“ Em dậy rồi à?"

Chu Minh Lãng mở cửa phòng bước vào, khi nãy anh thức Mộc Miên còn đang ngủ nên anh đã đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.

“ Che cái gì hả? Chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao"

Thấy Mộc Miên ngại ngùng kéo chăn cho cả cơ thể mình lại Chu Minh Lãng bất giác mỉm cười.

“ Anh... biến thái ” không ngờ đêm qua vậy mà bị anh ăn sạch sẽ.

‘Bà Chu quá khen rồi, anh còn có thể làm hơn thế nữa! ” Chu Minh Lãng da mặt đúng là dày.

“ Ai..Ai là bà Chu chứ” Mộc Miên thấy anh ăn nói bậy bạ liền lấy tay bịt miệng anh lại.

“ Em không định chịu trách nhiệm với anh, đó là lần đầu của anh đó ” anh giả bộ ấm ức.

Mộc Miên nghe xong cũng há hốc mồm, con người này đúng là nói quá phóng đại rồi. Cô còn chưa nói là lần đầu mà anh lại nói trước cô cơ chứ.

‘Em không nói chuyện với anh” Mộc Miên muốn đi thay đồ cho đàng hoàng lại.

Hiện giờ cô chỉ quấn một cái mền để che đi cơ thể không mặc quần áo của mình mà thôi.

“ Anh nói xem, anh xé rách đồ của em rồi lấy gì em mặc đây ” nhìn đống quần áo dưới sàn bị xé thành từng mảnh Mộc Miên đỡ trán thở dài.

Cái này chắc chắn phải trách Chu Minh Lãng, đêm quá cô nói rồi nếu anh cởi không được thì để tự cô cởi ra. Nào ngờ anh không chút thương tình trực tiếp xé rách hết luôn, điều cô thấy bất ngờ hơn là đồ nhỏ cũng bị rách thành mấy mảnh luôn ấy.

“ Anh có khác gì cầm thú không hả! ” cô hậm hực tức giận.

“ Bao nhiêu năm qua anh đều ăn chay chỉ đợi đến ngày này thôi đó vợ à”

Chu Minh Lãng tự nhiên ôm lấy Mộc Miên kéo vào lòng mình, anh còn hôn lên trán cô một cái xem như chào buổi sáng.

“ Cứ mặc đồ anh tạm đi, lát nữa anh kêu người mang đồ qua cho em ” sau đó anh mở tủ quần áo, chọn ra một bộ đồ thể dục mà anh mới mua còn chưa mặc qua, đưa cho cô.

Mộc Miên cũng nhận lấy bộ đồ, bước xuống giường nhưng vẫn quấn chặt cái khăn trực tiếp đi vào nhà vệ sinh. Nhưng đi được mấy bước, Mộc Miên liền cảm thấy cả cơ thể đều không còn chút sức lực nào, ở dưới còn đang bị đau.

Thấy cô đi đứng khó khăn nên Chu Minh Lãng trực tiếp đi tới bế cô lên đi vào nhà vệ sinh.

“ Anh ra ngoài được rồi đó"

Chu Minh Lãng giúp cô đánh răng rửa mặt xong, liền bị đuổi ra.

“ Anh giúp em thay đồ ” anh dồn cô vào một góc.

‘Không cần, em tự làm được mà ” cô thấy anh là đang tranh thủ để kiếm chát thêm đây mà.

“ Nếu anh còn không ra thì sau này đừng hòng đụng vào em

‘Được rồi, anh ra nè ” thấy cô tức giận nên anh liền nghe lời đi ra ngoài.

“ Lại đây

Thấy Mộc Miên thay đồ xong Chu Minh Lãng liền kêu cô lại giường ngồi xuống.

“ Anh bôi thuốc cho em ” anh đặt cô ngồi trong lòng anh.

Nhắc đến bôi thuốc đầu Mộc Miên liền nhảy số nhanh nhẹn, cô chỉ có bị đau và sưng ở chỗ đó thôi.

“ Em tự bôi được rồi ” Mộc Miên cười cười.

Tuy cả hai đã làm chuyện thân mật rồi nhưng đối với chuyện bôi thuốc này vẫn còn rất ngại.

“ Ngồi yên, anh bôi cho em ” Chu Minh Lãng giữ chặt Mộc Miên lại.

Thuần thục mở típ thuốc ra rồi lấy một ít lên tay.

“ Em mở rộng chân ra ” thấy Mộc Miên hơi căng thẳng anh không nhịn được

cười.

Mộc Miên cũng nghe lời, Chu Minh Lãng từ từ lấy thuốc thoa lên chỗ đó giúp cô. Nhìn chỗ đó của cô bị sưng mà anh cảm thấy hơi đau lòng.

“ Xin lỗi em, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn"

Không sao mà ” Mộc Miên biết anh cảm thấy bản thân mình đã hơi quá trớn, nên cô liền ôm anh như muốn nói với anh là chuyện này là chính cô tự nguyện mà.

Bôi thuốc xong cả hai cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng, nói là đi chứ thật chất là Chu Minh Lãng bế Mộc Miên đi xuống.

Anh ngồi túc trực bên cạnh cô, không để cô đụng tay vô bất cứ thứ gì. Muốn ăn gì thì anh sẽ gấp rồi đút tới tận miệng.

Anh làm riết mà Mộc Miên cũng đã bắt đầu ỷ lại và làm biếng.

“ Khi nào ba vợ mới về đây? ” Chu Minh Lãng hôm nay không đi làm, anh đang ở nhà chơi với cô.

Hai người đã ở bên nhau được mấy tháng rồi cũng đồng nghĩa là ba vợ cũng đã đi được mấy tháng.

‘Không biết được, lần gần nhất ba đi cũng là hơn nửa năm trời ’

Mộc Miên nằm trong lòng anh vừa ăn trái cây vừa coi phim.

“ Vậy tới khi nào anh mới rước em về nhà được ”

Chu Minh Lãng quyết định sau khi Mộc Thanh Thời về nước sẽ nhờ ba anh là ông Chu qua nói chuyện của anh và cô.

“ Anh gấp gì chứ, chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu có mấy tháng.”

Mà chẳng phải bây giờ chúng ta đã ở chung rồi hay sao, có khác gì đâu ”

Mộc Miên nghe anh nói mà mắc cười.

‘Không giống nhau mà ”

Chu Minh Lãng năm nay đã 31 tuổi rồi, anh sắp già rồi không thể đợi được nữa.

“ Chỗ nào không giống chứ? ” anh đúng là bị tuổi già rượt đuổi rồi.

Chu Minh Lãng không trả lời lại Mộc Miên nhưng sau đó anh liền bế bổng Mộc Miên lên làm cô rơi luôn miếng cam đang định ăn.

“ Áa anh làm gì vậy hả? ” Mộc Miên hốt hoảng ôm lấy cổ anh.

“ Làm chuyện nên làm ” Chu Minh Lãng cười lên vô cùng gian xảo.

“ Trời còn sáng, anh đừng manh động chứ”

Mộc Miên bị anh dọa sợ một phen, từ lúc cả hai người ở chung đêm nào cũng đều vô cùng kịch liệt. Đến nổi lưng của Mộc Miên sắp gãy ra làm hai rồi.

“ Phải tranh thủ một chút thì mới có thể tạo em bé chứ"

Nghĩ đến khi hai người có một đứa con Chu Minh Lãng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh muốn có một gia đình chính thức với Mộc Miên từ lâu lắm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện