“Tạ Bắc Thần…”
“Ừm.”
Anh khẽ đáp lại cô.
“Sao anh không ôm em?”
Lại là yêu cầu này, nhưng lần này, anh muốn chủ động. Dù sao cô cũng sẽ không nhớ gì khi cơn say đi qua mà! Chỉ cần anh nhớ là được rồi!
Người đàn ông nhẹ nhàng gỡ cánh tay mềm mại đang quấn lên eo mình rồi xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô gái nhỏ. Cô ấy cũng ngước lên nhìn anh.
Dưới ánh trăng sáng, gương mặt vì hơi men mà đỏ lựng như được nhuốm thêm màu lãng mạn, nhưng lại càng giống như một loại thuốc mê khiến anh quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ còn cô. Anh khom người xuống, mạnh mẽ ôm lấy cô gái vào lòng, bàn tay to lớn đỡ lấy tấm lưng mảnh mai như có như không mà tạo thành một lồng giam bằng xương bằng thịt, giam hãm lấy cô trong chính bản thân mình.
Ánh mắt cô gái thoáng hiện tia sửng sốt.
“Nhiên Nhiên…”
Anh lần nữa gọi tên cô như thế.
“Vì em sẽ không nhớ gì, nên anh có thể nói điều này đúng không?”
Anh hỏi một con ma men như cô, hoặc là đang tự vấn chính mình.
“Anh không muốn làm anh trai em nữa…”
“À không đúng, anh vốn chẳng phải anh trai của em đâu, Nhiên Nhiên à!”
“Vậy nên, chúng ta…”
Lời mà anh muốn nói, lời mà anh chôn chặt trong lòng, anh muốn nói ra dù cô không nhớ, nhưng ít ra cô đã nghe. Nhưng lời sắp ra tới miệng lại bất ngờ bị một bàn tay nhỏ chặn lại.
Tạ Thư Nhiên đã giả say. Cô đổ hết chỗ rượu xuống sân vườn, có lẽ ngày mai, khi dọn dẹp, người làm sẽ phát hiện ra một mảng tuyết trắng bị nhuộm đỏ bởi rượu vang cao cấp của ông cụ Tạ, nhưng họ đâu biết đó là rượu, trừ khi họ đun nóng tuyết lên rồi thưởng thức.
Còn lí do tại sao cô giả say, cô ước mình chỉ làm nó cho vui. Nhưng sự thực là, cô muốn kéo anh trở về bên cô. Nhưng cô không chắc cách này có hiệu quả không. Liệu anh sẽ bỏ A Liễu lại và đưa cô về phòng? Liệu anh sẽ chịu đựng sự làm càn của cô và ở lại trong căn phòng này cùng cô cho tới khi bữa tiệc kia tàn? Liệu anh sẽ dung túng cô không? Hay vô tình đẩy cô ra khi cô chạm vào anh? Có lẽ kinh nghiệm diễn xuất ở kiếp trước đã cho cô một vỏ bọc ma men hoàn hảo, nhưng bên trong, cô vẫn rất tỉnh. Cô cảm nhận được cái ôm chủ động của anh, nghe được và hiểu được những lời anh nói.
Thì ra, anh đã biết cô không phải con gái ruột của nhà họ Tạ, không phải em gái ruột của anh. Có lẽ anh cũng đã biết ai mới thực sự là người sở hữu cái tên Tạ Thư Nhiên rồi, nhưng… anh không vạch trần cô, cũng không tổn hại cô. Ngược lại, anh… thích cô?
Khi ý nghĩ ấy nhen nhóm, cô giật mình, quên mất luôn cái vở kịch say rượu của mình, vội vàng chặn miệng anh lại.
Tạ Bắc Thần nhìn gương mặt trước mắt. Cô gái không có vẻ gì là say, ánh mắt vô cùng quyết liệt nhìn chằm chằm vào anh, cặp môi đỏ mọng khẽ run rẩy. Bàn tay mềm mại của cô đặt trên miệng anh, chạm vào môi anh. Anh sững sờ
“Em không say sao?”
Nhận ra hành động hiện tại của mình có bao nhiêu là ngu ngốc, cô mím chặt môi, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chỗ khác, tránh đi ánh mắt phán xét của người đàn ông.
“Tạ Thư Nhiên, em dám lừa anh?”
Anh nắm chặt lấy cô tay cô rồi lôi nó xuống khỏi mặt mình, tay còn lại vẫn giữ nguyên vị trí tóm chặt lấy eo nhỏ của cô, buộc cô không thể lùi lại
“Trả lời!” – anh ra lệnh
Thư Nhiên lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước sự đáng sợ của anh
“Em… em không cố ý!”
“Không cố ý cái gì?”
Giọng anh thật hung dữ, bất giác làm cô phun ra một trào sự thật
“Không cố ý phá hỏng chuyện tốt của anh với A Liễu tỷ!”
Vừa nói xong, cô liền thấy hối hận rồi, có cái xích nào có thể khóa mỏ cô lại không? Cho xin link hàng với!
Tưởng rằng anh sẽ tiếp tục tức giận, nhưng ai ngờ, đáp lại cô lại là một tiếng cười trầm thấp
“Nhiên Nhiên, em không muốn có chị dâu sao?”
“Em…” không muốn anh có người yêu. – cô muốn nói vậy nhưng lại nuốt trở về
“Hửm?”
“Em… em…”
Vẻ mặt anh có vẻ đang mất kiên nhẫn, Thư Nhiên lại càng lúng túng, căng thẳng. Cô túm gấu váy tới nhăn nhúm, môi dưới bị cô cắn mạnh trong vô thức.
Đột nhiên, nam nhân đưa tay ra chạm vào khóe miệng cô, ngón cái có chút thô ráp lại nhẹ nhàng miết môi cô, dịu dàng tách chiếc môi bị cắn tới sưng ra
“Cứ từ từ nói, đừng căng thẳng.”
Mặt cô phút chốc nóng hừng hực. Liệu anh có biết hành động hiện tại của anh có bao nhiêu là mập mờ không? Thậm chí lời anh nói còn khiến tim cô đập mạnh hơn vừa nãy, làm sao để ‘từ từ’?
“Anh không phải là… thực sự thích A Liễu tỷ chứ?”
Bàn tay anh chuyển dời từ môi đến má cô, âu yếm vuốt nhẹ làn da mịn màng
“Nhiên Nhiên, lời anh vừa nói chẳng phải em đều nghe rồi sao? Anh không thích A Liễu hay A Đào gì cả, bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không thích...”
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đây là muốn…
“Vậy em có còn muốn làm em gái anh không?”
…tỏ tình?
“Ừm.”
Anh khẽ đáp lại cô.
“Sao anh không ôm em?”
Lại là yêu cầu này, nhưng lần này, anh muốn chủ động. Dù sao cô cũng sẽ không nhớ gì khi cơn say đi qua mà! Chỉ cần anh nhớ là được rồi!
Người đàn ông nhẹ nhàng gỡ cánh tay mềm mại đang quấn lên eo mình rồi xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô gái nhỏ. Cô ấy cũng ngước lên nhìn anh.
Dưới ánh trăng sáng, gương mặt vì hơi men mà đỏ lựng như được nhuốm thêm màu lãng mạn, nhưng lại càng giống như một loại thuốc mê khiến anh quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ còn cô. Anh khom người xuống, mạnh mẽ ôm lấy cô gái vào lòng, bàn tay to lớn đỡ lấy tấm lưng mảnh mai như có như không mà tạo thành một lồng giam bằng xương bằng thịt, giam hãm lấy cô trong chính bản thân mình.
Ánh mắt cô gái thoáng hiện tia sửng sốt.
“Nhiên Nhiên…”
Anh lần nữa gọi tên cô như thế.
“Vì em sẽ không nhớ gì, nên anh có thể nói điều này đúng không?”
Anh hỏi một con ma men như cô, hoặc là đang tự vấn chính mình.
“Anh không muốn làm anh trai em nữa…”
“À không đúng, anh vốn chẳng phải anh trai của em đâu, Nhiên Nhiên à!”
“Vậy nên, chúng ta…”
Lời mà anh muốn nói, lời mà anh chôn chặt trong lòng, anh muốn nói ra dù cô không nhớ, nhưng ít ra cô đã nghe. Nhưng lời sắp ra tới miệng lại bất ngờ bị một bàn tay nhỏ chặn lại.
Tạ Thư Nhiên đã giả say. Cô đổ hết chỗ rượu xuống sân vườn, có lẽ ngày mai, khi dọn dẹp, người làm sẽ phát hiện ra một mảng tuyết trắng bị nhuộm đỏ bởi rượu vang cao cấp của ông cụ Tạ, nhưng họ đâu biết đó là rượu, trừ khi họ đun nóng tuyết lên rồi thưởng thức.
Còn lí do tại sao cô giả say, cô ước mình chỉ làm nó cho vui. Nhưng sự thực là, cô muốn kéo anh trở về bên cô. Nhưng cô không chắc cách này có hiệu quả không. Liệu anh sẽ bỏ A Liễu lại và đưa cô về phòng? Liệu anh sẽ chịu đựng sự làm càn của cô và ở lại trong căn phòng này cùng cô cho tới khi bữa tiệc kia tàn? Liệu anh sẽ dung túng cô không? Hay vô tình đẩy cô ra khi cô chạm vào anh? Có lẽ kinh nghiệm diễn xuất ở kiếp trước đã cho cô một vỏ bọc ma men hoàn hảo, nhưng bên trong, cô vẫn rất tỉnh. Cô cảm nhận được cái ôm chủ động của anh, nghe được và hiểu được những lời anh nói.
Thì ra, anh đã biết cô không phải con gái ruột của nhà họ Tạ, không phải em gái ruột của anh. Có lẽ anh cũng đã biết ai mới thực sự là người sở hữu cái tên Tạ Thư Nhiên rồi, nhưng… anh không vạch trần cô, cũng không tổn hại cô. Ngược lại, anh… thích cô?
Khi ý nghĩ ấy nhen nhóm, cô giật mình, quên mất luôn cái vở kịch say rượu của mình, vội vàng chặn miệng anh lại.
Tạ Bắc Thần nhìn gương mặt trước mắt. Cô gái không có vẻ gì là say, ánh mắt vô cùng quyết liệt nhìn chằm chằm vào anh, cặp môi đỏ mọng khẽ run rẩy. Bàn tay mềm mại của cô đặt trên miệng anh, chạm vào môi anh. Anh sững sờ
“Em không say sao?”
Nhận ra hành động hiện tại của mình có bao nhiêu là ngu ngốc, cô mím chặt môi, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chỗ khác, tránh đi ánh mắt phán xét của người đàn ông.
“Tạ Thư Nhiên, em dám lừa anh?”
Anh nắm chặt lấy cô tay cô rồi lôi nó xuống khỏi mặt mình, tay còn lại vẫn giữ nguyên vị trí tóm chặt lấy eo nhỏ của cô, buộc cô không thể lùi lại
“Trả lời!” – anh ra lệnh
Thư Nhiên lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước sự đáng sợ của anh
“Em… em không cố ý!”
“Không cố ý cái gì?”
Giọng anh thật hung dữ, bất giác làm cô phun ra một trào sự thật
“Không cố ý phá hỏng chuyện tốt của anh với A Liễu tỷ!”
Vừa nói xong, cô liền thấy hối hận rồi, có cái xích nào có thể khóa mỏ cô lại không? Cho xin link hàng với!
Tưởng rằng anh sẽ tiếp tục tức giận, nhưng ai ngờ, đáp lại cô lại là một tiếng cười trầm thấp
“Nhiên Nhiên, em không muốn có chị dâu sao?”
“Em…” không muốn anh có người yêu. – cô muốn nói vậy nhưng lại nuốt trở về
“Hửm?”
“Em… em…”
Vẻ mặt anh có vẻ đang mất kiên nhẫn, Thư Nhiên lại càng lúng túng, căng thẳng. Cô túm gấu váy tới nhăn nhúm, môi dưới bị cô cắn mạnh trong vô thức.
Đột nhiên, nam nhân đưa tay ra chạm vào khóe miệng cô, ngón cái có chút thô ráp lại nhẹ nhàng miết môi cô, dịu dàng tách chiếc môi bị cắn tới sưng ra
“Cứ từ từ nói, đừng căng thẳng.”
Mặt cô phút chốc nóng hừng hực. Liệu anh có biết hành động hiện tại của anh có bao nhiêu là mập mờ không? Thậm chí lời anh nói còn khiến tim cô đập mạnh hơn vừa nãy, làm sao để ‘từ từ’?
“Anh không phải là… thực sự thích A Liễu tỷ chứ?”
Bàn tay anh chuyển dời từ môi đến má cô, âu yếm vuốt nhẹ làn da mịn màng
“Nhiên Nhiên, lời anh vừa nói chẳng phải em đều nghe rồi sao? Anh không thích A Liễu hay A Đào gì cả, bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không thích...”
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đây là muốn…
“Vậy em có còn muốn làm em gái anh không?”
…tỏ tình?
Danh sách chương