sớm, do hôm qua ngủ trễ nên sáng nay cô dậy hơi muộn. Lật đật làm vệ sinh cá nhân, thay bộ áo dài vội đạp xe đến trường. Cô quên hỏi xem anh hai về chưa? Chạy tới trường vừa kịp chuông reo, hú hồn. Gửi vội xe, nhanh chóng vào xếp hàng. Khánh Đình lần đầu tiên thấy An đi trễ, huýt tay hỏi:
- Sao đi trễ vậy bà, lạ quá nghen!
- Tui á, tại hôm qua về trễ, ngủ trễ nên dậy trễ. Nhắc tới bực mình nè.
An đang huyên thuyên chợt nhớ gì đó. " ủa, mình đi đón anh hai, bị anh đẹp mà khùng đó chọc, sợ quá chạy trốn. Lại sợ anh không biết đường nên ở lại sân bay chờ tới bốn giờ chiều. Không thấy anh nên đón xe về nhà luôn. Trời, vậy cuối cùng anh hai ở đâu ta?" An gõ gõ đầu mình, nhăn mặt.
- Thôi đi bà, hậu đậu vừa thôi, bà mà có con đừng đưa nó đi chơi, mắc công bỏ quên nó luôn. Hahaha. À mà cuối cùng anh bà về chưa? Có đẹp trai hem? - Tui có biết đâu, hôm qua về khuya mệt quá ngủ. Sáng nay vội đi học quên hỏi. Mà lát về nhà thì biết thôi. Hihi.
- Tui tò mò quá nhoa.
- Thôi đi mụ, vua không quan tâm mà thái giám sốt ruột à?
- Ờ, tại bà đẹp nên chắc anh bà cũng đẹp. Hehehehe. Chứ trai trường mình toàn xấu, nếu đẹp thì quậy phá học ngu. Chán thấy mồ.
- Đẹp trai học giỏi soái ca làm gì có chòi, bớt mơ đi mụ.
- Hứ! Bà giấu chứ gì, nếu tui mà thấy anh bà vừa mắt, bà phải làm mai nha. Còn bình thường thì có thêm người anh để nhõng nhẽo cũng được
- Xía, khôn vừa thôi.
Cả hai người cười giòn giã, đi theo hàng lên lớp.
11g30 chuông reo báo hiệu hết giờ. An uể oải ngáp rồi xếp tập ra về. Xuống sân trường thì thấy rất nhiều học sinh tụ tập chỉ trỏ gì đó. " hay là có đánh nhau?" An đang nghĩ thì Khánh Đình đã kéo tay An chen vào đám đông làm bà tám. Thì ra không phải đánh lộn, mà là một anh chàng khá điển trai. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài săn lên tới khủy tay, kết hợp quần tây đen vừa hợp với dáng người cao ráo, nhìn cứ như soái ca áo trắng vậy, đang tựa vào xe moto phân khối lớn, hình như chờ ai đó trong trường. Khánh Đình không khỏi trầm trồ "phải người không mà đẹp dữ vậy chòi". Cô nàng cứ mê đắm ngắm trai, không màng tới An đang há hốc miệng ngạc nhiên " đây là anh chàng mình gặp ở sân bay, trái đất nhỏ dữ vậy sao? Không lẽ theo mình lên tận đây trả thù. Biến thái thật rồi". An lo sợ, vội dằng tay bạn ra quay đầu biến nhanh vào nhà để xe. Đột nhiên bị dằng tay, Khánh Đình quay lại thì An đã lũi mất dạng.
Khang đang lóng ngóng tìm An, vừa nhìn thấy thì An lại bỏ chạy, Khang chỉ còn biết chạy tới cổng trường nắm tay An kéo lại. Lực Khang kéo khá mạnh nên An mất đà ngã nhào vào ngực anh. Đúng lúc đó có cơn gió thoảng qua, những bông hoa Lim Xẹt màu vàng bé xíu rơi xuống bay tán loạn. Trong ánh nắng chói chang buổi trưa hè, hình ảnh cô gái nấm lùn( vì chỉ đứng tới vai của Khang) đứng gói gọn trong vòng tay của chàng trai, dưới bầu trời ngập hoa vàng bay thật đẹp. An bỗng nghe tim mình loạn nhịp, khác với nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn của anh. Cô ngước lên nhìn, ánh nắng như làm anh ấy thêm tỏa sáng, trên mặt đang đổ mồ hôi thành dòng. Bỗng chốc An bị đứng hình, còn xung quanh rất nhiều tiếng " tách! Tách" vang lên. Rất nhiều học sinh không bỏ qua khoảnh khắc tuyệt vời có một không hai đó nên lấy điện thoại chụp lại, chắc chắc được triệu like. An sực tỉnh, đẩy Khang ra, trừng mắt nhìn:
- Anh làm gì vậy hả? Ban ngày ban mặt mà thả dê à?
Vừa nói, An giơ chân đạp lên chân Khang, rồi lùi ra sau, ôm cặp tư thế phòng thủ. Cũng may An mang giầy bệt, còn Khang mang giày ba ta nên không sao, gặp giày cao gót chắc tiêu bàn chân Khang rồi. Khang nghiêng đầu, khoanh một tay, còn một tay rờ cằm, nheo mắt nhìn cô em gái. Từng bước từng bước tiến lại gần An. An cứ lùi, nhìn mấy bạn đang bu quanh mình như cầu cứu, nhưng chẳng ai quan tâm, họ chỉ tập trung vào anh chàng đẹp trai này thôi. Khánh Đình dạt đám đông chen lên, thấy mặt bạn mình sợ sệt mà anh chàng cứ sấn tới. "Ừ thì mê trai đẹp đó, nhưng ăn hiếp bạn tui, trong trường tui là không xong với tui à." Khánh Đình chạy lên đứng bên cạnh An, ôm vai bạn:
- Này anh kia, đây là trường học, anh muốn làm gì hả?
- Ừ, đây là trường học, anh muốn làm gì - An phụ họa theo.
- Anh tới đón em gái, không đón ở trường chứ đón ở đâu?
- Anh đón thì đón, kéo tui chi?
- Không kéo em chạy mắc công lại đuổi theo, mệt! - Khang cười thật rạng rỡ. Lại một loạt tiếng "tách tách" vang lên.
An nghi hoặc nhìn Khang, có thể anh ta muốn bày trò để không ai cản anh ta muốn bắt cóc mình. Trò này trong phút giây cảnh giác có. Nghĩ vậy nên An la lớn lên:
- Tui không phải em anh, anh muốn lừa người bắt cóc tui chứ gì? Mấy bạn báo chú bảo vệ dùm An đi.- An quay nhìn một vòng những học sinh đang vây quanh cầu cứu. Khánh Đình vỗ vỗ vai bạn.
- Yên tâm, tui sẽ báo công an bắt hắn. Đẹp trai mà ác à?- xong cô móc điện thoại trong cặp ra.
Thấy vậy Khang đành nghiêm mặt, đòi báo công an là lớn chuyện rồi, không giỡn nữa. Anh nhìn xung quanh dường như mọi người đang tin em gái mình, anh đằng hắng rồi nói lớn:
- Em gái Thiên An, lớp 12a3. Anh trai Quý Khang mới du học Canada về nước hôm qua.
An trố mắt, anh là anh hai thật sao? Người ngoài không thể biết tên anh em mình được, lại còn biết anh mới về hôm qua. Chòi, vậy mà mình tưởng anh là tên biến thái. An ngượng ngùng quay sang Khánh Đình, cười mà nhăn. Khánh Đình thì lè lưỡi rụt cổ lắc lắc đầu. Còn Khang đã bước tới đứng trước mặt hai cô:
- Thôi giỡn đủ rồi, về nhà nha.
- Dạ. - An cúi mặt lí nhí
Khang nắm tay An dắt đi ra cổng, rất từ tốn nhẹ nhàng. Dù biết là anh trai, nhưng mặt An cứ đỏ lên ngại ngùng. Khánh Đình nhìn theo không khỏi trầm trồ."anh em nhà ấy cứ như cặp đôi trong tiểu thuyết vậy, bà An ơi, tui thích anh bà rồi nha"! Khánh Đình mỉm cười đi vào nhà giữ xe.
- Sao đi trễ vậy bà, lạ quá nghen!
- Tui á, tại hôm qua về trễ, ngủ trễ nên dậy trễ. Nhắc tới bực mình nè.
An đang huyên thuyên chợt nhớ gì đó. " ủa, mình đi đón anh hai, bị anh đẹp mà khùng đó chọc, sợ quá chạy trốn. Lại sợ anh không biết đường nên ở lại sân bay chờ tới bốn giờ chiều. Không thấy anh nên đón xe về nhà luôn. Trời, vậy cuối cùng anh hai ở đâu ta?" An gõ gõ đầu mình, nhăn mặt.
- Thôi đi bà, hậu đậu vừa thôi, bà mà có con đừng đưa nó đi chơi, mắc công bỏ quên nó luôn. Hahaha. À mà cuối cùng anh bà về chưa? Có đẹp trai hem? - Tui có biết đâu, hôm qua về khuya mệt quá ngủ. Sáng nay vội đi học quên hỏi. Mà lát về nhà thì biết thôi. Hihi.
- Tui tò mò quá nhoa.
- Thôi đi mụ, vua không quan tâm mà thái giám sốt ruột à?
- Ờ, tại bà đẹp nên chắc anh bà cũng đẹp. Hehehehe. Chứ trai trường mình toàn xấu, nếu đẹp thì quậy phá học ngu. Chán thấy mồ.
- Đẹp trai học giỏi soái ca làm gì có chòi, bớt mơ đi mụ.
- Hứ! Bà giấu chứ gì, nếu tui mà thấy anh bà vừa mắt, bà phải làm mai nha. Còn bình thường thì có thêm người anh để nhõng nhẽo cũng được
- Xía, khôn vừa thôi.
Cả hai người cười giòn giã, đi theo hàng lên lớp.
11g30 chuông reo báo hiệu hết giờ. An uể oải ngáp rồi xếp tập ra về. Xuống sân trường thì thấy rất nhiều học sinh tụ tập chỉ trỏ gì đó. " hay là có đánh nhau?" An đang nghĩ thì Khánh Đình đã kéo tay An chen vào đám đông làm bà tám. Thì ra không phải đánh lộn, mà là một anh chàng khá điển trai. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài săn lên tới khủy tay, kết hợp quần tây đen vừa hợp với dáng người cao ráo, nhìn cứ như soái ca áo trắng vậy, đang tựa vào xe moto phân khối lớn, hình như chờ ai đó trong trường. Khánh Đình không khỏi trầm trồ "phải người không mà đẹp dữ vậy chòi". Cô nàng cứ mê đắm ngắm trai, không màng tới An đang há hốc miệng ngạc nhiên " đây là anh chàng mình gặp ở sân bay, trái đất nhỏ dữ vậy sao? Không lẽ theo mình lên tận đây trả thù. Biến thái thật rồi". An lo sợ, vội dằng tay bạn ra quay đầu biến nhanh vào nhà để xe. Đột nhiên bị dằng tay, Khánh Đình quay lại thì An đã lũi mất dạng.
Khang đang lóng ngóng tìm An, vừa nhìn thấy thì An lại bỏ chạy, Khang chỉ còn biết chạy tới cổng trường nắm tay An kéo lại. Lực Khang kéo khá mạnh nên An mất đà ngã nhào vào ngực anh. Đúng lúc đó có cơn gió thoảng qua, những bông hoa Lim Xẹt màu vàng bé xíu rơi xuống bay tán loạn. Trong ánh nắng chói chang buổi trưa hè, hình ảnh cô gái nấm lùn( vì chỉ đứng tới vai của Khang) đứng gói gọn trong vòng tay của chàng trai, dưới bầu trời ngập hoa vàng bay thật đẹp. An bỗng nghe tim mình loạn nhịp, khác với nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn của anh. Cô ngước lên nhìn, ánh nắng như làm anh ấy thêm tỏa sáng, trên mặt đang đổ mồ hôi thành dòng. Bỗng chốc An bị đứng hình, còn xung quanh rất nhiều tiếng " tách! Tách" vang lên. Rất nhiều học sinh không bỏ qua khoảnh khắc tuyệt vời có một không hai đó nên lấy điện thoại chụp lại, chắc chắc được triệu like. An sực tỉnh, đẩy Khang ra, trừng mắt nhìn:
- Anh làm gì vậy hả? Ban ngày ban mặt mà thả dê à?
Vừa nói, An giơ chân đạp lên chân Khang, rồi lùi ra sau, ôm cặp tư thế phòng thủ. Cũng may An mang giầy bệt, còn Khang mang giày ba ta nên không sao, gặp giày cao gót chắc tiêu bàn chân Khang rồi. Khang nghiêng đầu, khoanh một tay, còn một tay rờ cằm, nheo mắt nhìn cô em gái. Từng bước từng bước tiến lại gần An. An cứ lùi, nhìn mấy bạn đang bu quanh mình như cầu cứu, nhưng chẳng ai quan tâm, họ chỉ tập trung vào anh chàng đẹp trai này thôi. Khánh Đình dạt đám đông chen lên, thấy mặt bạn mình sợ sệt mà anh chàng cứ sấn tới. "Ừ thì mê trai đẹp đó, nhưng ăn hiếp bạn tui, trong trường tui là không xong với tui à." Khánh Đình chạy lên đứng bên cạnh An, ôm vai bạn:
- Này anh kia, đây là trường học, anh muốn làm gì hả?
- Ừ, đây là trường học, anh muốn làm gì - An phụ họa theo.
- Anh tới đón em gái, không đón ở trường chứ đón ở đâu?
- Anh đón thì đón, kéo tui chi?
- Không kéo em chạy mắc công lại đuổi theo, mệt! - Khang cười thật rạng rỡ. Lại một loạt tiếng "tách tách" vang lên.
An nghi hoặc nhìn Khang, có thể anh ta muốn bày trò để không ai cản anh ta muốn bắt cóc mình. Trò này trong phút giây cảnh giác có. Nghĩ vậy nên An la lớn lên:
- Tui không phải em anh, anh muốn lừa người bắt cóc tui chứ gì? Mấy bạn báo chú bảo vệ dùm An đi.- An quay nhìn một vòng những học sinh đang vây quanh cầu cứu. Khánh Đình vỗ vỗ vai bạn.
- Yên tâm, tui sẽ báo công an bắt hắn. Đẹp trai mà ác à?- xong cô móc điện thoại trong cặp ra.
Thấy vậy Khang đành nghiêm mặt, đòi báo công an là lớn chuyện rồi, không giỡn nữa. Anh nhìn xung quanh dường như mọi người đang tin em gái mình, anh đằng hắng rồi nói lớn:
- Em gái Thiên An, lớp 12a3. Anh trai Quý Khang mới du học Canada về nước hôm qua.
An trố mắt, anh là anh hai thật sao? Người ngoài không thể biết tên anh em mình được, lại còn biết anh mới về hôm qua. Chòi, vậy mà mình tưởng anh là tên biến thái. An ngượng ngùng quay sang Khánh Đình, cười mà nhăn. Khánh Đình thì lè lưỡi rụt cổ lắc lắc đầu. Còn Khang đã bước tới đứng trước mặt hai cô:
- Thôi giỡn đủ rồi, về nhà nha.
- Dạ. - An cúi mặt lí nhí
Khang nắm tay An dắt đi ra cổng, rất từ tốn nhẹ nhàng. Dù biết là anh trai, nhưng mặt An cứ đỏ lên ngại ngùng. Khánh Đình nhìn theo không khỏi trầm trồ."anh em nhà ấy cứ như cặp đôi trong tiểu thuyết vậy, bà An ơi, tui thích anh bà rồi nha"! Khánh Đình mỉm cười đi vào nhà giữ xe.
Danh sách chương