Hôm nay là sinh nhật của Thư Nhiên và Sơ Hạ. Từ sáng sớm, hai cô gái đã bận bịu trang điểm lên đồ cho nhau. Hai nam nhân kia thì nhàn rỗi nấu bữa sáng rồi dọn nhà, rồi ngồi đọc báo, rồi ngồi uống cà phê, mà hai cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Mãi đến khi sắp tới giờ G, hai cô mới xuất hiện. Nhưng 3 tiếng chuẩn bị cũng đáng giá lắm.

Thư Nhiên khoác lên mình bộ váy dạ hội trắng tinh khôi với thiết kế tối giản nhưng thanh lịch và trẻ trung. Kết hợp với đôi giày cao gót bạc đắt giá và bộ trang sức pha lê lung linh, trông cô không khác gì tiểu tinh linh thuần khiết và đẹp tuyệt trần. Mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ, cùng lớp make up mỏng nhẹ tôn lên nét đẹp tự nhiên của thiếu nữ.

Sơ Hạ cũng không kém cạnh với bộ sườn sám màu xanh ngọc cực kì bắt bắt và tôn lên vóc dáng chuẩn chỉnh của cô. Gương mặt được họa có phần sắc sảo, kết hợp với mái tóc được tạo kiểu chỉn chu, trông cô như tiểu thư quý tộc thập niên 90, vừa quyến rũ phong tình, lại không kém vẻ mơ màng mong manh của phái đẹp.

Khỏi phải nói, hai người đàn ông kia sững sờ trong giây lát rồi mới đi tới nắm lấy tay bạn gái của mình.

Người ta luôn nói trai tài phải đi đôi với gái sắc, nhưng trong trường hợp này, câu nói ấy được gấp đôi. Cả hai người đều có vẻ bề ngoài nổi bật cùng tài năng xuất chúng trong lĩnh vực của mình, đi cạnh nhau không khác gì thêu hoa trên gấm, cực kì thỏa mãn thị giác.

_______

Tại bữa tiệc hoa lệ bậc nhất ở trung tâm thành phố, vô số khách mời đã quy tụ về đây, bao gồm toàn những người máu mặt trong nhiều lĩnh vực bao gồm kinh doanh, bất động sản, giải trí, thương mại... họ không phải bạn tốt của Tạ gia thì là đối tác, hoặc là những con rồng mới nổi đang lăm le muốn tìm cơ hội hợp tác với đại gia tộc họ Tạ. Ngoài ra còn có những minh tinh, vận động viên nổi tiếng cũng được mời đến đây tham dự, và đương nhiên không thể thiếu Tần Lan rồi.

Hôm nay cô ta mặc bộ cánh màu đen đơn giản nhưng được cắt sẻ táo bạo, khoe ra lợi thế hình thể của mình. Đi bên cạnh là một doanh nhân khá có tiếng.

Khi cả hội trường gần như đã chật kín người, nhân vật chính của chúng ta mới từ từ xuất hiện ở phía trên cầu thang ở giữa sảnh tiệc.

Dưới ánh đèn và tiếng reo hò của mọi người, Thư Nhiên nắm tay Sơ Hạ cùng nhau bước xuống từng nấc cầu thang được rải đầy hoa hồng và được soi sáng bằng những ngọn nến nhỏ lung linh. Hai cô gái, hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhưng không hề xung đột mà bổ sung cho nhau, cùng nhau nổi bật giữa một rừng người.

Phía cuối cầu thang là người đàn ông mà họ dành toàn bộ tình yêu cho, Tạ Bắc Thần và Giang Triều Vỹ.

Thư Nhiên nhìn người đàn ông thâm tình, trong lòng ấm áp không thôi. Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp anh. Khi ấy anh đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và vô cảm làm sao, thậm chí cô còn ôm anh một cái thật ngọt ngào, mà anh còn dám hỏi cô rằng ‘ôm đủ chưa’ nữa chứ! Hừ! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà! Giờ để xem anh còn dám kiêu ngạo với cô không! Không khéo cô liền đá anh ra hành lanh ngủ như chơi nha!

Nhưng cũng thật may mắn khi anh là tảng băng nghìn năm khó cảm hóa, nếu không, không biết anh đã qua tay bao nhiêu nữ nhân rồi nữa! Với cái gương mặt đẹp như tượng tạc thế kia, anh quá là hợp làm ‘vịt vương’ rồi! Đám nữ nhân chắc chắn sẽ bám lấy anh như sam!

Nhưng mà...

Cô thực sự rất biết ơn anh đã yêu cô chân thành tới vậy! Cô thừa nhận bản thân không phải một nữ tử hoàn hảo. Cô không giỏi nấu ăn, không giỏi làm việc nhà, không hiền hòa, đôn hậu như mẹ Tạ, cô chỉ biết gây thêm rắc rối cho anh và Tạ gia, nhưng anh luôn thật nhẹ nhàng bỏ qua những khuyết điểm đó. Anh sẽ âm thầm đứng phía sau giúp cô giải quyết mọi chuyện, hoặc là trực tiếp đứng ra phía trước làm lá chắn cho cô. Giống như cái ngày mà mọi chuyện vỡ lở, lúc đứng trước mặt cha mẹ, hai chân cô như bất động, trong đầu chỉ còn một mảng hỗn độn và sợ hãi. Cô đã cực kì lo lắng rằng liệu cha mẹ có chán ghét rồi đuổi cô ra khỏi nhà ngay hay không. Cô thậm chí còn chẳng nói được lời nào hoàn chỉnh, chỉ sợ một chữ rồi một chữ, cha mẹ liền thay đổi sắc mặt. Nhưng lúc đó, anh nắm chặt tay cô rồi quả quyết nói ra mọi chuyện, thay vì phủ nhận mọi thứ và hóa giải scandal bằng cách đổ hết tội lỗi lên đầu cô. Ai chẳng biết Tạ gia là gia tộc lớn thế nào, và trách nhiệm của anh cũng nặng nề chẳng kém, nhưng giờ phút đó, giữa gia tộc và cô, anh thực sự đã nghiêng cán cân về phía cô rồi.

Người đàn ông tốt như thế, cô thật may mắn khi có được anh!

Lúc này cô liền nhớ lại lí do ban đầu mà cô bị kéo tới thế giới này. Cô vì bình luận chê quan điểm của tác giả mà xuyên không vào đây. Không biết thế giới ngoài kia giờ thế nào rồi nhỉ? Cô đang nằm liệt giường ở bệnh viện nào đó hả? Hay là đã bị phát hiện đột tử ngay trong nhà riêng? Hẳn là cha mẹ và anh trai đau lòng lắm nhỉ? Đột nhiên, cô nhớ ra một thứ gì đó. Bà tác giả viết nên câu chuyện này, bức ảnh đại diện của bả... cô nhớ là nó giống như... giống như...

Giống như người phụ nữ với lễ phục đen đằng kia. Chính là cô ta, chiếc váy ấy và cả background cũng là tại bữa tiệc này.

Tần Lan, là tác giả của bộ truyện này sao?

Trong khoảng một giây ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy khóe miệng cô ta nhếch lên đầy ẩn ý. Tiếp theo, một tia sáng chói mắt lóe lên che đi tầm nhìn của cô. Trước khi mất ý thức, cô nhìn thấy Tạ Bắc Thần đang vội vàng chạy tới, anh kêu lớn cái gì đó, nhưng cô không nghe rõ, tầm mắt cũng tối dần.

______

Cô nhíu mắt, ánh sáng yếu ớt dần len vào qua hàng mi mỏng. Cô tỉnh giác, toàn cơ thể không hề có chút sức lực nào.

“Nhiên Nhiên? Con thực sự tỉnh rồi? Bác sĩ, mau gọi bác sĩ! Ba nó à...”

Sau đó, cô lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai mở mắt ra, cô đã có lại được chút ý thức. Thì ra cô đang nằm ở bệnh viện. Đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi cô bị ngạt khí ga trong căn hộ riêng, dẫn tới suýt mất mạng. Cô bị hôn mê trong suốt thời gian qua, cơ thể tuy thường xuyên được xoa bóp nhưng vẫn bị căng cứng và cần thời gian hồi phục.



“Nhiên Nhiên à, con sao vậy?”

Mẹ nhìn thấy cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền lo lắng hỏi

“Con không thoải mái ở đâu sao? Để mẹ gọi bác sĩ nha!”

Cô vội vàng lắc đầu

“Không có gì ạ!”

Chỉ là cô cảm thấy mình đã quên đi điều gì đó rồi thì phải.

Mấy ngày sau, cô rất chăm chỉ tập hồi phục chức năng ở một căn phòng ở cuối hành lang. Thỉnh thoảng cô sẽ nghe thấy tiếng càm ràm của người phụ nữ lớn tuổi ở bên đó vọng sang. Bà ấy có vẻ bị nặng tai, nên tiếng càm ràm cũng lớn như tiếng mắng người. Mà đối tượng tiếng mắng này có vẻ là cháu trai của bà thì phải.

Mỗi lần cô y tá vào phòng bên ấy, bà già đều sẽ kể lại y nguyên một câu chuyện với cùng giọng điệu ấy

“Ai da, thật là khổ cái thân già này quá mà! Tôi từng này tuổi rồi, con cái thì mất sớm, chỉ có mỗi đứa cháu trai mà nó cứ suốt ngày đi biệt tăm, đến cái bóng cũng chẳng thấy. Biết vậy, năm xưa tôi liền bảo ông nhà tôi quyên góp hết tài sản cho bệnh viện các cô cho rồi! Thà rằng nhà tôi nghèo chút, thằng bé cũng sẽ không bận chạy đông chạy tây cả tháng như này! Haizz! Thời gian thăm bà già này còn chẳng có, lấy đâu ra thời gian mà quen người yêu rồi lấy vợ sinh con chứ? Cô nói đúng không cô y tá! Mà người già mà, muốn có cháu lắm rồi!”

Mãi cho tới một ngày, chàng trai trong miệng bà lão xuất hiện ở trước cửa phòng hồi phục chức năng của cô. Thật ra là anh ta ít khi tới đây nên vào nhầm phòng.

Lúc ấy, cô đang chật vật đứng trên đôi chân cứng đơ của mình, dùng hết sức bình sinh để lết từng bước nặng nề nhưng vẫn không thành thục được. Cả cơ thể gầy gò liền theo trọng lực mà ngã xõng xoài ra đất. Đúng lúc ấy, tiếng mở cửa vang lên. Tròng mắt cô liền giương lên nhìn anh.

Chà, anh trai này thật đẹp nha! Gương mặt góc cạnh nam tính, sườn mặt cương nghị, đôi mắt lại sắc sảo như phượng, thoáng nét phong tình. Nếu mà không phải mặc vest nghiêm nghị, anh chắc chắn sẽ giống tên ‘vịt vương’ trong bộ phim cô đóng trước đây. Vóc người to lớn, thắt eo nhỏ nhắn, vòng hông lại đẫy đà, con m* nó, thứ lỗi cho cái tất ham trai của cô! Dù sao đã 6 tháng cô chưa ngửi mùi nam nhân rồi! ha ha!

Nam nhân kia sững sờ nhìn cô trong giây lát. Sao cứ có cảm giác kì kì thế nhỉ?

Cô chật vật ngồi dậy trên nền đất lạnh, ánh mắt hơi mất tự nhiên

“Anh là ai? Anh quen tôi sao?”

Lúc này, anh mới hoàn hồn, gương mặt vô cảm lạnh lùng vừa rồi không hiểu sao lại biến mất sạch, thay vào đó là vẻ dịu dàng, ánh mắt nhu tình như nhìn người thương

“À, xin lỗi. Cô rất giống với người con gái mà tôi đang tìm kiếm.”

Vẻ ngoài cô cười, nhưng trong lòng đã méo xệch. Cái gì đây? Mặc dù cô là bệnh nhân nhưng hẳn là gương mặt này vẫn đẹp tuyệt vời đi! Không ngờ lại có người dùng cách bắt chuyện cổ hủ này để làm quen. Nhưng may cho anh là anh đẹp trai nha. Cô ưỡn thẳng ngực, đôi lông mày hướng lên cao một chút

“Được rồi, nếu anh đã muốn thì lại đây!”

“Hả?”

“Sao nào? Không cần số điện thoại của tôi hả? Tôi biết là con trai giờ cũng biết làm giá lắm, nhưng mà chiêu này không có tác dụng với tôi đâu!”

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi

“Nếu không đến là tôi đổi ý đấy nhé!”

Tạ Bắc Thần nhìn cô gái kia. Cô đang là bệnh nhân, dáng người vốn nhỏ nhắn lại càng trở nên gầy yếu, trên người là bộ đồ giản dị lại rộng thùng thình, trông không khác gì đứa trẻ con trộm mặc đồ của mẹ. Vẻ mặt xanh xao thấy rõ, gương mặt không trang điểm, nhưng cái khí chất ấy vẫn là như vậy.

Dù trong hoàn cảnh này, cô đang ngồi trên sàn nhà và nhìn anh từ dưới lên, nhưng dáng vẻ không hề yếu kém, vẫn là cái khí chất phóng khoáng, nhí nhảnh ấy.

Cô vẫn là cô.

Thật ra, vào cái bữa tiệc ấy, sau khi luồng ánh sáng kia phát ra, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh vội vàng chạy lên chỗ cô, nhưng sau khi ánh đèn ấy tắt, cô vẫn khẻo mạnh đứng ở đó. Chỉ là từ ngày hôm ấy, có điều gì đó đã thay đổi. Cô gái này không giống cô gái của anh. Cô ta chỉ đơn giản là trông giống hệt cô mà thôi. Dù cô ta đã cố gắng diễn thật giống, nhưng chung quy lại vẫn là không phải. cô ta có thể lừa gạt cha mẹ, lừa gạt khán giá rằng cô ta là Tạ Thư Nhiên, nhưng không thể lừa được anh.



Cuối cùng, vào một đêm trăng thanh gió mát, anh đã hẹn cô ta lên tầng cao nhất của tòa nhà Thế Kỷ, tạo dựng một bữa tiệc dưới ánh nến thật lãng mạn, sau đó từ từ vạch trần bộ mặt thật của cô ta. Cô ta cũng chẳng che giấu nữa, liền nói thẳng rằng cô ta vốn là Tần Lan, hoặc đúng hơn là tác giả tạo ra thế giới này. Do Thư Nhiên nói xấu cô ta, cô ta liền muốn trả thù cô bằng cách đưa cô vào thân thể nhân vật có kết cục bi thảm nhất. Nhưng không ngờ, cô lại chuyển bại thành thắng, thẳng tay hớt luôn con cá lớn do cô ta thiết kế ra. Tức giận, cô ta liền nhảy vào câu chuyện, nhưng đã quá muộn để thay đổi quan hệ nhân vật lúc bấy giờ.

Nhưng đột nhiên cô ta lại nghĩ ra một kế rất hay: tại sao cô ta không thay Thư Nhiên sống cuộc đời hạnh phúc mà cô đã vất vả thay đổi và đẩy Thư Nhiên quay lại với cơ thể đã bất động thời gian dài kia nhỉ? Cô ta sẽ được sống hạnh phúc cùng hoàng tử, còn cô quay lại làm thường dân đáng thương và đánh mất người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời.

Thật là một kịch bản hấp dẫn mà!

Nghe xong sự thật, Bắc Thần liền bắt cô ta khai ra cách để kết nối hai thế giới với nhau. Cô ta liền đưa ra cây bút mà cô ta dùng để dựng thế giới.

“Nhưng mà tôi sẽ không để hai người toại nguyện đâu. Nói cho anh biết nhé Bắc Thần, chỉ có tôi mới có thể dùng chiếc bút này, nếu tôi không muốn, các người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau được đâu! Ha ha!”

Cô ta cười như điên dại.

Bắc Thần nhìn cô ta phát điên, hai bàn tay đã cuộn chặt.

Nếu thế giời này không có em, thì anh chẳng khác gì cái cây xanh thiếu đi mặt trời, chẳng sớm thì muộn liền lụi tàn theo làn gió. Nếu đã vậy, anh còn sống làm gì?

Tạ Bắc Thần đi tới bóp lấy cổ Tần Lan, giọng nói lạnh tới tận xương tủy

“Cho cô cơ hội cuối cùng.”

“Hừ, anh chẳng dám giết tôi đâu Bắc Thần ạ!”

Anh nhếch miệng cười lạnh rồi túm chặt cổ cô ta, cùng cô ta rơi từ tầng cao nhất xuống mặt đất.

Cái chết đau đớn.

Nhưng cái đau đớn ấy đáng lắm! Đáng cho khoảng khắc anh được nhìn thấy cô một lần nữa! Lần này và mãi mãi, anh sẽ không để cô biến mất như vậy nữa!

Cô gái của anh, người anh yêu!

________

“Được rồi, tiểu thư, tôi thừa nhận tôi thích cô từ cái nhìn đầu tiên rồi! Chúng ta kết hôn nhé, được không?”

Tạ Thư Nhiên nhìn tên điên đẹp trai trước mặt

“Anh đừng tưởng đẹp trai thì muốn gì cũng được nha! Đồ trai tân 30 năm vẫn chưa tháo mác, tôi không tin là anh ‘được’!”

Này là cô nghe từ bà cụ bên kia. Cô tức anh quá nên mới nói vậy thôi. Nhưng không ngờ, lời anh đáp khiến cô phải xịt keo

“Chúng ta thử liền biết tôi ‘được’ hay không mà!”

“Hả?”

“Em lên lịch đi, tôi liền đặt phòng.”

“Anh... anh bị điên à? Tôi là bệnh nhân đấy! Tôi còn đang liệt đây này!”

“Yên tâm, em chỉ cần nằm yên, tôi động. Chỉ cần em cho phép, những thứ khác đều không thành vấn đề!”

Hành trình theo đuổi em bằng tất cả liêm sỉ của tôi!

__________End_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện