Lúc Lôi bước khỏi thang máy đi về phía căn hộ của cô thì thấy một người đàn ông cũng đang đi về phía bên này, đến khi anh ta đứng trước cửa nhà cô thì cũng là lúc anh đi vừa tới. Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao lia qua người anh ta, khóe môi mấp máy hỏi. “ Anh là ai?” Trong giọng nói mang đậm sự uy hiếp. Ánh mắt liếc về phía căn hộ đang mở cửa kia, hình như có tiệc nên âm thanh phát ra ồn ào và nhạc điệu xấp xình, có tiếng cười nói, có đèn nháy chớp nhoáng, có một đám người đang vừa hát vừa nhảy múa, mày anh càng nhíu hơn.

Không khí đột nhiên lạnh như vậy? Người đàn ông kia có chút yếu thế, tự động lùi về sau một bước. “ Tôi là hàng xóm Tiểu Mị, nếu anh quen cô ấy thì gửi lời mời cô ấy gia nhập tiệc bên căn hộ của tôi. À, anh cũng có thể tham gia.” Hôm trước nghe A Thành nói về người đàn ông trong nhà cô, còn nói anh rất lạnh lùng. Vậy ra là người này sao? Nghĩ đến loại tình huống tối rồi còn mời bạn gái người ta tiệc tùng, người đàn ông cảm thấy vô cùng không ổn, dự cảm bất an. Huống hồ gương mặt anh càng lúc càng đen, ý tứ đuổi người rất rõ ràng, Tiểu Mị dễ thương như vậy sao lại có bạn trai đáng sợ thế? Nói xong một hơi, chân anh ta giống như bôi dầu, quay đầu rồi bước nhanh đi không dám nhìn lại.

Tiểu Mị sao? Có thể gọi thân thiết như vậy? Ánh mắt anh lóe lên tia sáng lạnh nhìn người đàn ông đã vội vã chạy đi kia.

“ Cạch cạch.” Anh mở cửa căn hộ ra, bên trong gần như tối đen, tất cả mọi nơiđều không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ phía ngoài xuyên qua lớp kính trong suốt hắt vào, mày anh nhíu lại một đường, cảm giác khung cảnh này vô cùng quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu? Bây giờ đã 10h hơn, đêm cũng dần dần mờ mịt. Bàn tay với ra sau đem cửa đóng lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang xung quanh, cô ra ngoài hay sao? Giờ này cô còn có thể đi đâu? Nhớ đến những chuyện đã xảy ra với cô, lòng anh thấp thỏm, đang định bước ra ngoài tìm cô thì đột nhiên... có người nhào đến, ôm chầm lấy anh.

“ Hơ... anh về rồi sao?” Cô nhập vừa nhập nhèm mở mắt vừa dụi đầu vào ngực anh, giọng nói khàn khàn ngáy ngủ, cùng chất giọng dịu ngọt như mật đường, dễ nghe đến mức khiến người ta tê dại. Buồn ngủ lắm, cô vừa ôm vừa tựa đầu vào ngực anh, mi mắt run run như con mèo nhỏ đáng yêu, khóe môi xinh đẹp lầm bầm vài câu, chỉ kịp nói một câu lại bắt đầu lim dim. Hơi thở ấm nóng của cô phả ra, xuyên qua lớp áo của anh chạm đến da thịt rắn chắc bên trong, cơ hồ cảm nhận được cả sự ấm áp và nhũn nhặn của môi miệng. Cơ thể mềm mại cứ tùy tiện ấn lên cơ thể người đàn ông mà dụi dụi mấy cái, ra sức khiến bản thân tỉnh táo, nhưng dường như vì mệt mỏi nên sức lực lại yếu dần và muốn thiếp đi, hoàn toàn không để ý biểu tình thoáng cứng ngắc của người đàn ông đang bị mình ôm.

Về sao? Chẵng lẽ có một người đàn ông sống trong nhà cô, sự ỷ lại của cô đối với người đó dường như là rất nhiều, là người đàn ông tên A Dương kia sao? Trong đầu anh luân phiên suy nghĩ, những xúc cảm nơi giao tiếp giữa hai cơ thể lại từng chút, từng chút quấy rối lí trí của anh, sự mịn màng và mềm mại đó cứ không chút đề phòng với anh, cả người anh đều bất động, mãi cho đến khi cánh tay ôm anh buông thõng ra và cô cũng thiếp đi. Anh mới nghiêng người đỡ lấy cơ thể sắp ngã của cô, ôm lên, cô bị anh ôm trong ngực, hơi khụt khịt nhưng rất nhanh tìm được chỗ trú ấm áp, môi miệng cách lớp áo, chạm đến được hạt đậu đỏ trước ngực anh, môi cô sượt qua, giống như tìm được thứ gì đó ngon miệng, cô vô thức mút nó rồi, liếm liếm lấy. “ Ưm.”

Cánh tay ôm cô có chút khựng lại, mái đầu anh cuối xuống nhìn cô gái nhỏ trong ngực đang làm chuyện xấu, vô phương dịch ra đành phải mặc cô làm gì thì làm, ánh mắt dời xuống như vậy cũng đồng thời khiến anh nhìn thấy được thân thể cô xinh đẹp như thế nào. Bây giờ cô nằm trong lòng anh, toàn bộ cơ thể đều nằm dưới ánh sáng bạc của ánh trăng, mà bộ đồ ngủ của cô mặc không phải chỉ mập mờ như hôm qua mà đặc biệt trong suốt, chất liệu vải xuyên thấu, anh có thể nhìn rõ mồn một những đường nét cơ thể từng tất da tất thịt trên người cô, từ cái cổ thon dài như ngó sen, bờ vai thon thả, hai cánh tay cô một buông thõng, một đặt lên ngực cô, làm biến dạng hai khối mềm mại, cũng đồng thời khiến cho nhũ hoa trở nên lộ liễu trong mắt anh, hồng hào đẹp đẽ và nhạy cảm như thế nào. Da thịt trắng trong nhìn mịn màng đến không thấy lỗ chân lông tỏa ra mùi hương phụ nữ mê người, khiêu khích mọi ánh mắt nhìn ngắm.

Chết tiệt!!! Ánh mắt cứ không khống chế được nhìn về phía nơi xinh đẹp đó, lí trí nói với anh phải bình tĩnh, nhưng môi miệng cô đặt tại hạt đậu nhỏ nhạy cảm của anh còn chưa chịu dời đi kia, quấy rối khiến anh cảm thấy vô cùng bức bối. Nhưng nhìn như vậy lại khiến anh nhìn thấy những điểm bầm tím trên người cô, trải dài lên da thịt xinh đẹp trắng trẻo như những đóa hoa độc nở rộ trên nền tuyết trắng, từ cổ, từ vai, trước ngực cô, rồi trên bắp chân, rốn nữa, rải rác trên khắp cơ thể, rõ ràng hôm qua những vết này đã rất mờ đã rất mờ rồi sao giờ lại còn đậm và mới hơn trước. Mày anh nhíu lại, trong lòng nỗi ghen ghét và tức giận bủa vây, lí trí lại bắt anh phải bình tĩnh.

Bước chân trầm ổn ôm cô gái nhỏ, men theo ánh sáng yếu ớt của ánh trăng mà tìm đến trong căn phòng của cô, bên trong, quần áo đàn ông và phụ nữ bị vứt lung tung, bước chân của anh giẫm lên vài bộ quần áo mới đi đến giường, trong bóng tối mờ mờ có thể nhìn thấy được xung quanh ngổn ngang hỗn độn, ga giường đã thay mới nhưng vẫn còn chưa kịp dọn dẹp những mớ quần áo kia, chắc thay xong ga cô đã nhịn không được thiếp đi, nhìn bãi chiến trường gồm áo ngủ của cô bị vứt một góc, vung vãi đồ lót của cả đàn ông khắp mọi nơi. Là cô đã cùng người đàn ông khác ở đây sao, mày anh nhíu chặt, lồng ngực phập phồng, động tác đặt cô lên giường cũng có chút dùng lực.

Nheo nheo mắt nhìn trần nhà đen kịt, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nâng mi nhìn người đàn ông đang định xoay lưng rời đi, cô liền nắm lấy tay anh nũng nịu. “ Anh về rồi sao?... hức...” Giọng nói cô mềm nhũn như nước, có vài phần trẻ con, vài phần đáng thương, ánh mắt trĩu nước không rõ ràng trong bóng tối nhưng đặc biệt sáng và thu hút ánh nhìn. Cô bắt được tay anh, ỷ lại vào chút sức lực kéo anh ngồi xuống giường mình, ôm ngang hông anh cọ cọ. Chắc có lẽ vì mới ngủ thức nên cô không nhận ra cơ thể anh cứng đờ, cũng không nhìn rõ biểu tình ngưng trên khuôn mặt của anh, đúng hơn là không biết người đàn ông trước mắt này rõ ràng là ai.

Sau đó cô mới ngồi dậy, che miệng ngáp ngáp vài cái mặt phụng phịu, bĩu môi uất ức nhào vào lòng anh cáo trạng. “ Anh đáng ghét, đám đàn ông hôm nay anh đem đến thật đáng ghét, họ đều làm làm em đau.” Cô vừa nói vừa nắm lấy tay anh, chạm lên những vết bầm tím trên cơ thể của cô, chỉ dùng sức là cô lại ai ui, còn đem nó lẫn vào trong vạt áo ngủ, bàn tay thô ráp của anh theo sự điều khiển của cô mà chu du trên cơ thể cô, vuốt ve đầu vai, sờ soạng lưng trần, kéo vạt áo ngủ của cô xuống, trong bóng tối bàn tay tùy ý cô miên man trên da thịt noãn nà. “ Họ còn cắn cắn ở đây... hu hu...” đầu nhũ hoa đỏ ửng xung quanh đầy vết bầm tím, đem bàn tay của anh nhấn nhẹ nụ hoa, cô liền hít một hơi sâu, bàn tay cầm lấy tay anh cũng siết lại, rõ ràng là giờ đang đau rát, chỉ bằng biểu tình này của cô không nhìn cũng đoán được đám đàn ông trong lời nói của cô phóng túng như thế nào, cưỡng đoạt cô mạnh mẽ ra sao. Nói xong cô lại ôm anh khóc thút thít.

Tức giận không còn là đủ để miêu tả sự phẫn nộ của anh lúc này. Đàn ông lợi dụng cô, cô còn không biết? Cô càng như vậy anh càng đau lòng. “ Tiểu Mị, đừng khóc.” Nhưng đến cuối cùng anh lại không đành. Những lời nói hung hăng với cô anh lại không thốt ra được, nhất là khi cô yếu đuối dựa vào và ỷ lại với anh như lúc này, bức từng thành lạnh lẽo lâu nay anh dựng lên, để xa cách với mọi người dường nhưng bị hòa tan trong nước mắt của cô, ẩm ướt một vạt áo trước ngực cũng làm tan trái tim của anh, là anh sai, tất cả đều là lỗi lầm của anh, đều là do sự vô tâm của anh.

Giọng nói lạnh lẽo tràn đầy từ tính này? Cô kinh ngạc ngẩn đầu nhìn lên. “ Lôi...” Anh lại ở đây? Sau đó lại càng ỷ lại vào anh hơn, mái đầu chôn vào ngực anh càng sâu hơn, tiếng càng nức nở hơn, giống như một người đang say trong giấc mộng, hoặc giống như một người vừa tỉnh mộng. “ Không phải là Lôi... Không phải là Lôi...” Để có thể liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông, cô phải học cách yêu thương một người đàn ông, yêu một người đến sâu đậm, yêu đến mức có thể làm tất cả mọi điều cho người đó, bất kể thanh danh, bất kể sự ô nhục, bất kể lí trí và luân lí, chỉ cần người đó muốn như vậy, thích như vậy, muốn bản thân làm như vậy, sau đó tự đánh lừa rằng người đàn ông cùng mình yêu thương, người đàn ông mà bản thân để ông ta, hắn ta, anh ta vọng động kia chính là người đó.

Từng người từng người như vậy, bọn họ đều chỉ là một thế thân cho sự dung túng của cô đối với anh mà thôi. “ ... Lôi sẽ không ở đây... ô ô...” Cơn ác mộng lớn nhất chính là lúc tỉnh giấc trong một cuộc thâu hoan, lại tỉnh táo mà thấy rằng đó không phải là người đó. Mà cùng một giấc mộng, đánh mất bản thân trong cuộc yêu để rồi nhận ra chính bản thân chỉ là đang ảo tưởng, hết lần này đến lần khác. Nhưng rồi đột nhiên lí trí lúc này lại kéo cô trở về với hiện thực, cô đẩy anh ra, bật đèn, để anh nhìn thấy trong phòng bề bộn rõ ràng, cũng để anh nhìn thấy bản thân chật vật như thế nào, thấy những ấn kí hoan ái trên người cô là thực tế ra sao, bàn tay lau nước mắt trên mặt, tỉnh táo nhìn anh. “ Không có gì, đột nhiên em mau nước mắt thôi. Sao anh lại đến đây vào lúc này?”

“ Tiểu Mị...” Lâu lắm rồi anh mới gọi cô như vậy, thời gian cô đi theo Ám Lĩnh và anh lạnh nhạt với cô khiến anh quên đi thì ra bản thân cũng có thể gọi cô thân thiết như vậy, không ngờ đến bây giờ lại rơi vào trong hoàn cảnh này, anh đều không muốn cô tiếp tục đi trên con đường mòn này nữa.

Ánh mắt anh nhìn cô chứa nồng đậm yêu thương nồng đậm chua xót, như cầm dao khoét một lỗ vào trong ngực cô, rất đau, nhưng cô vẫn cố nén cho bản thân không rơi lệ. “ Anh đến thuyết phục em đừng nhận mệnh lệnh của Hoắc đại? Em không sao, em làm được mà, em là người phụ nữ phóng túng tùy tiện, cùng làm chuyện nhơ bẩn với nhiều người đàn ông. Anh không cần khuyên em đâu.” Cô biết anh chưa từng muốn cô đi trên con đường đánh mất chính mình này, nhưng chỉ như vậy cô mới có thể giúp đỡ anh, hỗ trợ anh. Không phải sao? Nhưng tại sao cô lại đau lòng như vậy chứ, tại sao nước mắt cô lại rơi, giọng của cô cũng trở nên nghẹn ngào. “ Anh cũng không nên vì em mà chống đối Hoắc đại... hức... em là người phụ nữ... Ưm ưm...” câu nói rốt cuộc lại không tròn vẹn, những chữ cuối cùng rơi vào trong miệng của anh.

Anh không muốn nghe cô tự bôi nhọ bản thân cô nữa, không muốn nghe tiếng cô khóc, cũng không muốn nghe cô phản đối việc làm của anh, hoặc chỉ là anh nhớ nụ hôn ngọt ngào với cô. Bờ môi cả hai áp chặt lấy nhau, mở đầu chống cự kết thúc là quyến luyến, đầu lưỡi trơn tru quấn chặt lấy nhau, ngọt ngào và say mê, phấn khích và nồng nhiệt, đến lúc anh buông tha cho cô cũng là lúc anh nghiêm túc mà kiên định nói với cô. “ Vậy vì anh được không?”

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện