“Chị Nhiên, chị đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Chị Tiêu tìm chị từ sáng tới giờ đó!”
Du Du vừa thấy cô vào phòng liền chạy tới hỏi thăm. Cô cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng hỏi lại
“Có chuyện gì sao?”
Du Du không mù, cô ấy ngay lập tức nhận ra những dấu vết ám muội trên cổ và trước ngực của cô, cô ấy sửng sốt, ghé sát vào tai cô nói nhỏ
“Chị Nhiên à, mọi chuyện đều có cách giải quyết tốt hơn mà! Hà cớ gì chị phải làm tới nước này!”
“Hả?”
Thư Nhiên không hiểu cô ấy muốn ám chỉ điều gì, mãi cho tới khi nhìn theo ánh mắt của cô nhóc, cô liền bật cười
“Ôi trời, em nghĩ đi đâu vậy Du Du? Chị đây mà cần làm mấy trò đó sao?”
Du Du mở to mắt
“Ủa thế không phải chị kiếm kim chủ làm chỗ dựa à?”
Cô cong môi tỏ vẻ bí hiểm
“Là kim chủ, nhưng không phải kim chủ!”
Nói xong, cô bỏ mặc gương mặt ngơ ngác kia rồi bước vào nhà tắm.
.
.
Ngồi lau tóc trên giường, cô nhàm chán liếc nhìn chiếc điện thoại. Bạn trai chẳng thèm nhắn cho cô cái tin nào hết!
Thật ra bình thường anh cũng như vậy, nhưng hôm nay cô đang rất muốn nói chuyện với anh đó, anh không biết sao? Cô thở dài một hơi, vứt mạnh chiếc khăn tắm xuống giường rồi nằm bò ra trên tấm chăn mềm mại. Cô ngây ngốc nhìn cái máy ghi âm nằm ngoan ngoãn trên tủ đầu giường, một hồi liền mở điện thoại lên.
Bên kia rất nhanh đã kết nối
“Alo, bảo bối?”
“Anh vẫn đang làm việc sao? Đã gần 9 giờ rồi mà?”
Người đàn ông kia đặt điện thoại ở một bên, miệng thì vẫn trả lời cô nhưng tay và mắt đều đặt trên cái laptop ở đối diện.
“Ừm, chút nữa là xong rồi! Em ăn cơm chưa?”
Cô nhàm chán chống cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn góc nghiêng của anh. Ai da, đàn ông lúc nghiêng túc làm việc đúng là quá đẹp mắt mà!
“Em ăn rồi, vừa mới tắm rửa xong!”
Nhưng trông anh có vẻ khá mệt mỏi, mày kiếm đã cau lại rồi kìa. Làm sếp đúng là khổ mà! Bạn trai cô đáng thương quá!
“Bắc Thần, cảm ơn anh nha!”
“Hửm?”
“Là việc Du Thừa Hạo đó! Cảm ơn anh đã ép cung hắn hộ em!”
Anh cười nhẹ
“Có cần anh làm nốt phần còn lại không?”
Cô không cần suy nghĩ nhiều liền nói ngay
“Anh đủ bận rộn rồi, việc của em có thể tự giải quyết!”
Anh không phản đối, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở đầy thâm tình
“Được, em muốn làm gì cứ làm! Nhưng nếu cần giúp đỡ, thì phải tới tìm anh, anh luôn sẵn lòng!”
Tạ Bắc Thần không bao giờ áp đặt cô điều gì, cô muốn gì anh đều có thể chiều theo cô. Hoặc anh sẽ âm thầm nhúng tay vào, nhưng sẽ luôn có chừng mực. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng không hề muốn bao bọc cô giống như chú chim hoàng yến trong lồng, điều ấy khiến cô cực kì có cảm giác an toàn.
“Vậy…” – cô cố tình kéo dài câu nói, giọng điệu cũng mềm mại hơn vài phần – “Bạn trai muốn được em cảm ơn không?”
Thư Nhiên ngồi thẳng dậy, cố tình để vạt áo tắm lỏng lẻo, cảnh xuân bên trong như có như không mà đập vào màn hình điện thoại. Mái tóc còn vương hơi ẩm dính vào cần cổ thon gọn và sườn mặt tinh tế, tôn lên nước da trắng hồng. Đôi mắt trong trẻo, thanh thuần nhìn nam nhân bên kia, nhưng khóe miệng lại câu hồn hơn bao giờ hết. Dù qua một cái màn hình, anh cũng cảm thấy máu nóng đang chảy ngược lên não, tinh thần làm việc sớm đã bị yêu tinh kia thổi bay.
“Bảo bối, em đang ở đâu? Anh tới tìm em đòi ơn!”
“Không được, hiện tại cánh săn báo theo dõi em sát sao lắm!”
Cô cong môi cười xảo quyệt rồi xốc lại chiếc áo tắm.
“Anh chịu khó làm việc rồi đi ngủ đi! Em cúp máy đây!”
Cô nhóc ‘chơi’ thật vui xong liền nhẫn tâm tắt máy, tắt đèn đi ngủ.
Trong cơn mộng mị, cô có cảm giác một cỗ hơi ấm bao lấy cơ thể mình, khóe miệng chợt cảm nhận một đợt ướt át. Cô giật mình mở choàng mắt ra, thì phát hiện một cơ thể nặng nề đang chế trụ trên người mình, hơn nữa, bàn tay của hắn còn đang len lỏi trong chăn, mò tới váy ngủ của cô mà vén lên cao. Cô không có thói quen mở đèn ngủ nên chẳng thể nhìn rõ ai, liền muốn hét toáng lên, nhưng hắn nhanh hơn một bước, miệng cô bị hắn khóa bởi nụ hôn mạnh mẽ đầy tính xâm lược.
Sau một hồi dây dưa, cô hổn hển thở không ra hơi, lúc này hắn mới ghé sát bên tai cô thì thầm
“Bảo bối, không tính báo ơn nữa à?”
Tạ Bắc Thần cắn nhẹ vào vành tai cô, cô thấy nhột liền khẽ rụt cổ lại. Trái tim treo lơ lửng suốt từ nãy tới giờ cũng hạ xuống, cô cắn mạnh vào vai anh rồi mắng
“Tạ Bắc Thần, anh còn dám dọa em hả?”
Anh nuông chiều ôm ấp
“Còn không phải ai đó khiến anh ngủ không nổi sao?”
Cô bĩu môi
“Không ngủ được thì tập thể dục đi!”
“Trước kia sẽ vậy, nhưng có em rồi liền không muốn vậy nữa!”
Cô đỏ mặt nhưng không muốn nhận thua, liền đùa
“Nhưng em thích người có cơ bắp, anh không có, em liền bỏ anh!”
Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên
“Anh cười cái gì? Em nói thật đấy!”
“Vậy chúng ta cùng nỗ lực ‘rèn luyện thân thể’!”
“Hả?”
“Em muốn bài tập nào trước? 69? Do**y?”
“Không… ý em không phải vậy! Á… buông em ra! Đồ cầm thú!”
“Được, vậy do**y trước!”
Du Du vừa thấy cô vào phòng liền chạy tới hỏi thăm. Cô cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng hỏi lại
“Có chuyện gì sao?”
Du Du không mù, cô ấy ngay lập tức nhận ra những dấu vết ám muội trên cổ và trước ngực của cô, cô ấy sửng sốt, ghé sát vào tai cô nói nhỏ
“Chị Nhiên à, mọi chuyện đều có cách giải quyết tốt hơn mà! Hà cớ gì chị phải làm tới nước này!”
“Hả?”
Thư Nhiên không hiểu cô ấy muốn ám chỉ điều gì, mãi cho tới khi nhìn theo ánh mắt của cô nhóc, cô liền bật cười
“Ôi trời, em nghĩ đi đâu vậy Du Du? Chị đây mà cần làm mấy trò đó sao?”
Du Du mở to mắt
“Ủa thế không phải chị kiếm kim chủ làm chỗ dựa à?”
Cô cong môi tỏ vẻ bí hiểm
“Là kim chủ, nhưng không phải kim chủ!”
Nói xong, cô bỏ mặc gương mặt ngơ ngác kia rồi bước vào nhà tắm.
.
.
Ngồi lau tóc trên giường, cô nhàm chán liếc nhìn chiếc điện thoại. Bạn trai chẳng thèm nhắn cho cô cái tin nào hết!
Thật ra bình thường anh cũng như vậy, nhưng hôm nay cô đang rất muốn nói chuyện với anh đó, anh không biết sao? Cô thở dài một hơi, vứt mạnh chiếc khăn tắm xuống giường rồi nằm bò ra trên tấm chăn mềm mại. Cô ngây ngốc nhìn cái máy ghi âm nằm ngoan ngoãn trên tủ đầu giường, một hồi liền mở điện thoại lên.
Bên kia rất nhanh đã kết nối
“Alo, bảo bối?”
“Anh vẫn đang làm việc sao? Đã gần 9 giờ rồi mà?”
Người đàn ông kia đặt điện thoại ở một bên, miệng thì vẫn trả lời cô nhưng tay và mắt đều đặt trên cái laptop ở đối diện.
“Ừm, chút nữa là xong rồi! Em ăn cơm chưa?”
Cô nhàm chán chống cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn góc nghiêng của anh. Ai da, đàn ông lúc nghiêng túc làm việc đúng là quá đẹp mắt mà!
“Em ăn rồi, vừa mới tắm rửa xong!”
Nhưng trông anh có vẻ khá mệt mỏi, mày kiếm đã cau lại rồi kìa. Làm sếp đúng là khổ mà! Bạn trai cô đáng thương quá!
“Bắc Thần, cảm ơn anh nha!”
“Hửm?”
“Là việc Du Thừa Hạo đó! Cảm ơn anh đã ép cung hắn hộ em!”
Anh cười nhẹ
“Có cần anh làm nốt phần còn lại không?”
Cô không cần suy nghĩ nhiều liền nói ngay
“Anh đủ bận rộn rồi, việc của em có thể tự giải quyết!”
Anh không phản đối, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở đầy thâm tình
“Được, em muốn làm gì cứ làm! Nhưng nếu cần giúp đỡ, thì phải tới tìm anh, anh luôn sẵn lòng!”
Tạ Bắc Thần không bao giờ áp đặt cô điều gì, cô muốn gì anh đều có thể chiều theo cô. Hoặc anh sẽ âm thầm nhúng tay vào, nhưng sẽ luôn có chừng mực. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng không hề muốn bao bọc cô giống như chú chim hoàng yến trong lồng, điều ấy khiến cô cực kì có cảm giác an toàn.
“Vậy…” – cô cố tình kéo dài câu nói, giọng điệu cũng mềm mại hơn vài phần – “Bạn trai muốn được em cảm ơn không?”
Thư Nhiên ngồi thẳng dậy, cố tình để vạt áo tắm lỏng lẻo, cảnh xuân bên trong như có như không mà đập vào màn hình điện thoại. Mái tóc còn vương hơi ẩm dính vào cần cổ thon gọn và sườn mặt tinh tế, tôn lên nước da trắng hồng. Đôi mắt trong trẻo, thanh thuần nhìn nam nhân bên kia, nhưng khóe miệng lại câu hồn hơn bao giờ hết. Dù qua một cái màn hình, anh cũng cảm thấy máu nóng đang chảy ngược lên não, tinh thần làm việc sớm đã bị yêu tinh kia thổi bay.
“Bảo bối, em đang ở đâu? Anh tới tìm em đòi ơn!”
“Không được, hiện tại cánh săn báo theo dõi em sát sao lắm!”
Cô cong môi cười xảo quyệt rồi xốc lại chiếc áo tắm.
“Anh chịu khó làm việc rồi đi ngủ đi! Em cúp máy đây!”
Cô nhóc ‘chơi’ thật vui xong liền nhẫn tâm tắt máy, tắt đèn đi ngủ.
Trong cơn mộng mị, cô có cảm giác một cỗ hơi ấm bao lấy cơ thể mình, khóe miệng chợt cảm nhận một đợt ướt át. Cô giật mình mở choàng mắt ra, thì phát hiện một cơ thể nặng nề đang chế trụ trên người mình, hơn nữa, bàn tay của hắn còn đang len lỏi trong chăn, mò tới váy ngủ của cô mà vén lên cao. Cô không có thói quen mở đèn ngủ nên chẳng thể nhìn rõ ai, liền muốn hét toáng lên, nhưng hắn nhanh hơn một bước, miệng cô bị hắn khóa bởi nụ hôn mạnh mẽ đầy tính xâm lược.
Sau một hồi dây dưa, cô hổn hển thở không ra hơi, lúc này hắn mới ghé sát bên tai cô thì thầm
“Bảo bối, không tính báo ơn nữa à?”
Tạ Bắc Thần cắn nhẹ vào vành tai cô, cô thấy nhột liền khẽ rụt cổ lại. Trái tim treo lơ lửng suốt từ nãy tới giờ cũng hạ xuống, cô cắn mạnh vào vai anh rồi mắng
“Tạ Bắc Thần, anh còn dám dọa em hả?”
Anh nuông chiều ôm ấp
“Còn không phải ai đó khiến anh ngủ không nổi sao?”
Cô bĩu môi
“Không ngủ được thì tập thể dục đi!”
“Trước kia sẽ vậy, nhưng có em rồi liền không muốn vậy nữa!”
Cô đỏ mặt nhưng không muốn nhận thua, liền đùa
“Nhưng em thích người có cơ bắp, anh không có, em liền bỏ anh!”
Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên
“Anh cười cái gì? Em nói thật đấy!”
“Vậy chúng ta cùng nỗ lực ‘rèn luyện thân thể’!”
“Hả?”
“Em muốn bài tập nào trước? 69? Do**y?”
“Không… ý em không phải vậy! Á… buông em ra! Đồ cầm thú!”
“Được, vậy do**y trước!”
Danh sách chương