Lão Lâm đanh mặt, ông trừng mắt nhìn Vũ, trong người ông rất khó chịu, cổ khô khốc, bỏng rát. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, và đau đớn. Ông cảm nhận được nổi đau mà con gái mình phải chịu, khiến ông càng đau hơn. Mặc kệ nó là ai, Khang hay Vũ, miễn nó cứu được con và ông. Ông lết lại, nắm ống quần của hắn, mắt hằn lên tia máu điên dại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lắp bắp:
- Cậu là ai cũng được, tôi xin lỗi vì xúc phạm cậu. Muốn phạt, cứ phạt mình tôi. Khánh Đình còn có tương lai, nó lại là bạn thân của Thiên An, mong cậu giơ cao đánh khẽ, cho nó đường lui. Thời gian qua nó điên dại đủ rồi.
- Lúc con ông yêu cầu ông bắt cóc Thiên An đem bán, sao ông không nghĩ tới điều ông vừa nói với tôi? Mình con ông có tương lai? Sao cô ta không nghĩ tới An là bạn thân mà đâm sau lưng hết lần này đến lần khác? Cô ta phải trả giá vì hại An. Còn ông? Một nhát dao sau lưng tôi, một lọ thuốc cho ông vẫn là thiếu.
- Tôi đâm cậu hồi nào, đừng có vu khống. Sao cậu dám khẳng định người bắt An là tôi? Thiên Vũ nhìn ra ngoài, hai tên cầm đầu bắt cóc An đang bị trói tay đi vô. Chúng nhìn ông Lâm, nhếch mép cười. Một tên trong số chúng nói:
- Lão ác với chúng tôi lắm, nếu tôi biết đụng vô Thiên Vũ, lão có cho tôi 10 tỷ, tôi cũng không làm vụ đó.
- Mày! Mày đừng ngậm máu phun người. Tao không biết mày.
Một tên giận dữ, trừng mắt lao về phía lão Lâm. Mồ hôi lão tứa ra như tắm, tay chân run lẩy bẩy, nên dù tên kia bị trói tay, vẫn đủ sức nắm cổ áo lão, gằn giọng:
- Con bà nó! Dám làm sao không dám nhận. Hèn vậy? Không nể tình hợp tác lâu năm, tôi đã tiễn ông lên đường rồi. Vì đứa con gái đẹp mà ngu của ông, cả đường dây tôi tạo lập bị phá hủy. Giờ còn muốn đổ trách nhiệm?
- "Hai người cãi đủ chưa? Ồn quá." Vũ gắt lên.
Đúng lúc này, Dạ Long từ thang máy đi ra, thấy vậy liền quát:
- Mau lôi họ đi đi, lão đại không thích ồn ào.
Sau đó, anh nói nhỏ vào tai người thanh niên. Chỉ thấy anh ta gật gật, mặt giãn ra, rồi bước nhanh về phía thang máy, lên tới căn hộ. Tới nơi, rất thành thục, anh mở cửa căn hộ đi vào trong. Đứng quan sát ngôi nhà, trong lòng anh là bao cảm xúc khó tả. Chưa bao giờ, anh ở vị thế này quan sát, căn nhà rất sạch sẽ, đơn giản và ấm cúng. Mỉm cười, anh cởi giày, đi chầm chậm vào ngồi trên ghế sofa, một tay gác lên ghế, một tay để lên đùi nhịp nhịp, miệng nhếch lên độ cong nhẹ.
- Thiên An! Anh về rồi, không ra mừng anh?
An nằm trong phòng xụ mặt." xí, ngủ cho đã rồi về giở giọng đó ra à, em là cún cưng sao mà ra mừng chủ về. Hứ". Cô trùm mền qua khỏi đầu, không thèm nghe ai kia đang réo gọi mình. Không nghe ai trả lời, anh đứng lên, chuẩn xác đi về phòng Thiên An, vặn cửa, nhưng đã bị khóa trong.
- Thiên An! Em nghĩ anh không có chìa sơ cua? Hahaha
An mở mền, quay nhìn ra cửa.
- "Quái, cách nói rõ ràng của Vũ, sao lại biết chìa khóa sơ cua? Hay chơi phủ đầu hù mình? Để xem....hứ...."
Anh đi về phòng, thay bộ đồ đen vứt sang một bên, sau đó đi vô nhà tắm. Không gấp rút mở cửa phòng An làm gì. Phải tắm sạch sẽ, tẩy mùi của mấy người khi nãy, hôi chết được.
An nghe ngóng, bên ngoài im ru, không lẽ hắn đi tìm thợ khóa. Sao mình không nghe tiếng đóng mở cửa? Cô rón rén, mở cửa ra phòng khách, trống trơn. "Ủa! Lạ vậy ta?" Nhìn tới phòng anh hai, cửa vẫn mở. Hắn đâu cà?
Cô đi tới phòng Khang, định đóng cửa thì nghe bên trong hình như có tiếng nước, nên đi thẳng vô trong. Ngó vô toa-let là thân ảnh ai kia trần như nhộng, vừa tắm xong đang soi gương. Lại thêm một lần bị đứng hình, nhưng lần này, không để cho An kịp la lên, người kia nhanh như chớp xoay ngưòi đi ra đưa ngón tay lên miệng An:
- Không được la!
Hai gương mặt cách nhau chỉ một ngón tay của người đàn ông. Hương bạc hà hòa trong hương gỗ nồng đậm trong không khí. An đứng hình, mở to mắt gật gật đầu. Anh nhích người ra, môi cong lên hài lòng, một tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô "ngoan"! Rồi lại quay vào gương.
- Anh....anh...em đi ra ngoài được không?
An vừa hỏi, vừa xoay ra phía cửa, chuẩn bị chạy, thì trong phòng tắm lại vang ra tiếng nói của tên vô sỉ kia:
- Em lấy cho anh bộ đồ trong tủ.
- Hả! Anh mặc đồ gì thì tự lấy đi chứ.
- Vừa nãy còn ngượng, giờ nóng lòng muốn anh ra để chiêm ngưỡng thêm lần nữa?
- Anhh!!!! Được, em lấy, xấu ráng chịu.
Anh mỉm cười lắc đầu, dùng khăn lau mặt, rồi quay ra ngoài phòng. An lấy đồ, đóng tủ quay lại vừa kịp chiêm ngưỡng " nguyên con", cô há hốc miệng á á á á....quăng đồ lên giường rồi chạy ngay ra ngoài, đóng cửa phòng, tựa cửa thở hỗn hển.
Anh nhìn cánh cửa đóng sầm phì cười, nhanh chóng mặc đồ, đi ra ngoài. An đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, rất chăm chú. Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân, một tay vắt lên thành tựa lưng ghế, tư thế nhàn nhãn, nghiêng đầu nhìn An:
- Sao, em chuẩn bị uống gì? Uống thử anh xem?
- Em không khát. Mà nếu một khi uống là uống thật, sao thử được. Hứ!
- Dạo này gan nhỉ? Dám hù anh cơ đấy. Em biết đang nói chuyện với ai không?
An quay qua nhìn người thanh niên, thật ra cô cũng đang mơ hồ. Thiên Vũ rất lạnh nhạt, ít nói. Anh hai thì ấm áp cưng chìu, hay cà rỡn với cô. Còn người đối diện này có cả hai, thật sự cô sắp điên rồi. An thở dài, không thèm trả lời, tự động đứng lên, đi lại tủ lạnh, mở trong hộc nhỏ, lấy ra lọ dung dịch trong suốt, đưa lên ngó như chuẩn bị uống. Người thanh niên xanh mặt, vội đứng lên, đi lại giằng lọ dung dịch, trừng mắt nhìn An.
- "Anh còn muốn hành hạ em đến bao giờ nữa? Anh biết em yêu anh, nên anh đùa giỡn với tình cảm của em đúng không? Sao không để em giống Khánh Đình, có lẽ như thế em sẽ không phải đau lòng. Huhuhu!"
An òa khóc, cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc như mưa, anh đang giận bỗng cảm thấy bối rối, không biết làm sao, anh cất lọ dung dịch, ngồi xổm xuống, ôm An vào lòng, tì cằm lên đầu của cô. Cảm giác được ôm cô trong tay thật kì diệu, làm tim anh đập rộn ràng, và đầu óc không phân định. Cả hai nửa trong anh đều hạnh phúc, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ người con gái này, hơi thở của yêu thương gây nghiện. Anh đẩy An ra, nhìn vào đôi mắt đang đẫm lệ:
- Anh không trêu chọc em, anh muốn biết em yêu ai? Thiên An?
- Em! em yêu anh!
- Nhưng anh là ai? Hửm?
- "Anh là anh. Người em yêu là người đang ở đối diện em, chỉ thế thôi." An nói, sà vào lòng ôm anh thật chặt, ôm siết thỏa mong nhớ.
- Anh là ai cũng được, chỉ cần anh bình yên, cho em còn cảm nhận được hơi ấm, nghe được nhịp tim trầm ổn của anh là đủ. Thời gian anh hôn mê, em nhận ra, khoảnh khắc bên nhau rất đáng trân trọng. Em cứ ngỡ, khoảng thời gian đó thật kinh khủng, em muốn quên. Nhưng khi chứng kiến anh nằm bất động trên chiếc giường lạnh lẽo, em mới biết rằng, thứ em có được từ anh chỉ là kí ức, và em chỉ có thể cố ghi nhớ thật sâu thật nhiều. Nó khắc từng vết xước đau nhói vào trái tim em. Em tự ghét bản thân, tại sao lại muốn quên, để bây giờ cố nhớ lại đau đến vậy. Anh lạnh nhạt, tàn nhẫn với người khác, đó đã là tính cách của anh, giúp anh tồn tại và mạnh mẽ........bảo vệ em và con. Thăng hoa của tình yêu là tình thân, anh có muốn tình yêu mình thăng hoa không?
Anh ngưng trọng, cô nàng thông minh đáo để. Anh phì cười, xoa xoa đầu, cúi nhìn cô:
- Thiên An! Em đi làm bác sĩ tâm lý được rồi đó. Ngay cả tiến sĩ hàng đầu của Canada cũng không trị được bệnh của anh, thế mà bằng vài lời nói của em, anh và hắn đã phải thỏa hiệp với nhau, cố gắng hòa làm một. Bước đầu hơi khập khiểng khi phải hòa nhập kí ức, nhưng vì em, vì con, anh sẽ cố gắng. Đừng dại dột uống thuốc thử nhé, không nên, hiểu không?
- Hihihi! Em đâu có ngu. Hahahaha
- Em....em mm! Chọc anh?
Thiên An nhảy lùi ra sau, lêu lêu anh, rồi chạy vòng lại ghế sofa, như chơi trò rượt đuổi vậy. Anh đứng khoanh tay, nghiêm mặt nhìn cô:
- Thiên An! Em đang mang thai đó.
An sực nhớ, không giỡn nữa, ngồi phịch lên ghế, thở dài. Anh cũng đến, ngồi kế bên, nắm bàn tay cô, bao trong lòng bàn tay mình.
- Em phải lớn chứ, trẻ con sao làm mẹ trẻ con được? Từ này, gọi anh chồng yêu, tình yêu của mình sẽ thăng hoa, chắc chắn như thế.
Anh ôm cô vào ngực, vỗ về. "Ngoan, vô phòng nghỉ ngơi, anh nấu gì cho em ăn.
- Cậu là ai cũng được, tôi xin lỗi vì xúc phạm cậu. Muốn phạt, cứ phạt mình tôi. Khánh Đình còn có tương lai, nó lại là bạn thân của Thiên An, mong cậu giơ cao đánh khẽ, cho nó đường lui. Thời gian qua nó điên dại đủ rồi.
- Lúc con ông yêu cầu ông bắt cóc Thiên An đem bán, sao ông không nghĩ tới điều ông vừa nói với tôi? Mình con ông có tương lai? Sao cô ta không nghĩ tới An là bạn thân mà đâm sau lưng hết lần này đến lần khác? Cô ta phải trả giá vì hại An. Còn ông? Một nhát dao sau lưng tôi, một lọ thuốc cho ông vẫn là thiếu.
- Tôi đâm cậu hồi nào, đừng có vu khống. Sao cậu dám khẳng định người bắt An là tôi? Thiên Vũ nhìn ra ngoài, hai tên cầm đầu bắt cóc An đang bị trói tay đi vô. Chúng nhìn ông Lâm, nhếch mép cười. Một tên trong số chúng nói:
- Lão ác với chúng tôi lắm, nếu tôi biết đụng vô Thiên Vũ, lão có cho tôi 10 tỷ, tôi cũng không làm vụ đó.
- Mày! Mày đừng ngậm máu phun người. Tao không biết mày.
Một tên giận dữ, trừng mắt lao về phía lão Lâm. Mồ hôi lão tứa ra như tắm, tay chân run lẩy bẩy, nên dù tên kia bị trói tay, vẫn đủ sức nắm cổ áo lão, gằn giọng:
- Con bà nó! Dám làm sao không dám nhận. Hèn vậy? Không nể tình hợp tác lâu năm, tôi đã tiễn ông lên đường rồi. Vì đứa con gái đẹp mà ngu của ông, cả đường dây tôi tạo lập bị phá hủy. Giờ còn muốn đổ trách nhiệm?
- "Hai người cãi đủ chưa? Ồn quá." Vũ gắt lên.
Đúng lúc này, Dạ Long từ thang máy đi ra, thấy vậy liền quát:
- Mau lôi họ đi đi, lão đại không thích ồn ào.
Sau đó, anh nói nhỏ vào tai người thanh niên. Chỉ thấy anh ta gật gật, mặt giãn ra, rồi bước nhanh về phía thang máy, lên tới căn hộ. Tới nơi, rất thành thục, anh mở cửa căn hộ đi vào trong. Đứng quan sát ngôi nhà, trong lòng anh là bao cảm xúc khó tả. Chưa bao giờ, anh ở vị thế này quan sát, căn nhà rất sạch sẽ, đơn giản và ấm cúng. Mỉm cười, anh cởi giày, đi chầm chậm vào ngồi trên ghế sofa, một tay gác lên ghế, một tay để lên đùi nhịp nhịp, miệng nhếch lên độ cong nhẹ.
- Thiên An! Anh về rồi, không ra mừng anh?
An nằm trong phòng xụ mặt." xí, ngủ cho đã rồi về giở giọng đó ra à, em là cún cưng sao mà ra mừng chủ về. Hứ". Cô trùm mền qua khỏi đầu, không thèm nghe ai kia đang réo gọi mình. Không nghe ai trả lời, anh đứng lên, chuẩn xác đi về phòng Thiên An, vặn cửa, nhưng đã bị khóa trong.
- Thiên An! Em nghĩ anh không có chìa sơ cua? Hahaha
An mở mền, quay nhìn ra cửa.
- "Quái, cách nói rõ ràng của Vũ, sao lại biết chìa khóa sơ cua? Hay chơi phủ đầu hù mình? Để xem....hứ...."
Anh đi về phòng, thay bộ đồ đen vứt sang một bên, sau đó đi vô nhà tắm. Không gấp rút mở cửa phòng An làm gì. Phải tắm sạch sẽ, tẩy mùi của mấy người khi nãy, hôi chết được.
An nghe ngóng, bên ngoài im ru, không lẽ hắn đi tìm thợ khóa. Sao mình không nghe tiếng đóng mở cửa? Cô rón rén, mở cửa ra phòng khách, trống trơn. "Ủa! Lạ vậy ta?" Nhìn tới phòng anh hai, cửa vẫn mở. Hắn đâu cà?
Cô đi tới phòng Khang, định đóng cửa thì nghe bên trong hình như có tiếng nước, nên đi thẳng vô trong. Ngó vô toa-let là thân ảnh ai kia trần như nhộng, vừa tắm xong đang soi gương. Lại thêm một lần bị đứng hình, nhưng lần này, không để cho An kịp la lên, người kia nhanh như chớp xoay ngưòi đi ra đưa ngón tay lên miệng An:
- Không được la!
Hai gương mặt cách nhau chỉ một ngón tay của người đàn ông. Hương bạc hà hòa trong hương gỗ nồng đậm trong không khí. An đứng hình, mở to mắt gật gật đầu. Anh nhích người ra, môi cong lên hài lòng, một tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô "ngoan"! Rồi lại quay vào gương.
- Anh....anh...em đi ra ngoài được không?
An vừa hỏi, vừa xoay ra phía cửa, chuẩn bị chạy, thì trong phòng tắm lại vang ra tiếng nói của tên vô sỉ kia:
- Em lấy cho anh bộ đồ trong tủ.
- Hả! Anh mặc đồ gì thì tự lấy đi chứ.
- Vừa nãy còn ngượng, giờ nóng lòng muốn anh ra để chiêm ngưỡng thêm lần nữa?
- Anhh!!!! Được, em lấy, xấu ráng chịu.
Anh mỉm cười lắc đầu, dùng khăn lau mặt, rồi quay ra ngoài phòng. An lấy đồ, đóng tủ quay lại vừa kịp chiêm ngưỡng " nguyên con", cô há hốc miệng á á á á....quăng đồ lên giường rồi chạy ngay ra ngoài, đóng cửa phòng, tựa cửa thở hỗn hển.
Anh nhìn cánh cửa đóng sầm phì cười, nhanh chóng mặc đồ, đi ra ngoài. An đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, rất chăm chú. Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân, một tay vắt lên thành tựa lưng ghế, tư thế nhàn nhãn, nghiêng đầu nhìn An:
- Sao, em chuẩn bị uống gì? Uống thử anh xem?
- Em không khát. Mà nếu một khi uống là uống thật, sao thử được. Hứ!
- Dạo này gan nhỉ? Dám hù anh cơ đấy. Em biết đang nói chuyện với ai không?
An quay qua nhìn người thanh niên, thật ra cô cũng đang mơ hồ. Thiên Vũ rất lạnh nhạt, ít nói. Anh hai thì ấm áp cưng chìu, hay cà rỡn với cô. Còn người đối diện này có cả hai, thật sự cô sắp điên rồi. An thở dài, không thèm trả lời, tự động đứng lên, đi lại tủ lạnh, mở trong hộc nhỏ, lấy ra lọ dung dịch trong suốt, đưa lên ngó như chuẩn bị uống. Người thanh niên xanh mặt, vội đứng lên, đi lại giằng lọ dung dịch, trừng mắt nhìn An.
- "Anh còn muốn hành hạ em đến bao giờ nữa? Anh biết em yêu anh, nên anh đùa giỡn với tình cảm của em đúng không? Sao không để em giống Khánh Đình, có lẽ như thế em sẽ không phải đau lòng. Huhuhu!"
An òa khóc, cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc như mưa, anh đang giận bỗng cảm thấy bối rối, không biết làm sao, anh cất lọ dung dịch, ngồi xổm xuống, ôm An vào lòng, tì cằm lên đầu của cô. Cảm giác được ôm cô trong tay thật kì diệu, làm tim anh đập rộn ràng, và đầu óc không phân định. Cả hai nửa trong anh đều hạnh phúc, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ người con gái này, hơi thở của yêu thương gây nghiện. Anh đẩy An ra, nhìn vào đôi mắt đang đẫm lệ:
- Anh không trêu chọc em, anh muốn biết em yêu ai? Thiên An?
- Em! em yêu anh!
- Nhưng anh là ai? Hửm?
- "Anh là anh. Người em yêu là người đang ở đối diện em, chỉ thế thôi." An nói, sà vào lòng ôm anh thật chặt, ôm siết thỏa mong nhớ.
- Anh là ai cũng được, chỉ cần anh bình yên, cho em còn cảm nhận được hơi ấm, nghe được nhịp tim trầm ổn của anh là đủ. Thời gian anh hôn mê, em nhận ra, khoảnh khắc bên nhau rất đáng trân trọng. Em cứ ngỡ, khoảng thời gian đó thật kinh khủng, em muốn quên. Nhưng khi chứng kiến anh nằm bất động trên chiếc giường lạnh lẽo, em mới biết rằng, thứ em có được từ anh chỉ là kí ức, và em chỉ có thể cố ghi nhớ thật sâu thật nhiều. Nó khắc từng vết xước đau nhói vào trái tim em. Em tự ghét bản thân, tại sao lại muốn quên, để bây giờ cố nhớ lại đau đến vậy. Anh lạnh nhạt, tàn nhẫn với người khác, đó đã là tính cách của anh, giúp anh tồn tại và mạnh mẽ........bảo vệ em và con. Thăng hoa của tình yêu là tình thân, anh có muốn tình yêu mình thăng hoa không?
Anh ngưng trọng, cô nàng thông minh đáo để. Anh phì cười, xoa xoa đầu, cúi nhìn cô:
- Thiên An! Em đi làm bác sĩ tâm lý được rồi đó. Ngay cả tiến sĩ hàng đầu của Canada cũng không trị được bệnh của anh, thế mà bằng vài lời nói của em, anh và hắn đã phải thỏa hiệp với nhau, cố gắng hòa làm một. Bước đầu hơi khập khiểng khi phải hòa nhập kí ức, nhưng vì em, vì con, anh sẽ cố gắng. Đừng dại dột uống thuốc thử nhé, không nên, hiểu không?
- Hihihi! Em đâu có ngu. Hahahaha
- Em....em mm! Chọc anh?
Thiên An nhảy lùi ra sau, lêu lêu anh, rồi chạy vòng lại ghế sofa, như chơi trò rượt đuổi vậy. Anh đứng khoanh tay, nghiêm mặt nhìn cô:
- Thiên An! Em đang mang thai đó.
An sực nhớ, không giỡn nữa, ngồi phịch lên ghế, thở dài. Anh cũng đến, ngồi kế bên, nắm bàn tay cô, bao trong lòng bàn tay mình.
- Em phải lớn chứ, trẻ con sao làm mẹ trẻ con được? Từ này, gọi anh chồng yêu, tình yêu của mình sẽ thăng hoa, chắc chắn như thế.
Anh ôm cô vào ngực, vỗ về. "Ngoan, vô phòng nghỉ ngơi, anh nấu gì cho em ăn.
Danh sách chương