Giản Tuyết Ngưng ngồi chờ đợi Trương Vũ Chí giải quyết công việc ở một góc công viên, nhưng cũng khá lâu mà chưa thấy anh trở lại. Đúng lúc, Vương Diệc Thần đã tìm đến nơi..

“[Cô ấy còn ở đây..]”

Giản Tuyết Ngưng vẫn chưa biết sự hiện diện của Vương Diệc Thần, chợt nhận được tin nhắn từ Trương Vũ Chí..

“[Tiểu Ngưng, anh xin lỗi. Chưa được sự cho phép của em mà anh đã tự ý hẹn một người, mong là em không trách mà hãy dũng cảm đối mặt nhé.!]”

Giản Tuyết Ngưng vừa đọc tin nhắn mà vừa nghi ngờ người mà Trương Vũ Chí hẹn, chợt thanh âm từ Vương Diệc Thần truyền đến..

“Tuyết Ngưng..”

“Thần..”

Phán đoán của Giản Tuyết Ngưng đã đúng, cô liền đứng dậy nhìn Vương Diệc Thần với đôi mắt nhớ mong..

“Sao anh lại tới đây?”

“Trương Vũ Chí gửi địa chỉ nên anh tự tìm đến, anh muốn gặp em.”

Vương Diệc Thần gỡ đi khẩu trang mà tiến từng bước đến chỗ ngồi của Giản Tuyết Ngưng..

“Anh xin lỗi.. vì tất cả mọi chuyện, là anh đã không suy nghĩ đến cảm nhận của em. Anh cho rằng em vốn không quan tâm đến dư luận mà cùng anh ở bên vậy mà ảnh hưởng đến bác trai.”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng dùng bàn tay của bản thân chạm nhẹ vào má phải của Vương Diệc Thần..

“Anh ốm rồi, không ăn uống điều độ sao?”

“Có một bộ phim điện ảnh anh tham gia yêu cầu ngoại hình như vậy..”

Suy nghĩ một hồi những việc đã qua, Giản Tuyết Ngưng mới điềm đạm lên tiếng..

“Em không trách anh, chỉ là có những chuyện không kiểm soát được thôi.”

“Ý em là chuyện của bác trai?”

Vương Diệc Thần vẫn còn cảm thấy có lỗi nhưng Giản Tuyết Ngưng đã ủi an ngay..

“Nhưng mà không phải lỗi của anh nên anh không cần phải nhận hết lỗi về mình đâu.”

“Tuyết Ngưng..”

Vương Diệc Thần ân cần nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng..

“Vậy em và Trương Vũ Chí đó đã bên nhau rồi?”

“Hả?”

Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên trước câu hỏi từ Vương Diệc Thần, nhưng chợt nhớ lại hình ảnh mà Trương Vũ Chí nhờ chụp nên mới thở phào mà tươi cười..

“Cậu ấy đùa đấy, anh tin là thật à?”

Vương Diệc Thần thầm mắng tên của Trương Vũ Chí trong lòng..

“Nhưng mà, anh thật sự vì hình ảnh đó mà tới đây sao? Tại sao vậy?”

“Hành động của anh không phải đã rõ ràng rồi sao?”

Giản Tuyết Ngưng nghiêm túc nhìn vào người con trai trước mặt, Vương Diệc Thần không chờ được nên từ từ áp sát vào mặt của cô trao cho cô một nụ hôn nhẹ như kẹo ngọt..

“Tuyết Ngưng, anh thật sự rất nhớ em đấy.”

“Em cũng vậy..”

Cả hai cùng nhau nắm tay mà tươi cười hạnh phúc, tình cờ bị người hâm mộ gần đó quay video lại và tung lên weibo. Quản lý Hùng nhận được địa chỉ nên đã đi với tài xế đến đón Vương Diệc Thần, anh cũng chào hỏi Giản Tuyết Ngưng..

“Đã có fan quay được video và đăng lên weibo rồi, hai đứa tính sao?”

“Em theo quyết định của Thần..”

Vương Diệc Thần đã hiểu suy nghĩ của Giản Tuyết Ngưng và phản hồi đến quản lý Hùng..

“Cứ mặc kệ đi anh, không xác nhận cũng không phủ nhận. Vài ngày là sẽ qua thôi, chỉ cần em và Tuyết Ngưng bên nhau là được.”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý khiến quản lý Hùng như đã hiểu, sau đó cùng Vương Diệc Thần trở về lịch trình tiếp theo. Chờ xe di chuyển thì Giản Tuyết Ngưng mới bấm số gọi cho Trương Vũ Chí nhưng anh lại không muốn nghe máy lúc này, nên cô chỉ đành gửi tin nhắn.

“[Cảm ơn anh nhé, người bạn tốt của em..]”

Trương Vũ Chí vốn dĩ đậu xe gần đó nên nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần đã làm hòa như thế nào, đọc tin nhắn từ cô mà thầm ủi an bản thân..

“[Một bab boy như mình cũng có ngày bị con gái từ chối, lại còn được phát thẻ người tốt nữa chứ.?!"

Vài ngày sau, Kim Yến Yến được nghỉ phép nên đã cùng với Giản Tuyết Ngưng đi chơi. Cả hai dừng lại ở một quán cafe nhỏ với cách trang trí rất yên tĩnh, thích hợp cho những người hướng nội.

“Hả? Cậu muốn giải nghệ?”

“Ohh. Gần đây mình đang có suy nghĩ như thế..”

Kim Yến Yến muốn giải nghệ khiến Giản Tuyết Ngưng khá là bất ngờ..

“Tại sao thế? Mơ ước từ nhỏ của cậu là trở thành ca sĩ không phải sao?”

“Lúc nhỏ còn chưa nghĩ nhiều, lớn rồi mình chợt cảm thấy thực tế lại không như mình nghĩ. Hiện tại ở công ty, tài nguyên đều chuyển về cho Lộ Nghiên và vài tiền bối khác. Còn mình thì phải tham gia chương trình sống còn chỉ để nâng cao vị thế cho các tiền bối trở về hoạt động.”

Giản Tuyết Ngưng như hiểu được nổi khỗ của Kim Yến Yến mà cố gắng động viên..

“Nếu cậu muốn hủy hợp đồng trước hạn, có phải sẽ trả một số tiền rất lớn không? Nếu như vậy, cậu hãy lấy điều đó làm động lực mà tiến lên phía trước. Mình tin nhất định cậu sẽ tìm được vị thế của mình.”

Nhận ra tinh thần của Kim Yến Yến vẫn chưa khá hơn nên Giản Tuyết Ngưng nghĩ cách, tình cờ cô nhớ lại đang có một thương hiệu thời trang nổi tiếng mời cô trở thành người mẫu đại diện nên đã gửi tin nhắn cho Trình Khiết..

“Tiểu Ngưng, vậy cậu và anh Diệc Thần đã quay trở lại rồi? Lại còn là do tên Tiểu Chí đó giúp đỡ?”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu xác nhận khiến Kim Yến Yến không thể ngờ. Đúng lúc có một vài người hâm mộ nhận ra nên đã vội hỏi thăm..

“Vui lòng cho hỏi có phải hai vị là Kim Yến Yến và Giản nữ thần không ạ?”

“Vâng. Đúng rồi.//”

Tiếng reo hò vang lên và đồng loạt cùng nhau xin chữ ký của hai người khiến cả hai bình tĩnh chào hỏi..

“Giản nữ thần, cho dù cư dân mạng có nói gì thì em vẫn ủng hộ chị và Vương Diệc Thần. Hai người nhất định phải nắm tay đi đến hạnh phúc nhé.//”

“Cảm ơn em.”

Sau một hồi, đám đông có được chữ ký và ảnh chụp nên hài lòng mà nhanh chóng rời đi. Chợt Kim Yến Yến nhận được điện thoại từ chị Linh nên tạm biệt Giản Tuyết Ngưng rồi tới công ty, Trình Khiết cũng đã thông báo cho Giản Tuyết Ngưng về việc người mẫu thương hiệu nên mới biết lý do cô bạn trở về là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện