Trong không khí gượng gạo, Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến cứ im lặng nhìn nhau cho đến khi anh không nhịn được mà mở lời.

“Tiểu Yến, là anh có lỗi với em. Lần đó, anh không nên nói ra hai từ chia tay đó .. Anh ..”

Kim Yến Yến chủ động hôn nhẹ lên bờ môi đang giải thích kia của Trương Vũ Chí, anh ngẩn ngơ trong vài giây nhưng không từ chối mà đổi từ bị động thành chủ động.

“Em tha thứ cho anh, nhưng mà anh phải hứa với em. Về sau, dù xảy ra chuyện gì nhất định không được giấu em. Em là bạn gái của anh, em cũng cần biết rõ anh đang trải qua những gì thì mới cùng anh vượt qua được khó khăn đó.”“Được. Anh hứa, sau này sẽ nói rõ hết với em."

Cả hai tươi cười và tiếp tục nụ hôn dang dở vừa rồi thì đúng lúc Giản Tuyết Ngưng trở lại mới ngượng ngùng rời bỏ.

“Xem ra mình vào hơi sớm rồi.”

Giản Tuyết Ngưng giả vờ họ vài tiếng mà nhìn sang Vương Diệc Thần cười lớn.

“Tiểu Ngưng, hai người sắp làm đám cưới rồi mà chưa về chuẩn bị à?”

“Vốn dĩ tụi mình về thăm mộ của mẹ và bà của Tiểu Lam, sẵn xử lý chuyện của Tiểu Chí. Hiện tại mọi chuyện đã xong nên có lẽ ngày mai tụi mình sẽ đi Hà Nam thăm hỏi ba mẹ của Thần rồi về Bắc Kinh chuẩn bị ngay.

Cả nhóm bốn người tâm sự một hồi thì Kim Yến Yến phải rời đi trước vì lịch trình nên Trương Vũ Chí đi cùng với cô.

“Cuối cùng cũng xong hết rồi, mệt thật./”

Giản Tuyết Ngưng thả lỏng cơ thể khiến Vương Diệc Thần thầm cười mỉm.

“Vất vả cho Tiểu Ngưng của chúng ta”

Trời tối dần, Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng nhau về nhà ăn tối với ba Giản.

“Sau khi cưới, hai đứa dự định sẽ dọn về đâu?”

“Hửm. Tụi con sẽ đi du lịch ở Ireland trước, rồi mới về lại nhà chính. Đợi Tiểu Lam lớn thêm một chút, tụi con tính chuyện dọn ra riêng sau."Giản Tuyết Ngưng điềm đạm trả lời, ba Giản quay sang Vương Diệc Thần mà

hỏi.

“Liệu Thần ở nhà chính có thấy áp lực không?”

“Không đâu ạ, mọi chuyện con nghe theo Tiểu Ngưng

Vương Diệc Thần nuông chiều theo Giản Tuyết Ngưng đến nỗi ba Giản cũng phải lắc đầu.

“Con đừng có ức hiếp Thần quá đấy.”

“Con nào có .”

Một nhà bốn người cười đùa với nhau, trong lúc chờ Giản Tuyết Ngưng dọn dẹp rửa chén thì ba Giản ở ngoài uống trà tâm sự với Vương Diệc Thần.

“Tiểu Ngưng vốn là người con gái đặc biệt, ở bên con bé con có thấy tự ti hay áp lực không?”

“Không đâu, cô ấy cũng là một phần lý do khiến con nỗ lực hơn trong công việc đấy ạ.”

Cho đến giây phút này, ba Giản thấu hiểu được cả hai yêu thương nhau và cảm thông dành cho nhau.

“Tiểu Ngưng về sau, nhờ con chăm sóc con bé nhé.”

Vương Diệc Thần nghe được lời ủy thác từ ba Giản nên không ngừng biết ơn mà dõng dạc hồi đáp.

“Vâng. Ba yên tâm, con sẽ cố gắng để cô ấy hạnh phúc mỗi ngày./”Ngày tiếp theo, Giản Tuyết Ngưng để Tiểu Lam ở lại cho ba Giản chăm sóc và

cùng Vương Diệc Thần ra sân bay đi Hà Nam. Chỉ sau vài tiếng, máy bay đã đáp cánh đến nơi và cả hai nhanh chóng lên xe rời đi. Cùng lúc đó, ba mẹ Vương ở nhà không ngừng ngóng trông ..

“Sao giờ này hai đứa vẫn chưa về thế?”

Mẹ Vương vô cùng lo lắng nên ba Vương phải ở bên vỗ về, chưa kịp lên tiếng đã thấy bóng dáng của cả hai tay xách tay cầm ..

“Ba, mẹ. Chúng con về rồi.”

“Ây ya, về là được sao lại mua nhiều đồ thế này? Mau vào nào.”

Vương Diệc Thần chợt nhớ lại chuyện họ hàng năm ngoái nên giả vờ mở lời.

“Mẹ, chắc mẹ không gọi cho cô dì chú bác đâu nhỉ?”

“Thằng nhóc này, con coi mẹ là gì hả? Chẳng phải họ cũng chỉ muốn gặp Tiểu Ngưng thôi sao?”

Mẹ Vương quay sang tươi cười với Giản Tuyết Ngưng nên cô cũng nở nụ cười theo, tối đó hai người cùng ba mẹ Vương ăn tối tuy có phần đơn sơ nhưng đậm hương vị hạnh phúc của một gia đình.

“Ba, lần này ba không ngăn cấm con và Tiểu Ngưng ngủ cùng nhau nữa chứ?”

Ba Vương từng nói trước khi lấy nhau thì cả hai không thể ngủ chung, ấy vậy bây giờ Vương Diệc Thần lại bắt bẽ..

“Thằng nhóc này ...Hai cha con đùa giỡn bên ngoài trong khi mẹ Vương và Giản Tuyết Ngưng dọn

dẹp gian bếp.

“Tiểu Ngưng, nghe nói hai đứa sẽ đi Ireland sau lễ cưới à?”

“Vâng. Con tìm hiểu thì thấy Ireland là quốc gia có tỷ lệ ly hôn thấp nhất, bởi vì họ có một truyền thống là vợ chồng khi đăng ký kết hôn thì sẽ không được ly hôn trong một thời gian nhất định nên con và Thần muốn đi thử đó ạ.

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng trả lời với mẹ Vương, thay vào đó mẹ Vương lại đảm bảo một điều với cô.

“Con đừng lo, nếu Thần có ý nghĩ ly hôn thì mẹ sẽ là người đầu tiên xử nó.”

“Vâng, cảm ơn mẹ”

Tối đó, ba mẹ Vương đồng lòng để Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng ở chung phòng của anh.

“Lần này ba mẹ không cấm chúng ta ngủ chung nữa rồi.

“Anh thật là ../”

Vương Diệc Thần chầm chậm hôn nhẹ lên cánh môi của Giản Tuyết Ngưng và cùng trải qua một đêm ngọt ngào. Vì lễ cưới sắp tới nên cả hai chỉ ở lại nhà ba mẹ Vương hai đêm, sau đó trở về Thượng Hải chuẩn bị.

“Ba, mẹ. Tụi con về trước nhé, có gì tụi con sẽ gọi.

“Được, chú ý an toàn đấy.”

Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng tạm biệt ba mẹ Vương một lúc rồi tiếp tục ra sân bay.

“Thần, các lịch trình của anh sẽ không bị ảnh hưởng qua những ngày này chứ?”

“Không đâu. Chị Linh và anh Hùng đã sắp xếp tất cả cho anh rồi, các đại diện cũng hiểu những ngày này rất quan trọng với anh nên sẽ ổn thôi. /”

Vương Diệc Thần dịu dàng an ủi Giản Tuyết Ngưng sau đó kéo nhẹ đầu của cô đặt lên bờ vai của anh.

“Chúng ta sắp thành vợ chồng với nhau rồi, có phải nên đổi xưng hô không?”

Giản Tuyết Ngưng chỉ cười nhẹ rồi giả vờ nhắm mắt như đã ngủ khiến Vương Diệc Thần một bên không ngừng hy vọng. Từ Hà Nam về Thượng Hải cũng chỉ vài tiếng nên máy bay lập tức hạ cánh, cả hai được tài xế riêng đón chờ sẵn để về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện