Sau một tuần dạo chơi vui có và mệt có nhưng hạnh phúc là chính, Giản Tuyết Ngưng đưa ra một lời đề nghị với Vương Diệc Thần.

“Thần, chuyến đi tiếp theo chúng ta tới Ireland nhé. Em nghe nói nơi đó có tỷ lệ ly hôn thấp nhất thế giới nếu làm đăng ký kết hôn, anh thấy được không?”

“Đương nhiên là được, vợ anh muốn đi đâu thì anh theo tới cùng./”

Cuộc sống sau hôn nhân ngập tràn ngọt ngào nhưng đối với Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần thì tình cảm giữa họ mỗi ngày luôn là ngọt ngào, cả hai không ngừng quấn lấy mà trao cho nhau những cái hôn nồng nàn.

“Em phải đi tắm rồi, anh nhớ đặt vé đó.”

Nụ hôn dang dở buộc phải dừng lại khiến Vương Diệc Thần có phần nuối tiếc nhưng vẫn nghe lời Giản Tuyết Ngưng mà mở điện thoại đặt vé đi Ireland. Thời gian bình lặng trôi qua gần một tháng, chuyến du lịch của họ hạnh phúc là thế cho đến khi sức khỏe của cô có sự thay đổi.

“Chúc mừng cô, cô có thai rồi.”

“Hả? Có thai?”

Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng cùng đến bệnh viện của thành phố, cô bất ngờ nhận được kết quả không biết nên vui hay buồn.

“Yes, thai nhi đã được hai tuần tuổi. Chúc mừng hai vợ chồng sắp được lên chức nhé."

Vương Diệc Thần sốt ruột chờ bên ngoài thì liền trông thấy Giản Tuyết Ngưng đờ đẫn bước ra.

“Thế nào? Có phải bệnh cũ tái phát không?”

Giản Tuyết Ngưng ngậm ngùi lắc đầu và chầm chậm ngồi xuống ghế, một bên Vương Diệc Thần cũng lo lắng thay.

“Sao vậy? Đừng làm anh sợ, Tiểu Ngưng”

“Đều tại anh đó, có em bé rồi kìa.”

Giản Tuyết Ngưng nhắc đến hai chữ em bé khiến ánh mắt của Vương Diệc Thần vừa lấp lánh vừa ngạc nhiên.

“Ý em là .. anh được làm bố rồi hả?”

“Chứ sao.?"

Vương Diệc Thần lập tức cười lớn mà ôm cả người Giản Tuyết Ngưng vào lòng ..

“Cảm ơn em, Tiểu Ngưng.”

“Anh .. thật sự vui sao?”

Lời nói của Giản Tuyết Ngưng có phần khép nép khiến Vương Diệc Thần tò mò.

“Em chỉ nghĩ rằng đứa bé này đến không đúng lúc lắm, anh và em vẫn còn công việc riêng chưa chắc có thể làm tốt bổn phận cha Với lại, em .. có sẵn sàng chưa thì ngay cả bản thân em còn không rõ.

Vương Diệc Thần ân cần nắm chặt lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng mà mở lời.

“Đứa bé là của chung, đều là trách nhiệm của chúng ta. Anh có thể vì mẹ con em mà làm tất cả nên em đừng đặt áp lực nặng nhẹ ở riêng bản thân, còn về công việc thì anh sắp xếp được nên em không cần quá lo đâu. Điều cần lo nhất bây giờ là chúng ta phải dừng chuyến du lịch lại và về nước tịnh dưỡng thôi, nghe lời anh chứ?”

Đôi mắt ngấn lệ pha chút nét rạng rỡ của Giản Tuyết Ngưng khiến Vương Diệc Thần không ngần ngại mà tiếp tục ôm nhẹ cô vào lòng, mặt khác tin tức có thai của cô nhanh chóng được gửi về nước. Vài ngày sau, cả hai vừa đáp xuống sân bay liền trông thấy ba Giản và ba mẹ Vương đang chờ sẵn.

“Ba, mẹ. Sao mọi người lại cùng tới đây thế?”

“Đương nhiên là đón con dâu và đứa cháu tương lai của mẹ rồi.”

Mẹ Vương nhẹ nhàng tiến đến bên Giản Tuyết Ngưng và xoa xoa phần bụng chưa nhô lên của cô.

“Anh chị thông gia, chúng ta lên xe thôi.”

Tại nhà chính của Giản thị đang chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng đôi vợ chồng du lịch trở về cũng như chúc mừng Giản Tuyết Ngưng có tin vui.

“Sao ba mẹ biết tin nhanh vậy ạ?”

“Là Thần nói đó con, mẹ gặng hỏi mãi nó mới trả lời đấy. Tin vui như vậy mà hai đứa muốn giấu à?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu nhẹ thay cho câu trả lời, nhưng ba Giản sớm đã nhận ra được nỗi lòng của con gái. Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng nhà chính, hai bên gia đình từ từ xuống xe.

“Anh chị thông gia, tôi đưa Tiểu Ngưng lên phòng sắp xếp trước. Để Thần dẫn hai người vào nhà dùng điểm tâm nhé, chúng tôi sẽ xuống ngay.”

“Được được.”

Hai cha con cùng nhau lên phòng nói chuyện riêng, vừa đóng cửa thì ba Giản vội cất lời.

“Con sao thế? Có thai nên không vui à?”

“Dạ không. Chỉ là con ... vẫn còn hơi không tin là mình có thai thôi, sợ rằng sẽ không làm tốt chức trách.”

Giản Tuyết Ngưng tự ti thấy rõ nên ba Giản điềm đạm trấn an..

“Con đừng lo xa quá, ba và mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ con. Mẹ con năm xưa khi mang thai con cũng có biểu hiện tương tự, nhưng chẳng phải bà ấy vẫn nuôi dạy một người con gái giỏi giang như con đây sao?”

Ba Giản ân cần khuyên nhủ nhằm giúp Giản Tuyết Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn..

“Cảm ơn ba, con sẽ cố gắng.”

Tiếng gõ cửa vang lên cùng lời nói của Vương Diệc Thần ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai cha con.

“Ba, Tiểu Ngưng. Cả nhà có mặt đông đủ rồi, còn chờ hai người thôi.”

“Em và ba xuống ngay.

Tiệc mừng của nhà họ Giản diễn ra trong bầu không khí vui vẻ và có phần náo nhiệt, bên cạnh là Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng sẽ có ngày trông thấy khung cảnh như thế này ở gia tộc của mình.

“[Con à, mẹ nhất định sẽ chăm sóc cho con tốt nhất để sau này con chào đời thật khỏe mạnh nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng thì thầm to nhỏ và xoa xoa phần bụng của bản thân với đứa bé đang hình thành nọ.

“Tiểu Ngưng, nếu mệt quá thì lên phòng nghỉ ngơi trước đi con”

Mẹ Vương có phần lo lắng cho tình hình sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng liền ngỏ lời.

“Dạ không sao đâu mẹ, con ổn mà”

Mẹ Vương sớm đã nghe về câu chuyện của Giản Tuyết Ngưng nên tiếp tục lời nói.

“Mẹ có nghe Thần kể về mẹ ruột của con, bà ấy mất sớm vì bệnh khi con còn nhỏ. Thật ra, nếu con không chê có thể xem mẹ như mẹ ruột của con cũng được và mẹ sẽ thay bà ấy chăm sóc cho con thật tốt. Có câu con dâu cũng là một phần con ruột, phải vậy không nào?"

“Cảm ơn mẹ, Tiểu Ngưng đã hiểu.”

Người thân, gia đình hay bạn bè đều rất quý mến Giản Tuyết Ngưng nên đồng lòng san sẻ nỗi niềm với cô.

“[Cảm ơn tất cả mọi người./”

Thời gian thấm thoát trôi nhanh đến một năm sau, trong vòng tay của Giản Tuyết Ngưng đang ẵm một đứa bé trai kháu khỉnh mang nhiều nét của Vương Diệc Thần. Bé còn nhỏ tháng nên vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ thức dậy khi đói hoặc đi nặng và cô của hiện tại cũng dần ra dáng một người mẹ tảo tần.

“Vợ à, con còn ngủ à?”

"Ô."

Vương Diệc Thần bước nhẹ đến bên cạnh Giản Tuyết Ngưng nhìn con trai đang ngủ mà cảm thán.

“Vợ anh vất vả rồi, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa bé trai đáng yêu thế này./

“Anh cũng vậy, cảm ơn anh vẫn luôn đồng ý trước mọi yêu cầu của em khi còn trong tháng. Nếu có điều nào làm anh không vui, thì thông cảm bỏ qua cho em nhé.”

Vương Diệc Thần ghé đầu đặt nhẹ lên mái tóc thơm mượt pha lẫn mùi hoa hồng quen thuộc của Giản Tuyết Ngưng một nụ hôn gió.

“Anh không bao giờ trách em cả, đừng nói thế./”

Khung cảnh bình yên của đôi vợ chồng cùng đứa bé là hình ảnh mà Giản Tuyết Ngưng từng mong đợi, cho đến khi thành sự thật khiến cô dâng trào cảm xúc nhiều hơn. Một gia đình hạnh phúc, một người chồng thấu hiểu, một người con lém lỉnh kèm người thân và bạn bè yêu thương như chấp bút cho cuộc đời từng không mấy vui vẻ của cô.

Ngoài ra, các cặp đôi khác cũng đều tìm được hạnh phúc viên mãn riêng về sau giúp cho câu chuyện có kết thúc trọn vẹn nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện