Sáng hôm sau, An thức dậy, cơ thể khá mệt mỏi. Nhìn quanh quẩn là căn phòng quen thuộc, An mới thở phào. Bà Hiền gõ cửa:
- An dậy đi con! Dậy đi học trễ rồi.
- Dạ!
An làm vệ sinh cá nhân, thay bộ áo dài, ôm cặp ra ngoài. Cứ tưởng hôm nay được anh hai đưa đi học, ai ngờ không thấy người đâu, cả xe moto cũng không thấy.
- Anh hai đâu mẹ? - Sáng sớm đã đi rồi. Tội nghiệp thằng nhỏ, hôm qua tìm con đến tận khuya, sáng lại đi sớm.
- Tìm con?
- Ừ, phải rồi, hôm qua con đi đâu mà về trễ vậy, người cũng không mặc đồ đàng hoàng? Con gái lớn rồi, mẹ không ngăn cản con chơi với bạn, nhưng cũng phải biết lựa bạn mà chơi chứ. Sao lại đi chơi mà không xin phép, hại anh hai tìm con cả buổi tối.
- Mẹ! Mẹ nói gì con không hiểu? Ai đi chơi?
- Còn nói, có phải hôm qua con hẹn bạn ở trường, nó đi xe hơi tới đón con đi chơi không?
- Dạ, không có. Hôm qua con lấy xe ra thì có chiếc xe hơi trờ tới hỏi đường. Sau đó, sau đó một người trong xe bước xuống rồi...con không nhớ nữa. Sao con không nhớ gì hết.
An gõ gõ đầu mình. Sau đó thì sao ta? Sao mình ở nhà?
Bà Hiền cau mày nhìn cô, biết chắc đã có chuyện gì, nên trấn an cô.
- Không nhớ thì thôi, đi học đi. Lần sau nên cẩn thận chút, thấy ai đi xe hơi hỏi đường thì giả điếc đi. Dạo này bắt cóc nhiều lắm.
- Hihi, mẹ coi 60 giây nhiều quá á. Con có sao đâu. Chắc tại não cá vàng nên không nhớ thôi à. À, sao con về nhà được vậy mẹ?
- Thì anh hai đưa con về chứ ai, cái con này, thôi đi học đi.
- À, hihihi, thưa mẹ con đi học.
An tới trường, Khánh Đình chờ cô ở cổng, huýt cô một cái.
- Bà già, bà thực hiện lời hứa đi.
- Hứa gì?
- Làm mai anh bà cho tui. Hahaha
- Tưởng chuyện gì? Sắp thi rồi, lo ôn đi. Chuyện đó khi nào rảnh tui hẹn ảnh cho bà tự tấn công nha.
- Ừ! Hứa nha.
- Mê trai thấy sợ.
- Tui mê trai bà phải mừng chứ, mê gái mới sợ. Hahaha.
- Ừa, bà mà mê gái là tui chạy mất dép rồi.
- Hahaha!
Giáo viên chủ nhiệm vô lớp, học sinh nghiêm:
- Giới thiệu với các em, hôm nay lớp chúng ta có tiến sĩ hóa tu nghiệp ở Canada về dự giờ. Thầy sẽ thay cô giúp các em ôn tập cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.
Khang bước vô lớp, mỉm cười gật đầu chào cả lớp. Thân người thẳng tắp, anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài săn lên 2 nấc, quần tây ống côn màu đen ôm sát dạng body, một soái ca áo trắng xuất hiện làm nữ sinh thì đứng hình, còn nam sinh nhìn lòng đầy ganh tị.
- Chào các em! Tôi tên Khang, hi vọng trong 1 tháng, tôi sẽ giúp các em tự tin vượt qua môn hóa trong kì thi tốt nghiệp lần này. Phải đạt 100% nhé, nhất trí không?
Cô chủ nhiệm vỗ tay, mấy bạn nữ hào hứng vỗ tay hưởng ứng bôm bốp. Nam sinh vỗ lấy lệ.
Khánh Đình quay qua, nháy mắt với An.
- An à, định mệnh rồi, tui sẽ thành chị dâu của bà.
- Hứ, coi chừng làm em gái mưa đó.
- Xì, anh bà có bồ không? Không có thì sao tui làm em gái mưa được. Bà hứa làm mai đó, không được nuốt lời nha.
- Biết rồi.
An liếc nhìn người đang đứng trên bục giảng, tim của An lại rộn ràng. Nhớ lại lúc té vào vòm ngực vững chãi của anh, má của An hồng lên thẹn thùng. Dần dà, cô ước phải chi cô không phải là em gái của Khang.
Vẫn biết suy nghĩ đó có phần sai trái. Nhưng anh em xa cách 15 năm trời, khoảng tình cảm lúc cô 3 tuổi không còn rõ ràng, không có bồi đắp. Giờ An đã là thiếu nữ, rung động đầu đời là không thể tránh khỏi. Nhưng sao lại dành cho người không đúng thế kia. An lắc đầu, xua đi suy nghĩ khác thường của mình.
Trong lớp, không ai biết Khang và An là anh em, trừ Khánh Đình. Từ ngày Khang vô lớp cứ nhốn nháo. Nữ sinh siêng học hơn, ai cũng xung phong lên bảng làm bài, rồi kiếm nhiều đề thi hóc búa, nhờ Khang giải. Có ông thầy đẹp trai thế, tội gì không hỏi chứ. Chỉ có An là thụ động, không nói năng, thậm chí hơi lạnh nhạt, chỉ ngồi yên một chỗ ôn bài. Khang thấy em gái hơi lạ, nhiều lần tính hỏi nhưng do đang trong lớp nên thôi. Về nhà, An cũng dường như tránh mặt Khang. Khang thường ở lại giúp học sinh giải bài tập, nên An về trước. Cô tranh thủ ăn cơm rồi lủi vô phòng, cô không muốn tình cảm của mình đi lạc hướng nữa. Ba mẹ muốn An chuyên tâm ôn thi nên cũng không làm phiền con. Thi đại học, đậu rớt không sao, nhưng tốt nghiệp phổ thông nhất định phải đậu, tương lai cả cuộc đời mà.
Trong văn phòng của công ty AK, Dạ Long đang điện thoại cho Thiên Vũ:
- Thưa anh, văn phòng đã sẵn sàng, công ty có thể hoạt động.
- Tốt, về nhân sự, cho cậu toàn quyền quyết định. À, tôi muốn trong một tháng thâu tóm toàn bộ địa bàn trong thành phố.
- Thiên Vũ! Chúng ta chỉ mới về nước, chưa có đủ lực lượng, e là một tháng quá ngắn.
- Cậu tính trong bao lâu?
- Một tháng thì có thể chiếm được vài ba quận, nhưng để thống lĩnh toàn thành phố cần ít nhất 3 tháng.
- Được, 3 tháng sau, tôi muốn cả thành phố phải thuộc về tôi.
- Ok! Còn một chuyện.
- Nói đi.
- Cô gái đêm đó tên Thiên An, là con gái của người phụ nữ kia, đang cư ngụ tại Đà Lạt. Tháng 12 này tròn 18 tuổi.
- Được rồi.
Thiên Vũ cúp máy, tháng 12 à. Cũng không sao. Khi đó tôi đã đủ mạnh để có thể khống chế em rồi. Để xem, em có ngoan thật không?
Chớp mắt, khối 12 đã bước vào kì thi chuyển cấp, Khang và An hầu như không gặp nhau. An phải đi ôn thi nhiều hơn, còn Khang cũng đi sớm về khuya. Thấy em gái có vẻ hờn dỗi mình, Khang cũng không hiểu vì sao, định bụng đợi An thi xong, hai anh em sẽ nói chuyện
Khang apply xin việc ở một công ty dược trong thành phố, và đã được nhận. Anh thưa chuyện với ba mẹ sẽ chuyển vô thành phố sống sau kì thi tốt nghiệp. Ông Thanh có vẻ đăm chiêu, còn bà Hiền thì lo lắng, nhưng con trai ông đã trưởng thành, cũng phải để cho nó tự lập. Ông rút tiền ngân hàng, tìm mua căn hộ ở thành phố cho Khang. Nếu sau này, An có đậu đại học thì cũng có chỗ ở, không phải ở thuê trọ phức tạp.
Kì thi trung học phổ diễn ra, Khang không phải ôn luyện cho học trò nữa nên tức tốc vào thành phố nhận việc. Ngày anh đi cũng là ngày An thi, anh chỉ kịp nhắn tin chúc em thi đậu, chứ hai anh em vẫn chưa có dịp nói chuyện. Kì thi kết thúc, An đậu điểm khá cao, giờ cô chỉ việc chú tâm thi đại học nữa thôi. Ông Thanh biết con gái thi đậu cũng mừng.
- An à! Cuộc đời con người có nhiều lối đi. Không nhất thiết phải đậu đại học. Con không cần quá đặt nặng vào nó.
- Hihihi! Cha mẹ người ta cổ vũ cho con ráng đi đại học, chỉ có mình ba kêu con không cần cố gắng. Con biết ba lo cho con, nên con không bị áp lực đâu. Đậu thì học, không đậu thì....năm sau thi tiếp. Hoặc là về đây làm vườn chung với ba mẹ luôn. Hihihi.
- Con bé này. Ừ nói được là làm được nghen cô nương. 12 năm trời đèn sách, luôn được học sinh khá giỏi, lỡ có rớt đại học cũng đừng có sốc mà nghĩ dại nghe chưa? Con coi liên lạc với anh hai đi. Có anh hai chỉ cho ôn bài là không lo gì hết. Hôm nào thi thì nhắc ba, ba vào chở con đi thi, cho may mắn.
An xúc động, sà vào ôm chầm ba. Ba cô già rồi, cô cũng lớn sao cứ lo cho cô như trẻ con mãi thế. Trong cuộc đời của Thiên An, ba mẹ luôn trải thảm hoa cho cô bước. Từ lúc mẫu giáo, đến giờ cô thi đại học, ba vẫn luôn lo nghĩ chu toàn. Ba luôn giành chở cô đi thi, nên kì thi có căng thẳng đến đâu, dù phải thức trắng đêm học bài, An cũng không muốn làm ba buồn.
- Ba à, thành phố cách mình 6 tiếng đi xe lận, lưng ba lại đau thì sao. Mà đi máy bay thì ba không quen. Có anh hai trong đó, ảnh chở con đi thi, ba còn lo gì nữa. Khi nào con đậu, con ra đây ăn mừng với ba hen.
- Cô có anh hai rồi, không cần ông già này, đúng không?
- Ba này, không phải mà.
- Thôi tui hiểu rồi, cô cậu bây giờ toàn thích trai đẹp, tui già rồi, để trai đẹp đưa đi cũng được. Nhưng nhớ, thằng Khang nó đẹp là nhờ zen di truyền của tui đó nhen.
- Hahaha. Đúng rồi, ba là đẹp lão, quên đẹp trai nhất. Anh hai nhờ ba mới được vậy. Đời F1 không bao giờ bằng thuần chủng. Hihihi.
Ông Thanh xoa đầu con gái cười hiền. Con ông lớn thật rồi, thành thiếu nữ rồi. Cũng may Khang về nước, chứ để con bé một mình nơi đất khách, ông cũng không an tâm.
Đâu ai ngờ rằng, nơi thành phố hoa lệ kia đã thay đổi cuộc đời An, không còn ai trải hoa cho cô đi nữa. Có chăng toàn tạo chông gai hành hạ cô mà thôi. Mà người đó không ai khác chính là Thiên Vũ.
- An dậy đi con! Dậy đi học trễ rồi.
- Dạ!
An làm vệ sinh cá nhân, thay bộ áo dài, ôm cặp ra ngoài. Cứ tưởng hôm nay được anh hai đưa đi học, ai ngờ không thấy người đâu, cả xe moto cũng không thấy.
- Anh hai đâu mẹ? - Sáng sớm đã đi rồi. Tội nghiệp thằng nhỏ, hôm qua tìm con đến tận khuya, sáng lại đi sớm.
- Tìm con?
- Ừ, phải rồi, hôm qua con đi đâu mà về trễ vậy, người cũng không mặc đồ đàng hoàng? Con gái lớn rồi, mẹ không ngăn cản con chơi với bạn, nhưng cũng phải biết lựa bạn mà chơi chứ. Sao lại đi chơi mà không xin phép, hại anh hai tìm con cả buổi tối.
- Mẹ! Mẹ nói gì con không hiểu? Ai đi chơi?
- Còn nói, có phải hôm qua con hẹn bạn ở trường, nó đi xe hơi tới đón con đi chơi không?
- Dạ, không có. Hôm qua con lấy xe ra thì có chiếc xe hơi trờ tới hỏi đường. Sau đó, sau đó một người trong xe bước xuống rồi...con không nhớ nữa. Sao con không nhớ gì hết.
An gõ gõ đầu mình. Sau đó thì sao ta? Sao mình ở nhà?
Bà Hiền cau mày nhìn cô, biết chắc đã có chuyện gì, nên trấn an cô.
- Không nhớ thì thôi, đi học đi. Lần sau nên cẩn thận chút, thấy ai đi xe hơi hỏi đường thì giả điếc đi. Dạo này bắt cóc nhiều lắm.
- Hihi, mẹ coi 60 giây nhiều quá á. Con có sao đâu. Chắc tại não cá vàng nên không nhớ thôi à. À, sao con về nhà được vậy mẹ?
- Thì anh hai đưa con về chứ ai, cái con này, thôi đi học đi.
- À, hihihi, thưa mẹ con đi học.
An tới trường, Khánh Đình chờ cô ở cổng, huýt cô một cái.
- Bà già, bà thực hiện lời hứa đi.
- Hứa gì?
- Làm mai anh bà cho tui. Hahaha
- Tưởng chuyện gì? Sắp thi rồi, lo ôn đi. Chuyện đó khi nào rảnh tui hẹn ảnh cho bà tự tấn công nha.
- Ừ! Hứa nha.
- Mê trai thấy sợ.
- Tui mê trai bà phải mừng chứ, mê gái mới sợ. Hahaha.
- Ừa, bà mà mê gái là tui chạy mất dép rồi.
- Hahaha!
Giáo viên chủ nhiệm vô lớp, học sinh nghiêm:
- Giới thiệu với các em, hôm nay lớp chúng ta có tiến sĩ hóa tu nghiệp ở Canada về dự giờ. Thầy sẽ thay cô giúp các em ôn tập cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.
Khang bước vô lớp, mỉm cười gật đầu chào cả lớp. Thân người thẳng tắp, anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài săn lên 2 nấc, quần tây ống côn màu đen ôm sát dạng body, một soái ca áo trắng xuất hiện làm nữ sinh thì đứng hình, còn nam sinh nhìn lòng đầy ganh tị.
- Chào các em! Tôi tên Khang, hi vọng trong 1 tháng, tôi sẽ giúp các em tự tin vượt qua môn hóa trong kì thi tốt nghiệp lần này. Phải đạt 100% nhé, nhất trí không?
Cô chủ nhiệm vỗ tay, mấy bạn nữ hào hứng vỗ tay hưởng ứng bôm bốp. Nam sinh vỗ lấy lệ.
Khánh Đình quay qua, nháy mắt với An.
- An à, định mệnh rồi, tui sẽ thành chị dâu của bà.
- Hứ, coi chừng làm em gái mưa đó.
- Xì, anh bà có bồ không? Không có thì sao tui làm em gái mưa được. Bà hứa làm mai đó, không được nuốt lời nha.
- Biết rồi.
An liếc nhìn người đang đứng trên bục giảng, tim của An lại rộn ràng. Nhớ lại lúc té vào vòm ngực vững chãi của anh, má của An hồng lên thẹn thùng. Dần dà, cô ước phải chi cô không phải là em gái của Khang.
Vẫn biết suy nghĩ đó có phần sai trái. Nhưng anh em xa cách 15 năm trời, khoảng tình cảm lúc cô 3 tuổi không còn rõ ràng, không có bồi đắp. Giờ An đã là thiếu nữ, rung động đầu đời là không thể tránh khỏi. Nhưng sao lại dành cho người không đúng thế kia. An lắc đầu, xua đi suy nghĩ khác thường của mình.
Trong lớp, không ai biết Khang và An là anh em, trừ Khánh Đình. Từ ngày Khang vô lớp cứ nhốn nháo. Nữ sinh siêng học hơn, ai cũng xung phong lên bảng làm bài, rồi kiếm nhiều đề thi hóc búa, nhờ Khang giải. Có ông thầy đẹp trai thế, tội gì không hỏi chứ. Chỉ có An là thụ động, không nói năng, thậm chí hơi lạnh nhạt, chỉ ngồi yên một chỗ ôn bài. Khang thấy em gái hơi lạ, nhiều lần tính hỏi nhưng do đang trong lớp nên thôi. Về nhà, An cũng dường như tránh mặt Khang. Khang thường ở lại giúp học sinh giải bài tập, nên An về trước. Cô tranh thủ ăn cơm rồi lủi vô phòng, cô không muốn tình cảm của mình đi lạc hướng nữa. Ba mẹ muốn An chuyên tâm ôn thi nên cũng không làm phiền con. Thi đại học, đậu rớt không sao, nhưng tốt nghiệp phổ thông nhất định phải đậu, tương lai cả cuộc đời mà.
Trong văn phòng của công ty AK, Dạ Long đang điện thoại cho Thiên Vũ:
- Thưa anh, văn phòng đã sẵn sàng, công ty có thể hoạt động.
- Tốt, về nhân sự, cho cậu toàn quyền quyết định. À, tôi muốn trong một tháng thâu tóm toàn bộ địa bàn trong thành phố.
- Thiên Vũ! Chúng ta chỉ mới về nước, chưa có đủ lực lượng, e là một tháng quá ngắn.
- Cậu tính trong bao lâu?
- Một tháng thì có thể chiếm được vài ba quận, nhưng để thống lĩnh toàn thành phố cần ít nhất 3 tháng.
- Được, 3 tháng sau, tôi muốn cả thành phố phải thuộc về tôi.
- Ok! Còn một chuyện.
- Nói đi.
- Cô gái đêm đó tên Thiên An, là con gái của người phụ nữ kia, đang cư ngụ tại Đà Lạt. Tháng 12 này tròn 18 tuổi.
- Được rồi.
Thiên Vũ cúp máy, tháng 12 à. Cũng không sao. Khi đó tôi đã đủ mạnh để có thể khống chế em rồi. Để xem, em có ngoan thật không?
Chớp mắt, khối 12 đã bước vào kì thi chuyển cấp, Khang và An hầu như không gặp nhau. An phải đi ôn thi nhiều hơn, còn Khang cũng đi sớm về khuya. Thấy em gái có vẻ hờn dỗi mình, Khang cũng không hiểu vì sao, định bụng đợi An thi xong, hai anh em sẽ nói chuyện
Khang apply xin việc ở một công ty dược trong thành phố, và đã được nhận. Anh thưa chuyện với ba mẹ sẽ chuyển vô thành phố sống sau kì thi tốt nghiệp. Ông Thanh có vẻ đăm chiêu, còn bà Hiền thì lo lắng, nhưng con trai ông đã trưởng thành, cũng phải để cho nó tự lập. Ông rút tiền ngân hàng, tìm mua căn hộ ở thành phố cho Khang. Nếu sau này, An có đậu đại học thì cũng có chỗ ở, không phải ở thuê trọ phức tạp.
Kì thi trung học phổ diễn ra, Khang không phải ôn luyện cho học trò nữa nên tức tốc vào thành phố nhận việc. Ngày anh đi cũng là ngày An thi, anh chỉ kịp nhắn tin chúc em thi đậu, chứ hai anh em vẫn chưa có dịp nói chuyện. Kì thi kết thúc, An đậu điểm khá cao, giờ cô chỉ việc chú tâm thi đại học nữa thôi. Ông Thanh biết con gái thi đậu cũng mừng.
- An à! Cuộc đời con người có nhiều lối đi. Không nhất thiết phải đậu đại học. Con không cần quá đặt nặng vào nó.
- Hihihi! Cha mẹ người ta cổ vũ cho con ráng đi đại học, chỉ có mình ba kêu con không cần cố gắng. Con biết ba lo cho con, nên con không bị áp lực đâu. Đậu thì học, không đậu thì....năm sau thi tiếp. Hoặc là về đây làm vườn chung với ba mẹ luôn. Hihihi.
- Con bé này. Ừ nói được là làm được nghen cô nương. 12 năm trời đèn sách, luôn được học sinh khá giỏi, lỡ có rớt đại học cũng đừng có sốc mà nghĩ dại nghe chưa? Con coi liên lạc với anh hai đi. Có anh hai chỉ cho ôn bài là không lo gì hết. Hôm nào thi thì nhắc ba, ba vào chở con đi thi, cho may mắn.
An xúc động, sà vào ôm chầm ba. Ba cô già rồi, cô cũng lớn sao cứ lo cho cô như trẻ con mãi thế. Trong cuộc đời của Thiên An, ba mẹ luôn trải thảm hoa cho cô bước. Từ lúc mẫu giáo, đến giờ cô thi đại học, ba vẫn luôn lo nghĩ chu toàn. Ba luôn giành chở cô đi thi, nên kì thi có căng thẳng đến đâu, dù phải thức trắng đêm học bài, An cũng không muốn làm ba buồn.
- Ba à, thành phố cách mình 6 tiếng đi xe lận, lưng ba lại đau thì sao. Mà đi máy bay thì ba không quen. Có anh hai trong đó, ảnh chở con đi thi, ba còn lo gì nữa. Khi nào con đậu, con ra đây ăn mừng với ba hen.
- Cô có anh hai rồi, không cần ông già này, đúng không?
- Ba này, không phải mà.
- Thôi tui hiểu rồi, cô cậu bây giờ toàn thích trai đẹp, tui già rồi, để trai đẹp đưa đi cũng được. Nhưng nhớ, thằng Khang nó đẹp là nhờ zen di truyền của tui đó nhen.
- Hahaha. Đúng rồi, ba là đẹp lão, quên đẹp trai nhất. Anh hai nhờ ba mới được vậy. Đời F1 không bao giờ bằng thuần chủng. Hihihi.
Ông Thanh xoa đầu con gái cười hiền. Con ông lớn thật rồi, thành thiếu nữ rồi. Cũng may Khang về nước, chứ để con bé một mình nơi đất khách, ông cũng không an tâm.
Đâu ai ngờ rằng, nơi thành phố hoa lệ kia đã thay đổi cuộc đời An, không còn ai trải hoa cho cô đi nữa. Có chăng toàn tạo chông gai hành hạ cô mà thôi. Mà người đó không ai khác chính là Thiên Vũ.
Danh sách chương