An nhìn Dạ Long, rồi ngồi phịch xuống ghế ngoài hành lang, bất giác, cô sờ tay lên bụng mình, cảm nhận một sự sống đang hình thành và lớn lên, bơm thêm tình yêu vào tim cô những nhịp đập mạnh mẽ. Bất giác, An òa khóc, vì cô nhận ra cô đã yêu anh, yêu rất nhiều. An lại đứng lên, lê từng bước nặng nề đi ra khỏi bệnh viện. Dạ Long nhìn theo chỉ biết lắc đầu thở dài.

An về lại chung cư, mở cửa vô nhà. Cảnh nhà vẫn vậy, chỉ là hơi bụi vì lâu ngày không có ai ở. Cô mở đèn và lau dọn. An làm rất từ từ, trong vô thức. Đụng đến đâu, hình ảnh Khang lại ùa về, cô mỉm cười, nước mắt tuôn rơi, lại tiếp tục lau, và lảm nhảm một mình.

- " Anh hai! Anh không phụ em lau dọn, anh lười vận động là bị sổ tướng xấu lắm đó. Anh hai! Hôm nay, anh nấu cơm nhé, em hơi mệt."

An dọn tới phòng của Khang, căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, sống chung với nhau mà cô rất ít vô phòng anh hai, hôm nay mới có dịp quan sát. Căn phòng sơn màu xám trắng, bộ grap trải giường bằng lụa cũng màu xám đơn điệu. Bàn làm việc kê ngay cửa sổ, trên đó có tấm hình của gia đình gồm ba Thanh, mẹ Hiền, Khang và cô. An cầm khung ảnh lên xem, sơ ý làm rơi. Khung rơi ra, sau tấm ảnh gia đình là hình của Khang và An chụp dưới hoa vàng bay, ánh mắt Khang nhìn cô thật say đắm, trìu mến, thế mà lúc ấy cô không nhận ra. Lật mặt sau tấm hình là dòng chữ "you are my light". ( mời bạn xem lại chương 2, lúc Khang đón An ở sân trường, rất nhiều điện thoại giơ lên chụp khoảnh khắc ấy).

An ôm tấm ảnh ấy vào ngực, nước mắt rơi lã chả, cô khóc, khóc đến đau lòng. Lau dọn mảnh thủy tinh, cất tấm hình cất vô ngăn kéo, An thấy điện thoại của Khang, "sao anh để điện thoại ở nhà? " suy nghĩ một lúc, cô quyết định mở điện thoại Khang lên xem. Pass thử một lần đã mở được, là ngày sinh của cô. Danh bạ điện thoại chỉ có 3 số, ông Thanh, số điện thoại bàn ở Đà Lạt và số của cô. Phần thư mục cũng toàn ảnh của cô, và 2 đoạn clip. Một đoạn clip ở cánh đồng hoa hướng dương, lúc ấy Khang đàn và An hát, anh đã âm thầm thu lại. Còn đoạn clip kia quay trước lúc Khang đi ngủ, cho Vũ xuất hiện cứu An.

"Thiên An! Khi em xem đoạn clip này, Anh không biết anh đang ở đâu? Anh chỉ hi vọng rằng khi em xem được nó, em đã bình an. Em có thể tiếp tục sống mà thiếu anh, và Em phải tiếp tục sống vì ba mẹ, và con của em.

Em rất mạnh mẽ và can đảm. Em có thể vượt qua được nỗi đau này. Chúng ta đã từng chia sẻ những khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau và em là cuộc đời của anh.. em chính là cuộc đời của anh. Anh không có gì để hối tiếc.

Nhưng anh chỉ là một phần trong cuộc đời rất dài của em, và sẽ còn nhiều người, sự việc làm nên cuộc đời của chính em. Hãy luôn nhớ đến những kí ức của em và anh, thu thập thêm nhiều những kí ức đẹp nữa, em nhé! Cảm ơn em vì em đã cho anh được yêu em, và được em yêu, trong cuộc đời của mình. Và anh muốn cảm ơn em về tất cả. Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ những gì em đã dành cho anh.

Bất cứ khi nào em cần anh, em hãy tin rằng, anh đang ở bên em. Lý trí mách những điều ta nên nói, nhưng trái tim mới bảo những gì ta nên làm, hãy đi theo tiếng gọi của con tim em!

Và hãy nhớ, hãy thực hiện cho được ước mơ của mình em nhé. (C7: điều ước sinh nhật)

THIÊN AN! ANH YÊU EM.

An ôm điện thoại vào lòng, gục khóc nức nở, cả căn nhà trống vắng, chỉ có tiếng khóc ai oán của An. Khi mọi thứ trong không gian quen thuộc không có gì thay đổi, chỉ thiếu duy nhất khoảng trống của một người, và chỉ có mình cô nhận ra, không thể thay thế....

An lê từng bước nặng nhọc vô bệnh viện, đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ qua tấm vách bằng kính. Nước mắt cô lặng lẽ rơi, nỗi đau không thể thốt nên lời. An hít sâu, quẹt nước mắt, chậm chạp mở cửa phòng, bước vào trong, ngồi xuống bên giường. An ngắm nhìn gương mặt ấy, người đàn ông cô đã yêu, và dựa dẫm. Anh ấy rất gần, đang say giấc thật bình yên.

- " Anh! Em yêu anh! Kêu em chọn một trong hai, xin lỗi em làm không được. Anh phải tự thân vận động thôi. Nếu anh không tỉnh lại, thì em cũng sẽ ngủ mãi mãi. Ngày mai, khi mặt trời ló dạng, em muốn gặp cả hai, gặp một trong hai, thì yên tâm đó sẽ là khoảnh khắc cuối cùng chúng ta gặp gỡ."

An nắm bàn tay người đàn ông, áp lên má mình, rồi đưa vào bụng, cho anh cảm nhận mầm sống đã có tim thai. Cô vén áo mình qua khỏi bụng, dùng máy đo tim thai rà vào bụng, mở âm thanh cho anh nghe những tiếng "quàu, quàu...." mạnh mẽ. Tay kia, An vén mái tóc lòa xòa của anh, mỉm cười.

- " Em yêu anh! Chứ em không dại trai đến nổi anh muốn gì em cũng làm đâu nhé. Em đã lấy được lọ dung dịch để ở nhà, sáng mai mà anh không tỉnh, em sẽ uống nó, và nằm đây "ngủ" với anh mãi mãi. Em tham lắm đấy, một người xuất hiện, em uống nửa chai, cả hai xuất hiện thì em uống thuốc bổ. Hihihi! Anh không cô đơn đâu, em và con sắp đến với anh rồi."

An đứng lên, tắt máy đo tim thai, đặt lọ dung dịch trong suốt lên tủ ở đầu giường, rồi đi ra ngoài, đóng cửa.

Cô đang đánh cược với số phận. Để chọn ai trong hai người, cô đều sẽ sống không an ổn. Anh hai là tình thân, là rung động vụng dại đầu đời. Còn Thiên Vũ là người cô yêu. Cô nhận ra, khoảnh khắc anh thay cô nhận một dao ấy, tim cô như bị ai bóp nát. Nếu đổi lại, cô sẵn sàng nhận lấy nhát đâm ấy, vì anh là Thiên Vũ. Nhưng nếu bắt cô phải "giết" anh hai, để chọn Thiên Vũ, thì cô cũng thà tự giết mình. Hai nhân cách trong một con người, nếu cả hai đều yêu cô, hãy để họ tự hòa làm một. Nếu không thể, thì cô cũng sẽ sinh bé con, nuôi dạy nó nên người, giúp anh giữ lại giọt máu ruột thịt. Kêu gọi ư, không bao giờ.....tự thân vận động đi. Vận mệnh của bản thân, không thể giao quyền định đoạt cho người khác được.

An đi siêu thị, mua đồ về nấu cháo. Cô nấu sẵn, sáng mai đem vô cho người ấy. Mỉm cười trong vô thức, rồi sẽ an ổn thôi.

Tại căn biệt thự ven sông Sài Gòn, Dạ Long đang đau đầu xử lý công vụ. Giang hồ vùng ngoài tạo phản vì biết tin Thiên Vũ ép chết ông Cường. Còn ông Lâm thọt gậy bên chính quyền không ai hỗ trợ. Tụi buôn người cũng ráo riết truy lùng kẻ cướp hàng của chúng. Dạ Long vừa lo cho Vũ, vừa giải quyết mọi chuyện, nên bị xoay như chong chóng. Sổ sách cần chữ kí lão đại mới có hiệu lực thì Dạ Long cứ ỡm ờ cho qua, nhưng cũng không biết kéo tới bao lâu. Hôm nay, anh tới bệnh viện thì biệt thự bị tập kích, cũng may, Thiên An không ở đó. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. An về tới chung cư gặp ngay cô bạn "thân", Khánh Đình. Đằng sau Khánh Đình là lão Lâm với gương mặt đằng đằng sát khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện