Tại một nhà hàng sang trọng theo kiểu cách phương đông, trong phòng riêng dành cho khách VIP đang có Giản Văn Dũng cùng vài cổ đông của mỗi công ty nhỏ lẻ dưới trướng của tập đoàn Giản thị ăn uống với nhau.
"Ngài Dũng yên tâm, ngài là em trai của lão chủ tịch thì đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo."
"Đúng đó."
Giản Văn Dũng vừa nhả một làn khói trắng bằng tẩu thuốc của bản thần vừa nhoẻn miệng cười vì mục đích đã đạt được. Gần trưa ngày hôm sau, một mình Giản Tuyết Ngưng ngồi thẫn thờ suy nghĩ trong lúc chờ đợi thanh tra Aiden.
"Vậy ... thời gian còn lại bao lâu?"
Trong hồi tưởng, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng soi xét từ tấm phim chụp với đôi mày chau lại khá là căng thẳng.
"Nếu như tiểu thư uống thuốc từ bây giờ, có thể kéo dài được một tháng. Sau thời gian đó, dù muốn dù không cô nhất định phải thu xếp phẩu thuật ngay."
"Nếu phẫu thuật không thành công thì sao?"
Giản Tuyết Ngưng đặt câu hỏi với tông giọng trầm hơn hẳn, nhưng là bác sĩ nên ông có thể hiểu được tâm trạng của cô hiện tại.
"Tiểu thư, tuy căn bệnh hiếm này tỷ lệ tử vong cao nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Giản Tuyết Ngưng gượng gạo nở nụ cười không biết than trách ai.
"Mong bác sĩ tạm thời giữ bí mật cho tôi, tôi chưa muốn có người thứ ba biết chuyện."
"Vâng."
Kết thúc hồi tưởng, khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng vẫn lạnh tanh cho đến khi thanh tra Aiden xuất hiện.
"Em đợi lâu chưa?"
"Không đâu, chuyện em nhờ anh thế nào rồi?"
Thanh tra Aiden gọi thức uống với nhân viên phục vụ rồi điểm đạm hồi đáp.
"Đúng như trực giác của em, ông ta quả thật có nhiều điều khá hiềm nghi. Nhiều năm trước, ở nước ngoài từng có nhiều tin đồn ông ta dụ dỗ phụ nữ mà bị kiện nhưng tòa án lại phán vô tội vì chứng cứ không đủ khiến cô gái đó uất ức mà tự tử. Ông ta cũng đang đứng tên của rất nhiều công ty nhỏ lẻ nhưng đều bị nghi ngờ hoạt động không chính thống, tiếc là vẫn chưa tìm ra bằng chứng."
".."
Nhân viên phục vụ đúng lúc mang ly cà phê cho Aiden, anh liền uống một hơi rồi tiếp tục lời kể.
"Con gái của ông ta - Giản Thanh Nhiên đó cũng ăn chơi không kém gì ba của mình, hai người đó dạo chơi cả một vòng trái đất rồi quay về đây ắt hẳn vài phần là vì em đó. Theo như điều tra, ông ấy và lão chủ tịch vốn là cùng cha khác mẹ. Năm đó, người thừa kế tiếp theo đáng lẽ là thuộc về ông ấy nhưng xảy ra một việc."
"Việc gì?"
Giản Tuyết Ngưng tuy có phần tò mò nhưng vẻ mặt vẫn giữ phần bình tĩnh.
"Có người nghi ngờ ông ta không mang huyết thống nhà họ Giản, vì mẹ của ông ấy xuất thân là kiểu nữ. Thời điểm đó kỹ thuật xét nghiệm chưa hoàn thiện, nên vị trí mới chuyển lại cho ông cố Giản còn ông ấy thì bị bắt sang nước ngoài định cư."
"Y anh là ông ta còn mang nỗi hận đó về nước, kéo thêm việc em ngoại lệ tiếp quản gia tộc nên muốn một công đôi việc mà trừ khử em?"
Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, thay vì là bất ngờ thì cô không có gì quan ngại.
"Em không sợ à?"
"Đâu phải em chưa từng trải qua việc gì sau khi ngồi vào chiếc ghế này, nhưng mà anh tra được việc của Hạ tổng và các sự kiện về sau có liên quan tới ông ấy không?"
Thanh tra Aiden lắc đầu chứng tỏ là Giản Văn Dũng đã xóa mọi dấu vết.
"Em sắp là cô dâu, chuyện còn lại cứ để bên phía anh giải quyết."
"Đã là chuyện nhà họ Giản thì em không thể ngồi yên, thời gian cũng sắp không còn nhiều./"
Thanh tra Aiden hơi khó hiểu về thời gian mà Giản Tuyết Ngưng nhắc đến, chỉ tưởng là cô lo cho lễ cưới.
"Em đã nhờ Trữ Luân chuẩn bị một vài thứ, khả năng cao là ông ấy sẽ bắt đầu kế hoạch vào ngày họp của gia tộc.
Lúc đó anh hãy ..."
Giản Tuyết Ngưng bày kế hoạch cho thanh tra Aiden, nhưng biểu cảm của anh hoàn toàn là ủng hộ dù cô cố ý giấu một phần sự thật.
"Anh hiểu ý em, để anh sắp xếp."
"ồ."
Thanh tra Aiden vì còn cuộc họp ở sở nên tranh thủ về trước, còn lại Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ về bệnh tình của bản thân mà cười khổ.
"lông trời à, người đúng là thử thách con quá rồi./)"
Bất chợt, có dòng máu nóng chảy từ hai bên hốc mũi của Giản Tuyết Ngưng khiến cô thở dài mà dùng khăn giấy kiềm máu.
"Quý khách không sao chứ? Có cần tôi gọi cứu thương không?"
Một nhân viên phục vụ nọ tốt bụng trông thấy tình trạng của Giản Tuyết Ngưng liền bắt lời hỏi han..
"Không sao đâu, cảm ơn cô nhé./"
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng hồi đáp bằng nụ cười niềm nở rồi đứng dậy trở về nhà, trên đường đi cô tình cờ chú ý thấy nhiều bảng hiệu quảng cáo của Vương Diệc Thần. Dù là anh đang tạm thời ngừng hoạt động nhưng có thể thấy sức ảnh hưởng của anh vẫn còn rất cao.
"Ung thư?"
Giản Tuyết Ngưng nhận được kết quả không mấy khả quan từ bệnh viện khiến cô đơ người.
"Đúng vậy. Khối u đang bắt đầu lan rộng, nếu như không phẩu thuật kịp thời có thể ... chỉ sống không quá ba tháng./"
Lời nói của vị bác sĩ vẫn còn văng vằng bên tai của Giản Tuyết Ngưng, cô nhìn bảng quảng cáo của Vương Diệc Thần mà cười nhẹ.
"(Thần, anh không nên vì em mà lỡ mất tiền đồ.)"
Tại căn hộ của Giản Văn Dũng, ông đang nói chuyện cùng một người lạ mặt nhưng nội dung là có liên quan đến
Giản Tuyết Ngưng.
"Ngươi nói thật chứ? Đã xác định chưa?"
"Hoàn toàn chính xác, bác sĩ nói cô ta còn sống không quá ba tháng."
Giản Văn Dũng nghe được tin cực tốt liền cười lớn, đúng lúc Giản Thanh Nhiên từ trên phòng xuống mà không khỏi tò mò.
"Có chuyện gì mà ba vui thế?"
"Thanh Nhiên, chúng ta sắp nắm được Giản thị trong tay rồi. Haha./"
Giản Thanh Nhiên chưa hiểu rõ ý của ba mình lắm nhưng chỉ cần trở thành người quyền lực của Giản thị thì buồn đến mấy cô cũng sẽ lấy đó làm vui.
"Nhưng mà, còn Giản Tuyết Ngưng thì sao? Ba từng nói cô ta không dễ đối phó, vậy ba đã có kế hoạch nào rồi?"
"Cô ta? Đúng là ta có phần dè chừng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn trở ngại nữa vì người sắp chết thì cần chi phải quan tâm?"
Hai cha con Giản Văn Dũng vui mừng với những trạng thái khác nhau, sau đó ông nhờ người triển khai kế hoạch thâu tóm. Trời dần trở tối, Giản Tuyết Ngưng đứng dưới khu căn hộ của Vương Diệc Thần mà nhìn lên khung cửa sổ. Người bảo vệ gác cửa để ý thấy cô đứng đã lâu nên nổi lòng quan tâm, nhưng nhận lại hồi đáp không sao từ cô và tiếp tục nhìn cô đứng mãi như thế.
"Ngài Dũng yên tâm, ngài là em trai của lão chủ tịch thì đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo."
"Đúng đó."
Giản Văn Dũng vừa nhả một làn khói trắng bằng tẩu thuốc của bản thần vừa nhoẻn miệng cười vì mục đích đã đạt được. Gần trưa ngày hôm sau, một mình Giản Tuyết Ngưng ngồi thẫn thờ suy nghĩ trong lúc chờ đợi thanh tra Aiden.
"Vậy ... thời gian còn lại bao lâu?"
Trong hồi tưởng, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng soi xét từ tấm phim chụp với đôi mày chau lại khá là căng thẳng.
"Nếu như tiểu thư uống thuốc từ bây giờ, có thể kéo dài được một tháng. Sau thời gian đó, dù muốn dù không cô nhất định phải thu xếp phẩu thuật ngay."
"Nếu phẫu thuật không thành công thì sao?"
Giản Tuyết Ngưng đặt câu hỏi với tông giọng trầm hơn hẳn, nhưng là bác sĩ nên ông có thể hiểu được tâm trạng của cô hiện tại.
"Tiểu thư, tuy căn bệnh hiếm này tỷ lệ tử vong cao nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Giản Tuyết Ngưng gượng gạo nở nụ cười không biết than trách ai.
"Mong bác sĩ tạm thời giữ bí mật cho tôi, tôi chưa muốn có người thứ ba biết chuyện."
"Vâng."
Kết thúc hồi tưởng, khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng vẫn lạnh tanh cho đến khi thanh tra Aiden xuất hiện.
"Em đợi lâu chưa?"
"Không đâu, chuyện em nhờ anh thế nào rồi?"
Thanh tra Aiden gọi thức uống với nhân viên phục vụ rồi điểm đạm hồi đáp.
"Đúng như trực giác của em, ông ta quả thật có nhiều điều khá hiềm nghi. Nhiều năm trước, ở nước ngoài từng có nhiều tin đồn ông ta dụ dỗ phụ nữ mà bị kiện nhưng tòa án lại phán vô tội vì chứng cứ không đủ khiến cô gái đó uất ức mà tự tử. Ông ta cũng đang đứng tên của rất nhiều công ty nhỏ lẻ nhưng đều bị nghi ngờ hoạt động không chính thống, tiếc là vẫn chưa tìm ra bằng chứng."
".."
Nhân viên phục vụ đúng lúc mang ly cà phê cho Aiden, anh liền uống một hơi rồi tiếp tục lời kể.
"Con gái của ông ta - Giản Thanh Nhiên đó cũng ăn chơi không kém gì ba của mình, hai người đó dạo chơi cả một vòng trái đất rồi quay về đây ắt hẳn vài phần là vì em đó. Theo như điều tra, ông ấy và lão chủ tịch vốn là cùng cha khác mẹ. Năm đó, người thừa kế tiếp theo đáng lẽ là thuộc về ông ấy nhưng xảy ra một việc."
"Việc gì?"
Giản Tuyết Ngưng tuy có phần tò mò nhưng vẻ mặt vẫn giữ phần bình tĩnh.
"Có người nghi ngờ ông ta không mang huyết thống nhà họ Giản, vì mẹ của ông ấy xuất thân là kiểu nữ. Thời điểm đó kỹ thuật xét nghiệm chưa hoàn thiện, nên vị trí mới chuyển lại cho ông cố Giản còn ông ấy thì bị bắt sang nước ngoài định cư."
"Y anh là ông ta còn mang nỗi hận đó về nước, kéo thêm việc em ngoại lệ tiếp quản gia tộc nên muốn một công đôi việc mà trừ khử em?"
Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, thay vì là bất ngờ thì cô không có gì quan ngại.
"Em không sợ à?"
"Đâu phải em chưa từng trải qua việc gì sau khi ngồi vào chiếc ghế này, nhưng mà anh tra được việc của Hạ tổng và các sự kiện về sau có liên quan tới ông ấy không?"
Thanh tra Aiden lắc đầu chứng tỏ là Giản Văn Dũng đã xóa mọi dấu vết.
"Em sắp là cô dâu, chuyện còn lại cứ để bên phía anh giải quyết."
"Đã là chuyện nhà họ Giản thì em không thể ngồi yên, thời gian cũng sắp không còn nhiều./"
Thanh tra Aiden hơi khó hiểu về thời gian mà Giản Tuyết Ngưng nhắc đến, chỉ tưởng là cô lo cho lễ cưới.
"Em đã nhờ Trữ Luân chuẩn bị một vài thứ, khả năng cao là ông ấy sẽ bắt đầu kế hoạch vào ngày họp của gia tộc.
Lúc đó anh hãy ..."
Giản Tuyết Ngưng bày kế hoạch cho thanh tra Aiden, nhưng biểu cảm của anh hoàn toàn là ủng hộ dù cô cố ý giấu một phần sự thật.
"Anh hiểu ý em, để anh sắp xếp."
"ồ."
Thanh tra Aiden vì còn cuộc họp ở sở nên tranh thủ về trước, còn lại Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ về bệnh tình của bản thân mà cười khổ.
"lông trời à, người đúng là thử thách con quá rồi./)"
Bất chợt, có dòng máu nóng chảy từ hai bên hốc mũi của Giản Tuyết Ngưng khiến cô thở dài mà dùng khăn giấy kiềm máu.
"Quý khách không sao chứ? Có cần tôi gọi cứu thương không?"
Một nhân viên phục vụ nọ tốt bụng trông thấy tình trạng của Giản Tuyết Ngưng liền bắt lời hỏi han..
"Không sao đâu, cảm ơn cô nhé./"
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng hồi đáp bằng nụ cười niềm nở rồi đứng dậy trở về nhà, trên đường đi cô tình cờ chú ý thấy nhiều bảng hiệu quảng cáo của Vương Diệc Thần. Dù là anh đang tạm thời ngừng hoạt động nhưng có thể thấy sức ảnh hưởng của anh vẫn còn rất cao.
"Ung thư?"
Giản Tuyết Ngưng nhận được kết quả không mấy khả quan từ bệnh viện khiến cô đơ người.
"Đúng vậy. Khối u đang bắt đầu lan rộng, nếu như không phẩu thuật kịp thời có thể ... chỉ sống không quá ba tháng./"
Lời nói của vị bác sĩ vẫn còn văng vằng bên tai của Giản Tuyết Ngưng, cô nhìn bảng quảng cáo của Vương Diệc Thần mà cười nhẹ.
"(Thần, anh không nên vì em mà lỡ mất tiền đồ.)"
Tại căn hộ của Giản Văn Dũng, ông đang nói chuyện cùng một người lạ mặt nhưng nội dung là có liên quan đến
Giản Tuyết Ngưng.
"Ngươi nói thật chứ? Đã xác định chưa?"
"Hoàn toàn chính xác, bác sĩ nói cô ta còn sống không quá ba tháng."
Giản Văn Dũng nghe được tin cực tốt liền cười lớn, đúng lúc Giản Thanh Nhiên từ trên phòng xuống mà không khỏi tò mò.
"Có chuyện gì mà ba vui thế?"
"Thanh Nhiên, chúng ta sắp nắm được Giản thị trong tay rồi. Haha./"
Giản Thanh Nhiên chưa hiểu rõ ý của ba mình lắm nhưng chỉ cần trở thành người quyền lực của Giản thị thì buồn đến mấy cô cũng sẽ lấy đó làm vui.
"Nhưng mà, còn Giản Tuyết Ngưng thì sao? Ba từng nói cô ta không dễ đối phó, vậy ba đã có kế hoạch nào rồi?"
"Cô ta? Đúng là ta có phần dè chừng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn trở ngại nữa vì người sắp chết thì cần chi phải quan tâm?"
Hai cha con Giản Văn Dũng vui mừng với những trạng thái khác nhau, sau đó ông nhờ người triển khai kế hoạch thâu tóm. Trời dần trở tối, Giản Tuyết Ngưng đứng dưới khu căn hộ của Vương Diệc Thần mà nhìn lên khung cửa sổ. Người bảo vệ gác cửa để ý thấy cô đứng đã lâu nên nổi lòng quan tâm, nhưng nhận lại hồi đáp không sao từ cô và tiếp tục nhìn cô đứng mãi như thế.
Danh sách chương