Đáp ứng đến bên này đón cô, là chuyện đời này anh đã làm, quyết định chính xác.

~

Mộ phần Chân gia đều hoang vu, Chân Bảo, Phó Minh Thời cùng nhổ cỏ, cuối cùng Phó Minh Thời lại lấy xẻng xúc đất đến lấp lại. Phó Minh Thời chân chính ngậm lấy chìa khóa vàng ra đời, loại chuyện lặt vặt này làm lộ ra tay chân vụng về, nhưng Chân Bảo đặc biệt thích xem, cảm thấy anh làm cái gì đều đặc biệt đẹp trai.

Phó Minh Thời làm xong quay người, liền thấy vị hôn thê nhìn anh chằm chằm bộ dáng mê mẩn, hai mắt nhìn nhau, Chân Bảo lập tức cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên đỏ bừng quen thuộc.

Phó Minh Thời cười cười, không có đùa cô ở loại địa phương này. 

Trước khi chính thức tế bái tâm tình coi như nhẹ nhõm, quỳ gối trước mộ phần của ba, Chân Bảo nhịn không được khóc, nhớ ba. Trưởng bối qua đời, con cái sẽ tiếp tục sinh sống, sẽ tiếp tục cười, nhưng không có nghĩa là không nhớ, tĩnh tâm hoài niệm, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, nước mắt tựa như vỡ đê, càng ngày càng nhiều.

Phó Minh Thời đợi cô khóc đến không sai biệt lắm, mới ôm người vào trong ngực trấn an.

Chân Bảo thút tha thút thít trong chốc lát, ngẩng đầu, mắt khóc sưng lên.

"Một hồi xuống núi, người khác không biết, còn tưởng rằng anh khi dễ em." Phó Minh Thời nhẹ nhàng quét mũi cô.

Chân Bảo lại cúi đầu, dùng gậy gỗ khơi đống tiền giấy lên, để bên trong cũng đều đốt hết.

"Cha người yên tâm, con sẽ chiếu cố Phượng Bảo thật tốt." Phó Minh Thời bỗng nhiên xoay người, trịnh trọng dập đầu.

Chân Bảo bị xưng hô của anh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn.

"Sớm muộn gì cũng phải sửa." Phó Minh Thời ngồi dậy, cười với cô.

Trong lòng Chân Bảo ấm áp, nếu như Bà Quách nghe được lời nói của Phó Minh Thời, đại khái sẽ không nghĩ như vậy.

Tế bái trưởng bối xong, Chân Bảo dẫn Phó Minh Thời đi đuòng khác xuống núi, chân núi bên này có hồ nước, khi còn bé Chân Bảo thường theo ba đến bên này câu cá, may mắn có thể câu hai con lớn, bằng không hai người ở tại ngọn núi nhỏ thôn này, cũng không có gì giải trí.

Ngồi nửa giờ ở bên hồ, đối mặt nước hồ trong suốt, thương cảm trong lòng Chân Bảo chậm rãi lắng đọng xuống.

Phó Minh Thời câu được một con cá trắm cỏ, đoán chừng có bốn năm cân.

Chân Bảo hưng phấn chạy tới, trước đó không có động tĩnh, cô còn tưởng rằng hôm nay không có cá ăn.

"Có thưởng sao?" Trên mặt cô khôi phục tươi cười, Phó Minh Thời cũng nhẹ nhàng thở ra, thuần thục xoay người nhìn vị hôn thê đang nhìn cá đến ôm trong ngực.

"Được rồi." Chân Bảo khẩn trương quan sát bốn phía, thường xuyên có ông cụ trong thôn đến câu cá, cô sợ bị người khác thấy.

"Có thưởng, anh sẽ buông tay." Phó Minh Thời đỡ lấy cái trán cô, cười trong mắt.

Chân Bảo rủ tầm mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: "Giữa trưa làm cá kho cho anh."

Phó Minh Thời hôn bờ môi cô, "Không tính, vốn là muốn làm."

Chân Bảo nghiêng đầu, môi Phó Minh Thời liền rơi xuống bên trên cổ cô, nhẹ nhàng mút, tâm cô như nước hồ, run rẩy theo.

"Ban đêm cho anh." Phó Minh Thời ở bên tai cô, khàn giọng muốn thưởng.

Chân Bảo không có lên tiếng, loại chuyện này, tựa như hôn. Hôn, có một liền sẽ có hai? Mang cá lên, hai người về nhà.

Chân Bảo cùng Bà Quách chuẩn bị cơm trưa, Phó Minh Thời không xen tay vào được, ngồi ở cửa ra vào nghe Bà Quách nói chuyện Chân Bảo khi còn bé, mắt nhìn lấy Chân Bảo, trong đầu tưởng tượng Chân Bảo mấy tuổi là cái dạng gì. Cơm trưa có cá có thịt, coi như phong phú, sau khi ăn xong Bà Quách đi, Phó Minh Thời để Chân Bảo đi nghỉ trước, anh rửa chén.

Buổi chiều oi bức, quạt điện thổi gió đều là nóng, Chân Bảo ngồi ở trên giường, đều cảm thấy nghỉ trưa tại căn phòng này quá nguy hiểm. Nhưng tối hôm qua cô quá mệt mỏi, hiện tại thật buồn ngủ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân Phó Minh Thời.

Chân Bảo khẩn trương đứng lên.

Phó Minh Thời đẩy cửa, nhìn thấy vị hôn thê như lâm đại địch, Phó Minh Thời chỉ cảm thấy buồn cười, anh nghĩ, cả buổi trưa đều muốn, nhưng anh cũng không phải chỉ lo cho mình, khẳng định cho cô thời gian nghỉ ngơi. Vào cửa, Phó Minh Thời mới vừa từ trên xe dọn chiếu mới trải bên giường Chân Bảo, "Giường cho em, anh ngủ trên mặt đất."

Anh tự mình hiểu lấy, nằm cùng với cô trên một cái giường, tuyệt đối nhịn không được.

Anh bày ra tư thái, Chân Bảo hơi yên tâm, đưa cho anh một cái gối đầu, liền đi ngủ.

Buổi trưa Chân Bảo ngủ rất say, sau giấc ngủ tỉnh lại, bên ngoài trời đều tối, lại nhìn trên mặt đất, sớm không còn hình bóng Phó Minh Thời. Ngủ say thời gian dài, đầu có chút không thoải mái, Chân Bảo xoa xoa cái trán, tinh thần tốt, mới đi xuống lầu tìm Phó Minh Thời. 

Phó Minh Thời đang làm cơm tối, nấu cháo trong nồi cơm điện, anh đang cắt khoai tây.

"Em đến đây." Trong ấn tượng của Chân Bảo, Phó Minh Thời không có bất cứ liên hệ nào cùng phòng bếp, nấu bát mì không tính.

"Em đi rửa mặt." Phó Minh Thời liếc nhìn cô một cái, cúi đầu tiếp tục cắt sợi khoai tây, từng dao từng dao, chậm rãi đều đặn, xem xét anh chưa từng vào bếp.

Chân Bảo đi rửa mặt trước, trở về lại nhìn, Phó Minh Thời chưa cắt xong nửa củ khoai tây, Chân Bảo đói bụng, chen đến một bên Phó Minh Thời, cô thái thịt, thần sắc chuyên chú động tác thuần thục, cắt sợi khoai tây cũng tinh tế hơn Phó Minh Thời chậm rãi làm.

"Thật đức hạnh." Chân Bảo xong hết thảy, Phó Minh Thời lại ôm lấy cô.

Chân Bảo chợt phát hiện, cô ngủ cùng Phó Minh Thời, càng dính người so với trước đây, căn bản không giống Bà Quách nói như vậy.

~

Một bàn sợi khoai tây chua cay, một bàn trứng tráng, cơm tối vô cùng đơn giản.

Tản bộ trở về, Phó Minh Thời để Chân Bảo đi tắm trước.

Chân Bảo muốn anh cam đoan đừng giống tối hôm qua trêu cợt người như thế.

Phó Minh Thời nhấc tay, "Anh thề với trời."

Chân Bảo cười, đi lầu hai cầm quần áo, bất quá lúc tắm, Chân Bảo vẫn là dựng thẳng lỗ tai, sau đó kỳ cọ tắm rửa, lầu hai truyền đến tiếng nhạc, Phó Minh Thời đang nghe nhạc. Biết anh trên lầu, Chân Bảo trầm tĩnh lại, xoa toàn thân, cô nhắm mắt lại cọ rửa.

Bong bóng còn chưa rửa sạch sẽ, bên ngoài tấm ván gỗ đơn sơ, đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Chân Bảo kém chút kêu lên, không để ý vòi hoa sen trước nắm khăn mặt, gần như đồng thời, Phó Minh Thời đẩy ra cửa tiến đến, trên người chỉ mặc một quần đùi. (Lời thề là phù du mà hắc hắc).

Chân Bảo một tay che ngực, một tay nắm lấy khăn mặt cản một chỗ khác, cúi đầu cầu hắn: "Anh ra ngoài..."

"Nói nhỏ chút." Phó Minh Thời đóng vòi hoa sen lại, cẩn thận nhắc nhở cô.

Chân Bảo không muốn nói chuyện cùng anh, cô muốn đi, nhưng lối ra duy nhất bị Phó Minh Thời chặn, phía sau lưng cô là tường, quẫn bách muốn tìm kẽ đất chui vào.

"Anh giúp em tắm." Phó Minh Thời đi tới, khẩn trương ôm vị hôn thê phát run vào trong ngực, sau đó cúi đầu, tay khoác lên đầu vai cô, thật xoa giúp cô, nhưng lực đạo rất nhẹ, xoa rất ái muội, nếu như trong phòng tắm rửa công cộng cũng phục vụ giống như anh nhưng không có thân hình của anh, trăm phần trăm cũng bị người khiếu nại.  

"Phượng Bảo, hai năm nghỉ học kia, em trồng cây sao?" Ánh mắt sau lưng cô băn khoăn, Phó Minh Thời sâu kín hỏi.

Cái trán Chân Bảo chống đỡ lấy lồng ngực anh, chậm rãi gật đầu, hai mắt nhắm nghiền.

"Làm sao không có rám đen?" Phó Minh Thời ôm lấy eo cô, đi đến dưới vòi sen.

Chân Bảo làm việc nhà nông, mùa hè sẽ rám đen, mùa đông lại nuôi trở về, nhưng cô biết, Phó Minh Thời không để ý câu trả lời của cô.

"Thật trắng."

Mở vòi sen ra, nước nóng như trời mưa rơi xuống, Phó Minh Thời hôn lỗ tai cô, "Trắng lại lung linh, đặc biệt đẹp."

Anh loạn động, theo bản năng Chân Bảo ôm lấy cổ của anh, nước liên tục rơi ở trên mặt, sắp không thể thở nổi.

Giống như là đoán được tình cảnh của cô, Phó Minh Thời đột nhiên ôm lấy chân cô, Chân Bảo lập tức úp sấp trên bả vai hắn, từng ngụm từng ngụm hô hấp, như suýt nữa người chết chìm.

Phòng tắm có cái băng ghế nhỏ, Phó Minh Thời nhấc chân kéo băng ghế tới, sau đó ôm cô ngồi ở phía trên.

"Giúp anh tắm."

Phó Minh Thời nắm tay cô lên đặt ở sau lưng của hắn, mắt đen nhìn thẳng cô, tóc ngắn sớm đã ướt, đặc biệt hấp dẫn.

"Trở về phòng." Chân Bảo nằm xuống lại đầu vai anh, khẩn trương cầu anh.

Phó Minh Thời một mực hôn cô, "Bên trong quá nóng."

Chân Bảo còn muốn khuyên, tay anh bắt đầu không thành thật, sợ bị Bà Quách sát vách nghe thấy, Chân Bảo không thể không cắn chặt môi.

Bài nhạc ở lầu hai đã ngừng, mặc dù phòng tắm có tiếng nước che lấp, nhưng Chân Bảo vẫn là chăm chú che miệng lại, nhiều lần, đều sợ vách tường đối diện sẽ không chịu nổi, bị lực đạo từ Phó Minh Thời truyền tới trên tay cô, đạp đổ.

Bọn họ chờ đợi thật lâu trong phòng tắm, lâu đến túi chườm nóng bên trong nước, đều chảy hết.

Cuối cùng Phó Minh Thời khiêng Chân Bảo lên lầu.

Chân Bảo co quắp trên giường, một chút sức lực cũng bị mất, so với khóa thể dục chạy xong một ngàn mét còn chua.

"Một mực ở nơi này cũng không tệ." Phó Minh Thời nằm xuống, ôm lấy cô nói, "Đặc biệt phong vị."

Chân Bảo đánh anh.

Phó Minh Thời nắm lấy tay nhỏ cô, giơ lên bên miệng hôn, "Phượng Bảo, ở cùng anh đi?"

Chân Bảo chấn động trong lòng.

Phó Minh Thời chậm rãi che trên người cô, chăm chú nhìn mắt cô ngập nước, ánh mắt nghiêm túc, "Không thể rời bỏ em."

Nam sắc dụ người, lời tâm tình cũng rất dễ nghe, nhưng lý trí Chân Bảo vẫn còn, kiên định cự tuyệt: "Tốt nghiệp trước, em đều ở phòng kí túc." Mỗi ngày đi cùng với anh, cô sẽ phân tâm, Chân Bảo còn muốn lấy học bổng đây.

Phó Minh Thời sờ mặt cô, "Anh nhớ em lắm, làm sao bây giờ?"

Chân Bảo nín cười: "Trước kia làm sao bây giờ, sau tiếp tục là được."

Phóng túng. Sẽ hại thân thân, vì anh suy nghĩ, cô cũng không thể đáp ứng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  đổi mới, Phượng Bảo thật quan tâm chúng ta, hắc hắc ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện