Rất nhanh đã đến ngày Thư Nhiên vào đoàn phim. Ban đầu cô còn tưởng Tạ Bắc Thần sẽ tới khóc lóc một trận rồi đưa cô tới trường quay mới chịu về, ai dè, đêm trước đó anh đã lên máy bay qua Mĩ công tác một tháng rồi! Thế là, mới sáng sớm cô chỉ đành lên xe bảo mẫu với Tiêu Kiều thôi!
Sau khi lên xe, Tiêu Kiều giới thiệu với cô một cô gái trẻ tên là Du Du, kém cô một tuổi, sau này sẽ làm trợ lý của cô. Cô gái này có ngoại hình khá mũm mĩm, gương mặt đầy đặn, còn đeo thêm một cặp kính nobita rất đáng yêu.
“Xin chào em, Du Du! Sau này nhờ em giúp đỡ nha!” – cô cười nhẹ
Du Du thoáng chốc đỏ mặt vì sự xinh đẹp của cô, liền vội vàng cúi đầu chào hỏi một tiếng
“Dạ không, phải là em nhờ chị giúp đỡ mới đúng, chị Nhiên!”
Cô thích thú với dáng vẻ ngại ngùng của cô ấy
“Chị Tiêu à, chị tìm đâu ra bé trợ lý đáng yêu này vậy!”
Tiêu Kiều nhếch mày
“Em thấy thoải mái là được rồi! Du Du tuy nhỏ tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, có gì cần thì cứ sai bảo!”
Địa điểm quay phim là thị trấn Vân Dương với nhiều nét truyền thống, cổ xưa, khác hoàn toàn với những thành phố xa hoa, bận rộn ngoài kia. Nơi này thường được dùng để làm phim trường nên dân cư khá nhiều là các diễn viên nhỏ.
Tạ Thư Nhiên vừa xuống xe, lễ khai máy cũng sắp bắt đầu, rất nhiều máy quay đều bận rộn bắt lấy những khung hình đẹp nhất của dàn diễn viên.
Bên này, Tiêu Kiều vừa cùng đạo diễn nói đôi ba câu liền rời đi. Chị ấy còn bận với nhiều nghê sĩ khác chứ không phải mình cô, vậy nên cũng không có gì lạ cả. Cô rời ánh mắt nhìn sang Du Du
“Du Du, chúng ta đi thay đồ thôi!”
Tuy hôm nay mới là lễ khai máy, chưa bắt đầu quay nhưng bên đoàn phim yêu cầu mặc trang phục của nhân vật sẽ diễn để thu hút sự chú ý của độc giả truyện gốc. Diễn viên càng có ngoại hình và tạo hình sát với nguyên tác thì khả năng phim thành công sẽ càng cao. Có vẻ đoàn phim muốn tận dụng lễ khai máy để làm điều này thì phải.
Trang phục của nữ 3 là bộ váy lụa trắng dịu dàng, nền nã cùng kiểu tóc búi nửa đầu nhẹ nhàng, phần còn lại buông xõa tự nhiên tạo cảm giác mềm mại cùng lối trang điểm trong suốt gợi vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn.
Thời gian này cô còn cố gắng ép cân một chút để dáng người thon gọn hơn, thành ra kết quả vô cùng xứng đáng. Cô khoác xong bộ cánh cổ trang lên người, toàn thân như toát ra tiên khí, giống như nguyên chủ xé sách mà bước ra vậy.
“Oa, chị Nhiên, chị đẹp quá đi mất! Kiểu này chị ‘diễm áp’ nữ chính mất thôi!”
*Diễm áp: Đè bẹp đối phương bằng nhan sắc.
Cô nghe vậy liền đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một cái
“Đừng có nói bậy!”
Cũng may trong phòng hóa trang không còn ai, nếu không cũng sẽ gây ra họa không nhỏ.
Cô mang xong đôi giày vào rồi liền đi ra bên ngoài.
.
.
Bên ngoài.
Nữ 2 và một vài diễn viên khác đã ra ngoài trước rồi. Cánh nhà báo bên dưới đều liên tục chụp ảnh, nhưng không khó nhận ra rằng ống kính của họ đa số đều là hướng về nữ 2.
Cô ấy là Khả Ninh, một lưu lượng mới lên dạo gần đây, nghe nói là được một nhà tư bản lớn chống lưng nên mới một phát từ sao nữ tuyến 18 nhảy thẳng lên nữ 2 như vậy. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng gương mặt cô ta rất xinh đẹp, dáng người chuẩn, diễn xuất không gọi là tốt nhưng cũng coi như là không đấm vào mắt người xem.
Khả Ninh cười tươi roi rói với từng ống kính, rồi còn quay sang khoác tay thân thiết với nam 2, thỉnh thoảng còn vô tình hay cố ý mà huých tay một nữ diễn viên nhỏ bên cạnh. Vẻ mặt hai người kia đều không thoải mái gì, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười.
Đột nhiên, ánh đèn chuyển hướng vào phía bên trái. Nữ nhân thanh thuần tựa ngọc, khí chất tựa sương mai, gương mặt tinh tế không góc chết, nụ cười dịu dàng như tiểu tiên nữ mùa xuân ấm áp khiến ai nhìn một liền muốn nhìn hai.
Thư Nhiên nhấc tà váy dài, uyển chuyển bước lên trên sân khấu, làn da trắng tới phản quang khiến đám nhà báo phải cảm thán vì quá ăn hình.
“Cô gái này là ai vậy? Tôi chưa gặp qua bao giờ!”
“Hình như là diễn viên mới đó! Để lát nữa đạo diễn giới thiệu xem...”
“Chả biết có phải người mới không nhưng tôi đoán bài báo ngày mai sẽ khiến cô ấy thành danh sớm đó!”
Lời này nói không hề nhỏ, người xung quanh nếu để ý liền sẽ nghe thấy.
Thoáng chốc, sắc mặt của Khả Ninh liền trầm xuống, cô ta nhìn dáng vẻ ung dung của cô bên cạnh đạo diễn Trương mà sôi máu. Thật không thể tin được lính mới kia lại dám tranh spotlight của cô? Lúc này, nữ trợ lý đứng dưới sân khấu ra hiệu, cô ta mới nhận ra mình quá khích, liền vội xửa lại biểu cảm trên mặt, lần nữa cười vui vẻ.
Bên kia, đạo diễn Trương cực kì hài lòng với tạo hình của cô, ông không ngừng gật đầu, quyết định tuyển ngay tại chỗ của ông quả thật là đúng đắn.
“Mọi người, đây là nữ 3 của chúng tôi, Tạ Thư Nhiên!”
Sau khi lên xe, Tiêu Kiều giới thiệu với cô một cô gái trẻ tên là Du Du, kém cô một tuổi, sau này sẽ làm trợ lý của cô. Cô gái này có ngoại hình khá mũm mĩm, gương mặt đầy đặn, còn đeo thêm một cặp kính nobita rất đáng yêu.
“Xin chào em, Du Du! Sau này nhờ em giúp đỡ nha!” – cô cười nhẹ
Du Du thoáng chốc đỏ mặt vì sự xinh đẹp của cô, liền vội vàng cúi đầu chào hỏi một tiếng
“Dạ không, phải là em nhờ chị giúp đỡ mới đúng, chị Nhiên!”
Cô thích thú với dáng vẻ ngại ngùng của cô ấy
“Chị Tiêu à, chị tìm đâu ra bé trợ lý đáng yêu này vậy!”
Tiêu Kiều nhếch mày
“Em thấy thoải mái là được rồi! Du Du tuy nhỏ tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, có gì cần thì cứ sai bảo!”
Địa điểm quay phim là thị trấn Vân Dương với nhiều nét truyền thống, cổ xưa, khác hoàn toàn với những thành phố xa hoa, bận rộn ngoài kia. Nơi này thường được dùng để làm phim trường nên dân cư khá nhiều là các diễn viên nhỏ.
Tạ Thư Nhiên vừa xuống xe, lễ khai máy cũng sắp bắt đầu, rất nhiều máy quay đều bận rộn bắt lấy những khung hình đẹp nhất của dàn diễn viên.
Bên này, Tiêu Kiều vừa cùng đạo diễn nói đôi ba câu liền rời đi. Chị ấy còn bận với nhiều nghê sĩ khác chứ không phải mình cô, vậy nên cũng không có gì lạ cả. Cô rời ánh mắt nhìn sang Du Du
“Du Du, chúng ta đi thay đồ thôi!”
Tuy hôm nay mới là lễ khai máy, chưa bắt đầu quay nhưng bên đoàn phim yêu cầu mặc trang phục của nhân vật sẽ diễn để thu hút sự chú ý của độc giả truyện gốc. Diễn viên càng có ngoại hình và tạo hình sát với nguyên tác thì khả năng phim thành công sẽ càng cao. Có vẻ đoàn phim muốn tận dụng lễ khai máy để làm điều này thì phải.
Trang phục của nữ 3 là bộ váy lụa trắng dịu dàng, nền nã cùng kiểu tóc búi nửa đầu nhẹ nhàng, phần còn lại buông xõa tự nhiên tạo cảm giác mềm mại cùng lối trang điểm trong suốt gợi vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn.
Thời gian này cô còn cố gắng ép cân một chút để dáng người thon gọn hơn, thành ra kết quả vô cùng xứng đáng. Cô khoác xong bộ cánh cổ trang lên người, toàn thân như toát ra tiên khí, giống như nguyên chủ xé sách mà bước ra vậy.
“Oa, chị Nhiên, chị đẹp quá đi mất! Kiểu này chị ‘diễm áp’ nữ chính mất thôi!”
*Diễm áp: Đè bẹp đối phương bằng nhan sắc.
Cô nghe vậy liền đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một cái
“Đừng có nói bậy!”
Cũng may trong phòng hóa trang không còn ai, nếu không cũng sẽ gây ra họa không nhỏ.
Cô mang xong đôi giày vào rồi liền đi ra bên ngoài.
.
.
Bên ngoài.
Nữ 2 và một vài diễn viên khác đã ra ngoài trước rồi. Cánh nhà báo bên dưới đều liên tục chụp ảnh, nhưng không khó nhận ra rằng ống kính của họ đa số đều là hướng về nữ 2.
Cô ấy là Khả Ninh, một lưu lượng mới lên dạo gần đây, nghe nói là được một nhà tư bản lớn chống lưng nên mới một phát từ sao nữ tuyến 18 nhảy thẳng lên nữ 2 như vậy. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng gương mặt cô ta rất xinh đẹp, dáng người chuẩn, diễn xuất không gọi là tốt nhưng cũng coi như là không đấm vào mắt người xem.
Khả Ninh cười tươi roi rói với từng ống kính, rồi còn quay sang khoác tay thân thiết với nam 2, thỉnh thoảng còn vô tình hay cố ý mà huých tay một nữ diễn viên nhỏ bên cạnh. Vẻ mặt hai người kia đều không thoải mái gì, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười.
Đột nhiên, ánh đèn chuyển hướng vào phía bên trái. Nữ nhân thanh thuần tựa ngọc, khí chất tựa sương mai, gương mặt tinh tế không góc chết, nụ cười dịu dàng như tiểu tiên nữ mùa xuân ấm áp khiến ai nhìn một liền muốn nhìn hai.
Thư Nhiên nhấc tà váy dài, uyển chuyển bước lên trên sân khấu, làn da trắng tới phản quang khiến đám nhà báo phải cảm thán vì quá ăn hình.
“Cô gái này là ai vậy? Tôi chưa gặp qua bao giờ!”
“Hình như là diễn viên mới đó! Để lát nữa đạo diễn giới thiệu xem...”
“Chả biết có phải người mới không nhưng tôi đoán bài báo ngày mai sẽ khiến cô ấy thành danh sớm đó!”
Lời này nói không hề nhỏ, người xung quanh nếu để ý liền sẽ nghe thấy.
Thoáng chốc, sắc mặt của Khả Ninh liền trầm xuống, cô ta nhìn dáng vẻ ung dung của cô bên cạnh đạo diễn Trương mà sôi máu. Thật không thể tin được lính mới kia lại dám tranh spotlight của cô? Lúc này, nữ trợ lý đứng dưới sân khấu ra hiệu, cô ta mới nhận ra mình quá khích, liền vội xửa lại biểu cảm trên mặt, lần nữa cười vui vẻ.
Bên kia, đạo diễn Trương cực kì hài lòng với tạo hình của cô, ông không ngừng gật đầu, quyết định tuyển ngay tại chỗ của ông quả thật là đúng đắn.
“Mọi người, đây là nữ 3 của chúng tôi, Tạ Thư Nhiên!”
Danh sách chương