Phù Đổng Thiên Vương tính ra là một người khá kiệm lời. Anh ta chỉ kể lại câu chuyện tình bi thương kia cho cô đúng hai câu. Ngọc Tiên phản bội tình nhân là Trần Thạch, kết hôn cùng Lưu Bằng. Trần Thạch bị đâm sau lưng nên bị đày xuống trần gian.

Thánh Gióng đưa bọn họ đến suối Chi Lương, nơi đây có một vị thần y nổi tiếng tên gọi Lương Chi. Lương Chi là một người phụ nữ đã đứng tuổi, nhưng quan hệ không tốt với viên quan Thiên Đình nên không có ai biết đến, càng không có ai đến tìm bà khám bệnh. Thực chất y thuật của bà đứng thứ hai thì không ai nhận đứng thứ nhất.

Lương Chi là bạn của Thánh Gióng. Cũng chỉ có Thánh Gióng mới đến đây thường xuyên. Nhìn thấy đi theo anh ta còn có thêm hai người khác, bà ngạc nhiên nở nụ cười. Nghe nhờ vả của anh, bà chỉ cười không nói, mang thuốc cao ra thoa lên cần cổ của Hoài Ly.

- Vết thương nhỏ này không cần phiền vậy đâu.

- Vậy cũng không được. - Thánh Gióng liếc mắt. Biết tên Trần Thạch kia cứng miệng không chịu xin lỗi, anh ta đành hoà giải - Cô đừng trách Trần Thạch. Hắn ta hơi nóng tính nhưng cũng là có lý do. Hôn lễ này tôi nhìn cũng nhìn không nổi đừng nói Trần Thạch.

Mắt thấy Trần Thạch ngồi im như đống đất, Thánh Gióng vuốt ngực. Mong rằng hắn đừng có phát điên phát cuồng, mang thêm tiếng giết vợ cũng không tốt lắm đâu. Hoài Ly thoa thuốc xong thì xoay cổ, xác thực không sao nữa thì cảm ơn.

- Nghe nói cô là quỷ sứ? Quỷ sứ đúng ra không thể để lại thương tích mới đúng chứ. - Bởi vì bọn họ xác thực đã chết rồi. Nhưng dấu bàn tay còn in trên cổ kia như có vết thương, mãi cũng không tan.

- À, chắc là do thể trạng.

- Cô là quỷ sứ? Vậy chẳng lẽ... - Lương Chi nói một nửa liền bị cô che miệng. Đôi mắt bà trừng lớn nhìn sang Trần Thạch.

- Chẳng lẽ chuyện gì? - Không có gì. - Lương Chi lắc đầu. Bà sống bao nhiêu năm rồi chưa thấy ai liều lĩnh như cô bé này.

Dưới trần gian vừa qua một mùa tết ấm no. Sau khi trở về từ Thiên Đình, Trần Thạch chẳng nói chẳng rằng lấy nửa lời. Hoài Ly mang nước ra tưới cho cây tầm gửi trước nhà, thấy hắn vẫn ngồi ngẩn ngơ, cô lắc đầu. Lúc này chắc trên kia chỉ mới qua vài phút. Có khi công chúa và tên Lưu Bằng kia đang động phòng rồi chăng? Vậy, chẳng phải đêm tân hôn của họ kéo dài đến tận vài ngày à?

- Ly Ly!

- Hả? - Hoài Ly ngẩng đầu.

- Em làm gì mà mặt đỏ bừng vậy? Sốt chăng? - Đại Thành sờ trán cô - Không có ấm mà.

- Ây, anh bỏ tay ra đi. Có chuyện gì? - Hoài Ly vài ngày nay vì buồn bực mà đâm ra phiền chán. Ngọc Hoàng còn hẹn bọn họ trong vòng mười ngày nếu không tra ra được cái gì khác thường thì ngoan ngoãn chịu phạt. Vậy mà Trần Thạch ngồi ngẩn người mất hai ngày trời rồi.

- Hôm nay bên quán Quỷ Tham Ăn giảm giá, chúng ta đi uống bia hơi đi. Rủ luôn Trần Thạch đi cũng được.

- Bỏ đi. Tâm trạng anh ta không tốt, em cũng không có hứng.

- Không có hứng thì uống vào là có hứng. - Đại Thành vỗ ngực, bác bỏ vẻ mặt đưa đám của cô, kéo ra ngoài, tiện thể ló đầu vào trong - Đại tướng quân, đi chứ? Giải sầu. Ngồi đây cũng không phải là cách.

Trần Thạch dành hai ngày này ra để suy nghĩ. Thật ra hắn thấy lời của Hoài Ly cũng khá có lý. Dù cô bé vắt mũi chưa sạch, dù hắn là một Đại tướng quân cố chấp không nhận thua, vẫn phải thừa nhận. Hắn được người ta cứu ra ngoài, lại cho ở nhờ nhà, ăn nhờ cơm, dùng nhờ tiền. Hắn chưa trả nợ cho cô, chưa làm được chuyện gì cả.

Trần Thạch trước kia không phải là người chỉ biết ăn không ngồi rồi. Vì vậy hắn quyết định ra ngoài cùng hai người kia. Trước khi đi còn liếc cây tầm gửi trước nhà, quả trắng chi chít đầy cây.

- Chủ quán, cho ba cốc bia hơi, một đĩa lạc rang muối, một đĩa trứng cút xào me, hai cái bánh tráng nướng nhé. - Sau khi loáng thoáng nghe lời đáp từ trong kia, Đại Thành mới hài lòng chọn bàn ngồi.

Không ngoài dự đoán, Quỷ Tham Ăn đông cực kì, người người vào ra. Nhờ vậy mà Trần Thạch mới biết thì ra Quỷ Tham Ăn là tên gọi của một quán ăn ven đường. Cũng đúng, dựa vào mức lương ít ỏi đến đáng thương của Hoài Ly, không thể ngồi ở nhà hàng sang trọng được.

Thức ăn nhanh chóng được mang ra. Cốc bia hơi xì xèo bọt trắng, Đại Thành không ngần ngại uống một hơi hết một phần ba cốc, Hoài Ly thì chỉ bốc lạc rang ăn.

- Nhìn gì vậy? Uống thử đi. Ngon lắm. Ở trên kia chắc anh chỉ được uống rượu đào rồi rượu thượng hạng đúng không? Thức uống dân dã này chắc chưa từng nếm. - Đại Thành thấy hắn chần chừ thì thúc giục.

Trần Thạch đúng là chưa từng thử, nhân lúc tâm tình đang xuống dốc, anh uống một hơi hết nửa ly. Làm cả Đại Thành lẫn Hoài Ly đều trầm trồ nức nở. Tửu lượng tốt.

Thức uống lạnh ngắt chạy dọc xuống cổ họng, như mang theo biết bao tiếng ai oán của người chết, mang xuống dạ dày trống rỗng của hắn, suýt nữa thì ọc ra. Trần Thạch chỉ biết gượng lại rồi ăn thêm vài hạt lạc mặn.

- Hai người ấy, đừng ở suốt ngày ở nhà nữa, coi chừng người ta dị nghị. Đi đâu đó cũng được. À đúng rồi, suýt nữa thì quên. - Đại Thành rút trong bọc tay ra một phong bì đen, đưa cho Hoài Ly.

Đương nhiên cô biết đây là cái gì, liền mở ra xem. Sắc mặt không khỏi cứng ngắc. Hai người kia cũng tò mò.

- Thụy An? Cái tên này rất quen. - Trần Thạch nói xong, hai người còn lại nhất thời cũng không nghĩ ra là ai. Chỉ biết là người trên Thiên Đình.

- Anh Thành, cái này sao lại tới lượt em được? Việc linh hồn trên Thiên Đình đều do bên kia xử lý mà.

- Ai mà biết? Anh chỉ phụ trách đưa tới cho em. Ly Ly, đây là cơ hội đấy. Nếu em làm tốt có khi còn được thăng chức. Dù sao người cũng là người của Thiên Đình, oán niệm gì đó chắc cũng không có. Anh nghĩ vụ này nhanh gọn thôi.

- Thụy An là người hầu trong phủ công chúa. - Trần Thạch đều đều nhớ ra.

- Công chúa nào? Nếu là của Liễu Hạnh công chúa thì đúng là diễm phúc nha. Nghe nói bà ấy đẹp lắm. - Đại Thành vuốt cằm cảm thán.

- Không. Là của phủ Ngọc Tiên công chúa.

Đêm xuống, cư dân Địa Phủ cũng sớm đóng cửa tắt đèn. Trần Thạch cùng Hoài Ly trở về nhà. Bia hơi cũng không làm họ thấy ấm hơn trong thời tiết này. Vừa đóng cổng lại, Hoài Ly đã mở miệng:

- Anh có thể đi.

Trần Thạch tuy là đang đưa lưng về phía cô, nhưng mơ hồ cảm nhận được sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng của Hoài Ly.

- Cứu anh ra, coi như là ý trời. Nếu anh đã không còn tâm trí nào giúp tôi, tám ngày nữa chúng ta cùng bị đưa lên đoạn đầu đài chịu phạt, chi bằng bây giờ tự lực tôi làm hết sức có thể... - Hoài Ly mím môi, âm thầm nuốt nước mắt.

Đối với cô mà nói, không hề hận thù gì với Trần Thạch cả. Dù sao cô đã quyết định, khi tìm ra được chân tướng sẽ cùng bố mẹ hồn bay phách tán, như vậy đã mãn nguyện.

- Tại sao cô không hỏi? - Hoài Ly khó hiểu - Tại sao cô không ép ta giải quyết mọi chuyện? Bởi vì ta mà cô mới phải chịu phạt. Lỡ như, ta thật sự là một kẻ xấu xa như vậy thì sao?

- Tôi cũng không biết... Có lẽ, ngay cả tôi cũng không chắc là mình có phải là một kẻ tốt hay không. Anh không cần phải nghi ngờ chính mình.

Trần Thạch cơ hồ run rẩy. Gió đêm thổi làm những chiếc lá tầm gửi bay lất phất. Hoài Ly tiến tới vài bước, vươn tay vỗ nhẹ đầu anh.

- Trước đây tôi có một đứa em trai, tính tình giống hệt anh vậy. Chắc là, lớn lên sẽ sống rất tình cảm. Tôi mong anh cũng như vậy. Chúng ta... tạm biệt nhau tại đây thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện