Đã là 30 ngày sau đó...

Trên một con đường núi vắng vẻ.

Bây giờ đương là trời chiều, không khí êm dịu mát mẻ, bầu trời xanh trong veo, ánh nắng vàng ấm áp, thỉnh thoãng nghe được tiếng chim ríu rít trong vòm lá, thoáng thoáng thấy được vài con thú rừng chạy qua chạy lại. Con đường đều bị rợp trong bóng cây, rất có cảm giác thanh bình. Trong bầu không gian an tĩnh đó...

“ Gào Gào... vút vút...!!!” Mặt đất rung chuyển, tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên, một đoàn xe chạy với tốc độ 150km/h vút qua, bụi mù tán loạn, cây cối xào xạt, thậm chí còn có tiếng súng đạn, tiếng rồ ga, tiếng gió rít rào, chim bay tứ hướng, bóng dáng mấy chiếc xe lao vút đi như tên bắn, xe trước xe sau bám đuôi nhau tốc độ càng lúc càng tăng. Người ngồi trên các chiếc xe đều hận tại sao lại không thể tăng tốc nhanh hơn.

Chiếc Maybach dẫn đần đang cố bỏ lại đám người chạy phía sau, nhưng không thành công. Hơn nữa hai ghế bên hông của mấy chiếc xe kia, đã xuất hiện vài nòng súng, đạn cứ nhắm bắn liên tiếp về phía họ, đạn bay đủ hướng, ba người ngồi trong xe cắn môi, đám người này bám dai như đỉa, hơn nữa còn chuẩn bị súng trường để bắn về phía bọn họ, nếu không phải kính chắn đạn chuyên dụng của chiếc xe này, lợi dụng điều kiện địa hình, thì bọn họ chắc là đã bị đục không biết bao nhiêu cái lỗ trên người rồi. Đúng là đáng chết mà!!! Cả chiếc xe đều bị vây trong mưa bom bão đạn, một phút cũng không buông tha cho bọn họ một con đường sống.

Tay siết chặt, Tiểu Thường ngồi trên ghế lái liên tục đặt tay lên cần gặt, trong lòng suy tính, với độ bám của bánh xe này nếu lại tăng tốc sợ là không trụ nổi mà mất lái, nếu ra đến đường cái thì may ra, nhưng còn đám người đuổi theo sau, chỉ cần súng của bọn họ mà bắn đến bánh xe là xong!!! Ban đầu lợi dụng con đường ngoằn nghèo này không thích hợp với tốc độ nhanh, vì có thể tránh được đạn bắn vào bánh xe, nhưng hiện tại bị đeo bám đã hơn một giờ vẫn không cắt đuôi được, như vậy là không ổn.

Mà những chiếc xe kia bám đuôi theo cũng không tìm được lợi ích gì, không ngờ là thuật lái của cậu ta lại tốt như vậy, bọn họ mấy luần suýt mất dấu, may là phát hiện kịp thời đuổi theo. Người đàn ông ngồi phía sau chiếc xe chạy giữa đám xe kia đang điên lên. “ Mẹ nó!!! Bắn tới tắp cho ta.” Nói xong còn tức tối phun nước miếng, cảm giác nuôi một lũ ăn hại, chỉ có một tên đàn ông và hai người phụ nữ ngồi trong một chiếc xe mà nãy giờ một nhóm mấy mươi người của ông ta còn không bắt được, đúng là...

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach phía trước, hận không thể trực tiếp chặn đầu xe, nhưng rồi đột nhiên “ Két két....!!!” Tiếng quay bánh xe rít lên, chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn của đám đuổi theo, nó rẽ gấp 90 độ vào một con đường khác, ngay bên cạnh, bây giờ chỉ cần cắt đuôi được một lúc là được, đó là đủ thời gian đề họ sắp xếp mọi chuyện.

Thấy những chiếc xe phía sau đã bị sự thay đổi đột ngột mà bị cắt khoảng, Tiểu Thường hãm tốc độ, xoay đầu ra sau nói với Mị. “ Mị tỷ, tỷ đi thêm 2km về hướng Bắc, đến Hoắc trạch để cầu viện Hoắc thiếu. Chỉ có cậu ta mới có thể cứu được Lôi ca. Hai người bọn tôi sẽ cố gắng gây sự chú ý của đám người kia.” Nói rồi bật cửa ghế sau, ra hiệu với Mị, bóng dáng nhỏ nhắn vút đi, rồi mất hút, xe của họ lại chạy đi.

Hai phút sau đám xe đuổi theo kia cũng chạy đến nơi này, vết bánh xe vẫn còn lưu lại rõ ràng bọn họ liền theo dấu đó mà đuổi theo hai người Tiểu Thường, nhưng đáng tiếc là trăm tính vạn tính lại không ngờ Vũ Kiệt ông ta lại phát hiện ra bất thường, thấy vết xe nơi vị trí đỗ của bọn họ quá rộng, vết tì rõ ràng, những bụi cỏ trong khu vực lân cận nơi Mị chạy đi cũng bị vạch ra, ông ta liền phân phó người trong hai ba chiếc xe còn chưa kịp chạy đi, cùng vào rừng lục soát.

Sau khi bỏ chiếc xe kia, Mị chạy đi được một đoạn đường rừng khó khăn không ngừng nghỉ, mắt thấy chỉ còn một chút nữa là có thể đến nơi, thì nghe phía sau có người hô. “ Vũ ca, đằng kia có người.” Chết tiệt!!! Bọn đã nhìn thấy, cô càng tăng nhanh tốc độ chạy đi càng lúc càng gấp gáp hơn, đám người phía sau đều tập trung đuổi theo hướng của cô, bước chân đạp lên cỏ cũng có chút rã rời. Thì bất ngờ... “ Phực...!!!” Một viên đạn bất thình lình xuyên qua bắp đùi của cô, ngay lập tức bước chân quỵ xuống, cả người đều bị ngã đập lên đất, đầu bị đập vào một thân cây, cô cắn cắn môi cố gắng nghĩ để quên đi đau đớn, dùng tay bịt lại vết máu rồi chạy tốc độ có chậm hơn nhưng lại không ngừng lại.

Cố gắng chạy thêm một đoạn nữa, cô cũng không còn nhiều hơi sức nữa môi trắng bệch, nhưng vẫn cô sức nhếch đi. “ Phập!!!” Súng lại bắn đến lần này găm vào trong cánh tay đang ngăn máu đang tươm ra từ bắp chân, từng giọt trên tay hòa với bắo chân hòa thành một, chảy xuống mặt cỏ, cô bấu ngón tay thật chặc vào tay để giữ tính táo và tiếp tục chạy.

Phấn đấu hết sức, cô rút cuộc cũng đến được Hoắc trạch, trời đã chập tối, bản thân nhìn thấy nhưng không biết cửa chính là ở đâu đành phải leo rào bước vào, đau đớn trên tay và chân khiến bước đi này của cô trở thành cực hình, dùng hết sức bình sinh để vượt qua được hàng rào, thì cũng là lúc viên đạn thứ ba găm vào ngực cô, thấy rõ ràng phát súng đó chính tay Vũ Kiệt bắn ra, ông ta nhìn cô ngã xuống rồi cười lạnh, phủi tay áo bước đi.

Lạnh lẽo, giá rét, đau đớn, những thứ đó như trở về nhiều năm về trước, cũng lạnh buốt và tê tái như vậy. Nhưng lần đó anh xuất hiện, cứu cô thoát khỏi hiểm cảnh, còn bây giờ... “ Cô phải đứng dậy vì anh.” Trời lại mưa, sấm chớp vang rền, cô lại khó khăn mở mắt, đau đớn trên cơ thể giúp cô tỉnh táo, lạnh lẽo da thịt khiến cô kiên trì... bản thân cắn chặt môi đến rướm máu, lấy tay còn lại bịt vết thương trước ngực, đứng dậy thôi cũng khiến cô xây xẩm, nhưng cô phải làm được.

Trong thư phòng tối đèn của Hoắc trạch, một đôi lam bảo thạch nhìn bóng dáng người phụ nữ kiên cường đứng dậy trong đêm, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh, khóe miệng lạnh bạc khẽ nhếch, ngón tay tỷ mỉ như ngọc ấn nút dừng mọi cơ quan trong Hoắc trạch, cậu cho cô một cơ hội, cô phải trân trọng cơ hội đó. Hơn nữa, cậu có cảm giác đây không phải là sai lầm. Xoa xoa mi tâm, tắt camera và máy tính. Ngón tay gõ lên bàn chờ đợi.

Chỉ mười phút sau, cô đã leo đến được trên tầng, đây là nơi duy nhất gần với cô và còn sáng đèn, cô nhìn thấy một cô bé nho nhỏ đang cúi đầu đọc sách, mái tóc đen dài xinh đẹp làm nổi bậc làn da sáng bóng của cô bé, ngón tay nho nhỏ lật sách xoàn xoạt, mi dài cong vuốt. Mị đứng ngay phía sau lưng cô bé rồi theo đường cửa sổ sát tường để mở nhảy vào, bàn tay thành thục rút dao găm bên bắp đùi ra. Ngay lúc Hoắc Thiếu bước vào...

Bàn tay bị thương gắng gượng ôm lấy cô bé, cánh tay còn lại đem dao găm kề sát cổ. “ Hoắc thiếu, cầu xin cậu cứu Lôi!!!” Cô không biết cậu một người mà tất cả mọi người đều cười nhạo rằng không hề có chút tố chất Hoắc gia nào, có thể giúp được gì, nhưng bây giờ ngoài cậu ra cô không biết nên cầu viện bất kì ai khác nữa. Và cô cũng không biết có thể lấy gì ra để cậu ta chấp nhận yêu cầu của mình. Đây là lần đầu tiên cô dùng một người uy hiếp một người khác, cô không biết cô bé này có quan trọng với cậu không và cũng không biết cậu liệu có hành động gì không? Điều duy nhất mà cô có là cơ hội, duy nhất 1 cơ hội.

Ánh mắt màu lam kia càng lúc càng lạnh và cơ hồ có sát khí, cậu im lặng nhìn cô, mà cô bé trong ngực cô cũng không phản ứng giãy nãy như những tình huống khác, cô sai rồi sao? Đột nhiên... “ Chị xinh đẹp ơi, chị bị chảy máu rồi kìa?” Giọng nói đó dể nghe đến mức tim cô sắp nhũn ra, nhưng lí trí bắt cô phải tỉnh táo... chỉ là cô bé đó.

Trên cơ bản, cô bé không hề sợ hãi một chút nào, nhóc con nhìn máu đã thấm đẫm trên tay cô, cũng biết cô bắt đắc dĩ, nghe cô nói là muốn cứu người, ngón tay nhỏ nhỏ trắng noãn đẩy con dao trên cổ ra, xoay mặt nhìn cô, nhìn trên người cô máu tươm ra, không sợ máu, cũng không khóc không nháo, nhưng điều cô ngạc nhiên nhất là cô nhóc lại bắt đầu với lấy hộp cứu thương ngay kế ngăn bàn nơi cô đang đang đứng, rồi lấy băng gạc ra, ngốc nghếch băng bó lại cho cô, nhưng băng như thế nào cũng tươm máu, nhóc con quýnh lên, đem con dao kề lại cổ. “ Long cứu người đó được không?” Sau đó đáng thương, nấc lên như muốn khóc. “ Cứu chị này nữa.” Ánh mắt long lanh, vừa uất ức vừa phụng phịu, lại vừa làm nũng.

Ánh mắt màu lam lóe lên tia tán thưởng, lại nhìn Mị. “ Tôi sẽ cứu anh ta, nhưng người cần cứu ngay bây giờ là cô.”

( Còn tiếp )
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện