Không ai dám cất tiếng nổi. Người được gọi là công chúa kia chỉ phát ra những tiếng ư ử trong cuống họng. Hoài Ly lén nhìn, cô ấy thật xinh đẹp, đáng tiếc bộ dạng kinh hoàng này và làn da trắng bệch chỉ làm cô ta càng giống cương thi hơn. Lúc lâu sau, Ngọc Hoàng mới tìm lại được giọng nói:

- Làm càn, người đâu, bắt tên này lại! Sao hắn có thể đến được đây? Thị vệ đâu hết rồi.

Mệnh lệnh được truyền xuống khắp Thiên cung. Từng tốp thị vệ kéo đến như kiến. Hoài Ly có phần hơi ngợp. Xem ra tin đồn kia là thật. Trần Thạch đích thực phạm vào điều cấm kỵ nên mới bị phong ấn. Lần đầu tiên tiếp xúc với Ngọc Hoàng, cô ấn tượng không kém.

Trong khi mọi người đều đang căng thẳng đấu mắt với nhau, cô lại bắt đầu quan sát xung quanh. Thời trang không tệ. Nữ mặc áo dài cách tân, nam vẫn mặc trang phục cổ đại nhưng có phần cách điệu. Cô dâu và chú rể chắc tính làm một cái đám cưới cổ điển nên ngoài màu đỏ ra thì chẳng mặc màu gì khác.

- Sợ rồi à? Nếu không phải làm chuyện xấu tất gì phải chột dạ. - Ngược lại, Trần Thạch không hề lúng túng, ung dung đi về phía chú rể và cô dâu - Ta cũng đâu phải đến để trả lại nhát dao kia.

Tức thì cây dao dài hai mét xuất hiện sau lưng hắn, Trần Thạch nắm lấy quét một vòng, toàn bộ thị vệ trong bán kính năm mét đều bị đá văng. Hắn ngang nhiên cắm thẳng đao xuống sàn. Các vị thần tiên nếu không có chỉ thị của Ngọc Hoàng sẽ không ra tay. Người đó dù sao cũng là tướng quân...

Ngọc Hoàng tức run người, chỉ thẳng vào mặt hắn quát:

- Trần Thạch, đừng tưởng anh từng làm quan thì lớn, ta đã phong ấn anh rồi. Là ai đã tháo nó ra? - Cung điện im thin thít. Đột nhiên một bóng dáng nho nhỏ chạy tới, nấp sau lưng hắn. Nãy giờ Ngọc Hoàng cũng để ý tới Trần Thạch còn dắt thêm một người - Bước ra đây tên tội phạm kia. Chín phần mười là hắn giải phong ấn.

Hoài Ly rụt rè ngốc đầu. Vốn là bọn họ tính toán với nhau, sao lại kéo cô ra? - Ngọc Hoàng, chẳng lẽ cô ấy cứu chồng của mình là sai sao?

- Chồng? Cô ấy là vợ anh? - Công chúa thất thểu lên tiếng. Lần đầu tiên nói chuyện lại, mà cô lại hỏi câu này. Chú rể bên cạnh không khỏi nhíu mày.

- Công chúa, đừng quên tôi mới là chồng của người. Trần Thạch, mau ngoan ngoãn nằm dưới đất lại đi. Đám cưới công chúa mà cũng dám phá, anh thật lớn gan.

- Lưu Bằng, tên phó tướng nhãi nhép như anh sao dám nói ta? Từ một tên thị vệ nhỏ nhoi leo lên vị trí này cũng không tệ. Ngoài biết dụ dỗ đàn bà ra anh còn làm được việc gì khác? Cấu kết với công chúa một đao đâm chết ta, tước đi chức danh Đại tướng quân, cướp đi người mà ta yêu thương. Chỉ tội cho Thiên binh, gặp phải một tên đại tướng chỉ biết xách váy cho đàn bà.

- Anh...

Lưu Bằng cứng họng, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Không ngờ Trần Thạch luôn biết nhẫn nhịn lại ăn nói khó nghe như vậy, hơn nữa còn trơn thẳng như ruột ngựa. Công chúa không khỏi té ngã. Bao ký ức kia lại ùa về, cô như kẻ điên ngồi lắc đầu, nước mắt tuông rơi. Ngọc Hoàng nhức đầu:

- Chứng cứ rõ rành rành. Anh mưu đồ hãm hại phó tướng quân Lưu Bằng và công chúa, làm bọn họ suýt nữa thì chết trong tay giặc. Bức thư đó đến giờ ta còn giữ. Sao anh cứ chối cãi mãi thế?

- Ngọc Hoàng có từng tự hỏi bức thư kia ở đâu mà ra hay không? Thần một lòng trung thành với người bao nhiêu năm nay, vậy mà người nỡ lòng đi tin người ngoài?

- Chẳng phải cũng phát hiện tang vật trong phòng anh đấy sao? Công chúa cũng làm chứng, đêm đó ở phòng anh cũng thấy anh viết bức thư kia.

Đó mới chính là vấn đề. Vật chứng có thể nguỵ tạo, nhưng người yêu thương mình đột nhiên quay đầu đâm sau lưng, mới là điều thống khổ nhất. Trần Thạch căm phẫn nhìn về phía cô. Nàng công chúa kia trước mặt mọi người nói dối mà không chớp mắt. Thật đáng khâm phục.

- Chẳng lẽ anh còn hoài nghi công chúa bịa chuyện?

Nhìn sắc mặt không tốt của Trần Thạch, Hoài Ly có hơi lo lắng, chuyện đã đến nước này, nếu không làm rõ có thể cả cô và hắn đều kéo nhau xuống đầm lầy. Trần Thạch là cứu tinh duy nhất của cô, cô không thể để hắn xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, Hoài Ly cả gan bước lên phía trước.

- Xin Ngọc Hoàng xem xét.

- Cô bé này lại là ai? - Sao đột nhiên có thể trở thành vợ của Trần Thạch?

- Tôi là Hoài Ly. - Cô không dám thừa nhận mình là một quỷ sứ, sợ hắn mất uy - Tôi nghĩ thay vì làm gián đoạn hôn lễ của công chúa, chi bằng người thả chúng tôi về mấy ngày. Dựa vào nhân phẩm của Trần Thạch, đống bằng chứng kia đã có thể hoài nghi. Huống hồ là nhân chứng. Con người cũng biết nói dối.

Công chúa phảng phất nhìn Hoài Ly, hận như muốn đâm xuyên thấu. Cô không hiểu, nhìn thấy Trần Thạch cô ta đau đớn, nhưng khi muốn vạch trần sự thật thì lại oán hận. Rốt cuộc cô ta muốn thế nào?

- Vậy là cô bé chưa biết rồi? - Ngọc Hoàng cười như có như không - Công chúa và Trần Thạch trước kia là một đôi uyên ương. Vì sao công chúa lại phải nói dối chứ?

Lồng ngực hắn phập phồng như không thở nổi, Trần Thạch miễn cưỡng chống đỡ bằng cây đao. Hoài Ly giật mình, cô đúng thật là chưa nghe giai thoại này.

- Chi bằng cứ như vậy trước đi. Dù sao hôm nay cũng là ngày tốt, đừng lầm lỡ. Đợi điều tra xong người xử lý cũng không muộn mà.

- Người đàn bà này từ đâu chui ra, cả người toàn chướng khí. Ngọc Hoàng, người đừng nghe cô ta nói xằng nói bậy. - Công chúa gào lên một tiếng, không chỉ cô mà nhiều người ở đó cũng ngạc nhiên.

Nghe vậy, Hoài Ly càng ưỡn ngực. Nếu ban đầu còn hoài nghi thì bây giờ cô chắc chắn chuyện này có uẩn khúc. Người phụ nữ từng yêu thương một người, nhìn thấy vong hồn xuất hiện giữa đám cưới thì sợ sệt, nghe sự thật thì giấu giấu giếm giếm.

- Ngọc Tiên, cô có từng nhớ tôi nói sẽ nguyền rủa hôn lễ của cô chứ? Bây giờ tôi vẫn sẽ tiếp tục nguyền rủa, nguyền rủa hôn lễ này sẽ là nấm mồ chôn suốt đời suốt kiếp của cô.

Thấy Trần Thạch lại kích động, một vị thần từ trong hàng ngũ bỗng bước ra. Người này dáng vẻ còn uy phong hơn cả Trần Thạch, tâu:

- Bẩm Ngọc Hoàng, hay là cứ làm theo cách của cô bé này. Nếu sự thật chính là sự thật thì cho dù có điều tra bao nhiêu cũng chỉ có vậy.

- Phù Đổng Thiên Vương, anh cứ phụ trách việc này đi. Tất cả giao cho anh, đừng gây ra rắc rối là được.

- Thần đã rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện