Giản Tuyết Ngưng trở lại căn hộ trong im lặng nhưng lại chợt thấy Vương Diệc Thần đang ngồi đọc sách ngoài phòng khách.
"Thần, sao anh không ngủ?"
Vương Diệc Thần đóng nhẹ quyển sách rồi tiến đến bên Giản Tuyết Ngưng.
"Anh không ngủ được nên cố ý đợi em về luôn."
Giản Tuyết Ngưng vuốt nhẹ hai bên má của Vương Diệc Thần và đặt lên đôi môi của anh một nụ hôn, nào ngờ hành động đó của cô như bật công tắc cho nụ hôn đó ngày càng bất tận. Cả hai vừa ôm vừa quấn lấy như hai động vật khát mồi, cùng nhau tạo nên một đêm mãnh liệt khó quên. Ánh nắng của sương sớm báo hiệu một ngày mới chiếu rọi vào hai con người đang còn ôm nhau, cô từ từ nheo mắt tỉnh dậy.
"Hưm..Aww."
Giản Tuyết Ngưng định ngồi dậy mà cơn đau từ thân dưới truyền đến khiến cô ngại ngùng nghĩ đến lý do gây nên.
"Em dậy rồi à?"
Vương Diệc Thần gượng người ngồi dậy theo mà choàng lấy Giản Tuyết Ngưng từ đằng sau, nhưng không nghe thấy lời phản hồi từ cô liền lo lẳng hỏi han.
"Xin lỗi, có phải đêm qua anh ... mạnh quá làm em đau phải không?"
Vương Diệc Thần thì thầm to nhỏ khiến Giản Tuyết Ngưng càng đỏ mặt hơn.
"Anh còn hỏi?"
Vương Diệc Thần càng ôm Giản Tuyết Ngưng chặt hơn mà dịu dàng xin tha, một lúc sau cô tắm rửa sạch sẽ trở ra thì anh cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
"Tiểu Ngưng, anh quên hỏi em. Em học võ từ đâu mà giỏi vậy?"
"À thì cũng không hẳn là giỏi đâu, chỉ là em may mắn tiếp thu nhanh hơn một chút thôi."
Giản Tuyết Ngưng giải thích ngắn gọn nhưng Vương Diệc Thần vẫn một lòng ngưỡng mộ.
"Anh đừng thấy em cao siêu, thật ra bản thân em lại càng muốn được như anh và mọi người hơn đấy. Có thể tự do theo đuổi ước mơ, còn em thì ..."
Vương Diệc Thần lập tức nắm tay an ủi Giản Tuyết Ngưng..
"Anh tin nhất định một ngày nào đó em sẽ trở lại sân băng sớm thôi./"
"Ô, em cũng tin vậy./"
Cùng lúc đó tại tập đoàn Giản thị, Giản Thanh Nhiên đang được Giản Trữ Luân hướng dẫn công việc liên quan nhưng lại nằm ở chức vụ nhân viên khiến cô có phần bất mãn.
"Này, tại sao không phải là chức vụ quản lý hay trưởng nhóm mà lại là nhân viên bình thường thế? Với năng lực vốn có của tôi thế này là lãng phí đó./"
"Trong tập đoàn, ai cũng phải thi chứng chỉ mới được vào làm. Còn với cô là được ông cố nhờ vả, nên chức vụ này là đủ cho cô rồi."
Giản Thanh Nhiên tỏ ra bực bội trước lời nói của Giản Trữ Luân, mà anh còn tặng thêm một câu.
"Hơn nữa, cô ở vị trí này chưa chắc gì đã lâu./"
"Anh.?!"
Giản Trữ Luân kiêu ngạo rời đi khiến Giản Thanh Nhiên càng thêm tức giận. Mặt khác, Vương Diệc Thần cùng
Giản Tuyết Ngưng về nhà chính thì đúng lúc gặp Giản Văn Dũng đang trò chuyện với ông cố Giản.
"Vậy em về trước nhé, chuyện đó mong anh suy nghĩ kỹ./"
Giản Văn Dũng nhanh chóng rời khỏi, khi đi ngang Giản Tuyết Ngưng không quên lườm cô một phát.
"Tiểu Ngưng, gặp ông một lát.//"
Vương Diệc Thần tinh tế hiểu ý nên lên phòng của Giản Tuyết Ngưng, còn cô thì vào phòng riêng của ông cố Giản.
"Lại có chuyện phiền phức nào nữa ạ?"
"Con bé này, cháu nghĩ ông là người gì hả?"
Giản Tuyết Ngưng cười tủm tỉm rồi cẩn trọng ngồi xuống ghế, ông cố Giản chống gậy ngồi theo và điểm đạm lên tiếng.
"Ngày họp mặt gia tộc mỗi năm một lần gần đến, cháu có chủ ý nào không?"
"Chủ ý gì ạ?"
Giản Tuyết Ngưng bình thản hỏi đáp, song ông cố Giản vẫn tiếp tục lời nói.
"Lúc nãy Văn Dũng có đề cập với ta chuyện người thừa kế, haizz..."
Lời nói chưa hết mà ông cố Giản đã thở dài, một bên Giản Tuyết Ngưng đã ngầm đoán ra sự việc.
"Vậy ông quyết định thế nào ạ? Nếu ông muốn, cháu sẽ làm theo ý của ông."
Giản Tuyết Ngưng vốn cũng không mưu cầu quyền lực, chỉ cần ông cố Giản mở lời cô sẽ sẵn sàng nhường lại cho người thích hợp nhưng dường như ông có phần dè dặt.
"Không, quyết định của ta vẫn là mong cháu kế thừa, nhưng ta chỉ lo Văn Dũng sẽ lên kế hoạch khiến ngày đó không thể bình yên thôi./"
"Cháu hiểu ý của ông. Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng trong khả năng."
Sau một hồi nói chuyện, Giản Tuyết Ngưng mới trở về phòng thì trông thấy Vương Diệc Thần đang ngủ gật trên ghế cùng quyển sách còn mở dở dang..
"Thần?"
Giản Tuyết Ngưng nhỏ nhẹ gọi tên khiến Vương Diệc Thần chợt tỉnh giấc.
"Sao anh không lên giường nằm mà lại ngồi ở đây?"
"À anh chỉ tính đọc vài quyển sách thôi, ai ngờ vừa đọc vừa mắt nhắm mắt mở rồi ngủ quên lúc nào không hay."
Giản Tuyết Ngưng cười nhẹ khi Vương Diệc Thần kể lại hành động của bản thân.
"Nói chuyện với ông cố xong rồi à?"
"Vâng."
Giản Tuyết Ngưng có điều ngập ngừng chưa biết mở lời thế nào.
"Thần, nếu như ... em chỉ là nếu như thôi nhé. Nếu như em muốn dời lại hôn lễ thêm vài tháng thì anh có trách em không?"
Khuôn mặt của Vương Diệc Thần cứng đờ nhìn thẳng vào Giản Tuyết Ngưng..
"Anh ... có thể biết lý do không?"
"Em ..."
Vương Diệc Thần mong mỏi phản hồi từ Giản Tuyết Ngưng, nhưng khi cô thấy vẻ mặt thoáng thất vọng của anh thì cô mỉm cười cho qua.
"Chỉ là nếu như thôi, nhưng em sẽ không làm vậy đâu. Đừng suy nghĩ là thật nhé.//"
Giản Tuyết Ngưng vừa thuyết phục vừa bấu nhẹ hai gò má của Vương Diệc Thần nhằm an ủi.
"Tiểu Ngưng, anh không phải nghĩ là ở tình cảm của chúng ta hay là về tài chính. Nếu em thật sự có lý do riêng muốn dời lại hôn lễ, anh phối hợp với em. Chúng ta vốn cũng chỉ mời những người thân thiết nhất đến chúc mừng thôi, lúc đó anh sẽ tới từng nhà mà gửi lời xin lỗi đến họ."
Một người bạn trai hiểu chuyện như Vương Diệc Thần càng khiến Giản Tuyết Ngưng hạnh phúc hơn vì đã chọn đúng người.
"Không sao, cho dù có lý do nào em cũng không để ảnh hưởng đến ngày trọng đại của chúng ta đâu."
"Thật là không sao?"
Vương Diệc Thần gặng hỏi nhiều lần, và nhận lại là nụ cười tươi rói cùng lời nói không sao từ Giản Tuyết Ngưng.
"Thật sự không sao. Lát nữa em xuống nhà họp riêng với Trữ Luân, nếu anh mệt thì cứ lên giường nghỉ ngơi đi nhé rồi chiều tối cùng ông cố dùng bữa."
"บ."
Vài tiếng sau, một mình Giản Tuyết Ngưng dưới sân nhà chính xử lý công việc trên laptop riêng thì đúng lúc Giản Trữ Luần-Ninh Tuần Khang vừa đến.
"Tiểu Ngưng, tụi anh tới rồi. Có việc gì sao?"
Giản Tuyết Ngưng hướng chỉ tay ngụ ý mời cả hai cùng ngồi xuống và trao đổi với Ninh Tuấn Khang trước.
"Chuyện của Ferney em đã xử lý xong, bây giờ anh ta còn phải nhận điều tra thêm. Về số tiền đầu tư kia thì Aiden sẽ phản hồi lại nếu có kết quả nên anh không cần lo nữa đâu. Ngược lại em đã hứa với Ferney sẽ bảo vệ vợ và con trai của anh ta, đây là địa chỉ của họ."
Giản Tuyết Ngưng đưa lại một tờ giấy có ghi chú thông tin địa chỉ và người chăm sóc cho gia đình của Ferney.
"Anh cho người tới đón và sắp xếp nơi an toàn cho họ đi nha, khi tới cứ nói tên của em là được."
"Được, anh biết rồi./"
Ninh Tuấn Khang cũng đưa lại một bảng tài liệu cho Giản Tuyết Ngưng.
"Đây là của Bảo Ngọc nhờ anh gửi cho em, cô ấy nói là mẫu thiết kế thay thế cho bản cũ."
"ổ."
Thông tin trao đổi riêng với Ninh Tuấn Khang đã xong nên anh đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Giản Trữ Luân và Giản Tuyết Ngưng.
"Giản Thanh Nhiên đó không gây trở ngại nào chứ?"
"Cô ta nào dám, chỉ mắng anh vài câu nhưng anh cũng không quan tâm mấy./"
Giản Tuyết Ngưng vốn đang chuẩn bị kế hoạch thâu tóm cuối cùng nhằm đối phó với Giản Văn Dũng nhưng có lẽ phải trả lại một cái giá tương xứng, nên ngoài Giản Trữ Luân ra thì cô không thể nói riêng ai kể cả Vương Diệc Thần hay ông cố Giản.
"Thần, sao anh không ngủ?"
Vương Diệc Thần đóng nhẹ quyển sách rồi tiến đến bên Giản Tuyết Ngưng.
"Anh không ngủ được nên cố ý đợi em về luôn."
Giản Tuyết Ngưng vuốt nhẹ hai bên má của Vương Diệc Thần và đặt lên đôi môi của anh một nụ hôn, nào ngờ hành động đó của cô như bật công tắc cho nụ hôn đó ngày càng bất tận. Cả hai vừa ôm vừa quấn lấy như hai động vật khát mồi, cùng nhau tạo nên một đêm mãnh liệt khó quên. Ánh nắng của sương sớm báo hiệu một ngày mới chiếu rọi vào hai con người đang còn ôm nhau, cô từ từ nheo mắt tỉnh dậy.
"Hưm..Aww."
Giản Tuyết Ngưng định ngồi dậy mà cơn đau từ thân dưới truyền đến khiến cô ngại ngùng nghĩ đến lý do gây nên.
"Em dậy rồi à?"
Vương Diệc Thần gượng người ngồi dậy theo mà choàng lấy Giản Tuyết Ngưng từ đằng sau, nhưng không nghe thấy lời phản hồi từ cô liền lo lẳng hỏi han.
"Xin lỗi, có phải đêm qua anh ... mạnh quá làm em đau phải không?"
Vương Diệc Thần thì thầm to nhỏ khiến Giản Tuyết Ngưng càng đỏ mặt hơn.
"Anh còn hỏi?"
Vương Diệc Thần càng ôm Giản Tuyết Ngưng chặt hơn mà dịu dàng xin tha, một lúc sau cô tắm rửa sạch sẽ trở ra thì anh cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
"Tiểu Ngưng, anh quên hỏi em. Em học võ từ đâu mà giỏi vậy?"
"À thì cũng không hẳn là giỏi đâu, chỉ là em may mắn tiếp thu nhanh hơn một chút thôi."
Giản Tuyết Ngưng giải thích ngắn gọn nhưng Vương Diệc Thần vẫn một lòng ngưỡng mộ.
"Anh đừng thấy em cao siêu, thật ra bản thân em lại càng muốn được như anh và mọi người hơn đấy. Có thể tự do theo đuổi ước mơ, còn em thì ..."
Vương Diệc Thần lập tức nắm tay an ủi Giản Tuyết Ngưng..
"Anh tin nhất định một ngày nào đó em sẽ trở lại sân băng sớm thôi./"
"Ô, em cũng tin vậy./"
Cùng lúc đó tại tập đoàn Giản thị, Giản Thanh Nhiên đang được Giản Trữ Luân hướng dẫn công việc liên quan nhưng lại nằm ở chức vụ nhân viên khiến cô có phần bất mãn.
"Này, tại sao không phải là chức vụ quản lý hay trưởng nhóm mà lại là nhân viên bình thường thế? Với năng lực vốn có của tôi thế này là lãng phí đó./"
"Trong tập đoàn, ai cũng phải thi chứng chỉ mới được vào làm. Còn với cô là được ông cố nhờ vả, nên chức vụ này là đủ cho cô rồi."
Giản Thanh Nhiên tỏ ra bực bội trước lời nói của Giản Trữ Luân, mà anh còn tặng thêm một câu.
"Hơn nữa, cô ở vị trí này chưa chắc gì đã lâu./"
"Anh.?!"
Giản Trữ Luân kiêu ngạo rời đi khiến Giản Thanh Nhiên càng thêm tức giận. Mặt khác, Vương Diệc Thần cùng
Giản Tuyết Ngưng về nhà chính thì đúng lúc gặp Giản Văn Dũng đang trò chuyện với ông cố Giản.
"Vậy em về trước nhé, chuyện đó mong anh suy nghĩ kỹ./"
Giản Văn Dũng nhanh chóng rời khỏi, khi đi ngang Giản Tuyết Ngưng không quên lườm cô một phát.
"Tiểu Ngưng, gặp ông một lát.//"
Vương Diệc Thần tinh tế hiểu ý nên lên phòng của Giản Tuyết Ngưng, còn cô thì vào phòng riêng của ông cố Giản.
"Lại có chuyện phiền phức nào nữa ạ?"
"Con bé này, cháu nghĩ ông là người gì hả?"
Giản Tuyết Ngưng cười tủm tỉm rồi cẩn trọng ngồi xuống ghế, ông cố Giản chống gậy ngồi theo và điểm đạm lên tiếng.
"Ngày họp mặt gia tộc mỗi năm một lần gần đến, cháu có chủ ý nào không?"
"Chủ ý gì ạ?"
Giản Tuyết Ngưng bình thản hỏi đáp, song ông cố Giản vẫn tiếp tục lời nói.
"Lúc nãy Văn Dũng có đề cập với ta chuyện người thừa kế, haizz..."
Lời nói chưa hết mà ông cố Giản đã thở dài, một bên Giản Tuyết Ngưng đã ngầm đoán ra sự việc.
"Vậy ông quyết định thế nào ạ? Nếu ông muốn, cháu sẽ làm theo ý của ông."
Giản Tuyết Ngưng vốn cũng không mưu cầu quyền lực, chỉ cần ông cố Giản mở lời cô sẽ sẵn sàng nhường lại cho người thích hợp nhưng dường như ông có phần dè dặt.
"Không, quyết định của ta vẫn là mong cháu kế thừa, nhưng ta chỉ lo Văn Dũng sẽ lên kế hoạch khiến ngày đó không thể bình yên thôi./"
"Cháu hiểu ý của ông. Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng trong khả năng."
Sau một hồi nói chuyện, Giản Tuyết Ngưng mới trở về phòng thì trông thấy Vương Diệc Thần đang ngủ gật trên ghế cùng quyển sách còn mở dở dang..
"Thần?"
Giản Tuyết Ngưng nhỏ nhẹ gọi tên khiến Vương Diệc Thần chợt tỉnh giấc.
"Sao anh không lên giường nằm mà lại ngồi ở đây?"
"À anh chỉ tính đọc vài quyển sách thôi, ai ngờ vừa đọc vừa mắt nhắm mắt mở rồi ngủ quên lúc nào không hay."
Giản Tuyết Ngưng cười nhẹ khi Vương Diệc Thần kể lại hành động của bản thân.
"Nói chuyện với ông cố xong rồi à?"
"Vâng."
Giản Tuyết Ngưng có điều ngập ngừng chưa biết mở lời thế nào.
"Thần, nếu như ... em chỉ là nếu như thôi nhé. Nếu như em muốn dời lại hôn lễ thêm vài tháng thì anh có trách em không?"
Khuôn mặt của Vương Diệc Thần cứng đờ nhìn thẳng vào Giản Tuyết Ngưng..
"Anh ... có thể biết lý do không?"
"Em ..."
Vương Diệc Thần mong mỏi phản hồi từ Giản Tuyết Ngưng, nhưng khi cô thấy vẻ mặt thoáng thất vọng của anh thì cô mỉm cười cho qua.
"Chỉ là nếu như thôi, nhưng em sẽ không làm vậy đâu. Đừng suy nghĩ là thật nhé.//"
Giản Tuyết Ngưng vừa thuyết phục vừa bấu nhẹ hai gò má của Vương Diệc Thần nhằm an ủi.
"Tiểu Ngưng, anh không phải nghĩ là ở tình cảm của chúng ta hay là về tài chính. Nếu em thật sự có lý do riêng muốn dời lại hôn lễ, anh phối hợp với em. Chúng ta vốn cũng chỉ mời những người thân thiết nhất đến chúc mừng thôi, lúc đó anh sẽ tới từng nhà mà gửi lời xin lỗi đến họ."
Một người bạn trai hiểu chuyện như Vương Diệc Thần càng khiến Giản Tuyết Ngưng hạnh phúc hơn vì đã chọn đúng người.
"Không sao, cho dù có lý do nào em cũng không để ảnh hưởng đến ngày trọng đại của chúng ta đâu."
"Thật là không sao?"
Vương Diệc Thần gặng hỏi nhiều lần, và nhận lại là nụ cười tươi rói cùng lời nói không sao từ Giản Tuyết Ngưng.
"Thật sự không sao. Lát nữa em xuống nhà họp riêng với Trữ Luân, nếu anh mệt thì cứ lên giường nghỉ ngơi đi nhé rồi chiều tối cùng ông cố dùng bữa."
"บ."
Vài tiếng sau, một mình Giản Tuyết Ngưng dưới sân nhà chính xử lý công việc trên laptop riêng thì đúng lúc Giản Trữ Luần-Ninh Tuần Khang vừa đến.
"Tiểu Ngưng, tụi anh tới rồi. Có việc gì sao?"
Giản Tuyết Ngưng hướng chỉ tay ngụ ý mời cả hai cùng ngồi xuống và trao đổi với Ninh Tuấn Khang trước.
"Chuyện của Ferney em đã xử lý xong, bây giờ anh ta còn phải nhận điều tra thêm. Về số tiền đầu tư kia thì Aiden sẽ phản hồi lại nếu có kết quả nên anh không cần lo nữa đâu. Ngược lại em đã hứa với Ferney sẽ bảo vệ vợ và con trai của anh ta, đây là địa chỉ của họ."
Giản Tuyết Ngưng đưa lại một tờ giấy có ghi chú thông tin địa chỉ và người chăm sóc cho gia đình của Ferney.
"Anh cho người tới đón và sắp xếp nơi an toàn cho họ đi nha, khi tới cứ nói tên của em là được."
"Được, anh biết rồi./"
Ninh Tuấn Khang cũng đưa lại một bảng tài liệu cho Giản Tuyết Ngưng.
"Đây là của Bảo Ngọc nhờ anh gửi cho em, cô ấy nói là mẫu thiết kế thay thế cho bản cũ."
"ổ."
Thông tin trao đổi riêng với Ninh Tuấn Khang đã xong nên anh đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Giản Trữ Luân và Giản Tuyết Ngưng.
"Giản Thanh Nhiên đó không gây trở ngại nào chứ?"
"Cô ta nào dám, chỉ mắng anh vài câu nhưng anh cũng không quan tâm mấy./"
Giản Tuyết Ngưng vốn đang chuẩn bị kế hoạch thâu tóm cuối cùng nhằm đối phó với Giản Văn Dũng nhưng có lẽ phải trả lại một cái giá tương xứng, nên ngoài Giản Trữ Luân ra thì cô không thể nói riêng ai kể cả Vương Diệc Thần hay ông cố Giản.
Danh sách chương